Trấm Chi Mị

Chương 76-1: Khi mặt trời mọc sẽ kết thúc bi thương 1

Edit: phuogot_93
Beta: Hiên Viên Linh+Phong Nguyệt+phuogot_93

Chủ nhật, Hạ Thương Chu và Hạ Thiên bay đến Mỹ. Buổi tối hôm trước, Thẩm Lục Gia nói tin tức này cho Ngũ Mị, hơn nữa còn biểu hiện tôn trọng ý kiến của cô, tùy cô có muốn đến sân bay đưa tiễn hay không.

Ngũ Mị chống má hỏi anh: “Vậy anh hi vọng em đi à?”

Thẩm Lục Gia suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Anh cũng không biết.”

Ngũ Mị nhún nhún vai: “Em không muốn đi, em muốn ngủ nướng.” Nói xong thì đá bay dép lê, nằm lên giường.

“Bà xã, anh có hai việc muốn bàn bạc với em.”

“Nói đi.”

“Em xem, chúng ta đã kết hôn, anh là đàn ông, không thể đã kết hôn rồi mà vẫn còn ở nhà trước khi cưới của bà xã. Anh cũng có mấy căn hộ, em xem em thích căn nào, chúng ta trang hoàng cho tốt rồi chuyển vào ở. Đương nhiên, nếu em nói không thích tài sản đất đai nhà họ Hạ, thấy căn nào đang xây hoặc cho thuê chúng ta cũng có thể mua căn đó. Còn căn phòng này xem như nhà mẹ đẻ của em, em có thể về ở bất cứ lúc nào. Em nói thế có được không, bà xã?”

Ngũ Mị buồn cười nhìn Thẩm Lục Gia: “Được rồi, anh là chủ gia đình, anh quyết định là được. Em lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đi theo Thẩm Lục Gia.”

Thẩm Lục Gia hưng phấn hôn cô một cái: “Năm ngoái, Thanh Huy Viên bắt đầu mở bán, anh đã giữ lại một căn hộ kiểu duplex, xấp xỉ khoảng 792 mét vuông. Điều kiện bên đấy rất tốt, vị trí cũng không tồi, cách nơi này của em cũng không xa.” 

Ngũ Mị gật đầu: “Ừ, được.”

“Chuyện thứ hai.” Thẩm Lục Gia hơi ngập ngừng mở miệng: “Anh muốn nói chuyện có con với em.”

Lông mày đen xinh đẹp của Ngũ Mị hơi nhíu, một lúc lâu sau cô mới nói nhỏ: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Nói thật, em có chút sợ hãi. Không phải sợ đau, em sợ bản thân không gánh vác nổi một sinh mệnh khác. Em không biết làm một người mẹ tốt như nào, em sợ bản thân sẽ hủy hoại cuộc sống của một đứa trẻ. Đương nhiên trong lòng em càng sợ sẽ hủy hoại cuộc sống của chính mình. Em thừa nhận nghĩ như vậy là ích kỷ, em rất coi trọng bề ngoài, em sợ có thể sẽ biến dạng, mập mạp, trở nên không xinh đẹp, em càng sợ sau khi sinh con sẽ không còn là mình, trở thành một người phụ nữ mỗi ngày sống trong tã và sữa của trẻ con. Lúc em dạy học ở trường Ngoại ngữ, các đồng nghiệp nữ bên cạnh từ khi sinh con, trọng tâm câu chuyện mỗi ngày đều là nhờ người mua sữa bột nhập khẩu, màu sắc phân của đứa trẻ bình thường hay không bình thường, hôm nay bảo bối lại nói thêm được một chữ, trong mắt các cô ấy ngoài khối thịt rớt xuống từ trên người mình ra thì không nhìn thấy cái gì khác. Những lúc như thế, em lại cảm thấy trẻ con giống như quái vật vậy, cắn nuốt giấc mộng, tinh lực và cả tình yêu của cha mẹ chúng. Cho nên, em rất sợ, anh có thể hiểu cảm giác này không? Lục Gia.”

