Dù nghe tin tốt trước hay là tin xấu trước thì kết quả cuối cùng khẳng định vẫn là phải nghe cả hai tin.
Kiều Nhân đưa tay xoa bóp cổ, sau đó dùng sức quay đầu, vừa quay lại đã thấy Vương Quân đang đứng ở cửa.
Nửa phút sau, anh ta lướt qua một lượt tất cả những người trong phòng: "Sao không ai nói gì?"
Nghe thấy anh ta nhắc nhở như vậy, ngoài Kiều Nhân ra thì mấy người khác lập tức có phản ứng, gần như đồng thanh cùng lúc: "Tin tốt!"
Có thể là do người có tuổi sẽ mang một loại khí chất gần gũi, đặc biệt là Kiều Nhân và Vương Quân làm việc với nhau đã lâu, càng lúc càng cảm thấy tính cách của vị tiền bối này khá tốt, luôn thân thiện với các nhân viên mới trong phòng như bọn họ.
Loại phẩm chất tốt đẹp này có thể là do năm tháng tích lũy tạo thành.
Trên người Kỷ Hàn Thanh không có được thứ đó.
Tâm tư Kiều Nhân lơ đãng nửa giây, sau khi tiếng nói đồng thanh mạnh mẽ của mọi người kết thúc, liền lặng lẽ giơ tay: "Thầy, em muốn nghe tin xấu trước."
Vương Quân liếc nhìn cô một cái, "Đợi lát nữa sẽ nói cho em biết tin xấu là gì."
Ý là cô đang lấy ít địch nhiều, không có cơ hội được nghe tin xấu trước đâu.
Vương Quân ho một tiếng, nghiêm túc: "Tin tốt là gần đây có một nhiệm vụ cần hai người của phòng chúng ta, tương đương với việc được miễn phí đi du lịch một lần. Tiền lương tăng ca thì đương nhiên không cần phải nói, còn có tiền thưởng thêm nữa."
Vừa nói vậy, mấy người lập tức liếc nhìn nhau, dù thế nào cũng cảm thấy bên trong đang giấu một con dao.
Lục Hạ mở miệng trước: "Vậy thầy à... tin xấu là gì?"
"Tin xấu đợi lát nữa sẽ nói," Vương Quân tiếp tục ho khẽ, tạm thời lảng tránh câu hỏi của Lục Hạ, "Mấy người ai có ý muốn đi thì nói với tôi một tiếng."
Càng kì lạ.
Anh ta vừa nói vậy, cả phòng vốn đang tràn ngập tinh thần phấn khởi xông pha bỗng dưng im bặt.
Trong phòng cí không ít người, vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, lúc này hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ còn tiếng máy điều hòa không khí đang hoạt động.
Kiều Nhân nhấc chân lên vì ngồi lâu nên cảm thấy hơi tê, hỏi ý thăm dò: "Cuối tháng sao?"
Nhanh chóng thấy Vương Quân gật đầu, "Ngày 30 tháng 6 đến ngày 9 tháng 7."
Tính ra cũng phải 10 ngày rồi.
Tầm mắt Vương Quân dừng trên người cô, giọng điệu mềm mỏng hơn không ít, giống như một ông chú kì quái lừa trẻ con, "Tiểu Kiều à, em có ý định đi không?"
Kiều Nhân: "...........cũng có thể ạ."
Thật ra cô không có ý muốn đi lắm.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ của Vương Quân, thì tám, chín phần là không có chuyện gì tốt lành. Nhưng một phòng phải có hai người đi, gần như cô cũng không có nhiều quyền được phép từ chối.
Vương Quân thở phào nhẹ nhõm cực kì khẽ, "Vậy bây giờ có Tiểu Kiều là một, còn ai muốn đi nữa?"
Không một ai nói gì.
Vương Quân bắt đầu mở đại hội tổng động viên: "Thời cơ không thể bỏ lỡ, mất rồi không thể lấy lại đâu."
Lần này cuối cùng thì cũng có người đáp.
Lục Kỳ giơ tay lên, "Thầy, em cũng đi..."
