Trảm Lư Bảo Kiếm

Chương 6

Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 6 - Mô Cốt thần tướng

Nguồn: VNthuquan


Tư Mã Ngạn nhận thấy xem tướng chả cần phải nhường nhịn khách sáo làm chi bèn gật đầu rồi giơ tay trái ra trước .
Trước hết Nhất Thu rờ mó năm ngón tay chàng rồi rờ mó đến gang bàn tay. MÓ xong tay trái lại mó đến tay phải, cuối cùng mới bảo Tư Mã Ngạn quay người lại để cho y rờ mó miếng xương ở sau ót.
Lúc này Tư Mã Ngạn mới nhớ ra trên đầu mình có đeo bộ mặt nạ da người của Gia Cát Nhàn tặng cho, không biết có bị Nhất Thu mó thấy hay không?
Chàng vừa nghĩ tới đó thì Nhất Thu đã rờ vào miếng xương ở sau ót của chàng rồi chàng đành phải để yên cho y mó.
Nhất Thu rất cẩn thận rờ mó hồi lâu mới ngừng tay suy nghĩ. Tư Mã Ngạn thấy thế liền nói :
- Bành huynh khỏi cần phải do dự, quân tử vấn họa bất vấn phúc, có thế nào huynh cứ việc nói thẳng ra.
Nhất Thu liền mỉm cười, nói :
- xương của Cảnh huynh quả thực là xương của người hiệp nghĩa và cũng là một người rất hiếm có ở trên đời này! Cứ so sánh huynh với năm người mà đệ đã xem thì huynh còn hơn năm người đó rất nhiều.
Tư Mã Ngạn thất cười đỡ lời:
- Xin Bành huynh chớ nên tâng bốc đệ quá đỗi như thế.
Nhất Thu nghiêm nghị đáp:
- Nhất Thu tôi bình sinh không bao giờ biết tâng bốc ai nửa lời dù Thôi huynh với Cảnh huynh đã có ơn cứu đệ thoát chết cũng vậy. Theo sự hiểu biết của đệ thấy công lực của Cảnh huynh thực là phi phàm tuyệt thế, tâm địa lại rất quang minh, mặt mũi lại rất anh tuấn, thật đúng là một vị mỹ nam tử anh hùng trên đời này.
Minh Quế ngồi cạnh liền vỗ tay và vừa cười vừa xen lời nói :
- MÓ xương mà biết được mặt người như vậy tài ba của Bành huynh quả thực tuyệt diệu Vô song!
Nhất Thu mỉm cười rồi lại nói tiếp:
- Theo trong tướng số của Cảnh huynh thì hình như huynh đã trải qua một việc rất thương tâm và một tai họa rất lớn?
Tư Mã Ngạn gật đầu đáp:
- Bành huynh đáng là Thần tướng chứ không sai tý nào! Thế còn sau này thì sao?
Nhất Thu nghiêm nghị nói tiếp:
- Sau này hình như Cảnh huynh vẫn còn phải trải qua một việc rất thương tâm và một tai ách rất lớn nữa!
Tư Mã Ngạn nghe nói kêu "ồ" một tiếng cau mày lại nghĩ bụng:
"Ta du hiệp giang hồ thì lẽ dĩ nhiên phải ngộ hiểm luôn luôn rồi. Y bảo ta sẽ gặp thêm một lần tai ách nữa, việc đó có thể lắm. Nhưng tại sa lại còn phải trải qua một việc rất thương âm nữa là thế nào?" Tuy Nhất Thu không trông thấy vẻ mặt của Tư Mã Ngạn nhưng y thân chàng trầm ngâm không nói gì như vậy cũng có thể đoán biết được đại khái nên y lại nói tiếp:
- Cảnh huynh khỏi cần phải để tâm đến vấn đề đó. Tướng số của huynh tuy như vậy thực nhưng theo sách dậy thì dù có bị kinh hiểm đến đâu huynh vẫn thoát chết như thường và sau nay lại còn được hạnh phúc dị thường nữa.
Tư Mã Ngạn gượng cười đỡ lời :
- Chắc Bành huynh nói như thế là để an ủi đệ đấy thôi, chứ đệ thì làm gì mà có hạnh phúc dị thường như vậy?Nhất Thu vội nói tiếp:
- Cảnh huynh cứ yên tâm, những lời của Nhất Thu tôi đã xét đoán cho người từ trước đến nay đều linh nghiệm cả. Sở dĩ Cảnh huynh được chuyển họa thành phúc, hóa nguy thành yên là nhờ ở như tâm địa quang minh với bình sinh hành hiệp trượng nghĩa tích đức của huynh.
