Trạm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 48 - Động lòng nhân từ tha chết cho địch
Nguồn: VNthuquan
Khi Bất Tà sai y đôn đốc công việc chôn những địa lôi và thuốc nổ ở đầu Nhất tuyến Thiên trên các vách núi Kinh Hồn Bích và dưới Thiên Nhân Bình, thì lúc ấy y đã ngấm ngầm hạ sát thủ rồi. Trong ba nơi đó, nơi nào cũng có chôn hai cái ngòi, một cái là theo lối Bất Tà đặt ở chỗ lối ra cửa đường hầm, còn một cái ngòi nữa, thì ngoài y ra, không ai biết nó được đặt ở đâu hết. Bây giờ y đã tức hận, quyết tâm sử dụng sát thủ ấy để trả thù, bất cứ năm trận đấu thắng bại như thế nào, y cũng sẽ đi đến chỗ bí mật đó châm một ngọn lửa để Dư Bất Tà, Ngải Tỷ Quân, Tư Mã Ngạn với tất cả quần hùng có mặt tại nơi đây đều hóa ra tro hết!
Nghĩ tới đó, Mã Không Quần mừng rỡ khôn tả, mặt y đang hổ thẹn và đỏ bừng, đã biến thành tái mét và lộ sát khí, cổ của y cũng nhỏ dần đi.
Tư Mã Ngạn dù sao cũng là một vị đại hiệp rất rộng lượng, và dù sao chàng cũng đã kết nghĩa với Không Quần rồi, cho nên chàng thấy Không Quần hổ thẹn và tức giận đến run lẩy bẩy, chàng không nỡ thúc giục, nhưng bây giờ chàng thấy đối phương đã bình tĩnh, liền mỉm cười nói:
- Mã bá chủ trận thứ nhất Tư Mã Ngạn đã được bá chủ nhường cho. Bây giờ chúng ta lại bắt đầu đấu trận thứ hai nhé?
Không Quần mỉm cười, thò tay vào trong túi lấy một cái vòng bằng gang to bằng cái canh, hình bát giác, và một cái bút sắt dài chừng hai thước ra.
Tư Mã Ngạn thấy Mã Không Quần lấy vòng gang bát quái và bút Văn Xương ra như vậy, hai thứ đó đều không thuộc vào khí giới chính nên chàng biết ngay thể nào cũng rất lợi hại . Vì vậy mà chàng không dám khinh thường chút nào.
Không Quần tay trái cầm vòng, tay phải cầm bút, nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Ngạn lớn tiếng hỏi :
- Tư Mã Ngạn, ngươi dùng khí giới gì? Tại sao không lấy ra đi?
Tư Mã Ngạn chưa kịp trả lời, thì trên không đã có ánh sáng lấp lóe một thanh bảo kiếm đang phi thẳng tới. Đồng thời, chàng còn nghe thấy Tiểu Băng cất tiếng kêu như chuông bạc nói vọng tới rằng:
- Ngạn đại ca, tiểu muội tặng đại ca thanh Trạm Lư cổ kiếm đấy!
Tư Mã Ngạn vội giơ chiếc tay vươn ra bắt lấy thanh bảo kiếm ấy. Quả thực Trạm Lư cổ kiếm có thể chém ngọc chặt vàng.
Không Quần thất Tư Mã Ngạn tay cầm bảo kiếm có ánh sáng lóe mắt, y đau lòng khôn tả và trống ngực đập rất mạnh.
Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần đã bắt đầu đấu đến trận thứ hai trận này đấu bằng khí giới . Tiểu Băng liền lấy thanh bảo kiếm của mình ra tặng cho chàng.
Không Quần trông thấy thanh bảo kiếm hồi tiền cổ đã làm cho mình lóe mắt, cũng phải kinh hãi thầm, vì trong khi lâm trận đấu với nhau nếu mượn khí giới của ngời khác sử dụng là không hợp lệ, có thể bị đối phương chỉ trích được. Nhưng Tiểu Băng rất thông minh, biết mình cho người yêu mượn kiếm như thế là không hợp lệ, nàng liền tuyên bố tặng luôn thanh bảo kiếm ấy cho chàng. Như vậy thanh bảo kiếm ấy đã biến thành vật sở hữu của Tư Mã Ngạn sử dụng thanh bảo kiếm ấy để đối địch là rất danh chính ngôn thuận, nên ba người trọng tài không có quyền gì can thiệp đến vấn đề đó hết.
Mã Không Quần rất tự tin cái vòng gang bát quái và cây bút Văn Xương của mình, nhưng dù sao hai môn khí giới ấy đều thuộc loại khí giới nhẹ, thì làm sao mà chống đỡ nổi thanh Trạm Lư cổ kiếm sắc bén tuyệt trận ấy. Trận đấu này chỉ đấu đến năm ba chục hiệp là cũng nếu không bị giết chết, thì cũng không thể thoát khỏi bị đánh bại .
Không Quần đang rầu rĩ, thì Tư Mã Ngạn đã múa tít thanh Trạm Lư kiếm, ánh sáng của thanh bảo kiếm đã làm lóe mắt rồi, nhưng Tư Mã Ngạn không phải dùng kiếm tấn công y, mà lại ném kiếm trả lại cho Tiểu Băng mà vừa cười vừa lớn tiếng đáp:
- Đa tạ Băng muội, Trạm Lư kiếm quá sắc bén mới sử dụng sợ không quen tay, xin Băng muội hãy tạm giữ hộ cho ngu huynh, để ngu huynh mượn tạm thanh kiếm thường của Dư tổng đốc bang vậy.
