Trảm Lư Bảo Kiếm

Chương 42

Trạm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 42 - Tái nhập ma sào

Nguồn: VNthuquan


Ngộ Phi không chịu ra tay cứu giúp cho Tư Mã Ngạn, nhưng nghe thấy Mạnh Hương Thiền chết thảm khốc thì lại đau lòng đến ứa nước mắt ra. Tư Đồ Lộ dùng thủ pháp điểm huyệt làm cho y đứng đờ người ra như tượng gỗ và nước mắt cứ nhỏ ròng xuống hai bên má hoài.
Tiểu Băng đứng cạnh đó thấy thế có vẻ động lòng thương liền nói với Tư Đồ rằng:
- Chị Tư Đồ, Ngộ Phi đại sư không chịu ra tay giúp chúng tôi đó là quyền tự chủ của đại sư, sao chị lại làm thế? Chị hãy giải huyệt cho đại sư đi .
Tư Đồ Lộ vẻ mặt lạnh lùng trầm giọng đáp:
- Băng muội không nên can thiệp vào việc này, môn điểm huyệt của ngu tỷ đây bất cứ trải bao lâu người bị điểm huyệt cũng không bị tổn thương mảy may và chúng ta cũng không thèm nhờ vả y đi lấy trộm hộ chúng ta nữa, nhưng chúng ta cần phải cho y một bài học cho bõ tức và cũng để cho y biết bất cứ Thích gia, Đạo gia hay Nho gia cũng vậy. Đạo làm người phải làm như thế nào chứ không phải là đã đi tu rồi thì chỉ biết mình chứ không cần biết tới ai nữa.
Nói xong nàng lại nhìn Ngộ Phi đại sư tai vẫn nghe thấy, mắt vẫn trông thấy chỉ phải không cử động được và không nói được thôi rồi cười khẩy lên mấy tiếng mới nói tiếp:
- Tiểu thiền sư, trước khi Tư Đồ Lộ này chưa nói cho thiền sư hay tin Mạnh Hương Thiền bị chết cháy, thì thiền sư cứ khoe khoang là bỏ được hết thất tình lục dục rồi, nhưng sao bây giờ lại ứa lệ ra khóc lóc như vậy? Vậy nước mắt này ở đâu ra? Vì lẽ gì mà có?
Ngộ Phi nghe thấy nàng hỏi như thế không trả lời được chỉ mặt có bừng và ngượng nghịu Vô cùng thôi. Tư Đồ Lộ vẫn lạnh lùng nhìn và nói tiếp:
- Về Nho gia người ta chuyên nghiên cứu chuyện vào đời, đem thân mình ra cứu dân cứu nước, mà đến cả Thích gia với Đạo học cũng chuyên môn nghiên cứu về vấn đề xuất thế cũng phải tu luyện ngoại công xong rồi mới có quy tịch và thăng thiên được.
Sự tu tích ngoại công ấy không phải là bảo mình rời khỏi người đời, xa cách đại chúng mà vẫn phải luôn giúp ích cho người đời, như thế mới là trách nhiệm của mình. Cũng như Đại Trí lão thiền sư chẳng hạn, về Thiên Lý với võ công cao siêu gấp tiểu thiền sư hơn trăm nghìn lần, mà ông ta vẫn ngao du thiên hạ giúp người yếu, trợ cấp người nghèo, nguyện đem Phật lực Vô biên ra phổ độ chúng sinh, làm được như ông ta mới không hổ thẹn được với lương tâm, và làm như vậy mới được gọi là tận trách nhiệm làm người, sau cùng ông ta mới ẩn cư ở trong hang động này và được thành chính quả Nói tới đó nàng ngắt lời, với đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lườm Ngộ Phi rồi lại cười khẩy nói tiếp:
- Bây giờ lại nói đến chuyện Ngộ Phi đại sư lúc này lúc chưa đi tu chỉ là một cái thế thần thâu đối với xã hội với người đời tuy không có hại gì mất mà cũng không có công đức gì cả. Sau khi đi tu rồi lại tự phụ cho mình là thanh cao, tứ đại giai không, không dính thất tình lục dục nhưng kết quả lại vì một vị danh kỹ ở VÕ Xương năm xưa và Kiên Tính am chủ ngày nay phải ứa hai hàng lệ ướt đẫm cả áo cà sa. Tư ĐỘ LỘ này thực không biết Ngộ Phi đại sư có hiểu thấu được hai chữ "Ngộ Phi" mà Đại Trí lão thiền sư đã cho khi mới cắt tóc đi tu không?
Vì bị điểm huyệt không làm gì được bằng không lúc này Ngộ Phi chỉ muốn trước mặt có ngay một cái hang để chui vào trong đó để cho đỡ hổ thẹn thôi .
Tư Đồ Lộ vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:
- Yù của lão thiền sư dẫn độ đại sư xuất gia đi tu là muốn đại sư từ giờ trở đi nên coi rẻ danh lợi, đừng làm hại người đời nữa và ban cho đại sư cái tên Ngộ Phi để đại sư biết mà hối cải, mau mau nghĩ cách chuộc lỗi, chứ không phải muốn đại sư chỉ giác ngộ những việc làm không nên không phải xưa thôi đâu. Nếu chỉ giác ngộ suông như thế thì thực là Vô ích, mà đại sư cần phải làm những gì có ích cho người đời, cho xã hội.
