Nền đá đen cẩm thạch bị đôi giày cao gót bảy xen-ti-mét gõ lên rất có tiết tấu. Trên mặt gương phản xạ một bóng dáng thướt tha.
Cô tiếp tân của Thịnh Thời nhìn bước chân của cô gái kia, có chút há hốc mồm. Cô chưa từng gặp một người phụ nữ nào ngay cả bước chân đi đường cũng có thể gợi cảm như thế. Tư thế của cô gái không hề giống với những người xương như rắn trong giới giải trí, đi đường hận không thể vặn thành bánh quai chèo, ngay cả bộ ngực cũng hận không thể quăng vào trong ngực đàn ông. Vòng eo của cô lay động với biên độ không lớn, nhưng lại vừa đúng, kín đáo mà lại hấp dẫn, phong thái giống như "eo liễu khoản bãi, bộ bộ sinh liên" (*: eo mảnh lay động, bước đi sen nở) vậy. Bởi vì nhìn quá nhập thần, cô tiếp tân lại quên mất hỏi cô ấy xem có hẹn trước không. Đợi đến lúc bừng tỉnh, bóng dáng của người đẹp đã biến mất vào thang máy.
Trong thang máy, Ngũ Mị day day thái dương, nhẹ nhàng vận động cổ chân một chút, dưới đáy lòng lại nhịn không được hỏi thăm Nguyễn tổng biên tập một hồi. Tối hôm qua Nguyễn tổng biên thường ngày trừng hai mắt là có thể dọa trợ lý thành lắp bắp nhưng giờ lại nước mắt nước mũi chạy đến chung cư của cô, cả người thất hồn lạc phách, chỉ lặp lại một câu "Hắn về nước Mỹ rồi, rốt cuộc mình sẽ không gặp được hắn nữa."
Trong lòng cô biết nhất định là do Tần Diệc Tranh, nghĩ thầm rằng Nguyễn Nguyên xả hết tâm tình thì sẽ lại là một anh hùng. Vì thế bình tĩnh ngồi xếp bằng trên đệm lót tập yoga, tập xong trọn vẹn bài thức cò trắng, thức hồ điệp, thức thúc giác, thức rắn hổ mang, thức động tác Shiva, đang duỗi thẳng chân khom lưng tập bài thức thần hầu thì bỗng nhiên Nguyễn Nguyên ngừng khóc, kinh động lòng người nói ra một câu, "Mình muốn đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng. Cậu thay mình đi phỏng vấn Thẩm Lục Gia nhé." Dứt lời, đưa tay mở túi ra lấy một chồng tư liệu phỏng vấn quẳng xuống trước mặt cô rồi chạy mất. Thật đáng thương cho cô, đang giạng thẳng chân nên không có cách nào đứng dậy ngay lập tức để bắt lấy Nguyễn Nguyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng mềm mại đeo dép lê kia đạp cửa bỏ chạy khỏi phòng, để lại đôi giày cao gót đắt tiền làm thủ công bằng da cá sấu tội nghiệp nằm lại trên sàn gỗ.
Ngũ Mị cô vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, người phụ nữ Nguyễn Nguyên kia lại vì đàn ông mà đâm bạn thân hai phát đao. Đây chính là hậu quả của việc vô ý kết bạn xấu mà. Châm chọc xong xuôi, vừa vặn thang máy cũng đến tầng cao nhất.
Chầm chậm ra khỏi thang máy, Ngũ Mị đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tiết Tâm Lộ vốn đang thu xếp lại tài liệu liền nhanh chóng đứng dậy ngăn cô lại, "Xin lỗi cô, bởi vì không nhận trước được điện thoại nội bộ, xin hỏi cô là…?"
"Tôi là biên tập Nguyễn Nguyên của ‘Lang Sắc’, đã hẹn phỏng vấn với Thẩm tổng của các cô vào buổi chiều." Ngũ Mị mỉm cười nói với thư ký.
Nếu không phải Thẩm tổng ở trong văn phòng phía sau, Tiết Tâm Lộ thật muốn thét chói tai, biên tập của ‘Lang Sắc’ ư! Người biên tập thần bí Lang Sắc đó! Cô ấy nói năm nay thịnh hành màu ngà, trong các cửa hàng một kiểu màu ngà cũng đều bán sạch hết, cô ấy nói các biển hiệu thời trang mùa xuân mới ra nhìn qua rất vụng về, vậy các biển hiệu này cũng đừng mong sẽ bán được một cái.
