“Vong tình vọng tình” là một quán cà phê rất có danh tiếng, quán này có hai ông chủ, hai nhân viên phục vụ. Trên tay hai ông chủ mang nhẫn cùng một kiểu, ở cùng chung một phòng. Mỗi ngày hai người này đều giống như sự kết hợp của trẻ sinh đôi vậy, một khắc cũng không chia lìa, hai nhân viên phục vụ của quán mỗi lần nhìn thấy hai ông chủ cùng nhau bước vào thì việc duy nhất có thể làm chính là nhanh chóng vùi đầu vào công việc, miễn phải nhìn thấy mấy cảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, coi vào mà nổi cả da gà. Tuy rằng hình ảnh hai người họ hôn môi rất đẹp, nhưng mà…… trình độ thân mật của bọn họ thật là buồn nôn không thôi……!
Ông chủ của quán “Vong tình vọng tình” là một người đàn ông rất nhã nhặn! Điều này thì tất cả các khách quen của quán đều biết, tính tình tốt, tâm địa tốt, tướng mạo tốt, dáng người cũng tốt…… Cái gì cũng cực kì tốt…… Người đàn ông số một này chính là ông chủ nhỏ của quán. Người tốt như vậy chỉ có duy nhất một khuyết điểm — ánh mắt không được tốt lắm! Tất cả mọi người đều vì khuyết điểm này của anh mà tiếc nuối không thôi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta luôn si mê lưu luyến trên người ông chủ lớn đang ở phía sau rửa chén thì…… phải đành thở dài lắc đầu trước thực tế thôi!
Ông chủ lớn của quán “Vong tình vọng tình” là một người đàn ông rất hoàn mỹ! Ông chủ lớn tướng mạo so với ông chủ nhỏ đẹp hơn, bằng cấp so với ông chủ nhỏ cao hơn, dáng người thon dài so với ông chủ nhỏ càng tuyệt đẹp hơn…… Nhưng một người đàn ông hoàn mỹ như vậy cũng có một khuyết điểm ‘nhỏ’ chết người — tính cách cực kì kém! Cậu có bản lĩnh chọc điên người khác chỉ bằng ba câu nói, ngoại trừ ông chủ nhỏ ra thì ai cũng chịu không nổi……! Quả nhiên người là không ai có khả năng hoàn mỹ, Thượng Đế sẽ không tạo ra một người hoàn mỹ để mà uy hiếp địa vị của mình được……!
Niềm vui mỗi ngày của nhân viên phục vụ Tiểu Du chính là nhìn hai ông chủ nhà mình liếc mắt đưa tình. Ông chủ lớn Hà Nhứ há miệng ra là không còn lấy nửa điểm đạo đức, mắng người tuy không mang theo bất kì chữ thô tục nào, nhưng sao có thể nghe, mỗi câu mà dễ nghe được chết liền à; ông chủ nhỏ Trình An đối với Hà Nhứ là nói gì nghe nấy, câu khó nghe đến cỡ nào lọt vào tai anh cũng đều như lời tâm tình ngọt ngào, anh luôn cười tít cả mắt ôm lấy Hà Nhứ, một cái hôn nồng nhiệt khiến cho những lời mắng chửi người đang rất hăng say cũng bỗng dưng biến mất!
Tiểu Dư cùng người yêu Tiểu Đào đều là nhân viên phục vụ của quán “Vong tình vọng tình”, trải qua một thời gian, bọn họ cũng hiểu Hà Nhứ không phải cố ý muốn nói những lời khó nghe, thật sự là cậu căn bản không biết lời dễ nghe nên nói như thế nào, mà cậu lại cố ý không thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác đối với mình tệ cỡ nào. Mà Trình An, ‘tính tình tốt’ của anh cũng chỉ đối với một mình Hà Nhứ, hai người ai cũng không thể quên Trình An từng cho khách nhân đến gây sự một đấm văng ra ngoài! Mà người khách kém may mắn kia là do rượu vào có vài phần mem say dám sờ soạng mặt Hà Nhứ……!
