Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 12: 12 Chương 11



Thương Chân Tử xua xua tay, "Không dám xác định, sự tồn tại của Tiêu Dao Phái vẫn luôn là tranh cãi, chỉ được lưu truyền trong truyền thuyết, kể cả sư phụ ta cũng chưa bao giờ gặp người của môn phái này; chỉ bằng một câu như vậy, chưa biết chừng đứa nhỏ kia là nói bậy nói bạ lại trùng hợp mà trúng thôi."
Cửu gia gật gật đầu, "Đồng ngôn vô kỵ." Hắn bỗng nhớ tới hình ảnh shota cơ bắp, cảm thấy "Đồng" (trẻ nhỏ) này dùng cũng không được đúng cho lắm.

"Trước không nói tiếp chuyện này nữa." Thương Chân Tử nhìn về phía đầu trọc, "Căn nhà ma kia cực hung, cần phải lấy lại, không thể liên luỵ người vô tội."
"Trước tiên xin đạo trưởng giúp tôi đuổi quỷ đi!" Đầu trọc cầu xin, khóc đến thê thảm, thấy Thương Chân Tử không để ý đến hắn, còn vừa khóc vừa hát rống lên, "Ta có một mộng tưởng, dùng tuổi trẻ xông pha giang hồ; ta có một mộng tưởng, dùng sinh mệnh làm hắn sáng lên......"
"Shut up!" Thương Chân Tử bị hắn làm phiền đến nổi phun ra cả tiếng Anh, hừ lạnh một tiếng, "Nể mặt Cửu gia."
"Vâng vâng vâng!" Đầu trọc cắn tay áo mạnh mẽ gật đầu.

Thương Chân Tử tiêu sái vung tay áo, một lá bùa bay lên, nước chảy mây trôi chỉ trong một cái chớp mắt, đầu trọc liền cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều, cổ cũng không có cảm giác căng cứng nữa, hắn mừng rỡ như điên, "Cảm tạ đạo trưởng cứu mạng!"
"Ít nói nhảm, chuyện nhà ma giải quyết thế nào." Thương Chân Tử hừ lạnh một tiếng.

"Không lấy lại được hợp đồng đã ký, bằng không tôi cũng không đến mức bị đánh, hơn nữa, nghe nói cậu ta muốn đem bán căn công quán số 82, ra giá tám con số!"
"Tôi còn không bán được với cái giá bảy con số, bọn họ ra giá tám con số sẽ bán được cho ai a? Tên coi tiền như rác nào sẽ mắc mưu?" Đầu trọc kinh thường lại trào phúng, hắn mới không tin là bọn họ có thể bán đi, còn hoài nghi Chân Tùng cố ý tìm người tung tin nhằm lăng xê.

"Bán đi? Như thế nào có thể." Thương Chân Tử bỗng nhiên ngẩn ra, dừng mắt trầm ngâm một lát, lấy ra la bàn rồi xoay đến phương hướng của toà nhà kia, nhìn chằm chằm kết quả hiển thị trên la bàn.

Bỗng nhiên, "Quả nhiên." Thương Chân Tử mở to hai mắt, "Như thế nào lại như thế!"
Thương Chân Tử bình tĩnh ưu nhã ngày xưa liền biến mất, lớn tiếng đến nổi đánh thức cả Cửu gia cùng một đám mèo mập đang ngủ, vài tiếng miêu miêu bất mãn vang lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Cửu gia nhìn về phía ông.

"Nơi cực sát không còn nữa." Thương Chân Tử tiếp tục xoay chỉnh la bàn, hoài nghi có phải hay không chính mình tính sai, nhưng dù hắn điều chỉnh thế nào đều cho ra kết quả giống nhau.

Khiến cho hắn ngạc nhiên chính là phía đông nam không chỉ không còn cực sát chi địa, mà lại xuất hiện Phúc Nguyên bảo địa cực kỳ quý hiếm.

"Không thể nào! Nơi đó chính là bãi tha ma của âm phủ, như thế nào sẽ biến mất không thấy đâu?" Thương Chân Tử suy đi tính lại, "Là người phương nào làm việc này? Ta muốn đi xem căn nhà ma kia một lát."
Hắn nói xong liền như một cơn gió, không đợi đầu trọc chớp mắt, đã phiêu đi ra ngoài.

Chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, Thương Chân Tử vội vàng vọt trở về.

"Vị nọ ở đâu?"
"Vị nào???" Đầu trọc ngẩn ra, chưa bao giờ thấy lão đạo sĩ phúc hắc này thất thố đến như vậy.

"Đến tột cùng người sửa đổi phong thuỷ của quỷ trạch là ai?!" Thương Chân Tử quýnh lên, thậm chí một tay còn nắm cổ áo đầu trọc.


"Thật không nghĩ tới thế nhưng có người có thể thay đổi phong thuỷ nơi cực sát, thậm chí đổi thành Phúc Nguyên bảo địa, trách không được giá nhà lại tăng lên nhiều như vậy, tám con số cho căn nhà này là còn ít." Thương Chân Tử nói ra khiến đầu trọc kinh ngạc đến rơi cẳm.

Tám con số còn ít, nghĩ đến chính mình trăm phương nghìn kế ép mua ép bán mới ép được Chân Tùng ra tiền, hiện tại hắn bán qua tay liền ra giá đến tám con số, cả người thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

"Ta muốn đi cướp căn nhà đó về!" Đầu trọc điếng người, vò đầu bứt tai.

Thương Chân Tử kích động nhắc mãi, "Chuyện này không có khả năng, sao có người có thể làm được! Giới phong thuỷ thế nhưng còn cất giấu người như vậy, không được, ta nhất định phải xem đó rốt cuộc là ai!"
Đầu trọc vội vàng lắc đầu, "Tôi không biết a, tôi còn chưa hỏi được gì, đã bị tên nhóc kia đá cho một cú thiếu điều đem cơm tối qua ói ra hết."
Thương Chân Tử trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ thiếu đem hai chữ "Phế vật" trong mắt hoá thành thực thể mà đánh hắn.

"Đi bái phỏng (thăm hỏi) người đó." Cửu gia mở to mắt, ôm mèo đứng lên.

Thương Chân Tử sửng sốt, "Cửu gia là nghĩ...?"
Cửu gia gật gật đầu, ôm mèo đi ra đại sảnh.

Đầu trọc ngẩn người: Trời muốn nổi bão a, thế mà có ngày Cửu gia bước chân ra khỏi cái cửa phòng này.

*****
"Ông chủ, đầu trọc kia chính một nhân vật có số có má trên đường này, ngày hôm qua người đá hắn một cái bay ra ngoài, lỡ như bọn họ quay lại gây chuyện thì làm sao?"
Chân Tùng nhớ tới đầu trọc cùng ba đệ tử té ngã lộn nhào, chật vật chạy trốn, liền thấy sảng khoái như khi ăn lẩu cay nóng rồi lại uống một ly Coca mát lạnh, chính là đá xong rồi thì phiền phức sau đó lại khiến người phiền não.

"Có muốn tìm Lữ thúc thúc giúp đỡ?" Chân Tùng rối rắm sờ sờ cằm.

Nếu là tìm Lữ Hoằng, ông nhất định sẽ không nói hai lời mà đồng ý, với địa vị của ông thì đối phó với đầu trọc là dễ như trở bàn tay.

Nhưng nghe nói gần đây có một siêu cấp phú hào đến nội thành đầu tư rất nhiều hạng mục, Lữ Hoằng vì chuyện này vội đến không kịp thở, lúc này đi làm phiền ông có hay không không được tốt lắm a......!
Chân Tùng cầm di động do dự, vừa lo lắng đề phòng, thỉnh thoảng hướng ra cửa nhìn, rất sợ đầu trọc lại xuất hiện.

"Ông chủ." Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ, thấy cậu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cái màn hình máy tính tinh thể lỏng siêu lớn, tay không ngừng bấm tay cầm PS4, tập trung y như những thí sinh khi chỉ còn 30 phút trong kỳ thi đại học.