Hiện tại người thật đang đứng ở trước mặt cô, dáng người cao gầy, trên người là chiếc áo sơ-mi màu trắng bằng sợi đay, dưới cổ áo rộng buộc một chiếc khăn lụa màu vàng xen lẫn màu đen, phía dưới mặc chiếc quần cao đến eo màu xanh xám rộng rãi, càng tôn lên đôi chân thẳng lại dài. Hơn nữa gương mặt của cô cũng rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, giống như vực sâu đen thăm thẳm, dường như chỉ nhìn một lần sẽ chìm ở trong đó vậy.
"Nguyễn biên tập có thể cho tôi xin chữ ký được không?" Tiết Tâm Lộ biết rõ đạo lý phải tận dụng thời cơ nếu không sẽ lỡ mất.
"Đương nhiên có thể." Ngũ Mị cười híp mắt bắt chước nét chữ của Nguyễn Nguyên ký tên cho thư ký. Tiết Tâm Lộ vô cùng biết ơn rồi cẩn thận để bản bút ký vào ngăn kéo trong cùng, lúc này mới mời Ngũ Mị đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cùng với một tiếng trầm ổn "Mời vào", Ngũ Mị thướt tha bước vào văn phòng của Thẩm Lục Gia.
Trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều chợt lóe lên sự ngạc nhiên.
Ồ, thì ra là anh ta.
Ồ, lại có thể là cô ấy.
"Cô không phải Nguyễn Nguyên." Thẩm Lục Gia lạnh nhạt mở miệng, người khác có lẽ chưa được gặp tổng biên tập thần bí khiêm tốn của ‘Lang Sắc’, nhưng anh đã từng gặp qua.
"Cô ấy đi tìm Tần Không Động rồi, tôi đến thay cô ấy làm phỏng vấn." Ngũ Mị thoải mái nói thẳng, lại cười như không cười nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mắt, "Sao vậy, Thẩm tổng không mời ngồi sao?"
"Cô là ai?" Lần trước tình cờ gặp ở Minh Sắc, cô là người mặc váy đỏ nhảy Flamenco, khi nhờ anh giúp đỡ lại tự xưng là sinh viên, sau cùng còn ra tay đùa bỡn Lạc nhị một phen. Sau chuyện đó Lạc nhị đi tìm Tô Chiết muốn hắn giao người, nhưng Tô Chiết lại chết sống không chịu nói ra. Hôm nay nhìn thấy, cô lại biến hoá nhanh chóng thành phóng viên thay thế Nguyễn Nguyên đi phỏng vấn. Xuất thân từ thế gia, thần kinh của Thẩm Lục Gia đã lập tức căng thẳng. Ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp ở đối diện.
Ngũ Mị trào phúng cười, "Thẩm tổng có chứng vọng tưởng bị hại à. Tôi chỉ là một người qua đường Giáp không quan trọng, chẳng qua là nhận sự ủy thác của người khác mà hết lòng làm việc, bằng không thà rằng tôi nằm ở trên giường ngủ." Nói xong vừa tự nhiên ngáp một cái, cổ áo sơ-mi trắng lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh càng tôn thêm vẻ mê người, vừa kéo cái ghế qua, không coi ai ra gì ngồi đối diện trước bàn làm việc rộng lớn của Thẩm Lục Gia.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Thẩm Lục Gia vang lên tiếng ‘đinh đinh’.
"Chào anh —— "
"Thẩm tổng, tôi là Nguyễn Nguyên. Thật ngại quá, tôi có chút việc gấp, cho nên phải mời bạn của tôi đi phỏng vấn ngài. Ngài yên tâm, cô ấy là thạc sĩ đã tốt nghiệp tại học viện kinh tế chính trị truyền thông Paris, trước đây đã từng phỏng vấn Sở thừa tước của Anh quốc, thượng giới Lôi đế Rex..."
Thẩm Lục Gia còn chưa nói tiếp, thì thấy Ngũ Mị ở bàn đối diện thò người ra trực tiếp cầm lấy ống nghe ở trong tay anh, bởi vì tư thế này, anh rất không cẩn thận nhìn thấy áo ngực viền hoa với một khe sâu khác, mặt hơi đỏ lên, rất nhanh Thẩm Lục Gia đã lướt ánh mắt đi.
Ngũ Mị không chút nào phát hiện cảnh xuân kiều diễm trước ngực mình đã rơi vào trong mắt người đàn ông đối diện. Cô hung dữ nói, "Nguyễn tổng biên tập, đạo đức nghề nghiệp của cậu đâu rồi? Chính cậu truy đuổi đàn ông nhưng lại giao cho mình cục diện rối rắm này?"
Cục diện rối rắm... Là chỉ anh à? Thẩm Lục Gia không khỏi bật cười.
Nguyễn Nguyên nhanh chóng nịnh nọt, "Mình trở về sẽ đến chỗ cậu nhận tội chịu đòn, hiện tại chỉ cầu cô nãi nãi cậu giúp mình làm cuộc phỏng vấn này, bằng không ‘Lang Sắc’ kỳ này bị bỏ trống rồi."