Hà Nhứ cùng Trình An là một đôi tình nhân thệ ước cả đời bên nhau! Chỉ cần không phải người mù thì ai cũng có thể nhìn ra hai người kia yêu nhau sâu đậm! Tiểu Dư cảm thấy hình ảnh mà mình nhìn thấy đó chính là hình ảnh đẹp nhất trên đời! Có người yêu để dựa vào, vẻ mặt bọn họ tràn đầy hạnh phúc, còn khuôn mặt tươi cười nào có thể đẹp hơn như vậy đây……!
Bọn họ yêu nhau, ở trong thế giới hai người không thể chứa thêm được người thứ ba nào nữa ……!
Hà Nhứ chưa từng nghĩ rằng phải có một đứa nhỏ! Cũng chưa từng ngờ rằng Trình An sẽ mang về nhà một đứa nhỏ. Khi Trình An dẫn về nhà một bé trai mười tuổi, cậu đã ngây ngẩn cả người!
Trình An dắt đứa bé trai vẻ mặt đang cực kì bất an kia tiến lên, trên mặt lộ ra hạnh phúc. “Nhứ, cậu xem! Chúng ta có con trai !”
Trải qua kinh ngạc cùng sững sờ một lúc, Hà Nhứ đột nhiên cảm thấy bản thân mình đang giận dữ!
Vì sao lại dẫn một đứa nhỏ về nhà?! Vì sao Trình An lại muốn có con trai?! Vì sao muốn phá vỡ thế giới của hai người, để cho người thứ ba tiến vào……?!
Giữa hai người như có cái gì đã vỡ! Hà Nhứ lớn tiếng chất vấn Trình An, chất vấn anh vì sao lại muốn một đứa nhỏ! Chất vấn anh vì sao muốn gia đình này phải có thêm một người thứ ba nữa! Bé trai mười tuổi sợ hãi đứng trong góc phòng, nhìn người con trai xinh đẹp kia nổi quạo, mà người đàn ông tốt bụng muốn cho nó một gia đình đang lo lắng biện giải ……!
Hà Nhứ rất tức giận, đêm đó, cậu nổi điên ném cho Trình An cái gối rồi đóng ‘rầm’ cửa lại. Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trình An uể oải cực kì, anh vạn lần không ngờ Hà Nhứ sẽ phản đối chuyện này đến như vậy. Đứa nhỏ kia thực đáng thương a! Không cha không mẹ, mất đi trí nhớ, chỉ có thể một mình trốn trong góc phòng khóc…… giống như chính mình trước kia vậy!
Nhớ tới thời điểm tỉnh lại trong bệnh viện nhiều năm trước, ngực Trình An vẫn nhói đau! Loại cảm giác không biết bản thân mình là ai, không biết mình làm sao vậy, không biết mình có thể dựa vào ai khi bàng hoàng bất lực…… ký ức này cho đến nay vẫn như mới ngày hôm qua. Đứa nhỏ kia cũng giống như mình! Ngay lúc đó mình đã gặp được Hà Nhứ, có Hà Nhứ, trái tim bất an không phương hướng kia mới có một chỗ để dựa vào! Mà đứa nhỏ này lại không có…… Bất luận như thế nào, anh cũng rất lo lắng cho đứa nhỏ này …… đứa nhỏ mà mình cũng từng giống như vậy……! Ôm đứa nhỏ ngủ, Trình An trong mộng vẫn không ngừng gọi tên Hà Nhứ!
