Lời đồn trên phố, không thể tin hết, không thể không tin
“Ngươi…”
Túc Sa Bất Thác vừa nói một chữ, Mộ Chẩm Lưu đã thổi tắt ngọn nến, lần mò trong bóng tối leo lên giường, đoạt một góc chăn phía dưới Túc Sa Bất Thác, đắp lên bụng, đi ngủ.
“Ta còn chưa tắm.” Túc Sa Bất Thác nói chậm rãi.
Mộ Chẩm Lưu dịch người ra ngoài một chút, khoảng cách ở giữa hai người giãn ra nửa thước.
Túc Sa Bất Thác nói: “Thật sự chưa mà.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Còn lui ra nữa thì ta rơi xuống mất.”
Túc Sa Bất Thác duỗi cánh tay dài ra ôm người kéo sát vào bên trong.
Mộ Chẩm Lưu mở to mắt.
Phòng tối, giường càng tối hơn.
Cho dù mặt đối mặt, có thể nghe được hơi thở của nhau, cũng không thấy rõ được diện mạo của đối phương.
Mộ Chẩm Lưu trở mình, quay mặt ra ngoài, đưa lưng về phía Túc Sa Bất Thác: “Ngủ đi.”
Túc Sa Bất Thác trầm tư một mình trong bóng đêm một lúc, rồi cũng quay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Mộ Chẩm Lưu.
Chờ phía sau hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, Mộ Chẩm Lưu mới yên lòng nhắm mắt.
Tuy hai người bọn họ từng đồng hành trên một đoạn đường, nhưng vẫn là lần đầu tiên chung giường chung gối, cả hai đều ngủ không sâu.
Lúc tỉnh dậy, hai mắt Mộ Chẩm Lưu ửng đỏ, tinh thần Túc Sa Bất Thác uể oải. Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu nhìn mình, lập tức xốc lại tinh thần.
Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: “Tội gì phải thế?”
Túc Sa Bất Thác cắn răng nói: “Rồi sẽ quen.”
Hắn cố chấp như đứa trẻ con, mà Mộ Chẩm Lưu thì đã sớm qua cái tuổi so đo với bọn trẻ con rồi. Cho dù hắn có mục đích gì, chỉ cần chưa lòi ra đuôi cáo, Mộ Chẩm Lưu cũng lười không muốn quản hắn.
Không phải lòng y bao la độ lượng, mà thật sự là việc y phải quản đã quá nhiều rồi.
Lúc đến Cục Quân Khí đã thấy cục thừa cùng năm vị thất lệnh đang bận rộn chỉnh lý văn thư. Vừa thấy y đến, cục thừa lập tức ngóc đầu dậy khỏi đống sổ sách, cười híp mắt nghênh đón: “Đại nhân tới thật sớm! Người đã ăn sáng chưa?”
Mộ Chẩm Lưu cười chắp tay: “Đa tạ. Ta đã ăn rồi.”
Cục thừa nói: “Đây là một phần công văn đã qua tay cục ta những năm gần đây, chúng ta sắp xếp giúp đại nhân trước một chút, soạn một cái mục lục.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ chư vị.”
Đám thất lệnh nhao nhao: “Ta tất nhiên phải tận lực rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Liêu đại nhân đâu rồi?”
Ý cười trên mặt cục thừa giảm mất mấy phần, nói: “Sáng nay chưa gặp ông ấy. Ngày thường Liêu đại nhân cũng không thường xuyên đến cục lắm, nay Mộ đại nhân đã đến, chắc là Liêu đại nhân cũng vui mừng nhàn tản. Mộ đại nhân có câu hỏi gì, chỉ cần nói với ta là được.”
Mộ Chẩm Lưu đành theo ông ta vào phòng.
Chạng vạng tối, đám cục thừa thúc giục Mộ Chẩm Lưu chuyển vào dinh quan, Mộ Chẩm Lưu không từ chối được, chỉ đành quay về nhà trọ thu dọn đồ đạc. Túc Sa Bất Thác không có trong nhà trọ, Mộ Chẩm Lưu liền để lại một lời nhắn, mang hành lý đi trả phòng.