Như vậy mới mong chuộc được những tội lỗi trước và mới yên tâm chứng quả siêu phàm để sang thế giới cực lạc ở trước liên tọa của Như Lai Thế Tôn mà niệm câu A Di Đà Phật chứ!
Càng nghe Tiểu Băng cảm thấy lời lẽ của Tư ĐỘ LỘ rất chính xác, nàng cứ đứng yên lắng tai nghe, chứ không dám ngăn cản Tư ĐỘ LỘ như trước nữa.
Nói đến miệng khô khan Tư Đồ Lộ liền cầm hồ lô rượu lên uống một hớp cho ngọt cổ họng rồi lại nhìn Ngộ Phi nói tiếp:
- Nếu đại sư chỉ biết giác ngộ những việc làm xưa mà không biết chuộc tội, thì thực là đã hiểu lầm câu: "Vứt dao chọc tiết heo đi, đồ tể cũng có thể thành Phật được." Nếu chỉ làm như đại sư mà cũng có thể thành được chính quả thì có lẽ tướng giặc, kẻ hung ác chỉ cần cầm quyển kinh niệm mấy câu "A Di Đà Phật" là cũng thành được chính quả ngay, cũng được vào trong cửa Phật, như vậy chả hóa ra dưới Tam Bảo toàn nhân nạp những kẻ gian ác nhơ bẩn hay sao?
Nghe tới đây, Tiểu Băng liền mỉm cười xen lời nói :
- Chị Tư Đồ nói cần phải không hổ thẹn với lương tâm thì mới có thể gọi là người có chân tu. Điệu luận này của chị quả thực là tinh vi, nhưng dù sao tiểu muội cũng xin chị hãy giải huyệt cho Ngộ Phi đại sư trước để đại sư nói năng được, lúc ấy hoặc đại sư cam tâm nhận lỗi, hoặc có ý kiến gì để cãi lại lý luận của chị vừa nói như vậy mới phải là công bằng chứ!
Tư ĐỘ LỘ lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Băng muội cứ để yên, ngu tỷ chỉ muốn tiểu thiền sư này nghe chứ không để cho y cãi, ngu tỷ không giải huyệt cho y ngay cũng là đặc biệt nể y lắm rồi, bằng không thì giải huyệt cho y rồi, y thế nào cũng hổ thẹn ôm đầu ôm mặt mà bỏ chạy ngay chứ khi nào y lại có phước được đứng yên ở đây nghe những lời của ngu tỷ vừa nói .
Nói tới đó, nàng lại lạnh lùng nhìn Ngộ Phi trầm giọng nói tiếp:
- Tiểu thiền sư, lời của Tư ĐỘ LỘ này chỉ có bấy nhiêu thôi, hiểu hay không là tùy ở tiểu thiền sư, chứ Tư ĐỘ LỘ không cần biết tới.
Nói đoạn, nàng liền giơ tay lên cách không búng một cái để giải huyệt cho Ngộ Phi nhưng nàng không nói tiếp với y và cũng không để cho y trả lời, liền cùng Tiểu Băng lôi kéo thiên Long Bá Chủ đi luôn.
Tiểu Băng vừa đi vừa thắc mắc liền lên tiếng hỏi :
- Chị Tư Đồ, lời dậy bảo của chị vừa rồi rõ ràng đã làm cho Ngộ Phi đại sư giác ngộ rồi, thế nào đại sư cũng theo chúng ta tái nhập giang hồ. Vậy tại sao chị lại bỏ mặt y mà đi ngay như thế?
Tư Đồ Lộ liền đi chậm lại mà mỉm cười đáp:
- Băng muội, võ công của hiền muội tuy rất cao cường nhưng kinh nghiệm giang hồ hãy còn non nớt lắm, từ giờ trở đi hiền muội phải lưu tâm đến phương diện ấy. Bằng không dù tài nghệ của hiền muội có cao siêu tột độ đi chăng nữa, cũng có lúc địch không nổi nhưng quân hiểm ác xảo trá.
Vì có bài học ở trong hang động Huyền âm, Tiểu Băng nhận thấy lời nói của Tư Đồ rất chí lý nên nàng mỉm cười nói tiếp:
- Chả lẽ câu hỏi vừa rồi của tiểu muội là không nên hỏi hay sao?
Tư ĐỘ lắc đầu đáp:
- Không phải thế, hiền muội không những nên hỏi mà cần phải hỏi cho biết rõ hết nguyên nhân.
Tiểu Băng thấy ngày hôm nay Tư Đồ Lộ lại toàn nói những huyền cơ diệu lý, nên nàng cũng phải gượng cười mà cau mày lại nói tiếp:
- Tiểu muội hãy còn trẻ người non dạ, nếu có việc gì không nên không phải, xin chị cứ nói trắng ra mà chỉ bảo, đừng có nói xa như thế nữa.