Mấy lời nói ấy của chàng đủ thấy chàng là người rất quang minh lỗi lạc, tất cả quần hùng ở trên Thiên Nhân Bình đều kính phục cử chỉ ấy của chàng rất quang minh lỗi lạc.
Dư Bất Tà vẫy tay gọi một tên bang đồ lấy một thanh trường kiếm thường đưa cho mình, rồi y thị đứng dậy từ từ đi đến chỗ cũ Bát Bá đàn .
Lúc ấy tất cả quần hùng đều chăm chú nhìn vào Dư tổng đốc bang.
Chỉ thấy Bất Tà đứng ở trước đàn khẩu, mỉm cười hỏi :
- CÓ phải Tư Mã Ngạn đại hiệp muốn hỏi tôi để mượn kiếm đấy không?
Y thị không cười còn khá, khi vừa nhếch mép cười trông lại càng xấu xí quái dị không thể tưởng tượng được, nhất là y thị lại mặc cái áo bào lòe loẹt mười mầu, mà da tay lại trắng như tuyết trông rất tức cười nhiều người cứ tưởng lầm y thị là Chung VÔ Diệm tái thế, lại có người nghĩ:
"Chung VÔ Diệm tái thế chưa chắc đã xấu bằng y thị. / Tư Mã Ngạn nghe nói liền chắp tay chào, lớn tiếng cười và đáp:
- Tư Mã Ngạn du hiệp giang hồ xưa nay chỉ bằng hai bàn tay không, nay tỷ thí khí giới với Mã bá chủ, mới đành phải xin hỏi mượn Dư tổng đốc bang một thanh trường kiếm thường để sử dụng.
Bất Tà hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng kỳ lạ rồi gật đầu đáp:
- Được Tư Mã đại hiệp hãy bắt lấy thanh kiếm này.
Y thị vừa nói xong thanh trường kiếm ở trong tay đã bay thẳng ra luôn, từ từ lượn ở trên không một vòng, rồi như có người điều khiển nó vậy, khi bay đến đỉnh đẩu của Tư Mã Ngạn, nó tự động rớt xuống và rơi đúng ngay vào tay của chàng.
Quần hùng ngồi tên Thiên Nhân Bình thấy thế đều kinh hãi Vô cùng, nhưng ai ai cũng phải chịu phục tài ba của y thị, mà đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Cơ Ngọc Thành với Đông Phương Hách thấy thế, cũng phải cau mày lại, vì hai người không ngờ môn "Ngự Khí Phi Kiếm" của Bất Tà luyện được tới mức cao siêu đến như vậy Tất cả các người có mặt tại đó thấy Bất Tà biểu diễn pho "Ngự Khí Phi Kiếm" ấy mà phải trấn kinh nhất là ai?
Người đó chính là Trùng Quang Công chúa Tư Đồ Lộ. Nàng thấy Bất Tà biểu diễn tuyệt kỹ ấy xong kinh hãi đến suýt tí nữa thì chết giấc và té ngã vào lòng của Tiểu Băng.
Tiểu Băng biết Tư Đồ Lộ là người đã dự rất nhiều đại trận, và lại rất thông minh chưa bao giờ thấy nàng ta kinh hoảng đến như vậy liền đỡ lấy người và khẽ hỏi :
- Chị Tư Đồ có phải chị sợ võ công của Bất Tà quá cao siêu không ai kìm chế nổi y thị phải không?
Tư Đồ Lộ định thần giây lát rồi gượng cười đáp:
- Dư Bất Tà quả thực quá cao minh và đáng sợ thực! Y thị đã sử dụng mê Thần đại pháp thâu phục Ngải Tỷ Quân tiểu muội, rồi lại biết Ngự Khí Phí Kiếm như thế, theo ngu tỷ ước đoán, thì đại hội Lục Chiếu hôm nay bọn chúng ta khó mà thắng nổi được bọn yêu tà của chúng và y thị biểu diễn pho Phi Kiếm ấy là còn có ý làm cho quần hùng phải khiếp sợ mình trước nữa!
Tuy Tiểu Băng thấy Bất Tà biểu diễn "Ngự Khí Phi Kiếm" rất thần kỳ nhưng nàng vẫn không chịu phục liền an ủi Tư Đồ Lộ rằng:
- Chị Tư Đồ khỏi cần phải lo âu như thế. CỔ nhân đã dạy: "ơ hiền thì gặp lành, người ác thế nào cũng bị ác báo" . Theo sự nhận xét của tiểu muội thì Bát Bá Bang này đã chứa đầy sự tượng trưng cho đổ vỡ và diệt vong rồi, nhất là mấy chuyện đã xảy ra đều rất xui xẻo cho chúng. Chị thử xem trận đấu, Mã Không Quần sử dụng văn Xương thiết bút với vòng sắt Bát Quái đã gặp khắc tinh rồi là gì kìa? Y đang bị Ngạn đại ca sử dụng pho Long Hổ Phong Vân kiếm pháp mà đại ca đã nghiên cứu với tiểu muội thành công, bao vây y chặt vào giữa rồi là gì?
