Trầm Chu

Chương 164: PHIÊN NGOẠI 2 Những Người Già (2)

Mình phải kết thông gia với nhà họ Cố/ nhà họ Hạ.

Mình chỉ có một đứa cháu trai bên ngoại/ hai đứa con trai.

Bất cứ một điều kiện đơn lẻ nào đều không đủ để khiến hai vị trưởng bối quyền cao chức trọng này phá hỏng sự nghiệp, nhưng nếu ghép hai điều kiện trên lại chuẩn xác với nhau, hai vị trưởng bối nắm giữ chức vụ tối cao của quốc gia, tuổi tác cộng lại cũng đến hơn một trăm hai mươi không khỏi cảm thấy mây đen mịt mờ.

Mấy năm qua đúng là nhiều chuyện bất lợi.

Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn không chỉ một lần thầm nghĩ như thế.

Nhưng dù có cảm thấy mây đen phủ mịt mờ như thế nào, hai đứa trẻ trước sau vẫn giống ngựa hoang không cương vùng chạy như điên về phía xa thật xa, còn gắn bó kề cận bên nhau cực kỳ thân mật.

Được rồi, mây đen phủ kín cuối cùng cũng được bồi thêm sấm rền chớp giật, như vậy cũng coi như đã đầy đủ.

Cố Tân Quân thực ra vẫn không hiểu nổi vì sao con trai mình lại đi coi trọng một thằng đàn ông.

Trong ấn tượng của ông, thằng nhãi nhà mình mặc dù rất kiêu ngạo, yếu đuối, tự cao tự đại,… nhưng trẻ con hầu như lúc nào chả có tật xấu, thằng bé cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như nó rất thông minh, trong việc học tập cũng coi như là cần cù có cố gắng, cũng cực kỳ hiếu thuận với ông bà nội cùng ông ngoại. Ông chưa từng nghĩ rằng con trai mình sẽ thích một người đàn ông.

— Chuyện Chu Hành năm hai mươi không tính, đấy rõ ràng là hành động mang tính chống đối chưa trưởng thành của thằng bé với gia đình.

Hoặc là có thể nói như thế này, chính là bởi vì con trai nhà mình luôn tự cao tự đại còn có chút kiêu ngạo, cho nên về căn bản ông mới không cảm thấy, cũng không cho rằng con trai mình sẽ ở bên Hạ Hải Lâu – Đó không chỉ là một thằng đàn ông, còn là một thằng đàn ông có vấn đề về tinh thần nữa.

Vào những lúc như thế, Cố Tân Quân liền không kìm được nhớ đến Cố Trầm Chu hồi bé.

Khi thân thể của Tiểu Nhu còn mạnh khỏe, thằng bé còn nhỏ cũng rất hoạt bát; khi thân thể Tiểu Nhu không tốt, đứa con bé nhỏ cũng bắt đầu có những phiền não của riêng mình; đến khi Nguyệt Lâm vào cửa, tính tình của thằng bé cũng bắt đầu bộc lộ, bất kể là hành động bỏ hết đồ của mẹ nó vào két sắt khóa cứng lại, hay là hất bàn đập đồ ngay trước mặt Trịnh Quân Đạt, thậm chí nó còn chạy thẳng đến chỗ cha ông ở không về, Cố Tân Quân cũng có thể dễ dàng tha thứ.

Trẻ con chưa biết gì cả, trẻ con phải từ từ dạy dỗ, trẻ con hoạt bát nghịch ngợm gây ra những chuyện ác liệt cũng có thể hiểu được.

Vào lúc ấy, trong cơn giận dữ ông thực ra còn có một chút tự đắc nhàn nhạt: Con trai tôi chính là con trai tôi, cho dù mới chỉ là một đứa trẻ đã hiểu được việc phải đi tìm hiểu sự thật ẩn giấu bên dưới những dấu hiệu, việc này càng quan trọng với gia đình bọn họ hơn. Đường nhiên, dù sao nó cũng mới là một đứa trẻ nên việc điều tra còn chưa được chi tiết, phạm vi liên lụy cũng quá lớn… Những việc này đều có thể bỏ qua.