Bên cạnh đã có đồng nghiệp nhỏ giọng đoán mò: "Tiểu Lục, có phải cậu thấy Tiểu Kiều đi nên mới đi theo không?"
"Đi công tác bên ngoài đều là người lạ, hỗ trợ lẫn nhau nhất định sẽ nảy sinh tình cảm nha... Thật không ngờ Tiểu Lục lại có tâm cơ như vậy."
Kiều Nhân sờ tai, giả vờ không nghe thấy.
Vương Quân ở cửa bắt đầu ghi chép lại tên vào sổ: "Chiều thứ sáu sẽ có một cuộc họp nói về các vấn đề cụ thể trong lần công tác này, mấy ngày nay thì mọi người cứ chạy tin bình thường là được."
Vừa nói xong liền nghe thấy Lục Hạ lại gọi anh ta một tiếng: "Thầy Vương..."
Cô ấy căn bản không tin Lục Kỳ đi theo Kiều Nhân là có ý muốn gây dựng tình cảm gì đó, đừng nói đến việc cậu ta vốn chẳng có ý đó với Kiều Nhân, cho dù có thì cũng chẳng có cơ hội.
Không phải là thực lực của cậu ta yếu, mà là vì đối thủ quá mạnh thôi.
Lục Hạ đặt toàn bộ sự quan tâm lên "tin xấu" kia, vừa mở miệng, đã đề cập đến vấn đề này: "Bây giờ có thể nói tin tức xấu chưa ạ?"
"Tin xấu không liên quan tới mấy cô cậu," Vương Quân cẩn thận ghi lại tên, sau khi cất tờ giấy vào túi áo mới đáp, "Đối với Tiểu Kiều và Tiểu Lục mới gọi là tin xấu."
Quả nhiên.
Lục Kỳ khẽ thở dài.
Chuyện công tác lúc này đã ấn định được người rồi, Vương Quân cũng không cần phải che che giấu giấu nói sang chuyện khác nữa, hạ giọng nói: "Lần này đi công tác, hoàn cảnh ở nơi đó đối với hai người có lẽ không được tốt lắm."
Kiều Nhân: "........."
Trong lời nói của Vương Quân cô có thể nhận ra một chút đồng cảm và áy náy.
Vương Quân nói tiếp: "Hai người vừa mới làm ở tòa soạn chưa lâu, có lẽ chưa từng nghe nói đến nơi này."
Ý là, rất có thể nơi đó hoang vu hẻo lánh, chó ăn đá gà ăn sỏi.
"Là một thôn làng ở rất xa, tên là thôn Khúc Dương."
Kiều Nhân ngước mắt.
Cô vốn đã chuẩn bị nghe tin xấu nhất, vì thế nên vừa nghe đến cái tên này, lại quen thuộc ngoài dự đoán của cô.
Kiều Nhân từng nghe về nơi này rồi.
Nói chính xác là cô đã từng đọc được trên báo.
Kiều Nhân có thói quen đọc báo được vài năm rồi, ít nhiều gì cũng từng thấy cái tên này mấy lần.
Đó là một thôn làng nhỏ ít người biết đến, nói đến công nghiệp thì không có công nghiệp, nói đến nông nghiệp thì cũng chẳng có nông nghiệp, mọi thứ đều lạc hậu, giáo dục thì càng khỏi cần nói.
Hai năm trước có tin tức về mấy đứa trẻ dùng cành cây luyện viết thơ cổ trên nền đất, chính là xuất thân từ thôn làng này.
Vương Quân thở dài, "Hai người có thể tìm hiểu một chút về thôn Khúc Dương trên mạng, còn nếu ngại phiền phức thì có thẻ hỏi một số tiền bối trong phòng đã từng đến thôn này."
Anh ta liếc nhìn Lục Hạ và Tiểu Hắc đang đắc ý vì thoát được một kiếp nạn, "Theo lý mà nói, mỗi người đều có cơ hội được đi một lần."
