Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 97

Tầm giữa trưa, bốn cô gái lọt vào vòng thi cuối của Missteen đang tranh đấu quyết liệt. Đó, là dưới con mắt của trọng tài, ban giám khảo và tất cả mọi người, còn đối với Bảo Nhi, nếu mấy người kia không làm hai cú hole in one* (một gậy đánh trúng lỗ) trong mấy lỗ tiếp theo, thì với điểm số hiện nay nó đạt được, chiến thắng đã là chuyện nó nắm chắc trong lòng bàn tay. Bây giờ, là đến lượt của Lý Uyển Chi, đối thủ được xem là nặng kí của Bảo Nhi. Cô ta chỉ ít hơn Bảo Nhi có ba điểm, nhưng nó không cho là như vậy, bởi nhìn thần sắc tuy bình thường nhưng lại khá căng thẳng của Lý Uyển Chi, nó biết được cô ta đã bị bóng ma tâm lý, nếu không bình tâm, thì rất khó có thể lấy lại phong độ như lúc đầu.

Lý Uyển Chi đặt bóng ở vị trí dưới khớp vai trái, ở lỗ thứ mười bảy có gậy tiêu chuẩn là bốn, cô ta muốn thử lối đánh lướt bóng qua mặt tee* (vùng bắt đầu chơi ở mỗi lỗ). Tất nhiên với thế đứng này, bóng sẽ bay khá cao và thẳng, mục đích của Lý Uyển Chi rất rõ ràng, cô ta muốn vượt điểm Bảo Nhi. Cú hole in one này mà thành công, cô ta chắc chắn sẽ dẫn trước nó một điểm.

''Vút!''

Trước âm thanh do gậy chạm mạnh vào trái banh nhỏ tạo thành, tay phải của Lý Uyển Chi nằm trước bóng khi tiếp xúc, cô ta xoay hông, hơi trùng chân trái xuống, thực hiện một cú đánh có kỹ thuật cao, điều này đồng nghĩa với việc, bóng sẽ có lực xoáy mạnh hơn, nếu trời không đổi gió theo đúng như tính toán của Lý Uyển Chi, cô ta sẽ đạt được điều mà cô ta mong muốn.

Trên màn hình to đùng được đặt ở một cây cột gần đó có quay và phóng to rõ ràng đường bay của trái bóng, nhiều học sinh và giáo viên của trường Royal đang chăm chú chờ xem Lý Uyển Chi có dành được kỳ tích hay không. Ngay cả Quang Anh cũng vô thức nghiêm chỉnh ngồi thẳng người. Trong thâm tâm, thực chất, anh cũng có một phần mong cho Lý Uyển Chi lội ngược dòng. Nhớ đến ánh mắt lúc nào cũng ngạo mạn của Bảo Nhi, từ lâu, trong lòng Quang Anh đã hình thành một sự bài xích nhất định. Anh... rất không thích cô gái này.

Về phần Lý Uyển Chi, cô ta đang không chớp mắt dù chỉ một giây. Không giống như mọi người, dựa theo tinh thần của khán giả, vào thì tốt mà không vào thì thôi, cô ta hết sức trông chờ vào cú đánh này, bị dẫn trước nhiều điểm lâu như vậy, hôm qua trong phần thi cưỡi ngựa lại cán đích sau Bảo Nhi, nỗi tức giận của cô ta đã sớm bị đẩy đến đỉnh điểm.

Và dường như ngay lập tức đã có hồi đáp, khi còn cách lỗ số mười bảy tầm năm mét, trái bóng trên trời nghiễm nhiên rơi thẳng xuống đất, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Lý Uyển Chi. Lý Uyển Chi đổi gậy golf, trước những tiếng than tiếc nuối của mọi người, cô ta đi về phía bên đó, sự bi phẫn ngập tràn nơi đáy mắt.

Rốt cuộc là vì sao?

Tại sao cô ta đã dốc hết toàn lực cho cú đánh này mà vẫn chỉ dừng lại ở mức hai gậy mới vào được lỗ?