- ĐÓ không phải là huyền cơ diệu lý gì hết, ngu tỷ dám cam đoan chúng ta chưa ra khỏi khu núi này thì đã gặp Ngộ Phi đứng đón đường đợi chờ chúng ta rồi .
CÓ vẻ không tin. Tiểu Băng hỏi tiếp:
- Chị căn cứ vào đâu mà lại tự tin như thế?
Tư Đồ Lộ mỉm cười gật đầu đáp:
- Ngu tỷ căn cứ vào hai gióng tình lệ của y, chẳng hay Băng muội đã hiểu chưa?
Thấy Tư Đồ Lộ nói như thế, Tiểu Băng mới vỡ nhẽ gặt đầu mỉm cười hỏi tiếp:
- Em hiểu rồi! CÓ phải Ngộ Phi đại sư vẫn còn rất thương Kiến Tính am chủ nên thế nào y cũng phải đón đường để hỏi rõ xem Mạnh Hương Thiền đã ngộ tai kiếp thực hay là chị nói bông phải không?
Nàng vừa nói tới đó, thì quả nhiên đã thấy Ngộ Phi đại sư ở trong khu rừng phía trước mặt từ từ bước ra, chắp tay vái chào Tư Đồ Lộ và nói:
- Phen này Tư Đồ Công Chúa đã đoán sai rồi! Ngộ Phi đã sớm biết Mạnh Hương Thiền chưa bị tai kiếp, mà sở dĩ Ngộ Phi đến đây đứng đợi chờ là đã nhận thấy lời lẽ của Tư Đồ công chúa vừa nói là rất có lý, nên nguyện đi theo để hoàn thành đại nghiệp vệ đạo giáng ma và để mong chuộc được phần nào tai nghiệp đã tạo nên xưa kia đấy thôi.
Tiểu Băng thấy Ngộ Phi đứng đợi chờ bọn mình, liền mỉm cười nói :
- Khinh công của đại sư đã cao siêu hơn trước nhiều.
Ngộ Phi chưa kịp trả lời, thì Tư Đồ Lộ đã nói với Tiểu Băng trước :
- ở trong đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ, ngu tỷ đã được trông thấy khinh công diệu tuyệt của tiểu thiền sư rồi, huống hồ tiểu thiền sư lại đi theo Đại Trì thiền sư bấy lâu nay, võ công và khinh công ắt phải cao siêu hơn trước nhiều chứ. Hơn nữa ngu tỷ cũng biết ngoài đại lộ chúng ta đã đi, nơi đây thể nào cũng có đường tắt khác và sau khi rời khỏi hang động, hiền muội có thấy ngu tỷ đã cố ý đi chậm là vì muốn đợi chờ tiểu thiền sư kịp đi tới chỗ phía trước mình để chờ sẵn đấy chứ?
Ngộ Phi niệm một câu Phật hiệu rồi xen lời nói:
- Tư Đồ công chúa rất thông minh sáng suốt và đoán việc gì cũng cao minh lắm, bần tăng xin khâm phục sát đất.
Tư Đồ Lộ vừa cười vừa hỏi lại :
- Tiểu Thiền Sư đã phục tôi, thì bây giờ lại đến lượt tôi phải phục đại sư là tại sao thiền sư lại biết Kiến Tính am chủ chưa ngộ tai kiếp?
Ngộ Phi đại sư cũng bắt chước kiểu cách và giọng nói của Tư Đồ Lộ, giơ ba ngón tay lên mỉm cười đáp:
- Bần tăng có ba lý do, lý do nào cũng có thể chứng minh được là Mạnh Hương Thiền chưa bị chết cháy ở trong đống lửa như Tư Đồ Công Chúa vừa nói hồi nãy.
Tư ĐỘ LỘ liếc nhìn Tiểu Băng rồi thất cười đáp:
- Băng muội người ta rất lạ lùng, lúc thông minh lúc lại đần độn. Hồi nãy đã phô trương hết những sự thông minh của mình nhưng bây giờ lại nghe thấy Ngộ Phi đại sư nói có ba lý do, thì ngu tỷ lại u mê ngay.
Tiểu Băng mỉm cười đỡ lời :
- Chị là người thông minh tuyệt thế, mấy khi lại u mê như thế được?
Tư Đồ Lộ lắc đầu đáp:
- Hiền muội không thể thế được và làm người không nên quá tự phụ, cái gì mình không biết thì cứ chịu là không biết ngay đi .
Nói tới đó nàng lại cung kính chắp tay vái Ngộ Phi một lây và nói tiếp:
- Tư Đồ Lộ này mê muội không hiểu rõ ba lý do ấy là những lý do nào, xin đại sư cứ nói trắng ra Tư Đồ Lộ hay đi!
Thấy thái độ của nàng ta rất tức cười Ngộ Phi không sao nhịn được cũng phải phì cười và đáp:
- Lý do thứ nhất là Tư Đồ công chúa cũng như bần tăng, đều là người có nhiệt tình nếu quả thực Hương Thiền đã ngộ nạn thì khi Tư Đồ công chúa báo tin ấy cho bần tăng hay thế nào vẻ mặt cũng phải lo âu sầu ủ rũ chứ không thể nào có thái độ điềm đạm như hồi nãy được.