Khóe miệng bọn họ lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Trước buổi họp ngày thứ sáu Kiều Nhân đột nhiên nhớ ra, trong một lần họp qua video Kỷ Hàn Thanh có từng đề cập đến thôn Khúc Dương.
Tháng sáu đi tìm hiểu về tình hình giáo dục tại mấy thôn làng hẻo lánh một chút.
"Mấy thôn làng" này chắc chắc là bao gồm thôn Khúc Dương.
Mấy hôm nay Kiều Nhân còn đặc biệt đi hỏi han thông tin về thôn làng này từ các tiền bối trong phòng.
Lấy được thông tin rất không khả quan.
Dựa theo lời mấy vị tiền bối nói, phong cảnh quả thật không tệ, nhưng cũng chỉ có phong cảnh là nhìn được thôi.
Đường gồ ghề thì không nói, còn thường xuyên mưa bất chợt không kể ngày đêm, sóng điện thoại cũng không có, gọi 10 phút thì phải tới 3 phút là tạp âm rè rè.
Có điều đây là tình hình từ năm ngoái rồi.
Kiều Nhân lau mồ hôi, cô sợ nội tâm mình thì có thể chịu được vất vả, cực khổ nhưng thân thể thì có lẽ không chịu nổi.
Lục Hạ suy nghĩ chu đáo hơn cô, chuẩn bị giúp cô vài cuốn tiểu thuyết sắp xếp vào trong túi, "Tiểu Kiều, tớ nghe chị Tào nói tín hiệu ở trên đó không tốt, lúc nào cũng có thể bị gián đoạn. Lúc nhàm chán cậu có thể đọc cái này, đều là tớ cẩn thận lựa chọn mấy hôm đấy!"
Kiều Nhân nhìn đống tiểu thuyết ngôn tình màu sắc sặc sỡ, vẫn không nhẫn tâm từ chối.
"Sang năm lúc tớ đi cũng có thể cầm theo, truyền tay sử dụng."
Kiều Nhân: "......."
Cô ấy nghĩ xa thật.
Kiều Nhân cúi đầu xách túi lên, thuận tiện liếc nhìn giờ.
Ba giờ 20 phút chiều.
Còn mười phút nữa là đến giờ họp.
Kiều Nhân không có tật xấu đi muộn, tiện tay đặt túi lên bàn rồi đứng dậy gọi Lục Kỳ cùng đi họp.
Cậu ta còn đang viết bản thảo, hàng chữ cuối cùng gõ vội như lửa đốt cháy tới nơi, cuối cùng còn gõ nhầm dấu chấm câu. Cậu ta cũng không kịp sửa lại, đá ghế ra đứng dậy, "Chị Hạ Hạ, chị giúp em sửa dấu chấm câu..."
Nói chưa dứt lời đã chạy theo Kiều Nhân ra khỏi phòng.
Trong văn phòng rộng rãi gần như rung lên, giọng Lục Kỳ còn mơ hồ vang vọng trong không trung, chỉ nghe tiếng mà không thấy người.
Kiều Nhân và Lục Kỳ đến phòng họp sớm năm phút.
Bên trong đã có khoảng mười người đang ngồi. Kiều Nhân có xem qua danh sách từ trước, vì có mấy thôn làng phải đi nên số người không hề ít, phần lớn để là những người trẻ tuổi vừa vào làm ở tòa soạn chưa lâu.
Kiều Nhân không quen biết nhiều lắm.
Cô tìm một chỗ hơi khuất ngồi xuống, mở sổ ghi chép ra sau đó nằm nhoài ra bàn chuẩn bị thư giãn một lúc.
Trong phòng họp yên lặng, tiếng trò chuyện nghe không chân thực lắm. Kiều Nhân nhắm mắt gục trên mặt bàn mấy phút, mãi tới khi bị Lục Kỳ dùng bút chọc một cái vào cánh tay mới chậm rãi ngẩng mặt lên.
Người kia không biết đã vào phòng từ khi nào, ngồi xuống mở tài liệu ra. Anh hơi cúi đầu, cũng không biết là có nhìn thấy cô hay không.
