Trảm Long

Chương 2: Xa Thần trong truyền thuyết

Trong màn mưa, cửa sổ chiếc Ferrari hạ xuống, một thanh niên nhuộm tóc ló đầu ra, trong mắt gã bừng lên ngọn lửa ngang tàng và hống hách: “Ø, hôm nay còn dẫn theo một JP cơ à?”

34D bật cười, tỏ vẻ biết điều nói: “À ừm..”

Lòng tự trọng của tôi bị sỉ nhục, không khỏi siết chặt năm tay, hận không thể lập tức lao ra đập nát chiếc Ferrari kia, nhưng nghĩ lại lỡ như đập hỏng rồi lại không có tiền đền... Được rồi, nhịn một bước trời yên bể lặng!

“Bắt đầu đi!”

34D buông phanh tay, động cơ bắt đầu gào thét, bên kia, Ferrari và Camaro cũng khởi động.

“Vèol"

Thân xe đột ngột lao về phía trước, lực đẩy lùi mạnh đến kinh người!

Ba chiếc xe đồng loạt lao đi, phóng băng băng trên còn đường vành đai bao quanh núi dưới màn mưa.

Phía trước là một khúc ngoặt gấp, tôi siết chặt tay vịn, cắn chặt răng, với tốc độ hiện tại thì nhất định phải bẻ lái, nếu không muốn vọt xuống khê xuống giữa núi.

"Xoạt!"

Mỹ nữ bên cạnh đột nhiên xoay tròn tay lái, đồng thời kéo phan tay, đây là thao tác bẻ lái tiêu chuẩn!

Quả nhiên, lốp xe ma sát với mặt đất, bánh xe xoay tròn rồi đột ngột rế ngoặt, hoàn thành một khúc cua lớn, cũng đồng thời bỏ xa hai chiếc xe phía sau.

34D nhếch miệng, cười một cách ngọt ngào, cô ấy còn xoay người liếc nhìn tôi, tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt của cô ấy, việc này khiến 34D có hơi bất ngờ, hoặc là nói, có hơi thất vọng, có vẻ như cô ấy hi vọng có thể thấy được cảnh tôi bị dọa đến nỗi phải quỳ mọp xuống, liên tục hô to: “Xin nữ hiệp tha mạng, xin hãy để tôi xuống xe bla bla....

Đăng sau, tiếng động cơ gầm rú làm lòng người kinh hãi, Ferrari vượt lên bằng một vòng cung xinh đẹp, quả nhiên, TT sao có thể so sánh được với xe thể thao tiêu chuẩn cơ chứ.

Nữ thần siết chặt vô lăng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục gia tốc.

Mấy lần muốn vượt lên nhưng đều không thành công, 34D có hơi nóng lòng, thậm chí suýt nữa cô ấy đã tông vào. hàng rào bảo hộ.

"Xoạt!"

Phía trước có một đoạn mưa tuôn xối xả, Ferrari đột ngột lách sang một bên, chắn trước mặt TT khiến 34D buộc phải thắng gấp, trông vô cùng chật vật!

"Hừ!"

Đôi tay như phấn tránh võ mạnh lên vô lăng, 34D cắn chặt răng.

Người thanh niên ngồi trong Ferrari cười khoái chí và nói: “Sao hả? Cũng chỉ được đến thế thôi à? Là ai một tuần trước còn ngạo mạn vì đã giây sát anh hai tôi hả? Ha ha hai”

Tôi vội vàng mở cửa xe, ung dung vòng sang bên ghế lái, gõ gõ cửa sổ, nói với 34D: “Cô ngồi vào ghế phó lái đi, để tôi thử xem sao!”

34D kinh ngạc: “Anh? Anh có băng lái à?”

Tôi nhếch miệng cười: “Không có, tuy nhiên cô cứ yên tâm...

“Không có bằng lái còn bảo tôi yên tâm?”

“Dù sao thì cô cũng thua rồi, nếu muốn đồng quy vu tận với tôi thì cứ để tôi thử đi!”

“Được rồi...”

34D rất quả quyết ngồi vào ghế phó lái, đôi chân trắng như tuyết khiến tôi nhìn mà nhỏ giãi, nếu cô ấy không hận tôi như thế thì tốt biết mấy, một cô gái thật tốt, trắng nõn nà...