Ngủ không yên, thiếu cái ôm ấp quen thuộc kia, Hà Nhứ không tài nào ngủ được. Đuổi Trình An ra ngoài là mình, thật sự rất ngượng nếu bây giờ gọi cậu ta trở vào. Ngày mai đi! Ngày mai sẽ tìm một cơ hội giải hòa tốt! Hà Nhứ nhớ Trình An, chỉ là cách hai lớp cửa mà thôi, nhớ nhung từ trong ngực tràn ra suýt nữa chôn vùi luôn cậu ấy. Cậu ấy rõ ràng yêu mình nhiều như vậy, mình tại sao lại phải cãi nhau với cậu ấy chứ! Chẳng qua chỉ là thêm một đứa nhỏ, chỉ cần Trình An vẫn yêu mình, hết thảy sẽ không có gì thay đổi, không phải sao?!…… Cái mũi bỗng nhiên chua xót, con mắt cũng bắt đầu nóng lên. Hà Nhứ dùng sức hút hút cái mũi, nâng tay che con mắt lại.
Vì sao lại khóc chứ! Trình An vẫn yêu mình mà, vì sao lại muốn khóc?! Mình cũng yêu cậu ấy a! Yêu cậu ấy vì sao lại khiến bản thân trở nên yếu đuối! Chẳng qua là không cùng ở trong một phòng thôi, chẳng qua chỉ là không có cái ôm quen thuộc kia mà thôi, vì sao lại muốn khóc?! Vì sao lại muốn cậu ấy lập tức vào đây ôm mình……! Yêu cậu ấy thì một khắc cũng không muốn tách nhau ra sao?! Mình yêu cậu ấy đến mức như vậy rồi sao……!
Ngăn không được tâm tình nhớ nhung, cũng ngăn không được hai chân đột nhiên tự chủ trương. Hà Nhứ lặng lẽ đi đến trước mặt hai người đang chen chúc nhau ngủ trên một cái giường kia. Bé trai ngủ không an ổn, Trình An ôm chặt bé trai kia, miệng lẩm bẩm nói mớ. “Nhứ…… Nhứ…… Cậu đừng tức giận…… Đừng không để ý tới tôi……!”
Cậu ấy ngay cả lúc ngủ cũng phiền não sao?! Hà Nhứ nở nụ cười! Đứa ngốc…… Cậu ấy yêu mình!
Trở lại phòng của hai người, kéo chăn lên, tâm tình vốn chua xót của Hà Nhứ đột nhiên lại ngọt ngào. Đứa ngốc kia yêu mình, chỉ yêu một mình mình, đời này cũng không thay đổi …… Cậu ấy yêu mình rất nhiều……!
Ngày hôm sau, lời giải thích của Trình An còn chưa ra khỏi miệng, Hà Nhứ liền ôm lấy anh nhẹ giọng nói ra tiếng yêu sáng sớm mỗi ngày!
Tôi yêu cậu!
Còn gì có thể nói đây! Trình An cũng ôm lấy con người mà mình đã yêu rất lâu rất lâu này, “Tôi cũng yêu cậu! Nhứ!” Hai người không nói nữa, chỉ là lẳng lặng ôm. Chỉ cần yêu nhau nên cái gì cũng có thể hiểu được …… Không cần ngôn ngữ!
Bé trai mười tuổi kia được ở lại trong nhà. Trình An cho bé một cái tên – Trình Ái Nhứ! Ý tứ chính là “Trình An yêu Hà Nhứ”! Nghe cái tên như thế, Hà Nhứ nhịn không được xúc động hướng ông trời liếc một cái xem thường! Đứa ngốc này, cậu ta nhất định phải đem hết thảy đều biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?! Cái tên ghê tởm muốn chết! Nhưng mà, nhìn cậu bé đang nhảy nhót vui mừng vì có tên kia…… Hà Nhứ không thể nhịn được ý cười từ trong miệng tràn ra. Đứa nhỏ kia, quả thật rất giống với Trình An……!
