“Ọe… Ọe…” Trẫm bám chặt mạn thuyền nôn không ngừng, nôn cả buổi cũng chỉ ra nước chua, không còn gì khác, đầu xoay mòng mòng, hận không thể lập tức ngất đi.
Tiểu hoàng thúc ở bên cạnh vỗ lưng cho trẫm, giọng nói dở khóc dở cười, “Khó chịu vậy mà còn nhất định đòi đi xem biển, không muốn sống nữa sao?”
Trẫm ngẩng đầu lên đáng thương nhìn y, “Vất vả lắm trẫm mới hạ quyết tâm xuống biển, sao có thể trở về ngay được? Quá mất mặt.” Thể diện của trẫm rất đáng giá đó có biết không!
Trẫm ghé vào lòng tiểu hoàng thúc, cường điệu mãi: “Trẫm không về bến đâu, trẫm muốn đi xem rùa biển lớn và mỹ nhân ngư!”
Tiểu hoàng thúc ứng hai tiếng, trẫm bất mãn, đáp ứng cho có lệ, trẫm hiểu được đó có biết không… Ọe… Thật là khó chịu QAQ
Trẫm bám chặt không chịu đi, tiểu hoàng thúc đành đồng ý yêu cầu của trẫm. Thuyền lớn trên biển trôi trôi trôi, lòng trẫm vui vui vui, tuy bờ biển cách đây không xa nhưng trẫm vẫn rất thỏa mãn.
Ở trên thuyền chịu đựng thêm hai ngày, sau thời gian vùi đầu nghiên cứu thuốc say tàu của Tiểu Bạch, trẫm hớn hở uống thuốc, lại nhét thêm hai viên kẹo, đúng là dễ chịu hơn nhiều.
“Tiểu hoàng thúc, thời tiết đẹp thế này sao chúng ta không đi tìm rùa biển?” Trẫm mặc áo ngắn thêu rồng nhỏ và quần đùi nằm trên sàn thuyền, dùng chân đạp đạp tiểu hoàng thúc đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi.
Mắt tiểu hoáng thúc không hề mở ra: “Đợi thêm vài ngày nữa.”
“Nếu thuốc của Phương Bạch Liên thực sự có tác dụng, ta sẽ mang ngươi rời bến.” Tiểu hoàng thúc ngồi dậy, bắt lấy chân trẫm cù nhột, sau đó thừa dịp trẫm cười không ngừng kéo trẫm nằm lên người y.
Trẫm ngừng cười, tay chống lên người tiểu hoàng thúc, cảnh giác nhìn y: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói đi?” Tiểu hoàng thúc nâng tay nắm chặt cằm trẫm, mỉm cười, trẫm không tiền đồ bị y mê hoặc, “Tiểu hoàng thúc, ngươi cười thật đẹp.”
Trẫm nhắm mắt lại ngoan ngoãn để y thân thân, đến khi quần đùi bị cởi ra, trẫm mới kịp tỉnh táo, vung tay đá chân phản kháng: “Tiểu hoàng thúc, ngươi xấu xa. Đang ở bên ngoài, không được làm…”
“Yên tâm, bọn họ đều vào khoang thuyền hết rồi, sẽ không có ai nhìn thấy.”,
Trẫm khóc không ra nước mắt, áo ngắn nhanh chóng bị lột xuống, tiểu long điểu bị người ta nhéo, long mông cũng nhanh chóng bị người ta nắm trong tay.
Như vậy như vậy như vậy như vậy, trẫm luân hãm, đóa cúc nhỏ lại nở rộ…
Nghĩ lại đều là nước mắt ┭┮﹏┭┮
Ba ngày sau, thuyền lớn chạy về phía biển xa, trẫm bao bọc kín kẽ đứng ở đầu thuyền, bám trên người tiểu hoàng thúc mà ngáp, “Buồn ngủ =_=…”
Tiểu hoàng thúc nhéo mũi trẫm: “Là ngươi nhất định đòi ngắm mặt trời mọc, giờ lại buồn ngủ. Rốt cục có muốn ngắm không đây?”
Trẫm dụi mắt: “Tất nhiên muốn.” Đã dậy rồi mà còn không xem thì lỗ quá.
Sắc trời dần dần đổi màu, trẫm cố gắng mở to mắt nhìn mặt trời đỏ rực dần dần xuất hiện.
“A ha ha ha ngứa quá…” Trẫm nằm trong lòng tiểu hoàng thúc xoay ngang xoay dọc, cười ra nước mắt. Tiểu hoàng thúc xấu xa, lại cù trẫm ngứa!
Cười một lúc lâu tiểu hoàng thúc mới dừng tay, trẫm mềm nhũn nằm trên người y. Lúc nãy cười nhiều quá giờ rất mệt, nhưng trẫm đã tỉnh táo hơn nhiều.