Ngồi vào ghế lái, tôi buông phanh tay, duỗi đầu ra ngoài nhìn gã chạy Ferrari, nói: “Tiếp đi, còn chưa kết thúc mà, ai đến đỉnh núi trước thì xem như người đó thắng, sao hả?”

Gã Ferrari tỏ vẻ khinh thường: “Bớt đi bạn êi... một tên bảo vệ... Ông mày đánh cược với mày!”

Ferrari nhanh chóng khởi động, Camaro theo sát phía sau, tôi cũng bám theo sau, không nhanh không chậm, ngay ở khúc ngoặt thứ hai, tôi giãm mạnh chân ga, xoay vô lăng, “xoạt” một tiếng sượt qua bên cạnh Camaro một cách hoa lệ, đuôi xe đột ngột chắn phía trước Camaro khiến thằng nhóc kia bị dọa phải lập tức giảm tốc, nào dám bám theo tôi nữa.

Ở khúc ngoặt thứ năm, tôi không có một chút ý định gia tốc nào, chưa đến gần đã nhẹ nhàng lách ra ngoài, rồi đột ngột tăng tốc vượt lên, thân xe gần như dán sát vào thân Ferrari, hoàn thành một cú vượt cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng khiến bùn văng tung tóe lên kính thủy tỉnh của Ferrari.

Thậm chí, tôi có thể nghe thấy tiếng mắng đầy phẫn nộ của gã Ferrari ở đăng sau, 34D ngồi ở vị trí phó lái không nhịn được bật cười ha hả.

Mấy phút sau, Ferrari lại có ý định vượt qua, tôi chỉ nhẹ xoay vô lăng, đuôi xe hất sang một cái, dọa đối phương phải đột ngột chuyển hướng, khiến đầu xe ma sát với thân núi phát ra một tiếng “ầm”, biển số xe cùng với logo phía trước cũng bị cạ văng.

“Xịt.”

TT dừng lại, Ferrari cũng đỗ lại, người thanh niên kia tức giận mở cửa xe, lớn tiếng mắng: “Lâm Uyển Nhi, xem như cô lợi hại, lần sau chúng ta gặp lại. Mẹ kiếp!”

Ferrari và Camaro lao đi, biến mất trong màn mưa, hiển nhiên là với tư cách kẻ bại trận, bỏ chạy trối chết.

Tôi thì tự giác ngồi vào ghế phó lái, thản nhiên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mưa cũng đã dần tạnh.

34D lắng lặng ngồi bên cạnh, chợt, cô ấy nói: “Kỹ thuật lái xe của anh cũng không tệ lắm, làm sao luyện ra được vậy?”

Tôi cười cười: “Tôi từng tham gia trong đội cảnh sát giao thông, là Xa Thần số 1...”

34D:“..”

Nhìn cô ấy trầm mặc, tôi bèn nói: “Đua xe những lúc thế này rất nguy hiểm, sao cô lại không biết quý trọng tính mạng của mình vậy hả?”

Mắt cô ây hơi ửng hồng, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Sao anh có thể hiểu được nổi ưu thương của tôi...

Tôi bật cười: “Nổi ưu thương của cô? Cô nhìn tôi đi, tôi còn không có tiền ăn bữa tiếp theo đây này, đã hai tháng rồi †ôi chưa trả tiền thuê nhà đấy, cô lái Audi TT mà còn ưu thương hả? Tôi con mẹ nó mới đáng phải ưu thương đây này!”

34D mếu máo nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự áy náy, cô ấy duõi tay mở cửa ghế phó lái: “Anh xuống xe đi...”

Tôi ngạc nhiên, bước xuống xe.

“Rầm!”

Động cơ nổ vang, Audi TT lao nhanh xuống núi.

Tôi đứng dưới mưa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, mãi một lúc lâu sau tôi mới sực tỉnh: “Mẹ nó chứ, tôi bị bỏ lại trên núi rồi, má cưng, quả nhiên đây là một hồi trả đũa, một hồi trả đũa cực kỳ tàn ác đây mà!”