Tư Đồ gật đầu đáp:
- Lý do này rất vững, như vậy đủ thấy tài nói dối của Tư Đồ Lộ hãy còn non nớt, nên mới có sự sơ hở ấy.
Ngộ Phi đại sư lại mỉm cười nói tiếp:
- Lý do thứ hai là âu Dương Thúy là một người không những võ học cái thế mà lại còn thông minh tuyệt trần nếu cô ta chưa bị chết cháy thì không khi nào cô ta lại chịu để cho Mạnh Hương Thiền bị chết một mình như thế.
Tư Đồ Lộ mỉm cười đỡ lời:
- Lý do thứ hai này cũng có lý lắm nhưng tôi xin nói thực cho đại sư biết, cho đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa biết âu Dương Thúy và Mạnh Hương Thiền sống chết ra sao?
Mà ngôi am Kiến Tính quả đã bị Cơ Ngọc Thành với Cơ Lục Ỷ thiêu rụi rồi.
Ngộ Phi nghe nói mắt không hề biến sắc, chỉ niệm một câu Phật hiệu và an nhàn mỉm cười nói tiếp:
- âu Dương Thúy đã có võ công và trí tuệ như vậy thì cô ta dư sức giải quyết được tất cả mọi việc khó khăn, chúng ta khỏi cần phải lo âu cho hai người .
Tư Đồ Lộ kinh ngạc hỏi lại Ngộ Phi:
- VÕ công và trí tuệ của âu Dương Thúy quả thực cao siêu tuyệt trần, khỏi cần phải lo âu hộ nàng ta. Đại sư nói như vậy rất đúng. Nhưng còn Mạnh Hương Thiền thì hơi sức đâu giáng ma chống tai kiếp mà đại sư cũng tin tưởng là cô ta không việc gì?
Ngộ Phi vẫn ung dung như thường tủm tỉm cười đáp:
- Muốn biết rõ nguyên nhân, xin Tư Đồ công chúa cứ nghe lý do thứ ba của bần tăng là sẽ rõ ngay.
- Lý do thứ ba của tiểu thiền sư chắc thể nào cũng tinh diệu tuyệt luân, xin tiểu thiền sư cho biết ngay đi .
- Lý do thứ ba của bần tăng trái ngược hẳn với sự ước đoán của Tư Đồ công chúa và cũng rất tầm thường giản dị, chứ không có thâm ảo và huyền diệu gì cả. Bần tăng chỉ nhận thấy Mạnh Hương Thiền là một người sống ở trong bùn lầy mà không hề bị dính bùn nhơ, sau cùng nàng còn rất thông minh nhảy ra khỏi bể nghiệp quy y cửa Phật nữa. Một người như thế mà không có kết quả tốt đẹp trái lại còn ngộ tai kiếp thảm khốc, thì thực là trên đời này không còn thiên lý nữa và Phật cũng không linh thiêng!
Nếu quả có sự xảy ra thực, thì bần tăng sẽ xé áo cà sa, đập vỡ cái mõ, để tóc hoàn tục ngay.
Tư Đồ Lộ nghe xong liền gật đầu :
- Lý do thứ ba này của tiểu thiền sư quả thực rất tầm thường quả không huyền diệu chút nào, nhưng đã nói rõ được câu tà bất thắng chính. Từ khi khai thiên lập địa tới giờ đã được mấy ngàn năm nay luật quả báo tuần hoàn quả thực không sai một ly một tý nào hết!
luật quả báo tuần hoàn quả thực không sai một ly một tý nào hết!
Tiểu Băng nghe tới đây liền mỉm cười hỏi Ngộ Phi rằng:
- Đại sư đã đoán ra được Mạnh Hương Thiền chưa bị chết cháy thế tại sao vừa rồi đại sư lại khóc đến ướt đầm cả chiếc áo cà sa như thế? Và cũng vì vậy mới bị chị Tư Đồ dạy bảo cho một phen.
Ngộ Phi gượng cười đáp:
- Hai chữ "tình cảm" hình như còn cao hơn lý trí một chút, bất cứ là ai hễ gặp một việc gì thì bao giờ tình cảm cũng tới trước lý trí. Cho nên bần tăng vừa nghe tin Hương Thiền bị chết cháy, đã kinh hoàng đến ứa nước mắt ra ngay, sau đó lại bị Tư Đồ công chúa nhanh tay điểm huyệt khiến bần tăng không còn thì giờ để dựng lý trí suy đoán sự thực hư nữa, nên bần tăng mới bị bêu xấu như thế! Tư Đồ Lộ nhìn Ngộ Phi thất cười và đỡ lời:
- Tiểu thiền sư nên hiểu cho vì thấy Băng muội với Ngạn đại ca của cô ta cũng trúng phải chất kỳ độc và bị người ta kìm chế cần phải tiểu thiền sư hạ sơn ra tay giúp cho, nên Tư Đồ Lộ mới phải ra tay thất lễ với tiểu thiền sư như thế. Bây giờ câu chuyện đã vỡ nhẽ rồi, mong tiểu thiền sư đừng có trách cứ nữa nhé .