Kiều Nhân đột nhiên nhớ đến, cô còn chưa nói với Kỷ Hàn Thanh chuyện mình muốn đi thôn Khúc Dương vài ngày.
Vừa nghĩ vậy người kia đột nhiên ngước mắt lên.
Hai người ngồi đối diện nhau, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng lúc này mặt đối mặt Kiều Nhân vẫn nhìn rõ gương mặt đẹp trai kia.
Đeo kính mắt, lịch sự, tao nhã mà lạnh lùng.
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh dừng trên mặt cô 3 giây, sau đó rời đi, "Nói một vài vấn đề trong mấy ngày mọi người đi công tác cần phải chú ý."
"Mặc kệ tin tức có giá trị lớn thế nào, điều mọi người cần chú ý nhất, luôn luôn là tự bảo đảm an toàn."
Giọng anh vang lên bình thản không hề nhận ra một chút ý tứ khác thường nào. Sau khi dừng nửa giây, anh mới liếc mắt sang, "Đặc biệt là..."
Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn anh, Kiều Nhân bỗng chột dạ không dám ngẩng đầu.
Những lời này rõ ràng là Kỷ Hàn Thanh nói với cô.
Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Nhân cho là anh chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo một chút là xong. Kết quả vừa mắt đối mắt với anh đã nghe thấy nửa câu nói sau, điểm danh hai chữ: ".......Kiều Nhân."
Kiều Nhân: "..........."
Bỗng có cảm giác không được khỏe lắm.
Giống như bị xử tử công khai vậy, lại có vẻ giống như là đang diễn trò show ân ái trước mặt mọi người.
Kiều Nhân cảm thấy vế trước có vẻ đúng hơn. Nhưng hiển nhiên là các đồng nghiệp khác không nghĩ vậy, bọn họ là phóng viên nên rất dễ dàng ngửi ra bầu không khí mờ ám bất bình thường. Thậm chí Kiều Nhân đã nghe được bên cạnh có mấy cô gái mơ hồ "Ồ" lên một tiếng.
Sắc mặt Kỷ Hàn Thanh không hề thay đổi nhìn cô, "Chiều hôm qua có xin nghỉ ốm."
Giọng nữ "Ồ" lên kia còn chưa phát ra hết, liền dùng giọng điệu cực kì bình thản để kết thúc.
"Kiều Nhân."
Người phía trước gọi cô một tiếng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước nhưng giọng bất giác trở nên dịu dàng hơn mấy phần, "Nghe thấy không?"
Kiều Nhân cúi đầu, thái độ rất tốt: "........Nghe thấy rồi ạ."
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng chuyển sang Lục Kỳ đang ngồi bên cạnh Kiều Nhân. Cậu ta không đợi anh mở miệng đã lập tức tự giác đáp: "Kỷ tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc đồng nghiệp nữ thật tốt!"
Kiều Nhân:"........"
Sao trước lúc bước vào đây cô lại không nhận ra cậu ta là chó săn nhỉ?
Kỷ Hàn Thanh "Ừ" một tiếng, "Tiếp tục."
Kiều Nhân cầm nắm bút chọc vào cằm, tiếp tục nghe.
Sau hai mươi phút, đã nói xong những việc chính, rốt cục sếp cũng nhắc tới vấn đề mà quần chúng quan tâm nhất chính là tiền thường: "Do thời gian đi lần này kéo dài mấy ngày, tiền phụ cấp tăng so với năm ngoái 20%."
Kiều Nhân bắt đầu tính nháp vào trong sổ.
Đúng lúc tính ra một con số chính xác, liền nghe thấy anh nói: "Tan họp."
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Kiều Nhân nhẹ nhàng rung lên. Các đồng nghiệp bên cạnh đều đang cố kìm nén tiếng vỗ tay reo hò và tiếng đẩy ghế ma sát trên mặt đất. Kiều Nhân lấy điện thoại ra, sau đó đọc tin nhắn mà anh vừa gửi tới: [Tính ra rồi à?]