Đứa con trai này, ông nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là một đứa thông minh bình thường.

Khi ông thực sự cảm giác được con trai mình thích Hạ Hải Lâu thì thằng bé bỗng trở nên càng ngày càng xa lạ. Tựa như đầu óc nó đã bị đối phương lây bệnh đến mụ mẫm theo – nhưng ngoại trừ chuyện của Hạ Hải Lâu ra, con trai ông cũng chẳng hề xuất hiện bất cứ sơ sót nào; cho dù là lúc nhắc đến chuyện của chính Hạ Hải Lâu, cuối cùng nó cũng không gây ra chuyện gì cần người khác phải thu dọn thay.

Vậy vì sao ông lại tức giận đến vậy?

Là vì con trai thực sự nói với ông rằng nó định ở bên một thằng đàn ông? Đương nhiên là đúng; nhưng có lẽ, cũng là bởi vì ông cảm thấy con trai mình đã càng ngày càng cách mình thật xa.

Có lẽ bất cứ người làm cha làm mẹ nào, sau khi nhìn thấy con cái của mình trưởng thành, đều sẽ cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa phiền muộn. Mà bất cứ người làm cha mẹ nào, nếu thấy con mình không chỉ trưởng thành mà còn chạy theo một hướng lệch hẳn lẽ thường, vậy thì toàn bộ sự kiêu ngạo cùng phiền muộn lúc trước sẽ biến thành sự phẫn nộ tột cùng.

Thực ra đến giờ Hạ Nam Sơn cũng vẫn không hiểu vì sao cháu ngoại trai của ông lại nghiêm túc với thằng con nhà họ Cố đến thế.

Ông hiểu cháu ngoại trai của mình. Chính là bởi vì như vậy, gần hai mươi năm trong quá khứ ông vẫn luôn tưởng rằng đứa bé này không có tình cảm.

Ông cảm thấy Hạ Hải Lâu cũng không có được thứ mà người thường hay gọi là thật lòng.

Ông nhận Hạ Hải Lâu về bên cạnh nuôi dạy khi thằng bé này được bốn tuổi. Ông tưởng rằng trẻ con không hiểu cũng không biết gì cả, ông có thể dốc hết sức lực từ từ dạy bảo nó. Nhưng kết quả là, bởi vì thằng bé có hơi tự bế nên mỗi vị gia sư đến nhà dạy học đều lần lượt từ chức, lời nói của mỗi trước khi rời đi gần như không khác gì nhau:

“Thằng bé rất thông minh, nhưng có chỗ kỳ quái.”

Ông biết thằng bé này kỳ quái ở chỗ nào: Thằng bé mới năm tuổi này thỉnh thoảng sẽ thì thầm một mình ở nơi không có một bóng người, có đôi khi ngay lúc nửa đêm sẽ rời giường đi lang thang khắp nơi trong nhà, thậm chí có những lúc nó sẽ vẽ ra đủ loại đường cong kỳ lạ cùng những màu sắc chói mắt trên giấy trắng, sau đó sẽ chỉ vào những thứ này và nói rằng chúng ở ngay bên cạnh nó.

Ông bắt đầu tìm bác sĩ cho thằng bé còn chưa đến tuổi đi học tiểu học này. Bởi vì không muốn thằng bé bị dọa sợ, ông thậm chí còn kêu bác sĩ mặc quần áo bình thường, dùng cách thức người lớn đến nhà trò chuyện để đến khám, dùng phương thức kín kẽ không sơ sẩy để tiến hành tìm hiểu bước đầu.