Ngày từng ngày trôi qua, nháy mắt đã ba năm! Trình Ái Nhứ ngày nào mới đứng đến eo Hà Nhứ bây giờ đã cao ngang vai cậu! Đứa trẻ nho nhỏ phát triển hình thể rất nhanh, Hà Nhứ thường thường cầm những bộ quần áo mà Ái Nhứ mặc không vừa nữa nói “Hình thể phát triển nhanh như vậy thì có thể sắp trưởng thành rồi a!” Cậu gần đây rất hay suy nghĩ, mình không phải là đã già rồi đấy chứ, vì sao khi không lại ngồi đây cảm khái chuyện này vậy a……! Trình An vẫn trước sau như một. Chuyện khiến Hà Nhứ cảm thấy thỏa mãn nhất chính là qua nhiều năm như vậy nhưng lưu luyến si mê của Trình An cũng chưa bao giờ thay đổi! Tuy rằng biết khi hai người thân thiết không nên để cho đứa nhỏ đang trong thời kì phát dục nhìn thấy, nhưng cậu vẫn chẳng thèm để tâm nơi nào cứ ôm hôn Trình An. Cảm giác yêu thương không nhạt phai dần theo thời gian mà càng ngày lại càng đậm, đậm đến mức Hà Nhứ không thể chấp nhận chuyện Trình An quan tâm đến bất kì ai ngoài cậu!
Tiểu Ái Nhứ đã khỏe mạnh trưởng thành. Hà Nhứ không thích nhìn thấy Trình An chú ý quá nhiều đến Ái Nhứ, may mắn Ái Nhứ không phải là một đứa trẻ quá đáng ghét, lúc Hà Nhứ hy vọng nhóc ấy lập tức biến mất thì chỉ cần nói một câu nhóc ấy sẽ biến đi ngay.
Ái Nhứ là một đứa nhỏ rất thiện lương cũng rất biết săn sóc, Hà Nhứ vốn rất chán ghét nhóc ấy, bởi vì nhóc đã phá hủy thế giới riêng hai người của cậu và Trình An. Nhưng ba năm trôi qua, Hà Nhứ không thể không thừa nhận, chính mình đã rất thích đứa nhỏ này, thằng nhóc Ái Nhứ vừa thiện lương vừa biết săn sóc lại ngốc nghếch dễ bị lừa…… Rất khó để chán ghét một đứa trẻ như vậy!
Có con trai…… mỗi ngày đều đuổi theo Trình An hô “Ba ba, ba ba, giúp con làm cái này……!” Sau đó lại cẩn cẩn dực dực lại gần cọ cọ, ánh mắt tràn ngập hi vọng nói “Cha, con muốn ăn bánh ngọt…… Có được không ạ!” Hà Nhứ mỗi lần đều lạnh lùng trả lời. “Không – được!” Nhìn Ái Nhứ cúi đầu như con cún nhỏ đang đói bụng, Hà Nhứ sẽ lấy bánh ngọt ra rồi kêu Ái Nhứ đi lấy dao và dĩa.
Hà Nhứ cắt một miếng bánh ngọt đặt vào trong dĩa trước mặt Ái Nhứ, rồi cắt một miếng lớn hơn đặt vào trong dĩa của mình. Ái Nhứ há to miệng nhìn chằm chằm người đàn ông mà mình gọi một tiếng ‘cha’ kia mà lại dành ăn phần lớn, dành mình phần nhỏ……! Chẳng lẽ cha không hiểu gì là nhường nhịn trẻ nhỏ, cho bé con ăn phần lớn sao?!…… Sao lại có loại cha mẹ như thế này?! Vì sao đó lại là cha mình mà không phải cha người khác……! Ô ô ô ô ô ô………… Cha vì sao thích khi dễ mình như vậy! Ái Nhứ vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn Hà Nhứ – người chẳng biết làm cha kiểu gì đang ăn miếng bánh ngọt lớn hơn mình, trong lòng âm thầm gào thét không ngừng!