Thẩm Lục Gia nắm tay cô: “Anh hiểu rõ. Anh biết em vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng mà không sao, em muốn khiêu vũ thì cứ khiêu vũ trước, đợi đến khi em sẵn sàng, lúc nào bằng lòng sinh thì chúng ta sẽ có con.” Kết hôn là vì yêu nhau, không phải vì để cô sinh con cho anh. Đương nhiên ý nguyện của cô quan trọng hơn.

“Cảm ơn anh, ông xã.” Ngũ Mị cảm động, vươn tay ôm cổ Thẩm Lục Gia.

“Chúng ta đi ngủ thôi.” Thẩm Lục Gia nhanh nhẹn mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy Durex bên trong ra

“…” Ngũ Mị trợn to mắt, đàn ông vĩnh viễn đều là người như vậy.

Bởi vì 10 giờ 45 phút sáng hôm sau cha con Hạ Thương Chu đã bay nên Thẩm Lục Gia thức dậy sớm. Ngũ Mị vẫn đang ngủ, tối hôm qua kịch liệt quá nên cô ngủ rất say. Thẩm Lục Gia cẩn thận hôn nhẹ lên trán cô, mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường đi rửa mặt.

Sau khi ra cửa, anh lái xe thẳng đến công viên nhỏ gần sân bay, anh và Tô Quân Nghiễm đã hẹn đón Hổ Phách ở đó.

Đợi khoảng 10 phút, chiếc Volvo của Tô Quân Nghiễm xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thẩm Lục Gia xuống xe, đi về phía chiếc xe Volvo.

Tô Quân Nghiễm cũng ôm con gái xuống xe. Hổ Phách thấy Thẩm Lục Gia từ xa đã vẫy tay về phía anh: “Chú Thẩm.” Cô bé đang thay răng, nói chuyện có chút khó khăn. Thẩm Lục Gia nghe được bật cười, ôm cô bé từ trong cánh tay bạn tốt, nói đùa: “Hổ Phách, sao răng cửa của cháu chỉ còn lại một cái thế hả?”

Hổ Phách che miệng, muốn trả lời nhưng lại thấy mở miệng không tiện, lúc này mới buồn bã hé miệng nói: “Cháu đang thay răng, mẹ nói mỗi người đều phải thay răng, chú Thẩm đừng cười cháu, thay răng chứng tỏ là cháu trưởng thành rồi.”

Tô Quân Nghiễm nhạy cảm phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của bạn tốt, trêu ghẹo nói: “Lục Gia, cách mạng thắng lợi rồi, chúc mừng chúc mừng.”

Thẩm Lục Gia cũng cười vui vẻ: “Tớ mới lĩnh giấy chứng nhận, đợi một thời gian nữa sẽ mời các cậu uống rượu.”

“Mẹ cậu có biết không?” Tô Quân Nghiễm biết được chút ít nội tình.

Sắc mặt Thẩm Lục Gia trầm xuống: “Bà ấy chưa biết.”

“Cậu vẫn nên nói sớm cho bà ấy, còn hơn là để bà ấy nghe được tin tức từ người khác.”

Thẩm Lục Gia gật đầu.

Tô Quân Nghiễm vỗ vai anh: “Đừng lo lắng. Ban đầu cha tớ cũng không đồng ý cho tớ và Ngu Cảnh ở cùng nhau, sau này cũng bị dao động đấy thôi. Đúng rồi, gần đây cậu có liên lạc với Phó Tư không? Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy vài lần nhưng không được, không lẽ người này ở Moscow ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đến cả bạn bè cũ cũng không thèm quan tâm?”

“Lần trước tớ đến lấy nhẫn cũng có liên lạc với cậu ấy. Trong điện thoại cảm giác tâm trạng cậu ấy không được tốt.”

Tô Quân Nghiễm nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chín rưỡi, cậu đưa Hổ Phách đi đi. Tớ không qua đâu, ở trong xe chờ các cậu.”

Thẩm Lục Gia biết anh ngại thân phận, không tiện xuất hiện ở sân bay nơi người đến người đi rất đông này, gật đầu thông cảm: “Tớ đưa Hổ Phách đi trước, nửa tiếng nữa quay lại.”