Thấy Tiểu Băng nói như thế, Tư Đồ Lộ liền đưa mắt nhìn vào trận đấu, quả thấy Tư Mã Ngạn đang biểu diễn pho Long Hổ Phong Vân kiếm pháp rất tinh diệu và đang bao vây chặt Mã Không Quần, khiến cây bút sắt với vòng gang Bát Quái của y không thể làm nổi.
xem tới đó, nàng mới tủm tỉm cười và nói với Tiểu Băng tiếp:
- Pho Long Hổ Phong Vân kiếm kiếm pháp của Băng muội quả thực là tuyệt học của kiếm pháp ở trong võ lâm đương thời, trận đấu của Mã Không Quần thế nào cũng bị thất bại chứ không sai. Hai người ấy tính mạng ra đánh cược với nhau sẽ đấu năm trận, quý hồ Tư Mã Ngạn hiền đệ đều thắng luôn ba trận, chả lẽ Mã Không Quần lại dám nuốt lời ở trước mặt đông đảo quần hùng như thế mà không chịu tự tử chết hay sao?
Tiểu Băng vừa cười vừa đỡ lời, - Nếu y thua luôn ba trận thì dù y không nỡ tự tử ngay tại chỗ thì tiểu muội chắc Dư Bất Tà người thích sĩ diện như thế, cũng không khi nào tha thứ cho y đâu. Nhưng chị nên nhớ: Ngạn đại ca muốn được cuộc đánh đố này không phải là chuyện dễ đâu, ít nhất cũng phải rất nhiều hơi sức mà phải trải qua hai lần nguy hiểm nữa là khác.
Tư Đồ Lộ đưa mắt nhìn vào đấu trường, rồi ngạc nhiên hỏi:
- Sao Băng muội lại nói thế? Thân pháp của Mã Không Quần đả loạn như thế kia, rõ ràng y sắp đại bại đến nơi rồi?
Tiểu Băng lắc đầu đáp:
- Tất nhiên trận này thế nào Ngạn đại ca cũng thắng y, nhưng còn khinh công với ám khí không phải là môn đại ca sở trường, có lẽ bị Mã Không Quần hơn đại ca một chút, vì vậy tiểu muội mới nói phải đến trận thứ năm Ngạn đại ca mới mong thắng thế nổi .
Tư Đồ Lộ thấy Tiểu Băng nhắc nhở như thế mới vỡ nhẽ, liền gật đầu nói :
- Băng muội nói rất phải, hai trận khinh công và ám khí Ngạn đại ca của hiền muội quả thật không sở trường mấy, nhưng trận thứ năm là tỷ thí huyền công thì Tam Dương Thần Công của Ngạn đệ có thể coi là Vô địch.
Nàng vừa nói đến đó thì tình hình ở trong trận đấu đã khác hẳn hồi nãy và có thể nói đã đấu tới lúc phân thắng bại rồi.
Tư Mã Ngạn đột nhiên giở thần oai ra, biểu diễn luôn pho "Liên Hoàn Tam Tuyệt", kiếm của chàng đã như là muôn ngàn thanh kiếm đều nhắm vào đầu vai cánh tay trái của Không Quần điểm xuống chỉ trong nháy mắt đã đâm xuống được hai chỗ đó hai nhát kiếm rồi.
Thấy vết thương không nặng lắm, Mã Không Quần liền nghiến răng mím môi mặc cho máu chảy ướt đẫm cả quần áo mà cứ xông liền vào phản công Tư Mã Ngạn tới tấp.
Lúc ấy bỗng có một bóng người sặc sỡ như là thiên tiên giáng xuống chỗ trước mặt Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần.
Người đó chính là Dư Bất Tà tổng đốc bang của Bát Bá Bang.
Lần này Bất Tà lại không trách mắng Không Quần, mà chỉ cầm thêm một chén rượu, vừa đưa rượu cho y uống, vừa cười nói:
- Mã bá chủ người trong võ lâm so tài với nhau thắng bại là chuyện rất thường, quý hồ Mã bá chủ cứ tận lực mà thi thố, thì sẽ không hổ thẹn với lương tâm ngay. Trận đấu khí giới thứ hai này tuy bá chủ lại thua lần nữa, nhưng lần này bá chủ đã cố gắng lắm, cho nên Bất Tà mỗ mới đem chén rượu này xuống an ủi Mã bá chủ. Bá chủ chớ có nản chí vội, còn ba trận nữa cứ gắng sức mà thi đua đi, thế nào cũng thắng luôn ba trận chứ không sai .
Không Quần đã lấy chén rượu ấy uống cạn, rồi mặt lộ vẻ hung ác chắp tay chào Bất Tà và đáp:
- Đa tạ Dư tổng đốc bang! Xin Dư tổng đốc bang cứ yên tâm, nếu Mã Không Quần này còn thua thêm trận nữa, thì sẽ tự tử ngay ở trước mặt mọi người, chứ quyết không làm nhục Bát Bá Bang đâu .
Xưa na vẫn gọi Bất Tà là Dư đại tỷ, nhưng lần này y lại gọi là Dư tổng đốc bang, đủ thấy y đã căm hờn đến thế nào rồi, nhưng Bất Tà không chấp nhất những sự nhỏ nhặt ấy, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi quay trở về Bát Bá đàn ngay.
Chờ Bất Tà đi khỏi, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng oán độc và chói lọi nhìn Tư Mã Ngạn cười khẩynói:
- Tư Mã Ngạn, mời ngươi lên Nhất Tuyến Thiên, chúng ta cùng thi đua cả khinh công lẫn ám khí ở trên đó một lúc.