Nói xong, y lại dùng gậy viết mười sáu chữ lên trên mặt đất như sau :
phúc tại tri âm, Họa tại cốt nhục.
phùng thúy tu phòng, Ngộ nhai mạc độc. " (Phúc những người tri âm gây cho, Họa do anh em cốt nhục tạo nên.
Hễ gặp Thúy (xanh biếc) phải đề phòng, Qua sườn núi chớ nên đi một mình.) Viết xong, Nhất Thu lại dặn bảo Tư Mã Ngạn tiếp:
- Xin Cảnh huynh hãy nhớ lấy bốn câu đó, sau này thế nào cũng linh nghiệm !
Tư Mã Ngạn nghe xong mười sáu chữ đó trong lòng bán tín bán nghi. Chàng nghi câu "Họa tại cốt nhục" mà tin ở câu "Phùng thúy tu phòng" vì bây giờ chàng đang ở một thân mình, cha mẹ đã mất, anh em không có, chưa cưới vợ. Như vậy hai chữ cốt nhục ấy là chỉ gì? Vì vậy chàng mới hoài nghi mà không tin vào câu đó là thế, còn câu "Phùng thúy tu phòng" thì khiến chàng rất tin tưởng vì lá thư của nữ chủ nhân ở hang động bí mật đó nhắc nhở đến Thúy Mi Yêu Nữ mà cả Minh Quế kể chuyện Tư Đồ Lộ trong đó cũng có một thiếu phụ lông mày xanh biếc. Hai người đó thực sự là một và chắc y thị thế nào cũng đi dự đại hội Tranh Kỳ ở Vân Mộng.
Nhất Thu nói với Minh Quế rằng:
- Xin mời Thôi huynh giơ tay ra cho đệ coi .
Minh Quết từ chìa tay ra. Nhất Thu rờ mó một hồi rồi cả kinh thất sắc và khẽ hỏi:
- CÓ phải Thôi huynh đã phát hiện tung tích của kẻ địch đấy không? Sao trong thất huyệt của huynh lại bố phòng đầy nội lực như thế?
Thì ra vì Minh Quế thấy miếng xương ở sau ót là nơi yếu hiểm của thân người, chỉ khẽ gõ một cái là chết tức khắc. Nay Nhất Thu rờ tới chàng mới tụ chân khí lên đề phòng trước . Nhưng đối phương mới rờ tay mình đã biết rõ ngay như vậy chàng đành phải thâu hơi sức lại rồi mỉm cười, đáp:
- Phải, vừa rồi đệ tưởng tượng có tiếng chân người đi tới nhưng sau nghe kỹ mới biết đó là tiếng gió.
Nhất Thu kêu "ồ" một tiếng rồi lại tiếp tục rờ hết tay trái lại rờ sang tay phải của Minh Quế mồm thì khẽ nói: "Lạ thực!" Minh Quế thấy vậy vội hỏi:
- Sao Bành huynh lại nói chữ "lạ thực" như thế?
Nhất Thu chỉ lắc đầu chứ không trả lời và cẩn thận rờ mó bàn tay phải của Minh Quế thôi.
Tư Mã Ngạn ngồi cạnh đó xem thấy Nhất Thu rờ mó xong tay trái đến tay phải của Minh Quế mặt lộ vẻ kinh ngạc một cách thất thần, mồm thì khẽ nói:
- Lạ thực! Lạ thực! Sao lại đến cực điểm như thế này?
Minh Quế không hiểu tại sao Nhất Thu lại nói như thế liền cau mày lại hỏi :
- Vì việc gì mà Bành huynh cứ kêu lạ hoài như thế? Chả lẽ đệ vốn dĩ là yêu ma quỷ quái mà biến thành người nên xương cốt của đệ khác xương cốt người chăng?
Nhất Thu lắc đầu gượng cười rồi bỗng hỏi cả Minh Quế lẫn Tư Mã Ngạn rằng:
- Thôi huynh với Cảnh huynh chẳng hay hai người là anh em kết nghĩa hay anh em ruột? nguồn Trà Truyện
Tư Mã Ngạn lại đỡ lời:
- Tôi với Thôi huynh là anh em kết nghĩa, hình như việc này đã nói cho Bành huynh nghe rồi.
Nhất Thu tắc lưỡi nói tiếp:
- Hai vị nên kết nghĩa Kim Lan lắm, vì xương bàn tay của hai vị giống hệt nhau không sai một tý nào!
Tư Mã Ngạn lại xen lời vừa cười vừa nói :
- Xương cốt của người ta mà chẳng giống như ai, chỉ khác là ở chỗ to nhỏ thôi . . .
Nhất Thu không đợi chờ chàng nói dứt đã vội xua tay và cướp lời :
- Cảnh huynh nói sai rồi, chỉ có anh em sinh đôi là mới giống nhau thôi . Còn gì trong trăm vạn người chưa chắc đã kiếm ra được người có xương cốt giống nhau .