“Ừ, nhớ kỹ phải trả lại nguyên vẹn, đừng để cái tên nhóc thối họ Hạ chiếm tiện nghi con gái bảo bối của tớ.” Tô Quân Nghiễm đùa nói.

Thẩm Lục Gia bật cười, mới đi được hai bước lại nghe thấy Hổ Phách ở trong lòng quay đầu kêu lên: “Ba ơi, quà, quà con tặng cho Hạ Thiên vẫn ở trong xe.”

Tô Quân Nghiễm bị con gái sai cầm túi quà, đặt vào tay Thẩm Lục Gia: “Cậu cầm đi, rất nặng.” 

Thẩm Lục Gia lắc đầu cười khổ, người này đúng là xem con gái như viên ngọc để nuôi, nhưng mà nếu suy nghĩ lại một chút, nếu Ngũ Mị sinh cho anh một cô con gái, chắc chắn anh cũng sẽ cưng chiều hết sức.

Phòng chờ ở sân bay. Từ xa đã thấy Hạ Thương Chu dắt tay Hạ Thiên nghiêng ngó đầu. Ở quầy cách bọn họ không xa, trợ lý Triển Học Khiêm của Hạ Thương Chu đang tiến hành thủ tục ký gửi hành lý.

“Hổ Phách!” Hạ Thiên tinh mắt nhìn thấy “người tình bé nhỏ”, kích động hô.

“Hạ Thiên! Hạ Thiên!” Hổ Phách ở trong lòng Thẩm Lục Gia ra sức vẫy hai tay. Thẩm Lục Gia đành phải bước nhanh chân hơn.

Cô không đến. Hạ Thương Chu không biết là buồn hay may mắn nữa. Buồn vì không được gặp mặt cô lần cuối cùng? May mắn vì không phải gặp mặt cô lần cuối?

Đến trước mặt họ, Thẩm Lục Gia buông Hổ Phách xuống, hai đứa nhỏ lập tức tiến lên cùng nhau, ríu rít nói chuyện.

Ánh mắt Hạ Thương Chu thương tiếc nhìn con trai bên cạnh, cúi đầu nói cảm ơn Thẩm Lục Gia: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Thẩm Lục Gia vừa nói xong thì phát hiện giữa hai người họ lại rơi vào cục diện bế tắc không có lời nào để nói. Vì thế hai người đàn ông cao lớn cùng xoay người, nhìn hai đứa trẻ lưu luyến không rời tạm biệt nhau.

“Chú ấy là ba cậu à, dáng dấp cũng đẹp trai không kém ba tớ đâu.” Hổ Phách quay đầu nhìn Hạ Thương Chu đánh giá.

“Tớ phải đi nước Mỹ cùng ba.” Hạ Thiên cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói không đành.

“Nước Mỹ sao, mẹ tớ cũng từng đưa tớ đến. Vườn quốc gia Yellowstone và thác nước Niagara rất thú vị. Cậu nhớ bảo ba đưa cậu đi.” Hổ Phách nói chuyện rất chậm rãi giống như một người lớn vậy. 

Lông mi dài và cong của Hạ Thiên hơi rung: “Hổ Phách, cậu sẽ nhớ tớ chứ?”

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Hổ Phách quay đầu gọi Thẩm Lục Gia: “Chú Thẩm, có thể đưa quà tặng cho cháu không?”

Thẩm Lục Gia cười gật đầu, đưa túi quà cho cô. Hạ Thương Chu dễ dàng nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay anh. Trong nháy mắt, trái tim giống như bị cái gì đó nghiền qua, đau đớn hội tụ lại. Anh biết anh nên mỉm cười chúc phúc một câu: Chúc mừng. Nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không nói nên lời. Anh không rộng lượng và phong độ đến vậy.

Hổ Phách lập tức đặt quà tặng trên mặt đất, sau đó cởi dây buộc, lấy thứ gì đó bên trong giống như đang hiến vật quý.

“Hạ Thiên, ba quyển sách này là “A child’s history of the World, A child’s geography of the World và A child’s history of the Art” của Hillyer, là bộ sách tớ thích nhất, tặng cho cậu. Còn có tấm thiệp chúc mừng năm mới tớ viết cho cậu. Còn có bức tranh tớ vẽ, vẽ cậu đó. Đúng rồi, còn có một bộ bút màu 48 màu ở nước Anh và một cục tẩy Totoro, còn có mùi thơm.”