Ngộ Phi cả cười đáp:
- Tuy ngày hôm nay bần tăng bị Tư Đồ công chúa làm cho bêu xấu hết sức, nhưng những lời lẽ của công chúa đã khiến bần tăng thâu lượm được rất nhiều ích lợi! Bần Tăng cám ơn còn không kịp, thì đâu dám giận Tư Đồ Công chúa cơ chứ?
Nói tới đó, Ngộ Phi nhìn Thiên Long bá chủ rồi mỉm cười hỏi tiếp:
- Bây giờ chúng ta nên đi Bắc Mang Quỷ Phủ để lấy trộm thuốc giải độc của Huyền âm giáo chủ trước hay là đi núi Lục Chiếu trao đổi hung tăng này để cứu Đông Hải Long Nữ thoát hiểm trước?
Tư Đồ Lộ ngẫm nghĩ giây lát, nhưng không trả lời câu hỏi của Ngộ Phi ngay, trái lại bỗng giơ tay nên điểm vào người Triều Nguyên hòa thượng mấy cái, rồi cười khẩy nói :
- Triều Nguyên hòa thượng, bây giờ tuy người không nói năng gì được, nhưng người của ngươi vẫn hành động được như người thường. Ngươi là người trong nghề võ, chỉ hơi vận khí lên một chút là biết kinh mạch và yếu huyệt của người đã bị ta dùng thủ pháp độc đáo Huyền âm bế huyệt kìm chế. Nếu ngươi cứ định tự giải huyệt bừa, thế nào cũng bị nguy hiểm đến bản thân, đừng có bảo ta không báo cho ngươi biết trước.
Vậy từ nay trở đi, ngươi biết điều thì nghe ta chỉ huy. Bằng không, ta chỉ khẽ phất tay một cái, ngươi sẽ bị Huyền âm chân khí của ta chấn nát hết kinh mạch rồi ngươi phải chịu khổ ba ngày đêm, rồi vỡ bụng nứt ra mà chết một cách thảm khốc không thể tượng được Thiên Long bá chủ nghe thấy Tư Đồ Lộ nói như vậy liền đứng dậy nhìn thẳng vào mặt nàng ta, có vẻ tức tối và không phục, nhưng y cũng biết chỉ có thể tức tối suông thôi chứ không làm gì nổi nàng ta đâu . xem tại Trà Truyện
Tư Đồ Lộ thấy thế mỉm cười nói tiếp:
- Ta cũng biết tài nghệ của ngươi rất cao siêu, ở trong nhóm Bát Bá Thiên, ngươi chỉ thua có một mình Dư Bất Tà thôi. Hôm nay ngươi bị ta kiềm chế một cách hàm hồ như vậy, chắc trong lòng thế nào cũng không phục. Nhưng nếu ngươi biết điều ngoan ngoãn đi theo ta đến ác Quỷ Cốc để ta dùng ngươi trao đổi lấy Ngải Tỷ Quân, thì ta cam đoan với ngươi là ngươi không hề bị tổn thương gì hết . Chờ tới mồng một tháng tư ngày đại hội khai bang của Bát Ba Bang ta với ngươi ở trước mặt quần hào sẽ chính thức so tài với nhau một phen như vậy, lúc ấy ai thắng ai bại đều rất công bằng ngươi không còn oán thán nữa.
Thiên Long bá chủ nghe Tư Đồ Lộ nói xong mới nguôi cơn giận và gật đầu một cái, hiển nhiên y đã tán thành ý kiến ấy của Tư Đồ Lộ rồi.
Tiểu Băng thấy thế vừa cười vừa xen lời nói :
- Phải, chị làm như thế thì tiện lắm, bằng không, từ đây tới núi Lục Chiều xa lắm, nếu cứ phải xách y đi thì thật là phiền phức và vất vả biết bao.
Ngộ Phi đại sư liền khám người Triều Nguyên hòa thượng lấy hết khí giới và ám khí, rồi mỉm cười hỏi Tư Đồ Lộ rằng:
- Tư Đồ công chúa, bây giờ chúng ta đi ác Quỷ Cốc trước hay là Bắc Mang Quỷ Phủ trước?
Tư Đồ Lộ thấy Ngộ Phi đại sư lại hỏi vấn đề đó lần nữa, liền nhìn đại sư với Tiểu Băng, mỉm cười hỏi lại:
- vấn đề nên đi đâu trước, ba chúng ta phải bàn tán cẩn thận thì hơn. Chẳng hay Băng muội với đại sư nghĩ sao?