Vì sao luôn thích khi dễ đứa nhỏ này! Hà Nhứ cũng từng hỏi qua chính mình. Kỳ thật đáp án rất nhanh đã có, đó chính là — ghen tị! Hà Nhứ ghen tị Ái Nhứ! Ghen tị vì nhóc cũng nhận được quan tâm trân trọng của Trình An! Vốn tất cả những thứ đó đều là thuộc về một mình mình, kết quả là Ái Nhứ đột nhiên xuất hiện chia cắt đi một phần, tuy rằng Trình An vẫn rất là yêu cậu, nhưng loại cảm giác phải chia sẻ tình cảm với người khác…… Hà Nhứ không thích! Nếu không khi dễ Ái Nhứ, Hà Nhứ sẽ bất bình…… Tuy rằng là một cái lý luận chẳng ra gì, nhưng cậu chỉ cần bản thân mình cảm thấy thoải mái là được rồi, cho dù là ghen tị không đạo lý thì cậu cũng ép cho nó thành có lý để làm!
Thế giới riêng của hai người biến thành một nhà ba người, Hà Nhứ cũng chậm rãi dưỡng thành thói quen. Dù sao, cũng chỉ là lúc cậu cùng Trình An hôn môi lại có một giọng nói của con nít a a kêu to thật sát phong cảnh “Các ba ba thật dọa người!” Trình An mới là vất vả, ai kêu thằng nhóc kia cứ thích quấn lấy anh! Trên bàn cơm có thêm nhiều món, thêm một bộ chén đũa nữa, lúc ăn cơm thì có tiếng trẻ con ríu ra ríu rít nói hôm nay nhóc nào đánh bạn…… nhóc nào bị phạt quỳ trong góc…… hôm nay có ai bị thầy giáo la mắng…… linh tinh đủ thứ chủ đề! Hà Nhứ cẩn thận ngẫm lại thời thơ ấu của mình…… Kết quả là cái gì cũng chẳng nhớ ra, khó trách Trình An luôn cười nói: “Không biết có phải cậu mắc chứng quên khuyết điểm của mình hay không……!” Thứ nên quên mà giữ lại trong đầu thì là vô dụng, còn không bằng quên hết sạch đi rồi giữ lại những thứ đáng nhớ hơn mới là tốt……! Đem quan điểm này nói ra, Hà Nhứ nhận được nụ cười khoan dung từ Trình An, bộ mặt quỷ biểu đạt không chấp nhận của Ái Nhứ!
Rất kỳ quái! Một gia đình từng rất ngọt ngào biến thành một nhà ba người náo nhiệt! Thêm một đứa nhỏ là thêm ồn ào, Hà Nhứ vốn thích yên tĩnh nhưng cũng thích ứng dần! Nhìn Ái Nhứ sẽ lại nhớ đến lúc mới đem Trình An về nhà. Một người mất trí nhớ, chỉ số thông minh của trẻ con mười tuổi, một đứa trẻ lớn thân thể trưởng thành ngừng lại ở tuổi mười tám! Khi đó Trình An, kỳ thật…… rất đáng yêu! Hà Nhứ trong lòng nổi lên nhu tình, phát hiện khi nhớ lại phần ký ức đó cũng là chuyện rất tuyệt vời!
Một gia đình thêm một người, thiếu một phần im lặng! Giữa hai người có thêm một đứa nhỏ hoạt bát, cũng thêm một phần tình cảm! Hà Nhứ nghiêng người cúi đầu, gia đình hai người biến thành gia đình ba người…… Hai ba ba mang theo một người con…… Đây cũng giống như một gia đình ba miệng ăn bình thường mà thôi!
Rúc ở trong chăn tự hỏi vấn đề về gia đình ba người, người phía sau không chịu nổi yên lặng tiến tới. “Nhứ, cậu đang suy nghĩ chuyện gì?! Chuyện tâm suy nghĩ một việc như vậy rất hiếm với cậu nha! Trăm ngàn lần đừng nói với tôi rằng cậu nghĩ tới người khác ngoài tôi ra nha, bằng không tôi sẽ rất tức giận, rất ghen tị đó …… Nhứ!”