Tôi vuốt nước mưa trên mặt, nở một nụ cười xán lạn, sờ sờ túi áo, một cắt cũng không có, kiểu này thì không thể ngồi xe buýt về được rồi! Vì vậy, tôi lại cười càng thêm xán lạn, một chút việc nhỏ ấy sao có thể làm khó được tôi?

Dùng chân chạy, 20 cây số thôi mà, ông mày tự chạy về công ty! Vì vậy, trên đường xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, một người mặc đồng phục bảo vệ không ngừng vượt qua xe bus, xe taxi, chạy như điên giữa dòng xe cộ, bóng dáng kiên nghị kia khiến cho bất kỳ ai cũng không dám ngừng chân.

Hơn một tiếng sau, tôi đứng dưới công ty, há mồm th ở dốc...

Đầy phóng khoáng!

Về đến công ty đã là 5 giờ chiều, tôi lại một lần nữa sầu muộn, bởi vì còn chưa ăn cơm tối mà đã đến giờ tan ca, tôi không có cách nào ăn chực ở căn tin công ty nữa rồi.

Sau khi thay đồng phục, tôi rời khỏi công ty.

Màn đêm buông xuống, thành phố dần lên đèn, tựa như một vị phu nhân xinh đẹp đang thong thả khoác lên mình chiếc váy dạ hội, tiếc là, thân thể mê người bên dưới làn váy chỉ để kẻ có tiền hưởng thụ, còn người như tôi thì... Khụ khụ, tôi thuộc về tầng lớp rác rưởi của thành phố.

Công cuộc kiếm tiền... bắt đầu!

“Coong... Coong... Coong...”

Cái xẻng thuần thục đảo trong nổi, đây là một quán ăn mở vào buổi tối, cơm chiên, mì xào, rau xào,... có đủ các loại thức ăn và cũng có rất nhiều thực khách tìm đến.

Sau khi gấp gáp hoàn thành 20 phần cơm chiên, đầu tôi nhễ nhại mồ hôi, ông chủ võ võ vai tôi: “Cậu Lý, hôm nay cậu đã vất vả rồi, đây là tiền công...”

Tôi mừng rỡ cầm lấy 5 tệ, rồi xuất phát đến điểm kế tiếp!

Cạnh quốc lộ có một câu lạc bộ vô cùng xa hoa và trụy lạc, có tên là “Bích Hải Lam Thiên”, đây là nơi mà người có tiền tiêu phí. Tôi từ từ đi vào, mấy tay thanh niên gác cổng đều biết tôi.

Sau khi vào cửa, một bảo vệ béo nhìn tôi cười khà khà, nói: “Ơ, rốt cuộc cậu cũng đến rồi, Lý Tiêu Dao!”

Tôi gật đầu: “Hôm nay tôi có mấy khúc?” “Ba khúc, một khúc 10 tệ!”

“Được, cám ơn anh Bưul”

“Đợi một chút, mặc đồ vào trước đãi”

Nói xong anh ta ném một bộ vest qua, tôi nhanh chóng mặc vào, rồi tiến vào sàn nhảy và đi thẳng lên sân khấu. Tiếp đó, tôi ngồi xuống trước một cây piano, ngón tay rơi xuống, âm thanh du dương lập tức quanh quẩn khắp sảnh. Khúc đầu tiên là “Thiên Không Thành”, khúc thứ hai là “Điệu valse của chú chó nhở” và khúc thứ ba là “Vũ Ấn Ký”. Sau khi ba khúc hoàn tất, sàn nhảy bên dưới vang lên tiếng võ tay lốp bốp.

Tôi lịch lãm bước xuống đài diễn tấu, nở một nụ cười nho nhã và lễ độ với các thính giả, sau đó cất bước rời đi. Đột nhiên, một bàn tay mềm mại kéo lấy tay tôi. Đó là một em gái ngoại quốc xinh đẹp, cô nàng kín đáo đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có ghi một số điện thoại, khóe miệng cô ta nhếch lên để lộ một nụ cười quyến rũ, nói: “Hi, call me...”

Tôi gật đầu cười, rồi bước ra cửa, cởi áo khoác, nhận từ tay anh béo 3 tờ 10 tệ, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng lưng tôi, anh Bưu khẽ thở dài...

“MLGB, nhân tài!”