Minh Quế cũng vừa cười vừa hỏi :
- Nếu vậy chắc Thôi mỗ cũng như Cảnh hiền đệ là người có công lực tuyệt thế, tâm địa quang minh, mỹ nam tử và tiểu anh hùng phải không?
Tư Mã Ngạn nghe nói nghĩ bụng:
- Sao Thôi đại ca lại hẹp lượng đến như thế? Lời nói của anh ấy hình như có chút ghen tức với mình?
Nhất Thu thấy Minh Quế hỏi như vậy liền gật đầu vừa cười vừa đáp:
- Trước khi chưa rờ đến cái xương ở sau ót quả thực đệ dám quyết đoán như vậy đấy!
Minh Quế vừa quay người lại vừa hỏi:
- Vậy Bành huynh rờ nốt miếng xương sau ót của đệ xem có giống Cảnh hiền đệ không?
Nhất Thu liền rờ vào miếng xương ở sau ót của Minh Quế, rờ xong bỗng thất thanh nói:
- à! Ra hai người khác nhau ở điểm này!
Hai mắt của Minh Quế đã tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng nhưng mặt chàng vẫn tươi cười và hỏi:
- Phân biệt như thế nào? Xin Bành huynh cho biết số của đệ với của Cảnh hiền đệ ai tốt hơn?
Tư Mã Ngạn đã biết Minh Quế là người hẹp lượng không thích những lời trung ngôn nghịch nhĩ nên chàng mới định ngấm ngầm dặn Nhất Thu nên khen ngợi chàng nọ vào câu Nhưng tiếc thay Nhất Thu lại đui mù chàng muốn dùng mắt ra hiệu cũng không được, mà muốn rỉ tai khẽ nói cũng không tiện nên chàng mới để mặc Nhất Thu muốn nói gì thì nói không quan tâm đến việc ấy nữa.
Lúc ấy Nhất Thu đã mỉm cười nói:
- Thôi huynh! Đệ là người xưa nay không hề biết tâng bốc ai cả. Vừa rồi Cảnh huynh nói đúng quân tử vấn họa bất vấn phúc . . .
Minh Quế đã tỏ vẻ lạnh lùng, gượng cười, đáp:
- Vâng vâng! Xin Bành huynh cứ nói thẳng ra.
Nhất Thu vừa cười vừa nói tiếp:
- Nếu nói về gân cốt lẫn tư chất thì Thôi huynh lại còn hơn Cảnh huynh nửa mức .
Tư Mã Ngạn thấy y nói như thế mới yên tâm, Minh Quế cũng lộ vẻ cười đắc chí ngay. Nhất Thu lại nói tiếp:
- Nhưng trong mệnh cung của Thôi huynh lại ẩn phục ba mối đại họa! Nói tóm lại huynh nhiều hơn Cảnh huynh ba chữ.
Minh Quế liếc nhìn Tư Mã Ngạn một cái rồi cau mày lại hỏi:
- Xin Bành huynh cứ nói tôi hơn Cảnh hiền đệ ba chữ gì?
Nhất Thu nghiêm nghị đáp:
- Thủ đoạn của huynh hơn Cảnh huynh chữ ác, trong đầu óc huynh hơn Cảnh huynh chữ Nghi và trong trái tim của huynh hơn Cảnh huynh chữ Độc!
Tư Mã Ngạn nghe thấy Nhất Thu nói như thế biết Minh Quế thế nào cũng nổi giận nên trong lòng vừa lo âu vừa rầu rĩ.
Quả nhiên Minh Quế đã trợn ngược đôi lông mày lên cười như điên như khùng nói tiếp:
- Nếu vậy Cảnh Thiên Tâm là người có công lực tuyệt thế, có tâm địa quang minh, mặt mũi anh tuấn nên mới được gọi là Mỹ hiệp sĩ Tiểu anh hùng? Còn Thôi Minh Quế tôi thì thuộc hạng chuột nhắt đa nghi cùng ác độc phải không?
Nhất Thu vội đứng dậy vái một lạy gượng cười đáp:
- xin Thôi huynh chớ nên trách cứ như thế. Nhất Thu tôi chỉ biết theo sách tướng mà nói . Vả rồi tôi đã nói cho hai vị hay rồi, tướng số tuy tiền định nhưng vẫn có thể do lòng người mà thay đổi. Quý hồ Thôi huynh làm việc thiện tích nhiều công đức như vậy thì vẫn có thể chuyển họa thành phúc, tránh ác ty hung. . .