Thẩm Lục Gia khẽ cười, con gái bảo bối của Quân Nghiễm sắp đưa cả tài sản cho người yêu nhỏ rồi.

Mỗi câu cô bé nói, Hạ Thiên đều nghiêm túc gật đầu một cái. Đợi đến khi Hổ Phách dâng hết vật quý, cậu mới lấy balo trên lưng xuống, mở khóa, lấy cuốn album ảnh bên trong ra, có chút ngượng ngùng nhét vào lòng Hổ Phách: “Trong này đều là ảnh cha tớ chụp cho tớ, cậu giữ lại có được không?”

Hổ Phách ôm chặt cuốn album: “Tớ sẽ cất kỹ.”

Giọng nữ ngọt ngào thông báo trên loa phát thanh: “Hành khách đi New York Mỹ xin hãy chú ý, chuyến bay mang số hiệu LA7866 sẽ hết thời gian làm thủ tục vào lúc 10h15 phút, những hành khách chưa làm thủ tục mời đến quầy số 9 để tiến hành làm thủ tục. Cảm ơn!”

Hạ Thương Chu bước lên, cầm túi quà giúp con trai, xoa xoa đầu cậu bé: “Chúng ta phải đi thôi, đến giờ rồi.”

“Hổ Phách, tớ đi rồi, còn có thể là bạn tốt nhất của cậu không?”

“Đương nhiên rồi, cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của tớ. Chúng ta ngoắc tay nào.”

Theo câu nói, hai ngón út nhỏ bé móc lại với nhau một chỗ. Hạ Thương Chu nhìn hai đứa trẻ nghiêm túc giao hẹn, trong mắt có chút buồn. Trên thế giới này, anh không có người yêu, chỉ còn lại người thân duy nhất này. Thỏ trắng cô đơn đi đông nhìn tây, quần áo mới tốt, người cũ lại hơn. Không người nào hiểu rõ cảm giác xa cách như anh, có lẽ con người khi còn sống, cần học cách đối mặt với sinh mệnh mới như thế nào mới là quan trọng nhất, khi những thứ quan trọng lần lượt mất đi, có khi rất vội vàng, nhiều khi chúng ta còn không kịp vĩnh biệt. Mà con anh, rõ ràng là may mắn hơn anh.

Đưa tay ôm lấy Hạ Thiên, Hạ Thương Chu mỉm cười với Hổ Phách: “Hổ Phách, cám ơn cháu. Lần sau đến Mỹ, hoan nghênh cháu đến nhà chúng ta làm khách.”

“Vâng, khi nào được nghỉ học cháu sẽ đến thăm Hạ Thiên.”

Khẽ gật đầu với Thẩm Lục Gia, Hạ Thương Chu ôm con trai, bước nhanh đến trạm kiểm tra an ninh, ở đó, Triển Học Khiêm đang nôn nóng chờ bọn họ. Hạ Thiên bị ôm trong ngực vẫn ngoan cố ngoái đầu về phía bên này. Thẩm Lục Gia cũng ôm lấy Hổ Phách. Hai đứa trẻ cách biển người, ánh mắt vẫn luôn dính lấy nhau.

Cho đến tận khi không nhìn thấy ba người Hạ Thương Chu nữa, Hổ Phách mới nhớ đến nói chuyện với Thẩm Lục Gia, thì lại bị tiếng khóc thu hút ánh mắt.

Đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi, chắc là sắp xa cách, cô gái đau lòng tựa vào vai người yêu khóc không ngừng, người con trai mặc áo lông màu xanh da trời bị ướt một mảng lớn.

“Chú Thẩm, tại sao bọn họ lại khóc thế? Không phải là có máy bay và điện thoại sao? Mỗi lần mẹ đi máy bay ra nước ngoài, chưa bao giờ gục vào người ba khóc cả.” Hổ Phách dường như không thể hiểu được.