Dù đã bằng điểm Bảo Nhi, nhưng ở khoảng cách lỗ thứ mười tám xa như vậy, làm sao cô ta có thể lại một lần nữa chỉ đánh bóng dưới hai lần vung gậy đây?

Mà Bảo Nhi kia, suốt mười sáu lỗ, cô ta đã làm cái gì mới đạt được thành tích tốt như vậy?

Khi quay về chỗ ngồi để tạm nghỉ ngơi cho các tay golf, Lý Uyển Chi sắc mặt tương đối khó coi. Nhìn dáng vẻ nhắm mắt không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, kể cả việc mình đã bị đuổi kịp điểm của Bảo Nhi, cô ta thấy vô cùng chướng mắt. Nếu chỗ này chỉ có hai người bọn họ, có cho cô ta một vali tiền, cô ta cũng sẽ chẳng giả bộ thục nữ nữa.

Lý Uyển Chi vừa ngồi vắt chéo chân, thì hai cô gái bên cạnh cô ta, một người là thành viên của lớp 11A2, còn người kia là thành viên của lớp 12A1 đã đứng dậy để chuẩn bị. Lý Uyển Chi không thèm để tâm đến hai người này, vì cô ta cho rằng so với mình, họ chỉ là hạng tép riu, không xứng làm đối thủ.

Ước chừng năm phút sau, có lẽ do xung quanh vắng bóng người, bản thân lại tự tin ngoài Bảo Nhi không ai có thể qua mặt mình, cho nên Lý Uyển Chi dồn hết sự tập trung vào nó. Đối với cô ta, những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây giống một quả tạ nặng hàng trăm cân không biết từ đâu giáng thẳng xuống đầu cô ta, khiến cô ta hoa mắt chóng mặt, trở tay không kịp. Cô ta mấy đêm nay thường hay mất ngủ, mỗi khi kết quả của Bảo Nhi vụt qua trong đầu, cô ta đều cảm thấy khâm phục, nhưng nhiều hơn cả là giận dữ.

Lý Uyển Chi còn nhớ như in, nếu không phải cô ta đứng đằng sau giở mánh khóe trong phần thi thứ nhất, làm cho Bảo Nhi suýt nữa bị loại, thì cơ bản cô ta cũng chẳng giành được ngôi đầu bảng một cách dễ dàng như vậy. Còn đến phần thi thứ hai, vì không yên tâm, cô ta cũng đã hạ thuốc vào con ngựa của Bảo Nhi, khiến cho nó không thể nào xoay sở, nhưng nằm ngoài dự đoán của cô ta, ban tổ chức không cấm thí sinh dùng ngựa từ ngoài mang vào, thế là với giống ngựa có tốc độ huyền thoại, Bảo Nhi dù là xuất phát sau nhưng vẫn dành chiến thắng một cách dễ dàng.

Cuộc thi có cách tính điểm không khó hiểu. Qua ba vòng, chỉ cần cộng điểm tổng của bốn thí sinh còn lại, nếu ai có điểm cao nhất thì sẽ dành ngôi vị quán quân. Lý Uyển Chi và Bảo Nhi đều đã từng dẫn đầu, hiện nay điểm đều bằng nhau, chỉ dựa vào phần thi đánh golf này nữa thôi, thì sẽ tìm ra ai là Missteen năm nay của trường. Nhưng xem ra với tình hình hiện tại, cơ hội để Lý Uyển Chi đi đến đỉnh vinh quang là vô cùng gian nan. Cô ta muốn loại bỏ cái rằm nhỏ là Bảo Nhi khiến cô ta thua đau đớn, nhưng lại không biết phải ra tay bằng cách nào.

Điều này khiến Lý Uyển Chi căm hận Bảo Nhi, địch ý phát ra từ mắt cô ta ngày càng dày đặc, nếu ánh mắt có thể giết được người, thì hôm nay, không hiểu Bảo Nhi đã chết bao nhiêu lần.