Minh Quế bỗng lộ sát khí cười nhạt, đỡ lời:
- Tướng pháp của Bành huynh quả thực thông thần, bình sinh mỗ là người tâm độc tay ác như vậy thì tích sao nổi công đức với thiện quả. Cũng may Thiên Đường tuy không có lối nhưng Địa Ngục thể nào cũng có cửa, Minh Quế này thị võ công của mình dù có sống xuống chín suối đột nhập địa phủ đấu với vua Diêm Vương của Ngũ Điện mỗ cũng không sợ.
Chàng vừa nói vừa ngấm ngầm vận công lực vào tay phải định giết chết Nhất Thu để tiết hận. Tư Mã Ngạn thấy thế vội xua tay ra hiệu bảo chàng không nên.
Nhất Thu biết không thể đi cùng với Minh Quế bèn cáo biệt hai người ngay.
Vì có Tư Mã Ngạn cản trở nên Minh Quế đành phải nén lửa giận buông tay xuống, cười nhạt, hỏi vòi:
- Chẳng hay Bành huynh có vui lòng tặng Thôi mỗ mười sáu chữ không?
Nhất Thu ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu đáp:
- Quý hồ Thôi huynh đừng tức giận thì đệ xin tặng huynh bốn câu ngay. Huynh cứ Căn Cứ bốn câu đó xem sau này có ứng nghiệm hay không?
Nói xong y viết luôn mấy hàng chữ xuống mặt đất rồi chống gậy đi luôn.
Những chữ đó là:
Thiên lý Vô khuy Cát hung tảo định ẩn cừu hiếu xú Nhất kiếm xuyên tâm " (Lý trời không bao giờ thiếu khuyết Một mũi kiếm xuyên qua trái tim Việc lành việc dữ đã có định từ trước Khi ân thù ân oán đã kết liễu) Cuối cùng y còn viết thêm mấy chữ:
"Cẩn thận giới Nghi Độc ác ba chữ. Tích công đức luôn luôn mới mong giải thoát được ! ,, Minh Quế đọc xong cười như điên như khùng, dùng tay áo phất một cái, một luồng cuồng phong thổi qua những chữ của Nhất Thu viết trên mặt đất đều bị mất hết.
Tư Mã Ngạn thấy thế định an ủi chàng mấy câu, liền chắp tay mỉm cười và nói :
- Đại Ca. . .
Nhưng chàng mới nói tới đó thì Minh Quế bỗng quay người lại dùng tay trái cầm vạt áo lên rồi giơ hữu chưởng lên chém xuống. Chàng thấy thế vội giơ tay ngăn cản và thất thanh hỏi:
- Đại ca làm như thế làm chi?
Minh Quế lạnh lùng đáp:
- Hiền đệ là mỹ hiệp sĩ tiểu anh hùng, chính nhân quân tử hà tất nhận loại chuột nhắt xấu xa đa nghi này làm đại ca làm chi? MỖ tự nhận thấy mình xấu xí nhơ bẩn không dám vòi cao nên mới định cắt bào đoạn nghĩa với hiền đệ .
Tư Mã Ngạn cau mày lại lắc đầu đáp:
- Đại ca nói như thế chẳng ta đã kết nghĩa với nhau có khác gì là anh em ruột thịt, dù bể cạn đá mòn tình nghĩa chúng ta vẫn không bao giờ dứt. Đừng nói mấy lời nói của một người thuật sĩ vu vơ không đáng tin cậy, mà dù đại ca có tai ác nguy hiểm gì đi chăng nữa, tiểu đệ cũng xin hết sức giúp đại ca. Chúng ta đã là anh em thì họa phúc có nhau.
Minh Quế thấy Tư Mã Ngạn ăn nói thành thực như vậy mới nguôi giận, vừa cười vừa đáp:
- Thế ra hiền đệ vẫn không khinh rẻ người anh kết nghĩa này và cũng không chịu bối minh tuyệt nghĩa đấy?
Tư Mã Ngạn biết Minh Quế là một người kiêu ngạo tuyệt đỉnh, lúc này trong lòng thế nào cũng rầu rĩ lắm nên chàng lại mỉm cười nói tiếp:
- Tiểu đệ còn sống ngày nào thì không bao giờ dám quên cuộc kết nghĩa ở Lư Sơn của chúng ta!
Minh Quế lại lớn tiếng cười và nói tiếp:
- Hiền đệ nhắc nhở tới chuyện đó khiến ngu huynh lại sực nhớ Thánh Thủ Nhân Đồ Ha Thiếu Kỳ mà còn chết ở trong tay ta, chả lẽ ta lại giết không nổi một tên mù mắt Bành Nhất Thu hay sao?