Dinh quan tương thông với Cục Quân Khí, là kiểu nhà tứ hợp viện ba sân. (*tứ hợp viện: kiến trúc xây nhà bao quanh một cái sân theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc)
Mộ Chẩm Lưu vừa đặt hành lý vào trong phòng chủ, Túc Sa Bất Thác đã chạy tới. Không chỉ chạy tới, hắn còn chạy đến kinh thiên động địa – hắn chạy phía trước, còn một tên gác cổng, hai tên sai dịch bám đuổi theo sau.
Chạy đến trước mặt Mộ Chẩm Lưu, không đợi người khác lên tiếng, Túc Sa Bất Thác đã ra đòn phủ đầu: “Ngươi là cái đồ bội tình bạc nghĩa!”
Mộ Chẩm Lưu: “…”
Sai dịch và gác cổng bị một câu rống của hắn làm cho bất động.
Đám người cục thừa cũng trợn mắt há mồm.
Mộ Chẩm Lưu nói với đám sai dịch: “Không sao đâu, hắn là…bạn của ta.”
Bấy giờ đám sai dịch mới lui ra.
Đám người cục thừa khôi phục tinh thần, chắp tay nói: “Túc Sa công tử.”
Túc Sa Bất Thác chào hỏi từng người, nói: “Hôm nay là ngày vui thăng tiến của ta và Thấu Thạch! Cảm tạ các vị đã nể mặt, giờ cứ để tại hạ làm chủ đi, đến Hoa Duyệt Lâu trong thành, ăn mừng một bữa thật lớn.”
Đám người cục thừa nói: “Đáng lý nên để chúng ta đứng ra mời mới phải!”
Túc Sa Bất Thác khoát tay nói: “Sao phải khách khí?”
Hai bên kẻ xướng người hoạ, hoan hoan hỉ hỉ đến Hoa Duyệt Lâu.
Mộ Chẩm Lưu bị bọn họ vây ở giữa, căn bản không cần phát biểu ý kiến cũng đã bị quyết định hộ cho luôn rồi.
Đến Hoa Duyệt Lâu, đương nhiên lại là một bữa ăn uống linh đình. Mộ Chẩm Lưu không dám uống nhiều, đã có lần “say rượu” trước đây làm cơ sở, lần này y mới uống say có hai phần, mọi người đã không dám mời rượu tiếp nữa.
Uống vẫn chưa đã, Mộ Chẩm Lưu nửa thật nửa giả phàn nàn: “Đáng lý nên mời Liêu đại nhân uống cùng chứ.”
Cục thừa cười nói: “Dù Mộ đại nhân có mời Liêu đại nhân, Liêu đại nhân cũng chưa chắc đã đồng ý tới.”
“Vậy là sao đây? Lẽ nào, Liêu đại nhân có gì bất mãn với ta sao?” Mộ Chẩm Lưu vờ ra vẻ kinh hoảng.
Cục thừa nói: “Mộ đại nhân mới tới, cho nên chưa từng được nghe về ba bảo vật của Cục Quân Khí rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mong cục thừa chỉ điểm.”
Cục thừa nói: “Bảo vật thứ nhất của Cục Quân Khí, chính là đất phong thuỷ tốt. Mộ đại nhân có điều không biết đấy thôi, Cục Quân Khí này trước đây vốn là đạo trường của một vị tiên nhân, sau khi tiên nhân phi thăng, nơi này liền thành đất vô chủ, sau đó thì chuyển thành Cục Quân Khí.”
Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Một người đắc đạo, cả họ được nhờ. Nói như vậy thì, sau này Cục Quân Khí không chừng vẫn còn vận may lớn!”
Cục thừa cười theo y, nói: “Ai nói không phải đâu. Ban đầu Tri phủ muốn chuyển nha môn sang, Liêu đại nhân cũng gật đầu rồi, chỉ có mấy người bọn ta cực lực phản đối, góp hết công sức ba bò chín trâu mới giữ được ô đất phong thuỷ quý báu này đó.”
Mộ Chẩm Lưu vội nâng chén rượu lên, kính đám người đang ngồi ở đây một chén.
Cục thừa lại nói: “Bảo vật thứ hai của Cục Quân Khí, chính là bảo kích trấn cục của chúng ta. Truyền thuyết nói bảo kích này là huynh đệ đồng bào với Độn Quang – một trong tam đại danh kiếm đương thời, đều là kiệt tác tâm huyết của đại sư Vương Dương Lâm, cùng được đúc ra từ một lò.”