Ông vẫn còn nhớ tình cảnh lúc đó: Bé con còn chưa cao bằng ngăn tủ ngồi ở trên sô pha, hai chân chưa chạm đến đất chậm rãi dùng gót chân đá vào sô pha từng nhịp từng nhịp một. Bọn họ chỉ nói ba câu, câu đầu tiên là ông kêu Hạ Hải Lâu gọi bác sĩ là chú; câu thứ hai và câu thứ ba là do vị bác sĩ kia nói, câu đầu là hỏi bình thường Hạ Hải Lâu thích làm cái gì, câu sau là hỏi Hạ Hải Lâu có thể đưa mấy bức tranh ra cho ông ấy xem không.

Hai chân đang đá ghế dừng lại, bé con mới năm tuổi ngẩng mặt lên, lạnh nhạt nói:

“Đừng có vờ làm chú chiếc gì, tôi biết ông là bác sĩ đến khám bệnh cho tôi, tôi biết tôi có bệnh – Người nào cũng đang nhìn tôi như vậy.”

Lúc ấy, trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay ông của bé con mang theo nụ cười kết hợp giữa sự ngây thơ cùng trưởng thành, tạo nên một cảm giác quái đản không thốt nổi nên lời.

Bác sĩ đến nhà cũng từng kiểm tra sức khỏe cho vị lãnh đạo đương nhiệm. Sau khi bị Hạ Hải Lâu nói như vậy, ông ta nhanh chóng đổi sang phương thức khác, bắt đầu làm quen với bé con ngồi trên sô pha giống như cách trò chuyện với người lớn, cứ như vậy cho đến khi kết thúc, cuối cùng bác sĩ mới nói với ông một cách hàm súc:

“Con trẻ thông minh là chuyện tốt, sự thông minh, khả năng phán đoán và tự chủ đều có thể rèn luyện. Nhưng đứa bé mới chừng này tuổi đã mắc bệnh thế này, về sau ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý…”

Bệnh này có khả năng cả đời cũng không thể chữa trị tận gốc được.

Hạ Nam Sơn đã có chuẩn bị tâm lý. Theo thời gian cùng chung sống tăng thêm, ông cũng càng hiểu đứa bé này hơn:

Bởi vì thông minh, cho nên khinh miệt người khác.

Bởi vì ảo giác, cho nên buông thả chính mình.

Càng trưởng thành, bệnh tình càng nghiêm trọng hơn; càng trưởng thành, Hạ Hải Lâu càng phóng túng bản thân.

Nhưng chính bản thân thằng bé chỉ là một mảnh đất hoang cằn cỗi hoang vu đến tột cùng, trên bề mặt mảnh đất chẳng hề có thứ gì cả.

Là Bộ trưởng Tổ chức thuộc Trung ương, Cố Tân Quân biết mình không thể dành quá nhiều thời gian cho gia đình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông không chú ý đến gia đình mình một chút nào, lại càng không có nghĩa là ông không hề quan tâm đến đứa con trai lớn. Không có bất cứ một người cha, một vị trưởng bối nào không quan tâm đến đứa con trai và cũng là người thừa kế của mình.

Những thay đổi của Cố Trầm Chu sau khi trở về từ nước ngoài, ông đều thu hết vào trong mắt.

Có một khoảng thời gian ông cảm thấy con trai mình rất ủ rũ, dường như luôn đang âm thầm cân nhắc chuyện nào đó, nhưng đây là dấu hiệu cho thấy con trai đã trưởng thành nên ông không can thiệp quá nhiều, chỉ cảm thấy thằng bé có thêm chút sự phấn chấn của người trẻ tuổi thì sẽ càng tốt hơn, ví dụ như lúc thích hợp thì hẹn hò với một cô bạn gái chẳng hạn – đương nhiên, ông vẫn không nhắc nhở quá nhiều như trước. Con cái đã trưởng thành, chúng có không gian của riêng mình, cha mẹ không cần có những hành động can thiệp vô vị quá nhiều.