Tư Mã Ngạn lại cau mày lại, Minh Quế vẫn hậm hực nói tiếp:
- Trừ phi từ nay trở đi Nhất Thu cao chạy xa bay không bao giờ tái ngộ lại. Bằng không để cho Minh Quế này bắt gặp thì tên mù ấy sẽ tan xương nát thịt liền.
Thấy Minh Quế nói như thế, Tư Mã Ngạn nghĩ bụng:
"Nhất Thu cũng là người đi dự đại hội Vân Mộng như vậy khi nào lại chả gặp nhau?" Nghĩ tới đó chàng vội khuyên Minh Quế tiếp:
- Xin đại ca không nên quan tâm đến vấn đề ấy làm chi. Bành Nhất Thu . . .
Không đợi chờ chàng nói dứt, Minh Quế đã cười nhạt và xua tay cướp lời:
- Hiền đệ khuyên ngu huynh việc gì ngu huynh cũng nghe theo hết nhưng riêng việc giết Nhất Thu thì ngu huynh đã quả quyết rồi.
Tư Mã Ngạn còn muốn khuyên giải nữa thì Minh Quế đã giơ chưởng lên đánh vào một tảng đá lớn ở cạnh đó vụn thành cám và nghiến răng mím môi nói tiếp:
- Hiền đệ nên nhớ Thôi Minh Quế này lòng cứng rắn như sắt đá, đã nói gì không bao giờ thay đổi hết. Nếu hiền đệ còn khuyên giải ngu huynh về việc Bành Nhất Thu thì tình nghĩa của chúng ta sẽ tan vỡ như tảng đá này!
Tư Mã Ngạn đưa mắt a hin đống đá vụn chỉ biết lẳng lặng thôi chứ không nói năng gì nữa. Minh Quế biết chàng không vui liền gượng cười nói tiếp:
- Xin hiền đệ đừng có trách cứ đại ca, quả thực tên giặc mù ấy đã làm cho ngu huynh tức lộn ruột!
Tư Mã Ngạn gượng cười và lắc đầu thì bỗng nghe thấy ngoài rừng thông lại có tiếng chân người, thân pháp của người đó rất nhanh. Vừa nghe thấy tiếng chân ở ngoài xa mười mấy trượng, Minh Quế với Tư Mã Ngạn cũng vừa quay mặt về phía đó thì thấy chỗ cửa rừng có tà áo xám bay phất phới rồi. Tư Mã Ngạn vội dùng nhĩ ngữ truyền thanh khẽ bảo Minh Quế rằng:
- Đại ca, khinh công và thân pháp của người này cao siêu lắm. CÓ lẽ y là Hoàng Sơn Dật Tú Sài Thiên Tảo và đang xử dụng pho khinh công tuyệt thế VÔ ảnh Thập Tam Phiêu cũng nên.
Minh Quế thấy chàng nhắc nhở như vậy cũng dùng nhĩ ngữ truyền thanh trả lời:
- Hiền đệ hãy núp sang một bên để ngu huynh gặp Hoàng Sơn Dật Tú, người mà ngu huynh hâm mộ từ lâu xem sao.
Minh Quế vừa nói vừa móc túi lấy khăn lụa đen ra bịt mặt.
Tư Mã Ngạn thấy thế rất hối hận cho là mình quá nhiễu sự, nói rõ cho Minh Quế hay biết như vậy. Lúc ấy Minh Quế đã tung mình nhẩy về phía trước mồm thì ca hát:
- Hoàng Sơn, Hoàng Sơn bất túc kỳ. Mới tin những kẻ ngu xuẩn coi trời thấp . . .
Lúc ấy người áo xám đáng lẽ định đi vượt qua rừng thông bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng người ca hát như vậy y liền quay trở lại.
Tư Mã Ngạn trốn vào sau một tảng đá nhặt một tầu lá dùng móng tay viết mấy chữ như sau:
"Bành Nhất Thu sẽ ngộ hiểm, khuyên y chớ nên dự đại hội Vân Mộng!" Viết xong chàng cầm sẵn ở trong tay để chuẩn bị xử dụng.
Người áo xám vừa xuất hiện Minh Quế với Tư Mã Ngạn mới hay đó là một ông già râu dài mặt mũi rất thanh kỳ.
Minh Quế đứng tựa gốc cây thông dùng khăn đen che mặt chỉ để lộ đôi mắt, đôi ngươi sáng như hai ngọn đèn ló vểnh mặt lên nhìn ông già kia tỏ vẻ rất kiêu ngạo.
ông già áo xám hình như rất lão luyện về kinh nghiệm giang hồ, chỉ nhìn đôi mắt của Minh Quế đã đoán biết tuổi của đối phương như thế nào ngay nên y mỉm cười hỏi:
- CÓ phải lão đệ vừa ca hát đấy không?