"Chơi thế nào mà lại khẩn trương như vậy?" Chân Tùng ghé người qua xem màn hình, giật giật khoé miệng, một cái Boss lông dài bình thường của mà đánh liền hai mấy hiệp cũng chưa có qua, không thể không nói, kỹ thuật có điểm í ẹ a......!
"Đinh -----!" Tiếng thông báo của di động vang lên.

"Ông chủ, người có tin nhắn wechat."

Lục Chỉ sớm đã nhập định, không chút phản ứng.

Chân Tùng không có cách nào, cầm lên nhìn tới.

"Là của tên streamer lần trước, hắn mời người cùng nhau đi ăn gà."
"Ăn gà?" Quả nhiên, chỉ có game mới khiến Lục Chỉ phản ứng, nhưng cậu nhanh chóng ủ rũ, "Từ chối giúp ta đi."
Chân Tùng ngạc nhiên, "Vì sao? Người không phải chê kỹ thuật của tôi, muốn tìm người khác cùng chơi sao? Streamer này nổi tiếng là cao thủ a."
"Weibo vất vả lắm mới ổn định lại, ta không muốn lại bị oanh tạc tin nhắn." Lục Chỉ vẫn như cũ nhìn chằm chằm trò chơi.

Chân Tùng hiểu ý gật gật đầu, lấy tính cách Lục Chỉ, bị chú ý quá nhiều với cậu đúng là không được thoải mái, "Tôi giúp người trả lời."
Rất nhanh Streamer lại hồi âm, lần này là một đoạn file ghi âm.

"Không chỉ vì ăn gà." Âm thanh Streamer nghe còn có vẻ hơi thẹn thùng, "Có chuyện này tôi muốn thỉnh tiểu thần tiên hỗ trợ, tôi có một người bạn, đài truyền hình của bọn họ gần đây đã chết mất vài người, muốn thỉnh tiểu thần tiên ngài đi xem giúp.

Đương nhiên, vấn đề thù lao sẽ tuyệt không bạc đãi ngài."
"Đã chết vài người?" Chân Tùng nghe xong liền tìm kiếm tin tức, "Đúng là có chuyện này, nhưng trên tin tức chỉ đưa là có một người chết."
"Haizzz, đó là do đài bọn họ ép xuống, đến mức này mà còn bị ép xuống như thế, không biết tình hình cụ thể còn tệ đến mức nào đâu." Tiếng Streamer rõ ràng là chột dạ, "Bạn tôi nói, mọi người trong đài đều hoảng sợ, nghe cô ấy miêu tả mà cảm giác không khác gì quỷ tìm thế thân như trong phim điện ảnh ."
"Kinh dị đến như vậy?" Chân Tùng nhớ bộ phim này đã mang đến cho hắn bóng ma tâm lý sâu sắc, hại hắn không dám đi tiểu đêm lúc còn nhỏ, giờ nghĩ lại vẫn không nhịn được mà run lên.

Ngay cả Lục Chỉ lúc nghe kể thế nhưng cũng dừng trò chơi, hướng về phía đài truyền hình bấm bấm ngón tay, "Nói cho cô ấy, ba này sau ta sẽ quá, không cần lo lắng, trong ba ngày này sẽ không xảy ra chuyện."
Chân Tùng đã quen với kiểu không gì không biết này của cậu, không còn khiếp sợ hoài nghi mà chỉ còn hoàn toàn nghe theo, "Được."
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Streamer thật vui vẻ, "Thật ra cũng không vì cái gì khác, tôi là sợ bạn tôi xảy ra chuyện, tiểu thần tiên chịu đi hỗ trợ là tốt rồi, về sao muốn ăn gà cứ tới tìm tôi, chắc chắn vượt lửa băng sông cũng không chối từ."
"Khoa trương như vậy." Chân Tùng cười cười, đóng wechat lại.

"Làm sao vậy?" Hắn nhìn sắc mặt không quả thích hợp của Lục Chỉ, có chút kỳ kỳ.

"Không có gì." Lục Chỉ nâng mắt lên, cười cười, vẫn đáng yêu xinh đẹp như cũ, đầy sắc xuân tươi trẻ.

Chân Tùng thấy cậu lại tiếp tục trầm mê với trò chơi, hơi nghi ngờ nhưng còn chưa kịp hỏi thì bị một thanh âm đánh gãy.