Tư Mã Ngạn gật đầu vừa cười vừa đáp:
- xin Mã bá chủ cứ việc điều lệ, bất cứ thi đua bằng cách nào Tư Mã Ngạn này cũng xin tuân lệnh. Nhưng vai và tay trái của Mã bá chủ vẫn còn chấy máu như thế kia, có cần băng bó trước rồi hãy . . .
Mã Không Quần xua tay cười khẩy trả lời:
- Ngươi khỏi cần phải giở cái trò đạo đức giả ấy ra đây nữa, bình sinh Mã Không Quần giết người như giết kiến cỏ, máu chảy thành sông, hai vết thương nho nhỏ này đối với ta thì có ý nghĩa gì đâu?
Nói tới đó y chỉ tay lên sợi dây kẽm bắc ở trên có hơn hai mươi trượng mà gọi là Nhất Tuyến thiên kia lạnh lùng nói tiếp:
- Chúng ta lên bằng phía vách núi kia, ai lên được trên Nhất Tuyến Thiên trước, thì coi như người ấy đã thắng trận khinh công. Rồi ở trên đó thi đua ám khí với nhau !
Tư Mã Ngạn gật đầu, hai người liền đi tới chỗ vách núi cao chọc trời và thẳng tuột ở phía tận cùng của Thiên Nhân Bình, rồi cùng khoanh tay đứng yên.
Bất Tà mời Cơ Ngọc Thành ra lệnh. Không khách sáo gì hết, Ngọc Thành liền rú lên tiếng dài.
Vừa nghe thấy tiếng rú của Ngọc Thành nổi lên, Tư Mã Ngạn với Không Quần đã thi đua leo trên vách núi thẳng tuột ấy ngay.
Trận đấu khinh công này rất quan trọng, nếu Mã Không Quần thua nốt trận này, thì y đã thua luôn ba trận khỏi cần phải tỷ thí thêm nũa mà phải tự nhảy xuống dưới vực thẳm sâu không đáy luôn.
Không biết có phải Không Quần vì phải thắng trận này mới được hay sao, mà y đã toàn lực leo lên trên vách núi nhanh như gió, nên rút cuộc khi lên tới Nhất Tuyến Thiên là y đã bỏ xa được Tư Mã Ngạn bảy tám thước .
Nói đến khinh công của hai người, Tư Mã Ngạn không kém Không Quần là bao, mà dù có kém cũng không kém xa đến thế, nhưng bây giờ hai người lại cách nhau đến bảy tám thước, mà đó còn là Mã Không Quần chưa ra hết sức đấy, bằng không, y còn bỏ xa Tư Mã Ngạn đến ba trượng là khác.
Chắc quý vị đã rõ, Mã Không Quần là một con người rất đê hèn. Thì ra trước khi bố trí Nhất Tuyến Thiên y đã xếp đặt sẵn rồi, vừa rồi vì Sài Thiên Bảo khám xét Nhất Tuyến Thiên hơi sơ ý một chút nên mới không để ý tới. Mã Không Quần giảo hoạt lắm, y không bố trí sẵn ở sợi dây kẽm mà lại bố trí ở chỗ vách núi mới leo lên. Nơi mà y leo lên đó cứ cách ba trượng thi y đã lén xếp đặt sẵn một chỗ dùng để dậm chân lấy sức nghĩa là mỗi một chỗ y khoét sẵn một cái lỗ nho nhỏ vừa vặn đặt mũi chân vào. Y rất khôn ngoan, không đặt sẵn thẳng một lèo từ ở bên dưới lên tới trên Nhất Tuyến Thiên, mà khoét cái ở bên phải, mỗi một lỗ lại cách nhau tới hai ba trượng, cho nên người ngoài dù cẩn thận cũng khó lòng mà tìm thấy được những lỗ hổng nho nhỏ ấy.
Hơn nữa, trước khi đại hội mấy ngày, ngày nào Mã Không Quần cũng leo lên trước mấy lần để cho quen rồi .
Mã Không Quần đã mưu mô như vậy, Tư Mã Ngạn không bại sao dược? Nhưng vì thấy Dư Bất Tà, Cơ Ngọc Thành, Đông Phương Hách ba người trọng tài mắt sáng như điện, hơi một tý cũng khó mà qua được mặt của ba người, nên Mã Không Quần không dám bỏ Tư Mã Ngạn quá xa, vì bỏ quá xa, không những ba người trọng tài sẽ phát giác, mà những khán giả ngồi xem ở trên Tiểu Băng thể nào cũng nghi ngờ.
Quả nhiên mưu mô của Mã Không Quần không uổng công chút nào y không thấy ba người trọng tài chất vấn gì hết, y mới yên tâm.
Lên tới Nhất Tuyến Thiên, Tư Mã Ngạn chắp tay chào Mã Không Quần mỉm cười nói:
- Trận này Mã bá chủ đã thắng, như vậy là hai với một!
Mã Không Quần cười khẩy một tiếng, không trả lời, rồi đi trên sợi dây kẽm ra tới chỗ chính giữa, chỗ đó bên dưới vực thẳm sâu không thấy đáy. Tư Mã Ngạn cũng từ từ đi theo ra.