Minh Quế lạnh lùng đáp:
- Đúng mỗ! Người hỏi làm chi? CÓ phải người cho mỗ hát không hay đấy không?
ông già áo xám rất tốt nhịn nên thấy thái độ của Minh Quế kiêu ngạo như vậy mà vẫn tủm tỉm cười và hỏi tiếp:
- Giọng ca của lão đệ hay lắm nhưng lời ca thì sai bét hết!
Minh Quế định tâm chọc tức đối phương và muốn trước khi dự đại hội Vân Mộng hãy thử xem khinh công đối phương có hơn được mình không? Nên chàng làm ra vẻ kiêu ngạo như thế đồng thời còn hỏi lại ông già áo xám kia rằng:
- Chẳng hay lời mỗ vừa ca đó có chỗ nào gọi là không nên không phải?
- Vừa rồi hai câu của lão đệ vừa ca đó hình như là Hoàng Sơn, Hoàng Sơn bất túc kỳ mới tin những kẻ ngu xuẩn coi trời thấp phải không?
- Phải! Vậy có cái gì là không đúng nào?
- Theo sự nhận xét của lão thì trên Hoàng Sơn có nhiều cảnh kỳ lạ lắm như: Văn kỳ, phong kỳ, thạch kỳ, tùng kỳ. . . Nhất là Thủy Tín Phong lại được tiếng là đệ nhất kỳ phong của thiên hạ và cả Thiên ĐÔ Ngũ Phong cùng nổi tiếng lắm .
Minh Quế cười nhạt nói tiếp:
- Thực là ngồi dưới đáy giếng nhìn trời, tưởng trời chỉ to bằng cái vung có khác! CÓ lẽ lão già này chỉ đi qua Hoàng Sơn thôi chứ chưa đi qua những nơi khác bao giờ, nên mới cho Thiên ĐÔ Phong là đệ nhất kỳ phong như thế! Thử hỏi Thiên ĐÔ Phong có cao bằng tuyệt đỉnh của núi Côn Luân không?
ông già áo xám thấy chàng nói bướng như vậy, liền cau mày lại, vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Hình như lão đệ có thành kiến với Hoàng Sơn thì phải?
Minh Quếgật đầu đáp:
- ông đoán đúng đấy! Quả thực tôi có thành kiến với Hoàng Sơn. ông cho Hoàng Sơn có những kỳ cảnh như: Vân kỳ, phong kỳ, thạch kỳ, tòng kỳ, trái lại tôi cho Hoàng Sơn rất tục, như: Sơn tục, nhân tục . . .
ông già lại hỏi tiếp:
- Xin hỏi lão đệ, dù cho Hoàng Sơn là sơn tục đi chăng nữa cùng được, nhưng còn lão đệ bảo nhân tục thì người đó là ai?
- Tôi cũng xin hỏi lại ông già một câu: Sao ông lại nhận thấy người của Hoàng Sơn không tục?
- Lão là người của Hoàng Sơn đây, tự nhận không thấy có điểm nào là tục cả.
Minh Quế liếc nhìn ông già ấy một cái, rồi lắc đầu từ từ đáp:
- Trong Hoàng Sơn có lẽ chỉ có một mình Hoàng Sơn Dật Tú Sài Thiên Tảo thì còn có thể nói là không tục thôi.
ông già nghe thấy chàng ta nói như vậy liền cười ha hả và nói tiếp:
- Cám ơn lão đệ đã quá khen như vậy! Chính lão là Sài Thiên Tảo đây!
Minh Quế cố ý nhìn ông già mấy cái rồi lắc đầu hỏi :
- Tôi không tin ông là Hoàng Sơn Dật Tú! Vậy ông có biết môn VÔ ảnh Thập Tam Phiêu không?
Sài Thiên Tảo liền vuốt râu lên cười ha hả, Minh Quế thấy ông ta cười kỳ lạ như vậy cũng phải ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi tiếp:
- Tại sao ông lại cười như thế?
Thiên Tảo lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
- Lão cười lão đệ đã uổng công một cách Vô ích!
-Tôi đã làm gì đâu mà uổng công cơ chứ?
- Lão đệ giả bộ như thế làm chi nữa? Lão đệ cứ nói quanh nói quẩn như vậy, chẳng qua chỉ muốn được xem pho võ VÔ ảnh Thập Tam Phiêu mà lão vẫn tự cho là rất quý trọng, phải không?
Minh Quế thấy đối phương đã biết mưu kế của mình, cũng phải kính phục thầm về kinh nghiệm giang hô của Dật Tú quả thực rất lão luyện, nên chàng cười khì một tiếng, hỏi tiếp:
- ông đừng có tự phụ như thế! Tôi muốn xem pho VÔ ảnh Thập Tam Phiêu của ông làm chi?