Tiểu Băng ngẫm nghĩ giây lát rồi cương quyết đáp:
- Thuốc độc mà tôi với Ngạn đại ca đã uống phải có thể chịu đựng được nửa năm, còn Ngải Tỷ Quân tiểu muội không những tâm thần mê man, người lại đang bị ở trong Oå ma. Đồng thời lại còn hứa hôn với tên Mã Không Quần độc ác hơn rắn rết, hung hiểm hơn sài lang chưa biết chừng viên ngọc trắng sẽ bị mang vết lúc nào không hay, cho nên tiểu muội nhận thấy chúng ta đi núi Lục Chiếu cứu người cần hơn là đi Bắc Mang Quỷ Phủ lấy trộm thuốc.
Ngộ Phi đại sư vừa nghe vừa gật đầu luôn luôn, rồi mỉm cười nói :
- Yù kiến của bần tăng cũng y như ý kiến của Nhiếp cô nương.
Tư Đồ Lộ gật đầu nói tiếp:
- Tôi cũng nhận thấy việc cứu người cần hơn là lấy trộm thuốc, nhưng Băng muội đừng có quên Huyền âm giáo chủ cho phép hiền muội đi có hai tháng thôi. Bây giờ đã sắp đến kỳ hẹn rồi, nếu không sớm quay trở về Bắc Mang nhờ Đông Phương Hách sư huynh trước kia của tôi nổi khùng có điều gì bất lợi với Tư Mã Ngạn, như vậy có phải là nguytai không?
Tiểu Băng cau mày đáp:
- Phải đấy tiểu muội không nghĩ tới điểm đó, cứ theo hành vi, cử chỉ của Huyền âm giáo chủ thì điều ấy đáng ngại thật.
Tư Đồ Lộ nói tiếp:
- Cho nên tôi nhận thấy cả hai việc ấy đều cần cả, và chúng ta cũng có thể chia làm hai nơi mà tiến hành. Băng muội với Ngộ Phi đại sư hãy về Bắc Mang Quỷ Phủ lấy trộm thuốc trước, còn ngu tỷ thì đem Thiên Long bá chủ đi tới Lạc Chiếu để cứu người .
Ngộ Phi đại sư khẽ niệm một câu phật hiệu rồi đỡ lời:
- Tư Đồ công chúa xếp đặt như thế rất hay, nhưng một mình công chúa đi vào trong ác Quỷ Cốc thì tình thế hơi cô đơn, huống hồ lại còn phải dẫn theo Thiên Long bá chủ .
Hồi nãy bần tăng nghe công chúa nói Dư Bất Tà là một yêu bà cái thế, có võ công cao trí tuyệt cao, và lại có thể giải trừ được thủ pháp điểm mạch độc đáo của công chúa.
Chẳng hay công chúa có nghĩ tới vấn đề khi công chúa đem Thiên Long bá chủ tới ác Quỷ Cốc đòi trao đổi Ngải Tỷ Quân cô nương. Dư Bất Tà giả vờ bằng lòng rồi y thị giở mặc giữ cả công chúa lẫn Thiên Long bá chủ lai, như vậy có phải đã không cứu được Ngải cô nương thì chớ mà công chúa cũng bị chúng câu lưu nốt, có khác gì thầy phù thủy đền gà không?
Tư Đồ Lộ nhận thấy Ngộ Phi nói như thế cũng có lý, nhất thời nàng chưa nghĩ ra được cách gì để đối phó, bèn cau mày lại, rầu rĩ khôn tả.
Hình như Tiểu Băng đã nghĩ ra được một kế, nên nàng mỉm cười và lớn tiếng nói :
- Tiểu muội đã nghĩ ra được một kế, không biết có được tốt hay không? Bây giờ chị Tư Đồ hãy kiếm một nơi nào đó kín đáo giam giữ Thiên Long bá chủ vào đó, rồi đi ác Quỷ Cốc nói chuyện với Dư Bất Tà. Như vậy vì lo ngại đến sự an nguy của Thiên Long bá chủ, tất nhiên Dư Bất Tà không dám đụng chạm đến chị, chẳng hay kế đó có được không?
Nghe thấy Tiểu Băng hiến kế ấy, Tư Đồ Lộ liền hớn hở đáp:
- Băng muội hãy cho ngu tỷ mượn cái mặt nạ da người với cái áo bào có bộ xương rõ người kia trước.
Nói tới đó nàng bỗng xua tay nói tiếp:
- Khỏi cần! Khỏi cần! Hai thứ đó ngu tỷ có thể tự chế ra được, khỏi cần mượn của cô nương nữa. Vì nếu cô nương không có hai thứ đó, thì không sao về gặp Đông Phương Hách được.
Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi :
- Chị muốn mượn hai thứ đó để làm chi? Cái áo bào vẽ sọ người tuy có thể bắt chước làm giả được, nhưng còn cái mặt nạ da người này là lấy ở bốn anh em để sinh tư ra mà làm nên, như vậy làm sao mà làm đúng như thế được?
Tư Đồ Lộ lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Tôi chỉ cần làm một cái mặt nạ da người để đeo thôi, chứ có cần gì phải giống hệt Cái mặt nạ của hiền muội đang xử dụng được. Vì tôi đi ác Quỷ Cốc giả dạng Huyền âm sứ giả của Huyền âm giáo chủ sai tới.