Kiều Nhân còn chưa đóng sổ lại, cô nhìn con số ghi trên đó rồi trả lời: [3341.]
Tính chuẩn từng đơn vị.
Kỷ Hàn Thanh: [Tính đúng cũng vô ích.]
Kiều Nhân không rõ: [Có ý gì?]
[Tiền làm thêm giờ của em không phải là anh sao?] (Lưu manh đã trở lại =)))))))))
[.............]
Quên đi, dù sao với loại nhan sắc như Kỷ Hàn Thanh, một đêm 800 tệ cô cũng lãi chứ không hề lỗ.
Người xung quanh và Lục Kỳ đã ra khỏi phòng họp, Kiều Nhân ngồi ở chỗ của mình, không chỉ không vội vàng đứng dậy mà thậm chí còn cầm bút tính xem Kỷ Hàn Thanh định trả cho cô bao nhiêu đêm tiền thưởng.
Lần này còn chưa tính xong, lại có một tin wechat gửi đến: [Em học rất giỏi.]
Ý anh ám chỉ là bất cứ lúc nào Kiều nhân đều bắt đầu tính tính toán toán.
Kiều Nhân vô cùng khiêm tốn: [Cũng tạm cũng tạm.]
Lần này sau khi gửi đi, Kiều Nhân không nhận được tin nhắn trả lời từ đầu bên kia. Tiếng kéo ghế đứng dậy của anh vang lên, Kiều Nhân liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh nhếch môi, giọng điệu kéo dài, lại trầm thấp: "Rất tốt."
Kiều Nhân không hiểu lời anh nói.
Nhưng hiểu được giọng điệu của anh.
Cô siết chặt cây bút trong tay, mắt không khống chế được chớp mấy cái.
Kiều nhân ở lại trong phòng họp chậm mất mấy phút, nên trở về phòng muộn hơn Lục Kỳ.
Lúc cô đẩy cửa phòng làm việc ra, Lục Kỳ đang lưu luyến chia tay cùng ấy "chị gái", rõ ràng chỉ là đi công tác mười ngày, kết quả bọn họ cứ làm như đi đánh bom cảm tử ở chiến trường không bằng.
Mí mắt Kiều Nhân vẫn đang nháy, vài phút một lần, cô trở về chỗ ngồi nhắn tin cho Kỷ Niệm: [Tớ cảm thấy anh trai cậu hôm nay không bình thường.]
Kỷ Niệm: [Anh ấy có lúc nào bình thường à?]
Kiều Nhân: "......."
Có lý.
Kỷ Niệm: [Lát nữa tớ cho cậu xem thứ thú vị.]
[?]
[Chút nữa sẽ biết.]
Kiều Nhân cũng không hỏi nữa, nhân lúc chưa tan làm kiểm tra lại toàn bộ công việc mấy ngày vừa rồi một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới tắt máy tính, khóa ngăn kéo tủ lại.
Lục Kỳ không biết từ lúc nào đã đi tới, ghé sát mặt lại đối diện bàn làm việc của cô nói: "Chị Kiều, em còn tưởng hôm nay Kỷ tổng và chị muốn công khai, cực kì kích động đó."
"Cậu kích động cái gì?"
"Kỷ Niệm nói khi nào hai người công khai thì sẽ đồng ý đi ăn cơm cùng em."
Kiều Nhân bật cười.
Chưa tới vài giây, cô nhanh chóng thu hồi nụ cười lại, "Lần trước cậu chủ động xin thầy Vương đi thôn Khúc Dương, có phải là vì Kỷ... tổng?"
Đoán một cái liền đúng.
Ngoại từ hai anh em họ Kỷ, cô vẫn không nghĩ ra được có lý do gì khác có thể khiến Lục Kỳ cố hết sức đi cùng cô như thế này.
Đúng như dự đoán, Lục Kỳ gật đầu, "Kỷ tổng bảo em chăm sóc chị thật tốt, lần sau anh ấy và Kỷ Niệm đi ăn cơm có thể gọi em đi cùng."