- Tuy lão chưa biết tên họ và lai lịch của lão đệ, nhưng cứ xem thần sắc và thái độ của lão đệ, lão cũng đủ biết lão đệ là người có võ công rất cao siêu, và cũng là một nhân vật tới dự đại hội Vân Mộng rồi. Sài Thiên Tảo này không có tài ba gì cả, ngoài VÔ ảnh Thập Tam Phiêu vừa nói đó ra, nhưng tự tin tiểu danh cũng không đến nỗi kém cỏi như ai. CÓ lẽ lão đệ muốn đấu với lão, nhưng lại sợ lão, nên mới nói thực như thế, để lão biểu diễn pho võ công kia cho mình xem để biết thực hư trước, phải không?
Minh Quế vừa hổ thẹn vừa kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Sài Thiên Tảo, bạn đoán đúng lắm! Phen này mỗ tới dự đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ, mục đích trước tiên là ngoài việc thi đua khinh công với bạn ra, còn muốn đấu kiếm với Nhiếp Tiểu Băng, tỉ thí ám khí với Liễu Văn Tôn, và thi đua nội lực với Tư Mã Ngạn .
Thiên Tảo nhìn Minh Quế cả cười, nói tiếp:
- Lão đệ hăng hái lắm, coi thường anh hùng của bát hoang, tráng chí hào tình của lão đệ quả thực đáng kính lắm, nhưng lão xin khuyên lão đệ một lời này!
- Lời gì?
- Lão là người rất khoáng đạt, Tư Mã Ngạn là một quân tử, nếu lão đệ muốn đấu với lão và Tư Mã Ngạn thì không sao, nhưng còn muốn đấu và thi đua với Nhiếp Tiểu Băng cùng Liễu Văn Tôn thì khuyên lão đệ không nên.
- Tại sao không nên?
- Xem thần thái của lão đệ thì hình như kinh nghiệm giang hồ của lão đệ phong phú lắm . Nhưng chả lẽ lão đệ lại không biết Nhiếp Tiểu Băng đã có tiếng là kiếm hạ Vô tình, và Liễu Văn Tôn khắp mình mẩy đều có độc hay sao?
- Trên giang hồ có lưu truyền hai câu ấy thực, nhưng có lẽ tại hạ lại còn Vô tình hơn cả Tiểu Băng và độc hơn cả Liễu Văn Tôn. Thôi chúng ta đừng nói đến chuyện của người khác làm chi vội, mà nay ta hãy so tài khinh công một phen, xem ai được ai thua có hơn không?
- Nếu lão đệ muốn thi đua xin tới đấu trường của đại hội ở trong hồ Lương Tử, chứ đấu với nhau ở đây có khác gì xuất quân Vô danh không? Vậy xin thứ lỗi cho Thiên Tảo không sao tiếp lão đệ ở nơi đây được .
Minh Quế cả giận nói tiếp:
- Ngươi không muốn cũng không được !
Nói xong chàng dùng ngay thế "Bế Môn Thôi Nguyệt" (đóng cửa đẩy trăng ra) nhằm ngực của Thiên Tảo tấn công luôn.
Tư Mã Ngạn thấy thế liền cau mày lại . Chàng không hiểu tại sao sau khi bị Nhất Thu nói mấy câu như vậy mà Minh Quế lại thay tâm đổi tính một cách nhanh chóng đến như thế?
Phần vì thấy võ công của Minh Quế tuyệt cao, phần nữa không muốn so tài ở nơi đây, Thiên Tảo khẽ vận chân khí một cái, người đã nhẩy lên trên không, tựa như một cái lá khô để mặc cho chưởng phong của Minh Quế đẩy bắn ra ngoài xa hơn hai trượng.
Minh Quế thấy thế liền vỗ tay khen ngợi :
- Khinh công cao siêu thực. ĐÓ có phải là pho VÔ ảnh Thập Tam Phiêu không?
Nhưng về điểm "Phiên thì có thừa, còn điểm "Vô ảnh" thì hơi nói khoác một chút!
Chàng vừa nói vừa giở Di ảnh Hoán Hình định tấn công tiếp để bắt ép đối phương phải ra tay đấu với mình. Nhưng thân hình của Thiên Tảo vẫn cứ bay đi hoài, mồm thì cười ha hả, khi chân vừa hạ xuống mặt đất y lại tiếp tục nhẩy lên trên cao bay hoài. Chờ tới khi Minh Quế đuổi theo tới chỗ đối phương vừa hạ chân xuống đất lần thứ nhất, thì thân hình của đối thủ đã khuất dạng ở trong rừng gần đó rồi. Vì phương hướng của Thiên Tảo bay đi trái hẳn với phía ẩn thân của Tư Mã Ngạn, cho nên Tư Mã Ngạn dùng móng tay viết vào lá để định báo động cho Thiên Tảo hay rồi, nhưng nay thấy Dật Tú lại đi về phía trái hướng như thế, chàng đành phải vứt cái lá ấy đi thôi .