Nghe tới đó. Tiểu Băng đã vỡ nhẽ liền, vội hỏi tiếp:
- CÓ phải chị muốn giam giữ Triều Nguyên hòa thượng ở trong Bắc Mang Quỷ đấy không?
Tư Đồ Lộ gật đầu đáp:
- Làm như thế có mấy điều lợi ích. Điều thứ nhất, khiến Đông Phương Hách tin tưởng tiểu muội hơn trước, vì hiền muội không những đã dụ được Ngộ Phi đại sư nhập bọn và còn bắt giữ Thiên Long bá chủ . Điều thứ hai là tôi có thể yên tâm đi ác Quỷ Cốc để cảnh cáo Dư Bất Tà bắt y phải cấm đoán Mã Không Quần, không được gần gũi Ngải tiểu muội như trước và cũng cấm bọn chúng không được động chạm tới người của cô ta, để chờ ngày mùng một tháng tư đôi bên tẩu mã đổi tướng. Làm như thế không còn lo sợ Dư Bất Tà lẳng lặng tới cứu Thiên Long bá chủ nữa. Điểm thứ ba là điểm ích lợi lớn lao nhất. Làm như vậy có thể khiến Huyền âm giáo biến thành tử thù của bọn Bát Bá bang. Chúng không thể nào hợp tác với nhau được nữa.
Ngộ Phi đại sư nghe tới đó, liền mỉm cười khen ngợi :
- Tư Đồ công chúa thực là thông minh hơn người. Kế là quả thực là thập toàn thập mỹ.
Tư Đồ Lộ có vẻ hơi đắc trí, mỉm cười rồi hỏi Tiểu Băng tiếp:
- Băng muội có ý kiến gì hơn thế không?
Tiểu Băng đáp:
- Tiểu muội rất chịu phục diện kế ấy của tỷ. Như vậy tới ngày đại hội khai bang của bọn Bát Bá bang, tiểu muội, Tư Mã đại ca, Ngộ Phi đại sư với Đông Phương Hách cùng đi ác quỷ Cốc Tư Đồ Lộ gật đầu tán thành:
- Phải nên làm như thế. Vì về phía quần hùng thực lực rất yếu ớt. Hai hảo thủ tuyệt thế của chúng ta là Đại Trí Lão thiền sư đã về phương tây rồi, chỉ còn lại một mình âu Dương Thúy thôi chưa biết chừng tới lúc nguy nan nhất, nàng sẽ xuất hiện một cách đột ngột và chủ trì đại cục cũng nên? Về phía tà thì có hai tay hảo thủ xuất kỳ là Dư Bất Tà với Xích Thủ Yêu Long, tài ba của chúng không kém gì âu Dương Thúy đâu. Cho nên chúng ta phải khéo lợi dụng Đông Phương Hách làm thế nào khiến được y thành tử thù của Cơ Ngọc Thành hay Dư Bất Tà để chúng đấu chí tử với nhau. Như vậy chúng ta mới mong thắng nổi bọn Bát Bá bang.
Ngộ Phi lại lên tiếng:
- Như vậy nếu bần tăng trộm được thuốc giải độc của Đông Phương Hách, Tư Mã huynh với Nhiếp cô nương cũng không nên uống vội phải không?
Tư Đồ Lộ đáp:
- Không những không nên uống sớm và cũng không nên lấy trộm quá sớm nữa. Vì lấy trộm sớm quá, thế nào Đông Phương Hách chả nghi ngờ? Nếu y nghi ngờ kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng hết.
Tiểu Băng gật đầu :
- Chị Tư Đồ nói rất phải. Chúng ta phải làm thế nào khiến được Ngộ Phi đại sư trở thành người tâm phúc của Đông Phương Hách, như vậy thuốc giải ở trong người y cũng như ở trong người của chúng ta thôi .
Ngộ Phi thất cười nói:
- Nhiếp cô nương đừng có tin tưởng bần tăng như thế. Bần tăng thụ giới đã lâu, chỉ e tay chân đã cứng, chưa chắc đã lấy nổi thuốc giải ở trong người Đông Phương Hách đâu Tư Đồ Lộ nhìn hòa thượng một cái và đỡ lời:
- Đại sư đừng có khiêm tốn như thế nữa. Nhưng cần nhất khi ra tay đại sư chớ nên niệm câu "A di đà phật" là được rồi.
Ba người bàn định xong, bèn chia tay lên đường ngay.
Tiểu Băng với Ngộ Phi đem Thiên Long bá chủ trở về Bắc Mang Quỷ Phủ luôn.
Tư Đồ Lộ lại phải vất vả đi một quãng đường hàng nghìn dặm và đem theo cái mặt nạ Thiên Long đã lấy được ở trong người của Triều Nguyên hòa thượng đi núi Lục Chiếu ngay.
Trong khi đi đường nàng đã tự chế một cái áo bào vẽ mặt nạ sọ người, và một cái mặt nạ da người trông rất dữ tợn để xử dụng. Khi tới Lục Chiếu, nàng mặc áo và đeo mặt nạ vào, cúi đầu nhìn xuống mặt nước suối để xem hình dáng của mình ra sao? Bỗng kêu "ối chà!" một tiếng, chân phải dẫm mạnh xuống một cái, tảng đá vuông vắn ở dưới chân đã bị dẫm vỡ làm bốn năm miếng liền.