Túc Sa Bất Thác cảm thấy hứng thú, hỏi: “Trong tam đại danh kiếm, tương truyền Bất Xúc Phong được giấu trong vương phủ Nam Cương, Độn Quang là bảo vật trấn đảo Tiêu Dao ở Đông Hải, Ngô Thê không rõ tung tích, tất cả mới chỉ được nghe danh, không có duyên được nhìn thấy, thật sự là bất hạnh to lớn của người tập võ! Nếu có thể xem thử huynh đệ đồng bào của Độn Quang, cũng coi như trọn vẹn tâm nguyện của ta.”
Cục thừa nói: “Chuyện này nào có khó gì đâu, chỉ cần Mộ đại nhân nói một câu, Túc Sa công tử đừng nói nhìn, cho dù là treo đầu giường ngày đêm thưởng thức cũng có thể.”
Mộ Chẩm Lưu khoát tay, nói: “Này là bảo vật trấn phủ mà, sao có thể thế được!”
Cục thừa nói: “Đặt trong dinh quan của đại nhân mà, không phải là an toàn gấp trăm lần so với bất kỳ chỗ nào khác sao?”
Túc Sa Bất Thác cười lớn, nói: “Đúng là như thế.”
Mộ Chẩm Lưu nhìn cái dáng vẻ tất cả đều là lẽ đương nhiên của hắn, âm thầm kiểm điểm, có phải mình hơi dung túng hắn quá mức rồi hay không.
Cục thừa nói: “Nói đến bảo vật thứ ba này thì lại càng thêm phần khiến người ta ao ước hơn so với trước hai thứ trước kia.”
Đám thất lệnh đều lén cười thầm.
Mộ Chẩm Lưu nhiệt tình cổ vũ, thuận tiện hỏi: “Rốt cục là bảo vật thế nào vậy?”
Bài thất lệnh không nhịn được mà nói: “Chính là kiều thê mỹ thiếp trong nhà Liêu đại nhân đó. Chỉ trong một toà thành Bình Ba nhỏ bé mà Liêu đại nhân đã nạp tận tam phòng thê thiếp, trong đó có một vị còn từng là cô nương đầu bảng ở Hương Mãn Viên, cộng với số mỹ nhân mà Liêu đại nhân vơ vét khắp nơi, số lượng đông đảo, có thể so với tam cung lục viện được luôn.”
Cục thừa nói: “Ăn nói cẩn thận.”
Bài thất lệnh cười nói: “Có lẽ cũng hơi khoa trương một chút, có điều tại thành Bình Ba này, chắc chắn là độc nhất vô nhị!”
Mộ Chẩm Lưu cúi đầu nhấm một hớp rượu.
Cục thừa nói: “Bởi vậy, sau khi Liêu đại nhân đến thành Bình Ba thì liền đi tìm chỗ ở dành cho nhà giàu bên ngoài, chưa từng sống trong dinh quan.”
Loại chuyện riêng tư này của các quan viên, Mộ Chẩm Lưu không tiện chen lời, chỉ có thể cười mà không nói.
Mấy người thất lệnh nói đến hứng khởi, lôi hết sạch lời đồn trên phố ra mà nói, chủ đề được đề cập nhiều nhất trong đó dĩ nhiên là về lão chưởng cục.
Bữa tiệc kết thúc, đám người cục thừa ngồi xe rời đi, Mộ Chẩm Lưu và Túc Sa Bất Thác đi bộ về phủ.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Túc Sa công tử rời khỏi Bất Câu Nhất Cách trang lâu như vậy, lẽ nào không lo lắng sự vụ trong trang không ai xử lý sao?”
Túc Sa Bất Thác lầm bầm hai tiếng.
Mộ Chẩm Lưu thấy hắn không vui, nói: “Túc Sa công tử?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Mộ đại nhân đang hạ lệnh đuổi khách đấy à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Thật ra cũng không phải.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ô, vậy là Mộ đại nhân đang quan tâm tại hạ đấy ư?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Dường như Túc Sa công tử chưa từng coi bản thân mình là khách, vậy thì, Mộ mỗ có thể hạ lệnh đuổi khách thế nào được chứ?”