"Mình nhận việc này cũng được, cậu phải theo quy tắc của mình, dựa theo giá trị con người của Thẩm tổng, phỏng vấn nhân vật như vậy mình muốn một vạn hai, ngoài ra mình còn muốn đôi khuyên tai đá đen kia của cậu."
Đầu bên kia điện thoại, Nguyễn Nguyên gần như muốn hộc máu, người phụ nữ này quả thực là thừa dịp cháy nhà đi ăn cướp, nhưng không đồng ý cô ấy, cô ấy quyết sẽ không để ý đến tình cảm mà phủi sạch gánh nặng ngay tại chỗ.
"Đều theo ý cậu." Nguyễn Nguyên yếu ớt ỉu xìu đáp ứng.
Ngũ Mị nghe được câu trả lời, khóe môi cong lên, vẻ mặt vô tội đưa ống nghe lại cho Thẩm Lục Gia, "Thẩm tổng, trả điện thoại lại cho anh."
Thẩm Lục Gia nghẹn họng nhìn trân trối, lại nói với Nguyễn Nguyên vài câu rồi mới cúp điện thoại. Sau đó an tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái đối diện.
Ngũ Mị lại giống như không cảm giác được anh đang nhìn chăm chú, cô tùy ý nhìn đồ bày biện trong văn phòng. Rất tốt, không ra vẻ phong nhã giả dối lỗi thời, không có bức tranh giả cao minh, cũng không có cái gọi là bản vẽ đẹp của danh nhân dốc lòng vẽ, kết quả là, hình tượng Thẩm Lục Gia may mắn ba đời chuyển thành người có chút phẩm vị thành công ba đời.
Lấy máy ghi âm và giấy bút ra, lúc này Ngũ Mị mới nhìn về phía Thẩm Lục Gia, tươi sáng cười, "Thẩm tổng, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Thẩm Lục Gia thản nhiên mở miệng, "Tôi còn chưa biết thân phận thật của cô."
"Không phải Nguyễn biên tập đã nói cho ngài rồi sao? Tôi chỉ là tiểu nhân vật không quan trọng."
"Nếu như tôi kiên trì muốn biết thì sao?" Thẩm Lục Gia mặt không thay đổi nói.
"Thẩm tổng, không phải là ngài muốn theo đuổi tôi đấy chứ?" Con ngươi Ngũ Mị xoay chuyển, giảo hoạt nhìn thẳng vào Thẩm Lục Gia.
Thẩm Lục Gia bị nghẹn một chút, lát sau anh mới hờ hững nói, "Có lẽ tôi nên gọi cô là Medusa?"
Xem ra người đàn ông này khôn khéo lại khó trị vượt xa dự đoán của cô. Ngũ Mị hé môi cười, "Tên chỉ là biệt hiệu mà thôi. Thẩm tổng muốn gọi gì thì cứ gọi thế đi, cho dù ngài muốn gọi tôi là bồ câu nhỏ hay tiểu bách hợp tôi cũng sẽ không để ý."
"Tôi nghĩ hay là tìm Nguyễn tổng biên tập đổi thời gian phỏng vấn cho thỏa đáng thì hơn." Thẩm Lục Gia sừng sững bất động.
Lần này đến phiên Ngũ Mị nghẹn họng. Người đàn ông này sao lại khó chơi như vậy chứ. Nhưng vì đôi khuyên tai vàng đá đen kia, cô nhịn, phẫn nộ thú nhận, "Ngũ Mị, giảng viên dạy tiếng nước ngoài của học viện Nhất Mai, Lận Xuyên." Nói xong liền ấn xuống nút ghi âm, không có ý tốt ném ra vấn đề thứ nhất: "Thẩm tổng, ngài xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, nhưng không tiếp nối gia đình mà lựa chọn ngành tài chính, hiện giờ Thịnh Thời đã là một trong những công ty đầu tư hàng đầu, gia đình của anh liệu có ảnh hưởng gì đến việc này không?"
"Làm tài chính là nghề mà tôi thấy hứng thú, không có quan hệ tới xuất thân của tôi, nhưng tất nhiên tôi phải cảm ơn gia đình của tôi đã tôn trọng tôi và cho tôi quyền được lựa chọn. Cũng không thể phủ nhận, dòng họ tôi đã che chở cho tôi một phần, đồng thời tôi cũng phải tiếp nhận nhiều ánh mắt nhìn chăm chú hơn đến từ bốn phương tám hướng, khiến tôi không dám lười biếng thả lỏng chút nào."
Một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Dưới đáy lòng Ngũ Mị kêu một tiếng tốt.
"Thẩm tổng, ngài lý giải như thế nào về đầu tư ?"