Nàng không những "ối chà", chân dẫm vỡ đá như thế và còn nắm chặt cổ tay, lẩm bẩm nói:
- Đáng chết thực, đáng chết thực! Sao ta lại sơ xuất đến như thế? Sơ hở lớn thế nào làm sao bổ cứu ngay được? Phen này có lẽ ta đã đưa Tư Mã Ngạn, Tiểu Băng và Ngộ Phi vào tử địa ở trong Bắc Mang Quỷ Phủ chứ không sai .
Thì ra, nàng vừa trông thấy cái áo bào vẽ sọ người liền sực nhớ tới diệu kế của mình đã bầy ra đó có sơ hở rất lớn, khiến Tiểu Băng về tới Bắc Mang Quỷ Phủ ở trước mặt Đông Phương Hách thế nào cũng bị lộ mưu cơ chứ không sai.
Sự sơ hở đó là vì nàng đã dùng thủ pháp "Huyền âm Đàn Chỉ" điểm huyệt Triều Nguyên hòa thượng, thủ pháp đó là bí truyền của phái Huyền âm, trong đời này chỉ có nàng với Đông Phương Hách tức là sư huynh cũ biết sử dụng thôi.
Tiểu Băng đem Triều Nguyên hòa thượng về, Đông Phương Hách chỉ hơi khám xét một chút, y phát giác ngay Tiểu Băng đã gặp mình. Cơ mật bị tiết lộ mà Tiểu Băng thế nào cũng không sao biết rõ tiết lộ tại đâu, như vậy có phải là cả Tư Mã Ngạn lẫn Ngộ Phi cũng bị nguy hiểm lây không?
Tư Đồ Lộ càng nghĩ càng nóng lòng như lửa thiêu, nhưng từ núi Đại Biệt đến Bắc Mang Quỷ Phủ gần hơn từ núi Lục Chiếu ở Vân Nam nhiều, khi Tư Đồ Lộ phát giác được sơ hở đây thì Tiểu Băng đã về tới Bắc Mang Quỷ Phủ rồi .
Nàng với Tư Mã Ngạn và Ngộ Phi đại sư cát hung họa phúc ra sao đã thành định cuộc rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.
Tư Đồ Lộ biết dù bây giờ mình có trở về Bắc Mang cũng không có ích gì hết, nàng đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi giây lát để tĩnh tâm tĩnh trí và cố dẹp sự lo âu ấy sang một bên trước, để tập trung tinh thần đi đối phó với cục diện trước mắt đã.
Ba cái chuông vàng ở trên cốc khẩu vẫn còn y nguyên, nhà cửa lầu các ở bên trong bị cậu cháu Cơ Ngọc Thành đốt cháy cũng đã được tu bổ và sửa chữa xong. Người trực cần đứng đầu bọn đệ tử canh gác ở Cốc khẩu là Ngọc Diện Kim Cương Trần Thông, đồ đệ đắc trí của Trường Cước Bá Chủ Khang Túy Thiên và cũng là người trong nhóm Tứ Đại Kim Cương cao thủ của đệ tử đời thứ hai của Bát Bá Bang.
Trần Thông bỗng thấy một người đeo mặt nạ dữ tợn, mặc áo bào rộng có vẽ hình sọ người, đang tiến tới sơn cốc, y liền tiến lên nghênh đón và chắp tay chào mỉm cười hỏi :
- Ngài được vị Bá chủ nào giới thiệu đến đây tham gia minh ước xin cho biết quý danh hiệu trước?
Tư Đồ Lộ đổi giọng khàn khàn lắc đầu đáp:
- MỖ đến đây không phải là định gia nhập Bát Bá Bang, mà là thừa lệnh của Huyền âm giáo chủ Đông Phương Hách, có việc cần muốn yết kiến Dư tổng lãnh bang của quý bang.
Trần Thông chưa hề nghe thấy ai nới tới cái tên Huyền âm giáo với Đông Phương giáo chủ, nên y liền ngạc nhiên hỏi :
- Quý giáo lập đàn ở đâu? Đại danh của quý giáo chủ là gì? Xin cho biết rõ thì Trần Thông này mới có thể chuyển lời thưa được.
- Bổn giáo thiết lập ở Bắc Mang Quỷ Phủ, giáo chủ là Đông Phương Hách và cũng là bạn cũ của Dư Bất Tà, tổng đốc của quý bang.
Thấy đối phương nói là bạn cũ của Dư tổng đốc bang Trần Thông không dám coi thường, liền chắp tay vái chào lại và nói tiếp:
- Quý sứ giả, thực không may mắn Dư tổng đốc bang có việc đi vắng đến giờ vẫn chưa về.
Tư Đồ Lộ lại nói tiếp:
- Nếu Dư tổng đốc bang đi vắng thì cho tại hạ được gặp Trực Nhật bang chủ cũng thế thôi.