Hai người vừa đi tới chỗ giữa quãng Nhất Tuyến Thiên, nơi đó cách hai bên vách núi chừng mười trượng, rồi hai người đứng cách nhau chừng ba trượng.
Mã Không Quần rất đắc ý, mặt lộ vẻ hung ác, tay phải rút cái ống "Vạn Phong Tán Nhị Đảo Tu Trâm" (Kim có móc ngược mà gọi là vạn con ong đang hái nhụy hoa) ở trong tay áo ra, tay trái cũng thò vào tay áo lấy cái ống "Phi Hoàng Liệt Hỏa Đạn" (đạn lửa mạnh bình châu chấu bay) ra. Y định đánh Tư Mã Ngạn từ trên Nhất Tuyến Thiên rớt xuống vực thẳm chứ chả cần phải đợi đến trận thứ năm nữa.
Hai môn ám khí này của Mã Không Quần đã tốn nhiều công phu mới làm nên được, mà chuyên dùng để so tài ở Nhất Tuyến Thiên. Trong ống "Vạn Phong Tán Nhị Đảo Tu Trâm" có hàng trăm mũi kim tẩm độc và có móc ngược, còn trong ống "Phi Hoàng Liệt Hỏa Đạn" thì có mấy chục viên Lưu Hoàng Hoàn, khi ném ra những viên thuốc đó sẽ tia ra lửa độc rất lợi hại.
Mã Không Quần định dùng "Phi Hoàn Liệt Hỏa Đạn" trước, để cho Tư Mã Ngạn bị những viên lửa đạn đó làm cho không có chỗ đứng và cũng không có chỗ tránh nữa, chỉ biết tung mình nhảy lên trên cao, rồi nhân lúc người đang lơ lửng ở trên không y mới sử dụng "Đảo Tu Trâm" khiến chàng biến thành con nhím mà rớt xuống dưới vực thẳm không đáy.
Hai ống ám khí của y sử dụng rất dễ dàng, chỉ cần bấm cái chốt ở đằng chuôi một cái, là Tư Mã Ngạn sẽ bị tai nạn ngay.
- Mã bá chủ, Tư Mã Ngạn cam tâm nhận thua trận tỷ thí ám khí này, như vậy coi như chúng ta mỗi người thắng hai trận huề nhau .
Không Quần nghe thấy Tư Mã Ngạn nói như thế tức giận khôn tả đang định quát tháo thì đã nghe thấy Bất Tà ở Bát Bá đàn hỏi vọng lên rằng:
- Tư Mã đại hiệp, bổn tổng đốc bang cấm Mã Không Quần không chiến đấu mà rút lui, sao đại hiệp lại cũng cam tâm mà nhận thua như thế?
Tư Mã Ngạn gượng cười đáp:
- Không phải là Tư Mã Ngạn tôi sợ sệt hay nhút nhát gì cả, chỉ vì quên mất xưa nay không sử dụng ám khí bao giờ, nên mới xin chịu thua Mã bá chủ ở trên Nhất Tuyến Thiên này, mong Dư tổng đốc bang thứ cho.
Mã Không Quần đã giận dữ kêu la:
- Không tỷ thí không được? MỖ không nhận sự chịu thua của ngươi như thế.
Bất Tà ở trên Bát Bá đàn nghe thấy Mã Không Quần nói như vậy liền nổi giận mắng rằng:
- Sao Mã bá chủ lại ăn nói như thế? VÕ lâm so tài với nhau cần nhất là sự công bằng.
Tư Mã đại hiệp không có ám khí, thì làm sao mà đấu với bá chủ được, chả lẽ lại bảo Tư Mã đại hiệp đứng yên làm bia để cho bá chủ bắn hay sao? Nếu bá chủ muốn tỷ thí, thì chia một nửa ám khí của mình cho Tư Mã đại hiệp đi?
Bất Tà nói như vậy rất công bằng nhưng khi nào Mã Không Quần lại chịu nhìn chuyện đó, vì bất cứ "Phi Hoàn Liệt Hỏa Đạn" hay "Đảo Tu Trâm", nếu y chia cho Tư Mã Ngạn sử dụng, thì Tư Mã Ngạn chỉ cần bấm cái chốt ở đằng chuôi một cái, là y cũng không cách gì tránh né nổi . Cho nên bất đắc dĩ y đành phải tiếc thầm, nghiến răng mím môi bỏ lỡ dịp may tiêu diệt kẻ địch này, mà hậm hực nói với Tư Mã Ngạn :
- Như vậy cũng được, chúng ta mỗi người thắng hai trận, trận sau cũng là tỷ thí huyền công, trận này sẽ phân thắng bại và sự tồn vong của hai ta!
Tư Mã Ngạn lên tiếng hỏi :
- Trận đấu huyền công chúng ta khỏi phải xuống dưới làm chi nữa, cứ tỷ thí ở trên này luôn nhé?
Mã Không Quần vì thấy mỗi lần mình đặt điều kiện. Tư Mã Ngạn cũng đều tuân theo hết, bây giờ đối phương đề nghị đấu ở trên Nhất Tuyến Thiên này, chả lẽ mình lại chịu lép vế hay sao? Vì thế mà y gật đầu đáp:
- Bổn bá chủ rất tán thành. Nhưng ngươi định tỷ thí bằng cách nào?
