Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 17

Đoan Mộc Nhan mặc dù thỉnh thoảng bị cơn đau đầu quấy nhiễu, nhưng đau đến ngất đi vẫn là lần đầu.

Vốn dĩ là muốn lấy tính mạng của Lương Cảnh, thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi giáo phái, ai ngờ bản thân không chút tiền đồ, trái lại rơi vào trong tay Lương Cảnh.

Hành thích vua là tội chu di cửu tộc, hắn mặc dù không có cửu tộc, nhưng rất ngạc nhiên chính mình lại có cơ hội tỉnh dậy. Chỉ có điều lúc tỉnh táo hẳn, lại phát hiện tay chân bị trói, không thể động đậy. (Quân tử nhất ngôn, Tứ mã nan truy. Anh là vua, anh nói là làm :))))

Càng lúc càng thấy tên hoàng đế này đích thị là mê sắc, vô liêm sỉ hạ lưu cực kì.

Cơn đau đầu lần này, khiến Đoan Mộc Nhan nhớ lại rất nhiều chuyện. Nguyên lai lúc trước chính hắn như một con thiêu thân mà cứ liều mạng nhất định muốn cùng người ta kết giao! Nhớ đến đây, cảm thấy rất sỉ nhục, thầm mắng bản thân lúc trước có mắt như mù.

Nhìn sắc mặt mà theo người không nói, Lương cảnh vậy mà lại không hề lay động, khiến cho hắn mặt mũi đều mất hết. Có lẽ, sau đó hai người có dính dáng đến nhau, e rằng cũng là do hắn……

Không khỏi thẹn quá hóa giận.

Lại nhìn bốn phía, vẻ mặt vì kinh hãi tột độ mà biến sắc.

Là ai đã mặc cho hắn y phục đỏ thẫm này a!

Trên bàn còn có mũ phượng! Khăn choàng vai! Son bột nước! Trang sức lấp lánh! (đệch, anh hoàng đế cũng có tâm ghê, mũ phượng luôn, son nước luôn. :))))

Nghĩ đến câu nói của Lương Cảnh “Có trói người cũng phải trói ngươi lại để đi thành thân”, Đoan Mộc Nhan nổi trận lôi đình, cựa mình muốn thoát khỏi dây thừng, lại phát hiện chính mình toàn thân không chút sức lực.

…….. Xảy ra chuyện gì?

Không giống võ công bị phế, ngược lại có chút giống với như lần bị Tả Hộ Pháp hạ dược, trong thời gian ngắn nội lực dường như mất sạch.

Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa, hắn vô cùng căm ghét điều này.

Không biết trong hậu cung thật sự có chuyện cung nữ cường tráng bổ củi, lực cánh tay kinh người không, nhưng bọn họ thật sự đem hắn ám chế đến không thể cựa quậy, miệng Đoan Mộc Nhan lại bị bịt lại, qua loa viết gì đó, ngơ ngơ ngác ngác mà trở thành hoàng hậu đương triều.

Mặt bị tô lên một đống son phấn, Đoan Mộc Nhan thân đeo đầy trang sức ngồi trên hỉ giường, mặc dù chính mình cũng không có kỷ cương, nhưng thật sự muốn cảm khái một câu.

“…….. Đến tột cùng còn có vương pháp hay không.”

Nghĩ đến một lúc nữa Lương Cảnh cũng sẽ vào đây động phòng, hắn càng tức giận đến run người, liền có ý muốn đâm đầu vào tường mà chết quách đi.

Không lâu sau quả nhiên Lương Cảnh bước vào. Mang theo chút mùi rượu, không quá nồng, nhìn vô cùng hăng hái.

Nhìn thấy Đoan Mộc Nhan, có chút chột dạ: “Tiểu Nhan, mặc dù thuốc này dùng nhiều không tốt cho cơ thể, nhưng lúc này là tình huống đặc biệt, trẫm đảm bảo tuyệt không có lần hai.”

Đoan Mộc Nhan im lặng không lên tiếng, chỉ quay lưng lại về phía y, xem như khángnghị.

Mặc dù chưa thấy được mặt, nhưng nhìn thấy Đoan Mộc Nhan mặc hỉ phục Lương Cảnh thật sự thấy tâm mình dao động.

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, Lương Cảnh biết rằng việc động phòng hoa chúc là không thể xảy ra, y mặc dù không phải là Liễu Hạ Huệ (*), nhưng y cũng không khốn nạn đến mức đã ép buộc người ta động phòng còn đè người ta ra giường. (câu này ta chém,:v:v, thật ra câu gốc của nó dịch ra rất nhẹ nhàng, nhưng ta thấy dịch nhẹ thì nó không thú với tình huống lúc này nên mới chém thế kia, nhưng ý nghĩa không khác mấy đâu, a hi hi hi hi)

Lương Cảnh thở dài, lại tiếp tục nói một mình: “Thái y nói ngươi mất trí nhớ tạm thời, đau đầu phát tác chính là biểu hiện của việc ký ức đang quay lại, muốn trẫm cùng ngươi nói chuyện trước kia, xem có thể hay không khiến người sớm nhớ lại.”