Quay người lại nhìn người đàn ông vẫn ngẫu nhiên hay làm nũng với mình, Hà Nhứ ôm lấy khuôn mặt anh, cẩn thận hỏi: “Nhà chúng ta là một gia đình rất bình thường, rất bình thường chứ!”
Bình thường?! Bình thường?! Trình An nhíu mi, không rõ Hà Nhứ đang nói cái gì! “Nhà chúng ta…… hẳn là rất bình thường, rất bình thường đi!…… Tại sao lại hỏi như vậy a, Nhứ.” Gia đình đồng tính luyến ái không thuộc phạm vi ‘bình thường’ bao giờ! Hà Nhứ vì sao lại quan tâm đến vấn đề này?!
“Nhà chúng ta có hai người phụ huynh, có một đứa con đang học trung học, nó thường nói với chúng ta tất cả những chuyện xảy ra trong trường, thường quấn quít lấy chúng ta đòi dẫn ra ngoài chơi, còn dùng những biện pháp hết sức con nít để đòi tăng tiền tiêu vặt, chúng ta cũng sẽ vì nó mà lo lắng những chuyện khi nó đang trưởng thành……!” Nhìn biểu tình Trình An như có nghe nhưng dường như vẫn không hiểu, Hà Nhứ không ngừng cố gắng nói: “Nhà của người khác nhất định cũng là như vậy đi! Có ba mẹ quan tâm đến con mình, có một đứa nhỏ hay nghịch ngợm gây sự. Ba mẹ sẽ vì con mình mà quan tâm lo lắng, đứa con sẽ ỷ lại vào cái ôm ấm áp của ba mẹ, thích cùng ba mẹ chia xẻ niềm vui của mình! Trình An, Ái Nhứ là một đứa nhỏ tốt, nhưng nó sẽ xem chúng ta như ba mẹ thật sự của nó sao?! Không phải ruột thịt, có phải vẫn sẽ có gì đó cố kỵ ngăn cách giữa nó và chúng ta?!”
Trình An nhẹ nhàng đặt tay trên trán Hà Nhứ. Không phải đâu! Hà Nhứ hôm nay bị sao vậy?! Vì sao lại quan tâm nhiều đến vấn đề mà bình thường không thèm để ý vậy a!
Bực mình gạt tay Trình An ra, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu bớt đùa giỡn đi!” Hà Nhứ trong lòng có chút nóng nảy. Mình đang nói chuyện đàng hoàng vậy mà cậu ta dám nghĩ mình nói nhảm!
“Nga nga……!” Lập tức bỏ khuôn mặt tươi cười đi, Trình An dịu dàng hôn lên đôi môi tình nhân đang tức giận kia. “Tôi chỉ cảm thấy kì lạ vì cậu đột nhiên quan tâm đến chuyện này thôi.” Thấy Hà Nhứ sắp nổi quạo, Trình An vội vàng nói tiếp. “Cậu chưa bao giờ chú ý đến chuyện này, đột nhiên nói ra nhiều như vậy, tôi kinh ngạc một chút cũng đâu phải chuyện kì lạ! Không cần tức giận.” Điều chỉnh tư thế đem Hà Nhứ ôm vào trong ngực, để cho cậu ấy có thể thoải mái dựa vào mình. “Cái gọi là bình thường hay không bình thường, nói chung hay không nói chung, đối với chúng ta cũng không quan trọng! Cậu cùng tôi yêu nhau, tuy rằng chúng ta không có công chứng kết hôn theo pháp luật, nhưng ở cùng với tôi, chúng tôi có hôn giới, có lời thề hôn nhân, có trái tim thành tâm với nhau! Điều đó còn chưa đủ sao?! Những gì trong hôn nhân mà người khác có, chúng ta cũng đâu có thiếu, tôi còn có thể nói, tình cảm giữa chúng ta còn hơn rất nhiều. Nhứ, chúng ta là bạn đời của nhau, trên đời này không có bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì có thể tách chúng ta ra, trừ phi…… chúng ta không còn yêu nhau……!” Hà Nhứ vội vàng xoay người lại, Trình An trìu mến hôn lên môi cậu. “Không phải sợ! Không có ngày nào đó đâu. Nhứ, tin tưởng tôi!”