"Cậu theo đuổi Kỷ Niệm mấy năm rồi..." Kiều Nhân mím môi, "Tốc độ quá kém đó."
"Chị cho rằng tốc độ của bạn trai chị so với em thì thế nào?"
Kiều Nhân: "......."
Một câu này không thể tiếp tục tán gẫu được.
Tiếp tục nói nữa sẽ tổn thương lẫn nhau, Kiều Nhân càng nín cười: "Chị lập tức nói cho bạn trai chị biết."
Cô nói xong liền làm bộ muốn lấy điện thoại. Vốn không định nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh, kết quả vừa nhìn vào điện thoại lại thấy Kỷ Niệm gửi tới một tấm ảnh, phái dưới còn có một dòng chữ của cô ấy.
[Ha ha ha ha ha ha minh họa cái gì!]
Hình ảnh còn chưa load xong chỉ nhìn thấy một màn trắng xóa, Kiều Nhân nuốt nước bọt, tránh xa khỏi tầm mắt của Lục Kỳ.
Lục Kỳ tội nghiệp: "Chị Kiều........"
"Yên tâm, chị không nói với anh ấy..."
Kiều Nhân im bặt, vì đã thấy được dòng chữ trên hình: {Biết, cân nặng của anh là 65kg, đang va chạm về phía em với vận tốc 0.1 m/s, khoảng cách giữa mỗi lần va chạm là 2 giây/lần, xin mời tính toán lực tác động mà em phải chịu.}
Trên hình ảnh là cô gái đang nằm bên dưới người đàn ông, dáng vẻ vừa hưởng thụ lại vừa kháng cự: {A, đừng hỏi vấn đề này.}
Kiều Nhân: "....."
Quả nhiên là minh họa vớ vẩn, một hành động mà còn phải đưa ra cả một bài toán khoa học để minh họa.
Kiều Nhân càng xem càng buồn cười, cười xong lại phát hiện có gì đó sai sai. Cô thoát ra, hỏi Kỷ Niệm: [Cậu có gửi bức ảnh này cho anh trai cậu không đấy?]
[Gửi rồi.]
[Gửi lúc nào?]
[Khoảng 15 phút trước.]
Kiều Nhân liếc nhìn đồng hồ.
15 phút trước, chính là lúc Kỷ Hàn Thanh vừa nói câu tan họp.
Bảo sao lúc anh nhìn thấy cô cặm cụi tính toán lại nói giọng điệu mờ ám như vậy. Hóa ra là đã nhìn thấy bức tranh này. Mí mắt Kiều Nhân càng nháy nhiều hơn, cô mở hình ảnh ra lần nữa, nhìn thấy lời thoại của người đàn ông: {Không trả lời được thì anh cần phải tăng tốc chuyển động nhé!}
Tăng tốc cái rắm.
Kiều Nhân tức không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi gõ vài chữ: [Cậu cút đi cho tớ.]
Giải thích của editor: Dành cho các bạn chưa hiểu 1 màn bày trò của Kỷ Niệm =))
Cái ảnh mà Kỷ Niệm gửi có thể hiểu là ảnh nóng, người đàn ông và người phụ nữ đang "làm". Bài toán kia là liên quan đến hành động "ra vào" của anh ta. Kỷ Niệm gửi cho chú Kỷ lúc vừa tan họp xong, chính vì thế mà khi thấy chị Kiều tính toán rất giỏi thì chú Kỷ đã nói một câu là "Rất tốt". 15 phút sau, Kỷ Niệm gửi ảnh cho chị Kiều thì chị Kiều mới ngộ ra là vì sao lúc đó chú Kỷ lại nói vậy =)))))
P.s: Còn 6 chương mà bà tác giả giỏi hành tôi lắm, cứ 1 chương ngắn vài trăm chữ xong lại 1 chương dài 3-4 nghìn chữ TvT Và thật sự rất cảm ơn mọi người thì đã gửi lời chúc năm mới cũng như quan tâm tới sức khỏe của Sun, mình cảm động lắm ấy. Yêu mọi người nhiều <3