“Đa tạ hảo ý của hoàng thượng, nhưng thứ cho ta không dám tiếp nhận.” Đoan Mộc Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Trẫm biết, những việc có thể nói cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”, Lương Cảnh chân tâm thành ý nói, “Hoàng hậu, trẫm sau này nhất định sẽ bồi lại mọi thứ cho ngươi.”

“Câm miệng, không cho gọi ta như vậy!” Đoan Mộc Nhan tức giận nói, hai tai bị hỉ phục rọi đến đỏ ửng.

Lương Cảnh phẫn nộ: “Thôi. Ngươi cũng không cần phải lo lắng, trẫm đêm nay sẽ không động vào ngươi.”

Đoan Mộc Nhan không nhịn được, khăng khăng làm trái lại nói: “Nói rất êm tai, chỉ sợ chính mình làm không được.”

Một nén nhang sau, Đoan Mộc Nhan thật sự hối hận vì mồm mép nhanh nhảu của mình.

Hoàng đế bại hoại còn chút nhã nhặn này lúc đầu còn kiềm chế mấy phần, bị hắn kích động, liền nhào tới đem hỉ phục trên người hắn cởi sạch.

Đoan Mộc Nhan ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi dám…… A!”

Hắn hơi sơ suất không đề phòng, liền bị hôn đến thất điên bát đảo, môi bị dày vò đến tàn nhẫn, lúc buông ra liền thở hổn hển, hai gò má cùng viên mắt cũng không khống chế được mà ửng đỏ.

Lương Cảnh hai tay ở trên người hắn không kiêng kị mà sờ mó, kích thích, từ từ đưa ngón tay vào khu vực chật khít kia của hắn mà mở rộng.

Sau cùng ngắt lấy phần eo cứng nhắc của hắn. Đem cự vật to lớn tàn nhẫn mà đâm vào.

“A……Ngươi……Súc sinh!” Đoan Mộc Nhan đau đến mức hận không thể đem y giết ngay lập tức.

Nhấc chân muốn đạp, không nghĩ tới lại tạo điều kiện thuận lợi, khiến cự vật kia thêm sâu mấy phần.

Đoan Mộc Nhan eo mềm nhũn, cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ muốn thoát ra ngoài, trên người đối phương dùng sức cắn xuống mà trả thù.

Dấu cắn rướm cả máu. Lương Cảnh khó chịu hừ một tiếng, cũng không cách nào cùng hắn tính toán, chỉ có thể nhịn đau, hôn xuống khóe mắt ươn ướt của hắn. Phía dưới không ngừng luân động kịch liệt.

Đêm đẹp nhưng ngắn, không bằng cứ vùi đầu tận lực mà dày vò.

Đoan Mộc Nhan lúc đầu còn liên tục mà cắn, tận lực chuyên chú phản kháng, lúc sau dục vọng cũng từ từ nổi lên, ngược lại còn nhéo lấy eo Lương Cảnh tức giận mắng: “Chưa ăn cơm a! Dùng sức …….. A…….” (ôi Tiểu Nhan ơi là Tiểu Nhan mị không còn gì để nói với cưng nữa dồi.:v:v:v)

Lương Cảnh tất nhiên rất biết nghe lời, ngón tay vén lấy những sợi tóc trước mặt Đoan Mộc Nhan, tại khu vực ẩm ướt chặt khít kia không ngừng ra vào liên tục, chẳng biết từ lúc nào hai chân như bạch ngọc của Đoan Mộc Nhan đã vòng qua eo y, đang không ngừng co giật vì khoái cảm.

“Được rồi a……. Chậm một chút….. Ô……”

Lúc đạt đến cao trào, Đoan Mộc Nhan thanh âm đều đã chuyển sang khóc lóc, không chịu được phát tiết một hồi, mang theo một thân đầy dấu vết, mơ màng mà thiếp đi.

Lương cảnh cũng không nghĩ tình thế lại chuyển tiếp đột ngột như vậy, lúc qua loa thu dọn tàn cuộc lại hơi hơi có chút hối hận.

Không biết là nên tức giận hay buồn cười.

Lúc nãy dục hỏa khó nhịn không cảm giác được gì, lúc này mới phát hiện bản thân một thần đầy vết thương, hơi động một tí cũng đau đớn không chịu nổi.

Không thể làm gì khác hơn là thở dài, nằm lại trên giường đem người ôm vào trong lòng, suy nghĩ tính toán đủ đường, cuối cùng có danh có phận rồi.

Cuối cùng cũng đã chính thức là người của trẫm rồi.

————–

(*)Liễu Hạ Huệ tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. (nguồn wiki)