Tư Mã Ngạn vận nội công, lớn tiếng trả lời để cho quần hùng ở bên dưới cùng nghe thấy rõ hết. Chàng nói rằng:
- Chúng ta khoanh tay đứng ở trên sợi dây này, rồi từ từ tiến đến gần nhau, người nào người nấy vận huyền công của mình ra hóa thành Vô hình cương khí bao vây quanh người, chờ tới khi nào đôi bên gần xem cương khí của ai đẩy được đối phương lui bước hay đẩy rớt xuống dưới Nhất Tuyến Thiên, thì người đó thắng cuộc .
Tư Mã Ngạn vừa nói xong, Cơ Ngọc Thành ở bên dưới đã cười giọng quái dị và lớn tiếng đỡ lời:
- Hay lắm! Hay lắm! Lão phu tán thành cuộc đấu đẩy người bằng Vô hình cương khí ở trên Nhất Tuyến Thiên như vậy.
Thấy Ngọc Thành nói như thế, Mã Không Quần đâu dám từ chối nữa, y liền đành liều gật đầu tán thành, rồi y cùng Tư Mã Ngạn mỗi người đứng ở một đầu dây từ từ vận huyền công lên, hóa thành một luồng cương khí bao vây lấy quanh mình.
Tiểu Băng nghe thấy Tư Mã Ngạn đề nghị đấu huyền công bằng cách đó, trong lòng rất an ủi, liền nhìn Tư Đồ Lộ, mỉm cười và nói :
- Chị Tư Đồ, như vậy thì hay lắm. Tài ba của Mã Không Quần tầm thường như thế thì địch sao nổi Tam Dương Thần Công của Ngạn đại ca, thế nào đại ca cũng có thể trả được mối thù lớn ở trên Nhất Tuyến Thiên kia chứ không sai .
- Tư Đồ Lộ gật đầu đáp:
- Tuy lời nói của Băng muội rất phải, nhưng Không Quần là tên tiểu nhân rất ác độc, Ngạn đại ca của hiền muội lại là một người quân tử nhân hậu. Nếu quân tử đấu với quân tử mà mình dùng sự quang minh lỗi lạc đấu với nhau thì không sợ gì hết, tất nhiên thắng lợi phải thuộc về bên mạnh. Nhưng nếu là quân tử mà đấu với kẻ tiểu nhân thì lại khác, chúng ta cần phải cẩn thận đề phòng thì hơn.
Tiểu Băng nghe nói hoảng sợ, và nhận thấy Tư Đồ Lộ nói như thế rất phải, nàng vội ngửng đầu nhìn lên Nhất Tuyến Thiên để xem xét cử chỉ của hai kẻ thù sinh tử.
Lúc ấy Mã Không Quần với Tư Mã Ngạn đã từ từ tiến bước, hai người càng đi càng gần nhau .
Ba trượng, hai trượng năm sáu, một trượng bảy tám, một trượng hai ba . . .
Hai người càng lúc càng gần nhau, quần hùng ngồi ở trên Thiên Nhân Bình đều yên lặng như tờ và ngửng đầu nhìn cả lên trên Nhất Tuyến Thiên, thấy Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần càng tiến đến gần nhau, bao nhiêu thì các người lại càng hồi hộp bấy nhiêu Vì trận đấu đó là ở trên một sợi dây treo lơ lửng ở trên không, bên dưới là vực thẳm không đáy, hai người đều dùng huyền công hóa thành cương khí Vô hình mà đẩy nhau bằng huyền công Vô hình chứ không phải bằng bay.
Cách đấu này không thể nhảy nhót tránh né được vì khoanh hai tay về phía sau, nên cũng không thể nào giở thủ đoạn xảo trá ra được, huyền công của bên nào kém hơn . . .
thì người đó sẽ bị đẩy rớt xuống dưới vực thẳm tan xương nát thịt ra mà chết.
Huống hồ trước khi đấu, Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần đã tuyên bố là đấu thí mạng với nhau bằng năm trận, bây giờ đôi bên đã đấu được bốn trận mà mỗi người đã thắng hai, vậy chỉ còn trận đấu huyền công cuối cùng này là mới được sự bại thôi. Cho nên người nào bị đẩy rớt xuống bên dưới, dù may mắn không bị rớt xuống dưới vực thẳm mà tan xương nát thịt đi chăng nữa, thì cũng theo đúng lời hứa là tự tử ở trước mặt quần hùng mà chết.
Hai người sinh tử tình cừu ở trên Nhất Tuyến Thiên càng tiến tới càng gần chỉ còn cách nhau chừng một trượng nữa thôi Vô hình cương khí của hai người đã bắt đầu tiếp xúc roi.
Nói tóm lại, giữa Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần, ai bại, ai sống, ai chết, chỉ trong nháy mắt là có thể quyết định được ngay.
Những người có liên can với hai người ở trên Nhất Tuyến Thiên cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, hồi hộp cực độ và chỉ mong người của bên mình đẩy lui được đối phương trước.
Vì dưới tình tình này, hễ ai bị đẩy lui trước là huyền công của người ấy phải kém hơn, nên dù có giở toàn lực ra miễn cưỡng cầm cự được nhưng cũng chỉ là may mắn nhất thời thôi, rồi cuối cùng cũng sẽ bị đối phương đẩy rớt xuống khỏi Nhất Tuyến Thiên liền.
Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần ở trên Nhất Tuyến Thiên càng tiến gần nhau, từ một trượng rút xuống chín thước, rồi tám thước, rồi bảy thước . . .