Sau này Hạ Hải Lâu đột nhiên xuất hiện, từ lúc đối đầu đến khi ở chung, khi ông biết được con trai mình đang hẹn hò với thằng nhóc nhà họ Hạ thì ông đã cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quái. Vào lúc ấy ông có do dự vài ngày nhưng vẫn lựa chọn bỏ qua chuyện này, khi đó ông chỉ nghĩ, con cái đã lớn rồi, nếu phương hướng chính đã rõ ràng như thế thì những mặt khác phóng túng một chút cũng không sao, không phải vấn đề gì to tát.

… Nói thật, nếu có thể quay về quá khứ, chuyện đầu tiên ông làm tuyệt đối sẽ là chạy thẳng đến văn phòng túm lấy cổ áo của chính mình rồi mắng con mẹ nó cái thứ không có gì to tát này đúng là chó chết, con trai ông không chỉ chơi bời bày trò mà còn khăng khăng một mực muốn ở bên cạnh một thằng đàn ông bị bệnh thần kinh hết cả một đời đấy!

Không sai! Là ‘Bệnh thần kinh’ cùng ‘Đàn ông’.

Con trai nuôi cho lớn, cuối cùng lại bị một thằng đàn ông kéo chạy mất, đời một người cũng không có bao nhiêu chuyện có thể khiến người ta không thốt nổi nên lời giống như chuyện này đâu.

Nhưng cho dù có quay lại được thời điểm ấy, việc ông sẽ làm nhất định cũng sẽ giống như việc ông đã làm trước đó: Đầu tiên là thả lỏng, không nóng nảy ra tay ngay, để tự hai đứa trẻ bình tĩnh trở lại.

Ông sẽ không cũng không thể nào đưa ra lựa chọn sai lầm trong những chuyện giống như thế này.

Như vậy thì dù có quay lại bao nhiêu lần, kết quả cũng chỉ có một.

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu sẽ ở bên nhau.

Con trai ông sẽ ở bên cạnh một thằng đàn ông khác.

Hơn nữa còn tỏ ra cực kỳ hài lòng.

Ông đã từng bàn chuyện này với cha mình hai lần. Lần đầu tiên, suy nghĩ của ông và cha ông giống nhau; nhưng đến lần thứ hai, ông cùng cha ông đứng ở trên ban công, nhìn kiểu gì cũng thấy là Cố Trầm Chu đã không còn là một đứa trẻ nhảy từ trên tầng hai xuống, chạy về hướng ai cũng rõ, đến gặp người ai cũng biết là ai.

Giờ phút ấy, ông nhìn thấy mạt do dự cuối cùng trong mắt cha mình đã biến mất, cụ cười nói:

“Được rồi, nhà chúng ta cũng chẳng còn thiếu gì nữa, con trẻ thích thì cứ để mặc nó đi thôi. Tân Quân, con xem mấy năm qua có lúc nào Tiểu Chu hoạt bát như vậy không?”

Người đã ba mươi tuổi còn có thể dùng từ ‘hoạt bát’ để hình dung hay sao?

Con trưởng luôn trầm tĩnh của ông lúc này quả thực giống như bị người ngoài hành tinh nhập vào xác vậy!

Ông căm tức đến không thốt nổi nên lời, lại càng không biết phải làm thế nào mới phải.

Thực ra ông và con trai đã cùng nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần: Đó không phải là lần thằng bé nói cho ông biết nó và Hạ Hải Lâu đang yêu nhau, cũng không phải là lúc thằng bé nói với ông rằng nó vì Hạ Hải Lâu mà thay đổi con đường chính trị của bản thân. Là sau cả hai lần ấy, khi mà con trai trưởng của ông không nghe theo cũng không dựa vào thế lực của nhà họ Cố nhưng vẫn tạo ra được con đường bằng phẳng cho mình.