Hà Nhứ thả lỏng thân thể đang căng thẳng. Đúng vậy! Trình An sao có thể có khả năng không yêu mình! Càng kề sát vào Trình An hơn, hai tay giữ chặt cánh tay Trình An đặt trên ngực mình. Để cho Trình An cảm thụ được, trái tim mình đang nhảy lên từng nhịp. Nơi này, đã tràn đầy, tràn đầy, bên trong tất cả đều là Trình An!
“Ái Nhứ là một đứa nhỏ tốt!” Trình An chuyển đề tài sang Ái Nhứ. “Cậu có biết, tôi dẫn nó về đây là vì khi tôi nhìn thấy nó, bộ dáng của nó rất giống với tôi khi còn trong bệnh viện.” Trình An nhẹ giọng, ánh mắt xa xăm, xuyên thấu qua bức tường hoa văn, nhìn về phía quá khứ đã bị thời gian mang đi. “Lúc tôi nhìn thấy Ái Nhứ ngồi khóc trong bệnh viện, tôi nhớ lại mình cũng đã từng khóc như vậy. Trước khi gặp được cậu, tôi đã rất sợ! Loại cảm giác không có thân nhân, không có nhà, cái gì cũng không có cực kì đáng sợ! Tôi cũng không biết tôi cần cái gì, sau khi gặp lại được cậu, tôi chỉ biết rằng tôi muốn ở cạnh cậu, tôi đã tìm được chuyện mà mình mong muốn. Tuy rằng cậu khi đó chê tôi phiền, nhưng tôi vẫn không muốn rời khỏi cậu. Tình huống của Ái Nhứ cũng không khác mấy so với tôi! Tôi biết chỉ cần có một người vươn tay ra, nhóc ấy sẽ không khóc nữa! Nhóc còn nhỏ như vậy, nó cần có người trân trọng yêu thương nó. Nhứ, cậu cũng thích Ái Nhứ chứ! Nhóc tuy rằng lải nhải nhiều, nhưng cho dù cậu có khi dễ nó, nó cũng không nổi giận với cậu. Nhóc ấy rất hợp với chúng ta, chúng ta là hai người phụ huynh chưa làm tròn hết trách nhiệm, nhưng nhóc ấy chưa oán hận lấy một câu nào. Tuy rằng chúng ta không phải ba mẹ ruột của nhóc, nhưng nó vẫn rất thích chúng ta, cả ngày nghe nhóc ấy gọi ba ba, cha không ngừng, tôi thực vui vẻ! Nhìn nó khỏe mạnh trưởng thành là tốt lắm rồi. Chỉ cần nó có thể lớn lên thật tốt, thứ mà ba mẹ luôn muốn nhìn thấy không phải là nhìn đứa nhỏ của mình vui vẻ hạnh phúc hay sao! Chúng ta thực hạnh phúc, Ái Nhứ là con của chúng ta, chúng ta một nhà ba người mấy năm nay đều rất vui vẻ! Nhứ, không có gì phải phiền não, chúng ta là một gia đình hạnh phúc, vui vẻ. Nhà chúng ta hạnh phúc, không phải nhà của người khác có thể so sánh được, bởi vì mỗi thành viên trong gia đình chúng ta đều hiểu được giá trị của hạnh phúc, của đoàn viên, hiểu được như vậy để sống là tốt rồi!”