Tôi tiêu 5 tệ cho một phần cơm trứng chiên, hôm nay coi như cũng qua loa xong. Nhàn nhã bước trên đường, đằng xa, video về một trò chơi đang được chiếu trên bảng đèn led của khu trung tâm thương mại. Đó là video quảng cáo game Thiên Mệnh, và đây cũng là tuyệt tác được rất nhiều người mong đợi trong suốt mấy năm qua, rốt cuộc nó cũng đã được phát hành. Việc này khiến nhiều game thủ cảm động đến rơi lệ, tôi cũng là một tay nghiện game, cũng khao khát cuộc sống đầy nhiệt huyết của một game thủ, nhưng tiếc là tôi không có tiền, hơn nữa đợt mũ trò chơi đầu tiên được bán ra khắp toàn cầu cũng chỉ có 1 triệu cái, giá chợ đen đã lên đến 100 ngàn một cái, tôi chắc chắn là mình không có cơ hội rồi. Thôi thì cứ từ từ, đợi kiếm đủ tiền rồi lại đi tiếu ngạo giang hồ sau cũng được.

Thật đáng tiếc, ngày kia là ngày Thiên Mệnh mở server rồi, bỏ lỡ ngày đầu tiên Open Beta thì chắc chắn sẽ không theo kịp người ta.

Rốt cuộc cũng về đế khu cư xá Long Hoa, đây là nơi ở của tôi, một người một phòng, tiền thuê là 800, nhưng cũng phải chịu đủ. Chủ nhà là một bà lão chanh chua, hở chút là châm chọc, khiêu khích, đối với loại phụ nữ ở thời kỳ mãn kinh này thì tôi chỉ có một biện pháp... Nhịn!

Tôi đi đến dưới lầu, phòng của tôi ở lầu một, nhưng khi tôi lấy chìa khóa ra, tra vào ổ thì lại không mở được cửa.

Đã có chuyện gì vậy?

Sau khi nhìn kỹ lại, tôi phát hiện ổ khóa đã bị đổi, bên trên còn kẹp một tờ giấy: “Lý Tiêu Dao, tiền thuê nhà đã quá hạn hai ngày mà vẫn chưa thanh toán, ngày mai có người đến xem phòng rồi, tôi cũng hết cách, hành lý của cậu được đặt ở nhà bếp bên cạnh”.

Tôi xoay người nhìn, một bộ chăn mền, dụng cụ vệ sinh cá nhân,... tất cả được chất thành một đóng.

Đầu tôi nóng lên, cả người bất giác run rẩy...

Mẹ kiếp, tôi bị đuổi rồi!

Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, cuộc sống tình thơ ý họa như thế mà...

Ừm, hôm nay là cuối tuần, khắp nơi trong công viên đều đang diễn tiết mục nồng thắm của các đôi tình nhân, tôi không thể đến đó ngủ được, làm vậy cũng quá sát phong cảnh, thôi thì... thôi thì nằm dưới lầu khu cư xá qua tạm một đêm. Dù sao hiện tại cũng là mùa hè, ngoại trừ có hơi nhiều muỗi một chút thì cũng không có gì đáng lo, một tên đàn ông lớn xác như tôi, lại mang tuyệt thế võ công trong người, còn sợ gì có người đến cướp bóc chứ.

Đã 11 giờ khuya, ban đêm trời có hơi lạnh, tôi quấn chăn bông, ngồi xổm trong góc vườn, hai mắt híp lại, dân dần chìm vào giấc ngủ.

"Ông ông..."

Tiếng mũi không ngờ vo ve bên tai, đây là một quá trình gian khổ, nhưng không làm khó được tôi, tôi kéo mùng trùm lên mặt, bao lấy một tầng thật dày, miễn không ảnh hưởng đến hô hấp và có thể cản được lũ muỗi là được, cứ vậy đi...

Một đêm trôi qua, gà trống gáy vang.

Tôi mở mắt, nhìn mặt trời từ từ nhô lên cao, bất chợt nổi hứng làm thứ: “Đêm nay tỉnh mộng nơi nao. Bên bờ dương liễu, gió se trăng tàn...”.

Còn chưa kịp ngâm xong thì đột nhiên có một cái tay võ lên vai tôi: “Anh Tiêu Dao, sao anh lại ngủ bên ngoài?”