Lúc ấy giở núi thổi rất mạnh, khiến sợi dây kẽm lung lay hoài . . .
Tiểu Băng với Tư Đồ Lộ hồi hộp đến nỗi ngồi không yên, cứ muốn đứng dậy đi ra Nhất Tuyến Thiên để đề phòng và chuẩn bị đỡ Tư Mã Ngạn, nhưng khi hai người thấy bọn hung ma ngồi ở trên Bát Bá đàn vẫn ngồi yên như thường, hai người mới không tiện đứng dậy, mà đành chỉ nghiến răng mím môi ngửng đầu lên nhìn sự biến hóa ra thôi.
Thì ra Mã Không Quần xưa nay vẫn kiêu ngạo ngông cuồng quen đi rồi, rất ít được ai mến chuộng, không những Sầm Đại Hóa, Khang Túy Thiên, Kỷ Tây Bình và Liễu Văn Tôn các người đều ngồi yên lặng không cử động gì hết, hình như họ không cần đếm xỉa gì đến sự sống chết của Không Quần, mà đến cả Ngải Tỷ Quân người dã đính ước với Không Quần cũng vậy, nàng không thèm để ý đến trận đấu của hai người mà trái lại chỉ mải nói chuyện và vui cười với Dư Bất Tà thôi .
Lúc này hai người chỉ còn cách nhau có sáu thước thôi, tình thế ở trên cao Nhất Tuyến Thiên mới bắt đầu có sự thay đổi. Mọi người chỉ thấy Mã Không Quần khẽ rùng mình một cái rồi hình như không sao tiến lên được nữa, mà trái lại còn từ từ lui bước là khác Tiểu Băng thấy thế hớn hở thất cười nói với Tư Đồ Lộ rằng:
- chị Tư Đồ, em nói có đúng không? Quả nhiên Mã Không Quần không địch nổi Tam Dương thần công của. . .
Nàng chưa kịp nói đến tên Tư Mã Ngạn, thì nàng đã vội ngắt lời và mặt cũng biến sắc ngay.
Vì lúc ấy Mã Không Quần chỉ từ từ lui ba bước thôi, rồi lại đứng yên không cử động nữa. Y nghĩ ngợi giây lát, rồi lại từ từ tiến bước lên chỗ cũ .
Giữa hai người lại vẫn cách nhau sáu thước như cũ. Mã Không Quần từ lui bước đến đứng yên, rồi lại tiến đến chỗ cũ thì Tư Mã Ngạn lại từ từ lui về phía sau ba bước . . .
Tiểu Băng ở bên dưới, thấy Tư Mã Ngạn tiến lên, nàng hớn hở tươi cười ngay, nhưng khi Tư Mã Ngạn lui bước, thì nàng lại tỏ vẻ lo âu, đến lúc hai người cùng đứng yên cầm cự nhau, nàng mới thở nhẹ một tiếng, cau mày lại nói với Tư Đồ Lộ tiếp:
- Chị Tư Đồ Lộ, trên thiên hạ này quả thực nhiều chuyền rất quái dị khiến ta không sao tưởng tượng nổi ! Chắc chị cũng không ngờ Mã Không Quần sẽ không còn giở được thủ đoạn xảo trá gì để kháng cự lại được Tam Dương Thần công của Ngạn đại ca chứ?...
Tư Đồ Lộ một mặt ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên, một mặt dùng ngón tay khẽ ấn vào cạnh bàn, hình như đang nghĩ ngợi một chuyện gì vậy?
Bỗng trên Nhất Tuyến Thiên đã có sự thay đổi rất lớn Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần không đứng yên nữa, mà đã cùng khoanh tay tiến về phía trước, hai người cùng tiến lên, chứ không ai bị đẩy lui bước cả và cũng không ai bị cương khí của đối phương ngăn cản hết, từ cách nhau sáu thước, rút ngắn lại còn năm thước, bốn thước rồi ba thước . . .
Quần hùng ngồi ở bên dưới Thiên Nhân Bình ai nấy đều kinh ngạc và cũng không hiểu tại sao cương khí của hai người lại không sao ngăn nổi nhau?
Chỉ trong nháy mắt, Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần không những đối diện nhau, mà lại còn cùng đưa tay về phía trước nắm chặt tay nhau lớn tiếng cả cười . truyện copy từ Trà Truyện
Trong lúc hai người đang cười, lại bỗng có tiếng kêu "ùm ùm" đệ tử của Bát Bá Bang phụ trách trông coi Nhất Tuyến Thiên đã quay bánh xe buông thõng sợi dây kẽm xuống.
Vì Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần nắm tay nhau và cũng lớn tiến cười như vậy, đủ thấy cuộc đấu lấy tính mạng ra đánh cược với nhau đã trở nên cả hai cùng vui vẻ kết cục đôibên huề nhau.
Khi sợi dây kẽm buông thõng xuống, chỉ còn cách mặt đất chừng mười trượng thì hai người cùng buông tay nhau ra và cùng nhẩy cả xuống bên dưới .
Tư Mã Ngạn sử dụng thân pháp "Thần Long Ngũ Phong", Mã Không Quần thì sử dụng thân pháp "Khinh âu Quá Hải" từ ở chỗ trên cao mười trượng nhẹ nhàng nhảy xuống dưới Thiên Nhân Bình.