Lúc ấy, ông đã sớm điều tra rõ ràng về bệnh tình của Hạ Hải Lâu, cũng thừa nhận chuyện con trai mình có khả năng sẽ sống cả đời với một người đàn ông.

Ông gọi thằng bé đến trước mặt, nói với nó rằng chỉ cần không phải là Hạ Hải Lâu, là bất cứ đàn ông hay đàn bà nào khác cũng đều được, bởi lẽ không ai biết bệnh tình sẽ còn phát triển đến mức nào nữa.

“Cha.”

Ông nhớ rõ con trai ông đã nói với ông thế này:

“Con lựa chọn Hạ Hải Lâu, cho nên con chấp nhận toàn bộ con người cậu ấy. Vì lẽ đó, con chấp nhận cùng cậu ấy đối mặt với nghèo khó, khốn khổ, tật bệnh cùng tất cả những rủi ro khác.”

Ông không bị con trai mình thuyết phục, nhưng cũng không biết nên tiếp tục khuyên bảo con ông như thế nào.

Ông phát hiện ra con trai mình quả thực là vô cùng thỏa mãn, cho dù nó đã bị thả tự do bên ngoài gia tộc gần ba năm.

Là Phó Thủ tướng của Viện Quốc Vụ, Hạ Nam Sơn cũng không có quá nhiều thời gian có thể dành cho gia đình giống như Cố Tân Quân. Thực ra thì, ông cũng không có một gia đình cần ông phải để tâm, ngoại trừ đứa cháu ngoại trai tạm thời đang sống cùng.

Ấn tượng của ông về Cố Trầm Chu trước sau vẫn không tệ.

Loại ấn tượng không tệ này xuyên suốt toàn bộ quá trình, kể từ khi Cố Trầm Chu còn là một tiểu bối nhỏ bé đến khi ông và Cố Tân Quân đối đầu với nhau, sau đó là đến lúc Cố Trầm Chu và cháu ngoại trai của ông ở bên nhau. Ấn tượng của ông về đối phương trước sau có thể coi là tốt, chỉ là cũng có một vài điểm thay đổi rất nhỏ.

Ban đầu, ông cảm thấy Cố Trầm Chu có thể coi là một đứa trẻ lễ phép, sau đó ông phát hiện thằng bé cũng có tài năng, rồi sau đó nữa thằng bé có thể khiến cháu ngoại trai của ông theo đuổi không ngừng, còn có thể dễ dàng tha thứ cho cháu ngoại trai của ông, cũng có thể quản chặt được cháu ngoại trai của ông… Thỉnh thoảng ông cũng cảm thấy, nếu đứa bé này là con cháu nhà mình thì tốt rồi.

Ông cảm thấy đó là lần đầu tiên ông thấy được ánh sáng như vậy trong mắt Hạ Hải Lâu: Sáng rực, tựa như ánh lửa đang nhảy nhót không ngừng, cũng có thể gọi ánh sáng đó là dã tâm.

Cháu ngoại trai của ông muốn có được con trai trưởng nhà họ Cố, vì thế nó dùng hết thủ đoạn, gấp gáp đủ mọi đường.

Theo đuổi, có được, hủy diệt, lại theo đuổi một lần nữa, mong mỏi chiếm được.

Trong viện Điều dưỡng Lê Sơn, ông đã thấy hai đứa trẻ quỳ dưới đất ôm lấy nhau.

Chỉ có người mà thằng bé đó thực sự yêu thương mới có thể mang đến sự bình yên trong tâm hồn mà thằng bé vẫn luôn mong mỏi.

Đã nhiều năm qua như thế, đứa trẻ ông vẫn luôn cảm thấy giống hệt một tờ giấy trắng bóc cuối cùng cũng có hình thái rõ ràng, trở nên giống như một con người thực sự.

Kết quả của một nhiệm kỳ mới lại có rồi, qua mấy lần trao đổi, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn đã có sự ăn ý với nhau cùng nói một câu chúc mừng với đối phương.