“Bởi vì không phải mỗi lần chia xa đều có thể gặp lại...” Thẩm Lục Gia nhìn ánh mắt trong sáng như thủy tinh của cô gái nhỏ, khẽ nói.

Sau khi trả lại Hổ Phách “còn nguyên vẹn” cho Tô Quân Nghiễm, hai người mỗi người một ngả. Thẩm Lục Gia quyết định về nhà họ Thẩm một chuyến.

Vẫn là con đường núi quanh co ngoằn ngoèo như trước nhưng lá của hàng cây hai bên đường đã không còn, chỉ còn lại những nhánh cây, vì thế, con đường nhìn rộng rãi và sáng hơn mùa hè rất nhiều.

Đến nhà cũ, trong sân, cỏ cây mơ hồ có thể nhìn thấy sương đọng, chậu cây mai vàng anh gửi tới lần trước bị đánh đổ ở trên đất, chậu tử sa cũng bị thủng một lỗ lớn. Anh thở dài, dự cảm lần nói chuyện này sẽ kết thúc trong không vui.

Đẩy cửa ra, thím Trương đang cầm chổi lông gà phủi bụi xung quanh. Thấy anh, bà có chút kinh hỉ buông chổi lông gà xuống: “Lục Gia đã về à? Ôi, cháu mà gọi điện thoại cho thím trước, thím sẽ mua những món cháu thích ăn.”

“Thím không cần đặc biệt lo cho cháu vậy đâu. Mẹ cháu đâu rồi? Đang ở trên tầng sao?”

Nhắc tới Lục Nhược Nhu, thím Trương thở dài: “Ở trên tầng. Hôm trước bà ngoại cháu gọi điện cho phu nhân, khuyên bà ấy trở về Nghi Nam sống cùng bọn họ. Phu nhân không đồng ý, nói con gái đã gả đi như nước hất ra ngoài, dù chết cũng phải chết ở nhà họ Thẩm, không thể về nhà để cho người khác chê cười. Lục Gia, dì có mấy lời muốn nói, dì biết cháu bận công việc, nhưng dù bận cũng phải thường xuyên về thăm mẹ cháu một chút. Dù bà ấy có ngàn điều sai thì vẫn là mẹ cháu.”

Thẩm Lục Gia im lặng không nói, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Thím nói đúng. Là cháu không tốt.” Nói xong, bước chân nặng nề đi lên tầng.

Lục Nhược Nhu đang ở trong phòng ngủ nghe Côn Khúc, nữ diễn viên đang hát đến đoạn Sơn Pha Dương trong vở “Mẫu đơn đình kinh mộng”: “Không có sự hỗn loạn khó khăn từ tình yêu trai gái, bất ngờ làm lòng người u oán. Ta sinh ra là tiểu thiền quyên, lấy tên giống như thần tiên quyến. Mối lương duyên ném thanh xuân đi xa! Ai thấy ta ngủ? Nhưng lại thấy ngại ngùng. Nghĩ mơ mộng, cùng cảnh xuân chuyển động ngầm. Kéo dài đến trong lời nói? Chết đuối, hắt lên cuộc đời, không thể tra hỏi.” Nghe đến chỗ xúc động, bà thậm chí còn ngâm nga theo, đương nhiên bà tuyệt đối sẽ không bằng lòng thừa nhận ở một mình trong phòng rất cô quạnh, thế nên mới muốn bên người có thêm tiếng người.

“Mẹ.” Thẩm Lục Gia khẽ gọi.

Lục Nhược Nhu ngước mắt nhìn con trai: “Rốt cuộc cũng chịu về đây?” Nhưng tay lại di chuyển nút âm lượng, điều chỉnh âm lượng xuống thấp đi nhiều.

Trực tiếp nói thẳng với mẹ là đã kết hôn với Ngũ Mị, chắc chắn sẽ nhận được phản đối dữ dội của bà, không bằng nói rõ thân thế của cô ấy trước. Thẩm Lục Gia âm thầm cân nhắc một chút, từ từ nói: “Mẹ. Con có chút chuyện muốn giải thích với mẹ.”