Thẩm Lục Gia trầm ngâm một lát, "Theo tôi, đầu tư cũng có nghĩa là hai chữ ‘ích lợi’. Người làm kinh doanh trời sinh thấy lợi là làm, đầu tư chính là cố gắng giành lấy khả năng tối đa hóa lợi ích."
Ngũ Mị truy kích: "Gia huấn của họ Thẩm là ‘cần, cẩn, minh, khiêm, ôn, dũng, cung, nhượng’ (chăm chỉ, cẩn thận, quang minh, khiêm tốn, ôn hòa, dũng cảm, kính cẩn, khiêm nhường), tám chữ này hiển nhiên là lấy từ tư tưởng của Nho gia, mà sắc thái đầu tư đầu cơ có trái ngược với gia giáo đó hay không?"
"Không, từ trước đến giờ đầu tư không đơn thuần chỉ là hành vi đầu cơ, giai đoạn đầu là quan sát và đánh giá cần 'minh'; khi lựa chọn cần 'dũng' ; khi đạt được lợi nhuận hàng năm từ 25% trở lên thì cần 'cẩn' ."
... ...... ...... ...... ...... .........
Hai người một hỏi một đáp, Thẩm Lục Gia kinh ngạc với sự sáng tạo nhanh nhẹn của Ngũ Mị, cô không mang bản thảo phỏng vấn, dường như tất cả vấn đề đều khắc vào trong đầu của cô, hoàn toàn đan xen, đơn giản rõ ràng nói điểm chính, đồng thời lại mang theo mũi nhọn rất mạnh mẽ.
Ngũ Mị nhận thấy Thẩm Lục Gia có tư duy vô cũng kín đáo, cô đặt ra những vấn đề ‘miên lý tàng châm’ (trong bông có kim) nhưng anh ta cũng không lảng tránh, cũng không vòng vèo, mà là nghiêm túc trả lời, dùng câu từ không có chỗ nào để chỉ trích. Hơn nữa Thẩm Lục Gia khác hoàn toàn với những kẻ con em thế gia mà cô thấy qua kia, trên người anh ta có một loại khí chất thong dong sâu sắc hiếm thấy, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể lay động anh ta vậy.
"Thẩm tổng, bạn bè trong giới của anh đều ít nhiều có vài vụ tai tiếng với minh tinh thục nữ, duy chỉ có ngài, chưa bao giờ xuất hiện trên tin tức về tình cảm, ngài giữ mình trong sạch như vậy là bởi vì trong lòng có người hay là vì nguyên nhân gì?"
Thẩm Lục Gia nhìn về phía cô gái đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi nhớ rõ trên ‘Tinh văn’ đã từng có lời bàn về tôi. Hình như là một thời gian trước."
Nguyễn Nguyên thu thập tư liệu lại bỏ lỡ chuyện này sao? Ngũ Mị nhếch môi cười cười, "Ồ, phải không? Xem ra Thẩm tổng cũng cho rằng đàn ông trong sạch là một loại vô năng, giống như chúng ta có thói quen gọi một cô gái ngoài 30 tuổi chưa lập gia đình là lão xử nữ vậy."
Thẩm Lục Gia nhìn vẻ mặt yêu kiều của cô gái đối diện, cô vẫn để mặt mộc như trước, chỉ thoa một chút son môi màu hồng phấn. Có lẽ cô không được coi là rất đẹp, nhưng lại có một loại phong tư khó có thể nói lên lời. Giống như một đóa bạch hoa chỉ nở trong đêm mùa hè oi bức ẩm ướt vậy, không phải sáng rực, cũng không phải tối đen như mực, mà là vừa sáng vừa tối rất sinh động.
Thẩm Lục Gia đàng hoàng nói, "Kỳ thật tôi chỉ là dính chút ánh sáng của bạn bè mà thôi, cậu ta và một vị tiểu thư kích động hôn nhau bị phóng viên giải trí chụp được, mà tôi lại bất hạnh trở thành bối cảnh thịt người."
Vẻ mặt của anh vô cùng đứng đắn, dường như còn mang theo một chút buồn rầu, Ngũ Mị bất giác lộ ra một nụ cười tươi thật lòng, cô cười rộ lên thật giống như cành hoa run rẩy vậy, phảng phất như một nụ hoa lê phủ đầy tuyết, bị cô cười, tuyết trên cánh hoa liền chấn động rơi xuống, lộ ra nhụy vàng nhạt, trong gió lạnh, khiến tâm can người khác cũng đều run rẩy theo. Thẩm Lục Gia lại có chút bối rối, chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Tác giả có lời muốn nói: ta cảm thấy một chương này Thẩm tổng manh bạo rồi . . . Giống như một con chó săn nhỏ. . . Trung khuyển là giống loài mà ta không đề kháng được a. . .