Hà Ngọc Vy vừa vặn đi đến, bắt gặp thần tượng của mình bị ''chiếu tướng'' bởi ''con rắn độc'' Lý Uyển Chi, Hà Ngọc Vy nhếch môi, cô ta dơ điện thoại lên, giả bộ chụp ảnh, ''Ngày mai, tin mới nhất trên web của trường sẽ là: Nữ sinh thanh lịch Lý Uyển Chi lật mặt như lật bàn tay, điệu bộ khủng bố này mới là con người thật của cô ta!''

Lúc này, Lý Uyển Chi mới hoàn hồn, cô ta nhìn Hà Ngọc Vy khập khiễng đi đến, như một con nhím thu lại hết gai nhọn trên người, ánh mắt trở lại vẻ ôn hòa, nụ cười dịu dàng trở về bên môi, ''Ý của cô là gì?''

Hà Ngọc Vy thản nhiên đáp, ''Không phải cô còn rõ hơn tôi sao? Lý Uyển Chi, đứng trước mặt tôi cô đừng có làm bộ làm tịch. Quen biết cô từ năm cấp hai, tôi còn không hiểu rõ con người cô sao? Cô đang muốn tát tôi lắm đúng không? Mặt đây, lại đây tôi cho cô vả mấy phát này.''

Lý Uyển Chi lắc đầu, ''Cô hiểu lầm rồi.'' Trông có vẻ cô không tự nguyện. Nếu được, tôi muốn giết cô hơn là tát cô vài phát cơ.

Hà Ngọc Vy khinh bỉ.

Sau đó, hai người cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau. Tuy nhiên, đây không phải là điều Bảo Nhi mong muốn, bởi nếu không gây sự với Lý Uyển Chi, thì Hà Ngọc Vy sẽ quay sang làm phiền nó. Quả nhiên, Bảo Nhi cảm nhận được có người ngồi sát lại gần mình, tiếp đó là một tràng những câu hưng phấn hỏi han, ''Chị, em có thể làm bạn với chị được không?''

''...'' Nó không mở mắt.

''Em xem như chị đồng ý rồi nhé. Có một điều em thắc mắc, chị học golf từ nhỏ phải không ạ?''

''...'' Lý Uyển Chi nhếch môi vì Hà Ngọc Vy độc thoại một mình.

''Nếu vậy thì hai lỗ cuối cùng chị phải dành điểm tuyệt đối nhé. Để xem ai kia có còn kiêu ngạo được nữa không.''

Vào thời khắc này, sức chịu đựng của Lý Uyển Chi đã chạm đến giới hạn. Hà Ngọc Vy khốn kiếp, có phải cô ta không thấy ai nói gì nên mới được đằng chân, lân đằng đầu? Nếu Lý Uyển Chi thực sự can tâm tình nguyện, để mặc cho Hà Ngọc Vy tiếp tục chế giễu thì cô ta đã bỏ họ Lý, đổi thành họ Hà luôn cho rồi.

Đúng lúc Lý Uyển Chi cay cú, định quát Hà Ngọc Vy thì Bảo Nhi đột ngột mở mắt, hỏi, ''Cô bạn, cô sinh vào giờ gì mà mặt dày thế? Mắt bị mù nên không thấy ở đây chẳng có ai hoan nghênh cô à?''

Kết quả, Lý Uyển Chi dương dương tự đắc, còn Hà Ngọc Vy thì lập tức bỏ đi, lâu sau cũng không tìm đến làm phiền nó nữa.

Phía trước vẫn còn hai lỗ golf chưa giải quyết, bây giờ phải ngồi đợi một lúc lâu, đã thế còn phải nghe mấy lời lải nhải nên tâm tình nó vô cùng xấu. Câu nói vừa rồi khiến Hà Ngọc Vy hơi sững lại, cô ta là một người thông minh, chắc đã hiểu ra hàm ý của Bảo Nhi, đó là, ''Biến trước khi tôi nổi giận.''