Lục Nhược Nhu ngẩng đầu nhìn con trai, anh đứng ngược sáng, gương mặt cũng vì vậy mà sáng lên, rất giống với cha của anh - Thẩm Tự. Thẩm Tự. Thẩm Tự. Trong lòng Lục Nhược Nhu yên lặng nhớ kỹ cái tên này, ánh mắt xa vời.

Vẻ mặt của mẹ anh rất kỳ lạ, không biết là có đang nghe hay không, nhưng mà Thẩm Lục Gia vẫn hắng giọng một cái, bắt đầu giải thích: “Ngũ Mị không phải con gái của Cố Khuynh Thành. Tên thật của cô ấy là Yến Thím Quang, là chị gái song sinh của Yến Tu Minh. Sau này bởi vì xảy ra một chút chuyện, cô ấy bị mất liên hệ với gia đình, được Cố Khuynh Thành mang đến nước Pháp.”

Bởi vì nội tình rất phức tạp, Thẩm Lục Gia chỉ nói những tin tức mấu chốt.

Lục Nhược Nhu cười như không cười nhìn thẳng con trai, nói chậm rãi: “Nói với mẹ chuyện này để làm gì? Con cho là Ngũ Mị không phải con gái của Cố Khuynh Thành thì mẹ sẽ chấp nhận cô ta hả? Mẹ chính là ghét cô ta luôn dựa vào đàn ông mà làm việc, đương nhiên, nếu cô ta là con gái Cố Khuynh Thành thì lại càng ghét hơn.”

“Mẹ, mẹ không hiểu cô ấy. Cô ấy không như mẹ nghĩ đâu.” Thẩm Lục Gia mất công giải thích.

“Cô ta không giống như mẹ nghĩ? Mẹ thấy cô ta không như con nghĩ mới đúng. Con có biết mấy tháng trước mẹ từng mời cô ta đến uống trà, trước khi đi cô ta nói gì?” Làn da của Lục Nhược Nhu bởi vì ở lâu trong nhà nên trở lên trắng và trong suốt, mơ hồ còn mang theo màu xanh, giờ phút này bởi vì cười khẩy nhìn càng không giống với người sống, mà giống như một pho tượng bằng ngọc lạnh băng.  

“Cô ta nói: Có vào cửa hay không không quan trọng, mùa đông đến, ban đêm nằm ngủ bên cạnh không có thứ có nhiệt độ ổn định phát ra hô hấp mới là khó khăn. Như vậy, một cô gái con nhà gia giáo có thể nói những lời này ra khỏi miệng được sao?”

Thẩm Lục Gia biết ngoài miệng Ngũ Mị là người không dễ dàng tha thứ, nhất là sau khi bị đắc tội, mà tính cách mẹ của anh, anh cũng hiểu rõ hơn ai hết, tất nhiên là nói chọc vào cô, chuyện này chắc chắn là một cây làm chẳng nên non.

“Con thay cô ấy xin lỗi mẹ. Mẹ, cô ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mẹ tha thứ cho cô ấy một chút.”

Mặt trời yên lặng thay đổi góc độ, ánh sáng chiếu lên bên trái Thẩm Lục Gia, chiếc nhẫn được khảm viên kim cương của anh lóe sáng màu đỏ. Lục Nhược Nhu nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tay trái của con trai. 

“Trên tay con đeo cái gì?”

Thẩm Lục Gia bình tĩnh trả lời: “Là nhẫn cưới, mẹ.”

“Nhẫn cưới?” Lục Nhược Nhu âm trầm lặp lại một lần: “Con đeo nhẫn cưới với ai?”

“Mẹ, con và Ngũ Mị đã đăng ký kết hôn rồi.”

“Tốt! Tốt! Rất tốt! Bây giờ con trai ngoan của tôi đã học được tiền trảm hậu tấu rồi. Thật sự rất có tiền đồ!” Mặt Lục Nhược Nhu cắt không ra máu, hai tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, mười ngón tay đâm sâu vào lớp da bọc bên ngoài, tĩnh mạch hiện trên mu bàn tay, nhìn qua rất đáng sợ.

Thẩm Lục Gia biết nhiều lời vô ích, lẳng lặng nói một câu: "Mẹ, xin lỗi." Sau đó không nói thêm gì nữa.