Minh Quế dậm chân xuống đất, thở dài một tiếng, rồi quay đầu lại, vừa cười vừa nói với Tư Mã Ngạn rằng:
- Hiền đệ, ngu huynh quá đần độn, mà Thiên Tảo lại quá giảo hoạt, nên dù mình đã tấn công nói khích y một phen như vậy mà vẫn không khiến y giở cho thân pháp VÔ ảnh Thập Tam Phiêu ra.
Chàng ta vừa nói xong, thấy Tư Mã Ngạn tay cầm cái lá, liền ngạc nhiên hỏi :
- Hiền đệ cầm cái lá làm chi? CÓ phải muốn cho Thiên Tảo nếm mùi thủ đoạn "Trích Diệp Phi Hoa" của lão đệ đấy không?
Tư Mã Ngạn không muốn để cho Minh Quế trông thấy những chữ ở trên lá, liền vận thần công vào tay ném luôn cái lá ấy vào một cành thông ở gần đó, và mỉm cười gật đầu, rồi lại dựa theo câu hỏi của Minh Quế mà trả lời rằng:
- Đại ca nói đúng đấy! Tiểu đệ muốn ném cái lá ấy vào người Thiên Tảo để thử xem công lực của y cao siêu tới mức độ nào? Ngờ đâu y lại chạy nhanh đến thế, và chạy trái hướng như vậy, đành phải đợi đến ngày đại hội Tranh Kỳ so tài với y vậy!
Tư Mã Ngạn vừa nói dứt thì cái lá của chàng ném gầy cành thông, và lá ấy cũng vụn như cám, theo gió mà bay phất phới.
Minh Quế thấy thế giật mình kinh hãi, nhưng vẫn khen ngợi rằng:
- Cành ngang của những cây thông già cứng rắn Vô cùng, khác hẳn những cành cây thường. Nay hiền đệ ném một cái lá mà gấy được cành thông như thế, đủ thấy chân khí và nội lực của hiền đệ còn thâm hậu hơn ngu huynh nhiều .
Tư Mã Ngạn cũng biết tính của Minh Quế hay đa nghi, nên đang định dùng lời lẽ để giải thích cho y đỡ nghi ngờ, nhưng Minh Quế lại đảo ngược đôi ngươi một vòng, cười giọng quái dị và nói :
- Nhưng đáng lẽ ném lá chặt gấy cành cây như thế, lá phải không nát vụn mới đúng, nay lá ấy lại vụn ra như cám, chắc lúc ra tay hiền đệ thế nào cũng tăng thêm công lực thì chiếc lá đó mới bị vụn ra như thế? Chả lẽ trên lá còn có điều bí mật gì mà hiền đệ không muốn cho ngu huynh biết hay sao?
Tư Mã Ngạn nghe nói cũng kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
"Vị nghĩa huynh này thông minh thực, chỉ hơi cau mày lại suy nghĩ đã biết rõ hết tâm sự của ta ngay!
Tất nhiên không khi nào chàng lại chịu nhìn nhận, nên chỉ lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
- Đại ca không nên đa nghi như thế! Tiểu đệ có việc gì mà phải giấu đại ca . . .
Chàng chưa nói dứt, đằng xa có tiếng hát của một thiếu nữ vọng tới. Lắng tai nghe tiếng hát đó một hồi, Minh Quế cau mày lại, hỏi Tư Mã Ngạn rằng:
- Hiền đệ, còn mấy ngày nữa mới tới ngày Tranh Kỳ?
- Hôm nay là hai mươi sáu tháng chạp, như vậy còn ba ngày nữa mới tới ngày đại hội .
- Ngu huynh muốn tạm biệt hiền đệ ba ngày.
- Đại ca định đi đâu?
- Dự đại hội ấy cần phải có một vật báu hãn thế mới được tham dự. Bây giờ ngu huynh hãy còn tay không, nên phải đi kiếm được vật báu ấy mới mong dự đại hội được .
Hiền đệ hãy đi trước một mình, chúng ta sẽ tái kiến ở trên Tam Kỳ Tiểu ông (cù lao Tam Kỳ ở giữa hồ) trên hồ Lương Tử.
Nói xong, y liền đi ngay, Tư Mã Ngạn đành phải đưa tay lên chào từ biệt. Lúc ấy tiếng ca hát ở đằng xa vẫn còn vọng tới tai chàng như lúc đầu.