Từ từ, tiểu hoàng thúc đang sờ chỗ nào vậy? Giờ đang ở bên ngoài đó! Tuy trẫm đã từng bị như vầy lại như vầy trên sàn tàu, nhưng không có nghĩa trẫm vẫn còn muốn cùng ngươi như vậy như vậy thêm lần nữa đâu nha! Bỏ tay ra khỏi mông trẫm ngay!
“Ninh nhi, ngươi muốn ở đây hay vào khoang thuyền?”
Trẫm đáng thương nhìn y: “Không làm được không?”
Tiểu hoàng thúc mỉm cười: “Ta biết Ninh nhi muốn làm ở đây mà.”
Không phải, trẫm vẫn chưa đồng ý!
“Về khoang…” ┭┮﹏┭┮
Ghét tiểu hoàng thúc nhất QAQ
“Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, đó là cái gì?” Trẫm bám vào mạn thuyền, chỉ vào một con vật bự trong nước: “Là rùa biển lớn à?”
Tiểu hoàng thúc đưa cho trẫm một cái chén xinh đẹp, trẫm nhấp một ngụm nước ngọt trong đó, híp mắt hưởng thụ. Tiểu hoàng thúc nói: “Không phải đã cho ngươi bắt rùa biển sao?”
Trẫm bĩu môi: “Nó quá nhỏ, trẫm muốn lớn thật lớn cơ, lớn như trẫm mới được.”
Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Cho dù thực sự có con lớn như ngươi thì cũng rất khó bắt.”
Trẫm lẩm bẩm, “Tiểu hoàng thúc, ngươi đã nói trên biển có rất nhiều thứ thú vị, nhưng trẫm chưa hề nhìn thấy rùa biển lớn cũng không gặp được mỹ nhân ngư. Không phải ngươi đang lừa trẫm đấy chứ?”
Tiểu hoàng thúc nhíu mi: “Ninh nhi, ngươi thông minh đột xuất nha.”
Trẫm nổi giận, trẫm luôn rất thông minh đó có biết không! Sao tiểu hoàng thúc ngày càng thích đùa giỡn trẫm vậy? Không lẽ đây chính là đã chiếm được thì không thèm quý trọng trong truyền thuyết?
Trẫm càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nhìn chằm chằm tiểu hoàng thúc hình như lại đẹp thêm một chút. Trong lòng uất ức, sao lại muốn khóc vậy chứ…
“Sao bỗng nhiên lại khóc?” Tiểu hoàng thúc ôm cả thắt lưng trẫm giúp lau nước mắt. Trẫm hít mũi, nói: “Tiểu hoàng thúc, có phải ngươi hết thích trẫm rồi không?”
“Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy?”
Nhìn đi, y không chịu trả lời câu hỏi của trẫm. Quả nhiên tiểu hoàng thúc không còn yêu trẫm nữa hu hu hu…
“…” Tiểu hoàng thúc vừa lau nước mắt cho trẫm vừa nhàn nhạt nói: “Ninh nhi, tuy ta không biết tại sao ngươi khóc, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân gì tốt.”
Trẫm chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ nghĩ nghĩ, ngừng khóc: “Ngươi muốn làm chuyện xấu gì với trẫm?”
“Sao có thể nói đó là chuyện xấu được cơ chứ?” Tiểu hoàng thúc nâng mông trẫm lên ôm về khoang, “Cứ để ngươi ngồi nghĩ lung tung, chi bằng làm thêm chút chuyện khiến cả hai cùng thoải mái. Ninh nhi nói có đúng không?”
Đợi đã, trẫm không muốn làm!
Sợ hãi, giãy dụa,… lại gục ngã.
Tiểu hoàng thúc, trẫm sai rồi, trẫm tin ngươi thích trẫm mà hu hu hu… Hoa cúc nhỏ của trẫm sẽ tàn mất, thật đau thương ~
Sau khi bị tiểu hoàng thúc đàn áp làm cái chuyện tình khiến người xấu hổ, trẫm rốt cục cũng học khôn, mỗi ngày đều ăn mặc kín kẽ, cách xa tiểu hoàng thúc ba bước. Tất nhiên trẫm đã từng thử cố gắng tránh xa y hơn, nhưng sau khi bị lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, trẫm đành từ bỏ cái biện pháp ngu ngốc kia.
Thuyền lớn ở trên biển trôi mãi, trôi đến tận khi trẫm không còn say sóng, cuối cùng cũng nhìn thấy bờ biển.
Trẫm đã hoàn toàn hiểu thấu tâm tư hiểm ác của tiểu hoàng thúc, cái y muốn chính là lừa trẫm lên thuyền để như vầy như vậy. Trẫm quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ ra biển nữa!
Tiểu hoàng thúc dắt tay trẫm, thản nhiên nói: “Nơi đây không thuộc Đại Triệu. Nếu còn muốn về nhà thì phải ngồi thuyền.”
Trẫm ngẩn ngơ nhìn những người trên bờ dáng vẻ khác biệt, trong lòng lệ chảy thành sông.