"Không tốt! Đầu trọc kia hình như lại tới lại, lần này còn có thêm hai chiếc xe, nhìn có vẻ là đem theo huynh đệ quay lại đây đâu!" Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa vừa báo tin vừa thở hổn hển.

Chân Tùng bị doạ giật mình, lập tức vọt tới cửa tiệm, vừa nhìn ra thì thấy ba chiếc siêu xe dừng lại trước cửa, đầu trọc từ trên xe bước xuống, hàng xóm xung quanh liền thảo luận.


"Đây là cái bóng đèn ngày hôm qua bị đánh đó à? Ai nha, đây là dẫn người quay lại báo thù đi?"
"Đây rõ ràng là không muốn buông tha Chân Tùng cùng tiểu thần tiên mà, nhưng làm sao bây giờ, chúng ta có nên báo công an hay không?"
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đều lăn xa một chút đi! Bằng không liền đánh các ngươi!" Đầu trọc trừng hai mắt, mọi người lập tức như chim bay tán loạn, sợ tới mức lùi sâu vào trong cửa hàng nhà mình.

Chân Tùng tay run run chuẩn bị gọi điện cho Lữ Hoằng, di động bị rớt xuống đất khiến cho đầu trọc chú ý.Chân Tùng liền căng thẳng, lại thấy đầu trọc chỉ trừng rồi liếc hắn một cái, cùng không trực tiếp tiến lên dạy dỗ hắn, mà lại đi đến một chiếc xe khác, cong lưng cung kính mở cửa xe.

Chân Tùng cùng tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa ngẩn ra, đây là mời tới nhân vật lớn nào đây.

Xem ra cú đá ngày hôm qua của tiểu thần tiên cũng rất có hiệu quả dằn mặt a.

"Tôi nghe đầu trọc nói hắn là người của Cửu gia, hay là thật sự mời Cửu gia tới." Chân Tùng nói thầm.

"Không thể nào, vậy thì tiêu rồi." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa hoảng sợ vỗ vỗ ngực, "Không phải nói Cửu gia rất ít ra cửa, sao lại đến đây?"
"Từ từ, sao cô biết được Cửu gia?" Chân Tùng nhìn về phía tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa, loại chuyện này cũng không có nhiều người bình thường biết đi.

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa cho hắn một cái ánh mắt xem thường, "Chuyện này có gì mà không biết a, đông tây nam bắc bốn bang phái lớn, nơi này của chúng ta chính là thuộc Cửu gia."
"Nếu thật là hắn, vậy cậu cùng tiểu thần tiên làm sao đây?" Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa lòng nóng như lửa đốt.

Chân Tùng mím môi, "Tôi cũng không biết, nếu thật sự không được, tôi sẽ gửi tiểu thần tiên đến chỗ Lữ thúc thúc, rồi tôi mang mẹ trốn đi nơi khác."
"Câu sống cũng không dễ dàng a." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa than thở, "Rõ ràng là tên đầu trọc kia sai, lại muốn cậu đội nồi; dân đen không tiền không thế như chúng ta, chỉ có thể cầu khẩn rắc rối không rơi trúng mình, nếu không chỉ còn con đường chết."
"Đây là hiện thực." Chân Tùng lắc lắc đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, đầu trọc đã mở cửa xe, bỗng nhiên trải ra một tấm thảm đỏ thật dài, kéo tận đến cửa của cửa hàng.

Chân Tùng:???
Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa: "......!Còn rất chú trọng mặt mũi."
Sau đó, một người mặc áo trắng từ trong xe bước ra, dừng lại trên thảm đỏ, ôm một con mèo Ba Tư trắng tuyết cao ngạo đi về hướng bọn họ đang đứng.

Hai người chăm chú nhìn người đang đi tới, trăm miệng một lời, "Choa moạ ơi, đẹp quoá xoá!"
"Cái khí chất này, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, vưu vật nhân gian a (Vưu vật chỉ những người đẹp hiếm thấy)." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa lau lau khoé miệng thiếu điều muốn chảy nước miếng.