Bất Tà cười ha hả, cầm chén rượu đứng dậy đi ra chỗ cửa Bát Bá đàn, nhìn quần hùng một lượt, rồi lớn tiếng nói:
- Thưa quý bị cao bằng dự đại hội, Mã bang chủ của bổn bang với Tư Mã đại hiệp lấy tính mạng ra đánh cuộc, đấu với nhau năm trận không ngờ đôi bên lại hòa cuộc, bất phân thắng bại . Thực là một việc hiếm có. Nào chúng ta cùng nâng chén lên chúc mừng hai vị ấy một chén.
Quần hùng nghe thấy Bất Tà nói như vậy, ai nấy đều nâng chén lên. Tư Mã Ngạn với Mã Không Quần vội chắp tay chào một vòng để cảm tạ quần hùng, rồi cả hai cùng trở vềchỗ ngồi.
Vừa thấy Tư Mã Ngạn về tới, chưa kịp ngồi xuống, Tư Đồ Lộ đã nhìn thẳng vào mặt chàng, vội hỏi :
- Ngạn đệ, trận đấu huyền công ở trên Nhất Tuyến Thiên chính là dịp may cho hiền đệ trả thù phục hận và diệt trừ tai hại cho võ lâm . Tại sao hiền đệ lại động lòng từ bi mà tha chết cho y như vậy?
Tư Mã Ngạn lắc đầu cười đáp:
- CÓ phải hiền đệ tha chết cho y đâu. Sự thực thì công lực của đôi bên tương xứng mới thành bất phân thắng bại đấy chứ?
Tư Đồ Lộ cười khẩy nói tiếp:
- Hiền đệ đừng có chối nữa. Ngu tỷ đã trông thấy môi của hiền đệ mấp máy. Chắc lúc ấy hiền đệ đã dùng "Nghĩ Ngữ Truyền Thanh" khuyên y nên cải tà quy chính phải không?
Thấy Tư Đồ Lộ đã nói đúng tâm sự của mình, Tư Mã Ngạn mặt đỏ bừng, gượng cười đáp:
- ĐÓ là Mã Không Quần dùng "Nghĩ Ngữ Truyền thanh" nói với đệ trước.
Tư Đồ Lộ mới vỡ nhẽ, kêu "ồ" một tiếng, và cười khẩy hỏi tiếp:
- Những kẻ độc ác ngông cuồng như y mà lại lên tiếng xin lỗi hiền đệ trước ư?
Tư Mã Ngạn lắc đầu đáp:
- Không phải là y yêu cầu đệ nương tay, mà chỉ đọc có hai câu thơ.
Tiểu Băng cau mày lại, xen lời hỏi :
- Hai câu thơ gì mà lại cứu được cả Mã Không Quần tiêu tan độ nạn, khởi tử hồi sinh như thế?
Tư Mã Ngạn thở dài một tiến đáp:
- Khi hai người chúng tôi tiến tới chỗ cách nhau chừng sáu thước thì cả hai vận huyền công lên để đẩy nhau .
Tư Đồ Lộ nhìn Tiểu Băng rồi mỉm cười nói tiếp:
- Băng muội đã nhìn nhận nội lực của Mã Không Quần không sao địch nổi Tam Dương Thần Công của hiền đệ?
Tư Mã Ngạn gật đầu đáp:
- Sự nhận xét của Băng muội rất đúng. Về phương diện huyền công nội lực thì Mã Không Quần ít nhất cũng phải thua đệ hai thành. VÔ hình cương khí của hai bên vừa va đụng nhau thì y đã bị đẩy lui ra ngay.
Xếch ngược đôi lông mày lên, Tiểu Băng lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngạn đại ca, tại sao không nhân lúc ấy giở Tam Dương Thần Công tài ba sở trường nhất của đại ca đẩy cho tên ác tặc đã hại đại ca rất nhiều lần xuống vực thắm ngay.
Tư Đồ Lộ xen lời nói tiếp:
- Tên giặc ấy giảo hoạt lắm . Chắc y thấy tình thế bất lợi, mới dùng lời ngon lẽ ngọt để đã động tấm lòng từ bi của Ngạn đại ca của Băng muội chứ gì?
Tư Mã Ngạn cười đáp:
- Chị Tư Đồ Lộ đoán đúng đấy. Mã Không Quần không đủ sức chống lại đã bị đệ đẩy lui ba bước, y liền đọc hai câu thơ mà y với đệ đã cùng ngâm trong khi kết nghĩa ở bên tảng đá đầu người.
Tiểu Băng cau mày lại hỏi tiếp:
- ĐÓ là thơ của hai người khi kết nghĩa, nhưng đại ca đã vạch đất tuyệt giao với y ròi, tại sao lại còn nghĩ đến mối tình kết nghĩa xưa kia làm chi nữa?
Tư Mã Ngạn thở dài:
- Tuy Mã Không Quần là người cực hung cực ác, nhưng tính tình của y lại rất kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua ai hết, và cũng không bao giờ chịu cúi đầu trước mặt ai cả Đến lúc trông thấy cái chết sắp xuất hiện trước mặt, bất đắc dĩ y phải ngâm hai câu thơ đó để cầu đệ tha chết cho, quả thật đáng thương. Như vậy đệ không động lòng trắc ẩn sao được, rồi đệ ngấm ngầm khuyên bảo y một hồi, rồi tha chết cho y nên trận đấu mới thành hòa cuộc như vậy.
Tiểu Băng nghe tới đó cảm khái Vô cùng, thở d&