Túc Sa Bất Thác cười: “Không lẽ ngươi coi ta như người của mình?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Mộ mỗ coi túc Sa công tử như người nào cũng không quan trọng, quan trọng là trong tâm trí Túc Sa công tử, bản thân mình đến cùng là ai?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu đã là người nhà, vậy tất nhiên là người của mình rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu đã như thế, vậy mời Túc Sa công tử thẳng thắn nói ra. Vì sao phải gặp Quảng Phủ? Vì sao phải ở lại Cục Quân Khí? Còn cả vì sao…muốn ly gián quan hệ giữa ta và Quảng Phủ?”
Túc Sa Bất Thác không lập tức trả lời ngay, mà sau khi ung dung đi cùng y một đoạn đường, hắn mới nói: “Ta tưởng rằng, với tính cách của mình, ngươi sẽ nhẫn nhịn không hỏi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Túc Sa công tử từng bước ép sát, Mộ mỗ không còn đường lui.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu ta không nói, đương nhiên ngươi sẽ không an tâm.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chỉ cầu an tâm.”
Túc Sa Bất Thác nói chậm rãi: “Nhận ủy thác của người ta.”
“Người nào?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Chờ đến lúc vị Quảng Phủ kia của ngươi đến, chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Mộ Chẩm Lưu nhíu mày.
Túc Sa Bất Thác nói: “Nhưng có một câu, xin thứ cho ta không thể tán đồng. Ta không hề ly gián ngươi với vị Quảng Phủ kia của ngươi. Cái gọi là ly gián, chính là khiêu khích từ bên trong, nhưng từng câu ta nói đều là thật, là để ngươi nhận rõ bộ mặt thật của hắn.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi có ý tốt?”
“Ý tốt.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Làm sao chứng minh?”
Túc Sa Bất Thác nhướng mày: “Sao phải chứng minh?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bởi vì ngươi đang sống dưới mái nhà của ta.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi muốn ta chứng minh thế nào?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Giúp ta điều tra một người.”
“Cao Mạc ư? Đúng mong muốn của ta, chẳng dám cầu gì hơn!”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Là Liêu đại nhân.”
Túc Sa Bất Thác lập tức giảm độ hào hứng: “Một lão già háo sắc ư?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Lời từ một phía, không đủ tin cậy.”
Túc Sa Bất Thác ngẫm nghĩ, có mấy phần hứng thú: “Không lẽ, ngươi cho rằng lời cục thừa bọn họ nói hôm nay là cố ý vu hại?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu ngươi tra được rõ ràng, ta liền…”
“Liền thế nào?”
“Đồng ý cho ngươi tạm thời ở lại.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Hình như là cho dù ngươi có đồng ý hay không, ta cũng đã ở lại rồi mà.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đấy là ta vẫn chưa tỏ thái độ.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu ngươi không đồng ý thì sẽ ra sao?”
Mộ Chẩm Lưu quay đầu nhìn hắn, mãi không nói gì.
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chính xác. Vậy thì Túc Sa công tử cũng nên đặt mình vào vị trí của Mộ mỗ mà nghĩ thử xem.”
Túc Sa Bất Thác: “…”
Đêm xuống, vẫn là một cái giường, hai con người. Cái giường này còn chật hơn một chút so với cái ở quán trọ, Mộ Chẩm Lưu và Túc Sa Bất Thác sóng vai nằm trên giường, tuy mỗi người đều vùi mình trong một cái chăn riêng, nhưng vẫn có thể cảm thấy được thân thể của đối phương.
Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu quay người rất nhiều lần, trước sau mãi không ngủ được, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.”
Mộ Chẩm Lưu quay lưng về phía hắn, rất lâu sau mới nói: “Ngủ đi.”
Sáng sớm hôm sau, vừa dậy đã không thấy bóng dáng Túc Sa Bất Thác đâu cả.
Mộ Chẩm Lưu cũng không hỏi, tự mình đi thẳng đến Cục Quân Khí, tiếp tục chỉnh lý văn thư ngày hôm qua với đám người cục thừa. Không chỉnh lý không biết, công văn ra vào Cục Quân Khí lộn xộn khác thường. Không chỉ có của phủ Thiên Cơ, còn có cả của trú quân các nơi nữa.