Đúng vậy! Chúng ta mấy năm nay sống rất tốt a! Bóng ma trong lòng trong nháy mắt đã biến mất, Hà Nhứ chớp mắt mấy cái, cảm giác mình đã bình thường lại, bản thân mình thật sự không hợp đa sầu đa cảm, loại cảm xúc này vẫn để cho người khác đi! Suy nghĩ trầm tĩnh lại cảm giác thật tốt! Ngay cả thân thể cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Ái Nhứ là con của mình và Trình An, mình là cha của nó. Tuy rằng không tăng tiền tiêu vặt cho nó, tuy rằng luôn thích khi dễ nó, tuy rằng mình thấy nó khi bắt đầu lải nhải thì không đáng yêu chút nào…… Nhứng nó vẫn là con mình a!
Hà Nhứ tâm tình đột nhiên tốt, một phen đẩy Trình An đang muốn áp lên ra, cậu xuống giường sửa sang lại áo ngủ. “Tôi đi nhìn Ái Nhứ, thằng nhóc đó không biết có lại đá chăn hay không……!” Không để ý tới Trình An đang ngồi yên trên giường, cậu sải bước hướng về phòng Ái Nhứ.
Ái Nhứ ngủ thật sự rất say sưa, chăn rớt một nửa ở dưới giường. Kéo tấm chăn đắp lên người Ái Nhứ lần nữa, Hà Nhứ ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm đứa con đang chìm trong mộng đẹp của mình.
Một thằng nhóc đang trong giai đoạn trưởng thành mang theo cảm giác thiểu niên nhưng vẫn ngây ngô, không lâu sau nữa, nó sẽ trở thành một thiếu niên thật đẹp trai đi! Sau đó vài năm nữa, Ái Nhứ sẽ trở thành một thanh niên anh tuấn cao lớn tiêu sái……! Hà Nhứ lấy tay chọc chọc hai má mềm mại của Ái Nhứ, ngô……! Không đời nào nhóc đẹp trai hơn mình được! Tiếp tục chọc chọc mặt Ái Nhứ, Hà Nhứ xấu xa nghĩ, chọc cho nó thức dậy càng tốt……!
Cánh tay Hà Nhứ đang vươn ra đột nhiên bị một bàn tay ấm áp giữ chặt lấy. “Nhứ, Tiểu Ái ngày mai còn phải đi học, đừng làm ồn đến con!” Trình An đè thấp thân mình ở bên tai Hà Nhứ nhỏ giọng nói. Ai……! Hà Nhứ luôn thích khi dễ Ái Nhứ, thật không hiểu Ái Nhứ tại sao lại bị khi dễ như vậy!
Bị Trình An kéo trở lại phòng mình, Hà Nhứ nhanh chóng ôm lấy Trình An đang sắp áp lên. “Nhà chúng ta thực hạnh phúc nha!…… Tiểu Ái là một đứa nhỏ tốt, chúng ta cũng là phụ huynh tốt, nhà chúng ta là một gia đình ba người rất tuyệt!”
Tuy rằng không biết Hà Nhứ vì sao lại vui vẻ như vậy, nhưng có thể thấy cậu ấy cười tươi thế thì chẳng có gì phải so đo nữa cả. Trình An cũng cười, “Đúng vậy! Một nhà ba người, gia đình chúng ta còn hạnh phúc hơn cả mấy gia đình khác!” Hôn lên nụ cười tươi rói kia, Trình An cố gắng dời lực chú ý của người yêu quay về mình.
Một nhà hai người là tốt, nhưng gia đình ba người cũng không sao……! Hà Nhứ lười tiếp tục suy nghĩ cặn kẽ thêm nữa, nhanh chóng hạ kết luận, bắt đầu chuyên tâm đối phó người yêu đang đốt lửa trên người mình.
Một nhà ba người, chỉ cần chúng ta có thể sống hạnh phúc là tốt rồi!