Chân Tùng ngơ ngẩn gật gật đầu, cảm thấy người đi tới khắp người mang theo một tầng hào quang lóng lánh.

"Cửu gia, mời đi bên này." Đầu trọc khom lưng cúi đầu, đi trước đến trước hai người, "Kêu ông chủ ngươi ra đây, đánh ta thảm như vậy, hôm nay ta sẽ tính toán cho đến nơi đến chốn."
Chân Tùng cùng tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa đem cằm khép lại, mở to hai mắt mà nhìn, hắn ta chính là Cửu gia?!
"Các ngươi......!Muốn làm cái gì." Tuy rằng Chân Tùng đã sớm run như cày sấy nhưng vẫn cố gượng đứng thẳng.

"Ta muốn tìm người sửa phong thuỷ căn công quán số 82."
Hai người nghe vậy thì thấy phía sau Cửu gia..., oa, đạo trưởng từ đâu ra vậy? Thiếu chút nữa cho rằng mình xuyên tới thế giới huyền huyền luôn rồi.


"Tìm ông chủ tôi?" Chân Tùng lập tức đóng chặt miệng.

"Thật là người làm?!" Thương Chân Tử nói, "Người ở nơi nào? Ta muốn gặp hắn."
"Hắn không ở đây." Chân Tùng nhìn bọn họ bừng bừng khí thế, đương nhiên sẽ cự tuyệt, "Vẫn là mời các người về thôi."
"Không ở?" Thương Chân Tử liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi nói dối."
Chân Tùng cả kinh, thế mà bị hắn nhìn ra.

"Vị này chính là hội trưởng Hiệp hội Phong thuỷ, không có gì không biết, không chỗ nào không hiểu, khuyên ngươi đừng nên lộn xộn, tránh ra mau." Đầu trọc xách cổ Chân Tùng lên, khom lưng mời Cửu gia vào tiệm.

Cửu gia lạnh lùng bước vào trong tiệm, hơi đảo mắt, liếc một cái thoáng nhìn thấy một mái tóc màu đen lộ ra sau màn hình máy tính.

"Cửu gia, chính là cậu ta." Đầu trọc nuốt nuốt nước miếng đứng phía sau hắn không dám tới gần máy tính.

Đây chính là cái tên shota cơ bắp cao 2m?
Cửu gia ghét bỏ thu hồi tầm mắt, không để bụng đi đến ngồi xuống sô pha, xoa xoa chân mèo.

Mèo cũng rất uy nghiêm "Miêu" một tiếng lớn, thế mà người ngồi sau máy tính một chút cũng không có phản ứng.

Không có động tĩnh?
Cửu gia liếc chùm tóc ngốc trên đỉnh mái tóc màu đen lắc qua lắc lại, làm lơ ta?
Thật tốt, lần đầu tiên bị người làm lơ, Cửu gia cảm thấy thật mới mẻ.

Hắn đem mèo đặt trên tấm thảm, mèo tự như biết ý Cửu gia, đi tới dây nguồn máy tính cắn một cái.

"A ------! Boss của ta, thiếu chút nữa là ngủm rồi!"
Cửu gia nghe thấy tiếng kêu, hơi cong cong môi.

Thương Chân Tử tức giận liếc hắn một cái, ấu trĩ......!
Lục Chỉ mới chơi trò này, đang lúc hào hứng nhất, cả ngày tập trung đánh Boss lông dài, khó khăn lắm mới đánh hắn đến sắp cạn máu, chính là thời khắc mấu chốt, máy tính bỗng đen thùi lùi.

Ngắt nguồn điện người đang chơi game chính là thâm thù đại hận không thua gì quật mộ tổ tiên người ta, Lục Chỉ tức giận một bụng cũng là điều dễ hiểu.

Cậu muốn nhìn xem ai dám quấy rầy mình chơi game?! Lục Chỉ tức giận đứng lên.

Cửu gia lạnh lùng cười, hắn đảo mắt muốn nhìn xem vị shota cơ bắp này lớn lên có bao nhiêu khủng bố, thật thú vị.

Hắn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Lục Chỉ, liền thấy rõ một khuôn mặt trắng nõn nhuyễn manh.

.