Mộ Chẩm Lưu hỏi cục thừa: “Theo ta được biết, Cục Quân Khí trực thuộc phủ Thiên Cơ, trú quân các nơi không có quyền yêu cầu binh khí quân đội.”
Cục thừa nói: “Vốn là như thế. Về sau lúc Nam Cương xảy ra động tĩnh bất thường, phủ Vọng Nam vừa gửi tấu về triều đình, yêu cầu triều đình phái binh viện trợ, vừa viết thư cho các cục quân khí lớn đòi binh khí, nói là việc gấp tòng quyền, tướng ở bên ngoài có thể không nhận lệnh vua! Không lâu sau đó, Phủ Thiên Cơ cũng hạ lệnh cho cục quân khí các nơi, trực tiếp điều chuyển số lượng lớn binh khí từ cục quân khí các nơi đến phủ Vọng Nam, mở ra tiền lệ.”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Không tuân luật pháp, không giữ quy củ, là dấu hiệu của rối loạn!”
Cục thừa nói: “Ngược lại đại nhân cũng không cần lo lắng như thế. Khi ấy Phủ Thiên Cơ chỉ cấp quyền hạn cỡ đó cho vài trú quân thôi, ngoại trừ mấy địa phương này ra, những nơi khác cũng không thể làm được.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Những địa phương nào?”
“Thứ nhất là phủ Vọng Nam, nó và Nam Cương được ngăn cách bởi dòng sông Tương Vọng, là điểm biên phòng quan trọng nhất của triều ta. Hai nơi còn lại lần lượt là phủ Trường Thọ Đông Bắc và phủ Long Xương Tây Bắc.”
Mộ Chẩm Lưu đọc đi đọc lại phủ Trường Thọ Đông Bắc và phủ Long Xương Tây Bắc mấy lần trong miệng.
Một tên sai dịch bước đến từ bên ngoài, nói nhỏ bên tai cục thừa rất lâu.
Cục thừa nghe xong, mới nhăn mặt lại, nói: “Không thấy Mộ đại nhân ở đây sao? Có lời gì phải thông báo cho Mộ đại nhân trước!”
Sai dịch vội vái lạy cầu xin tha thứ trước Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Cục thừa cười nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Là người nhà Liêu đại nhân, đi đổi mấy đồ vật ở hiệu cầm đồ, lúc rời đi, vô ý đánh rơi ngân phiếu trên mặt đất, bị gió thổi lên, dẫn tới một trận rối loạn tưng bừng.”
Nỗ thất lệnh nói: “Đã gây ra rối loạn, chắc hẳn không phải số lượng nhỏ ha?”
Sai dịch nói: “Trên phố đều kể lại có mười mấy vạn lượng.”
Đám người cục thừa hít sâu một hơi. Mười mấy vạn lượng, để ở đâu cũng coi như một món tiền khổng lồ.
Mộ Chẩm Lưu không đổi sắc mặt, nói: “Người nhà Liêu đại nhân có bình an về nhà hay không?”
Cục thừa nói: “Số lượng lớn như thế này, chỉ sợ sẽ thu hút người ta ngấp nghé, dẫn tới bí quá hoá liều.”
Sai dịch nói: “Đúng là đã bình an về nhà rồi.”
Cục thừa nói: “Theo ta thấy thì vẫn nên phái mấy người bảo vệ Liêu đại nhân mới được.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chuyện này, vẫn phải để Liêu đại nhân tự mình mở miệng mới phải.”
Cục thừa luôn miệng nói phải, liền bỏ qua chuyện này không đề cập tới nữa.
Buổi tối, Túc Sa Bất Thác trở về, ngả đầu liền ngủ.
Mộ Chẩm Lưu vốn muốn hỏi hắn có biết chuyện người nhà Liêu đại nhân đánh rơi ngân phiếu trên đường hay không, thấy vậy ngược lại không tiện hỏi nữa.
Đến nửa đêm, sai dịch đột nhiên gõ cửa dồn dập.
Mộ Chẩm Lưu khoác áo mở cửa.
Sai dịch nói: “Liêu đại nhân, Liêu đại nhân… Tự vẫn rồi!”