Nhưng thực ra cũng không có bao nhiêu niềm vui bất ngờ, tất cả đều nằm bên trong dự kiến.

Trước kỳ tuyển cử, cả hai người đều đã biết đối phương chắc chắn có thể đạt được vị trí bản thân nhắm đến.

Sau đó bọn họ đều cùng bỏ ra thời gian một ngày, đi tảo mộ dưới sự bầu bạn của thư ký cùng vệ sĩ.

Cố Tân Quân đi tảo mộ cho Thẩm Nhu, Hạ Nam Sơn đi tảo mộ cho em gái mình.

Bọn họ lựa chọn nói cho người phụ nữ trong sinh mệnh mình hiện đã yên bình ngủ say một chuyện vào cùng một lúc:

Con của em đã tìm được cô dâu mà nó yêu thương.

Mọi chuyện đều rất tốt.

Nhưng có một vấn đề nhỏ, cô dâu này là nam, không thể sinh con dưỡng cái được…

Gương mặt của hai vị trưởng bối đều rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức thư bị ngọn lửa từ từ liếm sạch, trên mặt giấy chỉ còn lại một hàng chữ viết tay mạnh mẽ được viết bằng mực đen:

Tuy thế, con trẻ hạnh phúc là tốt rồi.

=====

[Tiểu kịch trường]

Nhiều năm sau khi Cố Hạ đã cùng sống với nhau, một ngày nọ Hạ đột nhiên nổi hứng, hắn tìm bàn vẽ cùng màu nước đến bắt đầu vẽ tranh.

Cố: *vừa tan tầm**bước vào cửa**buồn bực* Sao lại có màu nước hắt lên trên tường thế này?

Hạ: *đứng ở huyền quan**dán bức tranh lên tường**chuẩn bị khoe khoang* Vừa rồi em làm đổ thuốc màu, cảm thấy nó có tính nghệ thuật rất cao nên mới treo lên.

Cố: *Orz**nghe hiểu**nháy mắt cảm thấy mình thật ngu ngốc**vội chữa cháy* Quả đúng là rất có tính nghệ thuật!

Hạ: *không rõ là cảm giác gì* … Ha ha ha.

Ba ngày sau.

Cố: *vừa tan tầm**vừa vào nhà* Ồ, sao trên tường lại có thêm một bức tranh nữa?

Hạ: *khoe khoang* Nhìn đẹp không?

Cố: *rất hiểu ý**quyết đoán khen* Đương nhiên, trông rất nghệ thuật!

Hạ: *vểnh đuổi vẫy vẫy* Nào, anh mau viết một hàng chữ lên đó đi!

Cố: *ặc* … Viết cái gì bây giờ?

Hạ: *vui vẻ vẫy đuôi* Cái gì cũng được, phối với bức tranh của em là được rồi

Cố: *vấn đề là bức tranh này muốn thể hiện cái gì**mười lăm phút sau* Viết xong rồi!

Hạ: *dừng vẫy đuôi**ngắm chữ trong ba phút* Kiểu chữ Thảo à? Sao chẳng xem hiểu chữ quái nào thế… Hỏi? Hay là không hỏi?

Cố: *rất bình tĩnh**thực ra tranh và chữ đều phù hợp, ai nhìn vào cũng không hiểu nổi tác phẩm của đối phương* Em thấy sao?

Hạ: *ngẫm nghĩ**đuôi lại vui vẻ vẫy vẫy**chẳng phải chỉ là một bức tranh và một hàng chữ sao, mặc kệ nó nghĩa là gì* Em thấy rất đẹp!

Cố: Bảo bối, mau đi ăn cơm thôi! Năm mới vui vẻ!

Hạ: *mỉm cười xinh đẹp**mỉm cười xinh đẹp**mỉm cười xinh đẹp không ngừng* Năm mới tốt lành!