Vài tiếng trước guồng quay cuộc sống của Bảo Nhi vẫn trôi qua trong bình lặng, vậy mà giờ đây so với ác mộng chẳng kém là bao, khiến nó khó lòng mà thích ứng được. Sự bình tĩnh của nó đã vùi vào dĩ vãng. Có lẽ sẽ chẳng dễ dàng tìm lại được.
Bảo Nhi đứng trước phòng Minwoo, liên tục gõ cửa. Mặc dù đã gõ đến đau cả tay, khớp xương giữa các ngón cũng sưng rồi dần tái nhưng cánh cửa phía trước vẫn chẳng mở, người trong phòng hệt như đang ''giả điếc làm ngơ'', chẳng muốn tiếp khách. Quá mệt mỏi, nó thu tay về.
''Cạch!''
Lúc định bỏ cuộc, cửa gỗ rốt cuộc cũng mở ra. Minwoo cao lớn đứng trước ngưỡng cửa, tóc cậu ta vẫn còn ướt, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà, Bảo Nhi đoán, chắc cậu ta vừa mới tắm xong. Bốn mắt nhìn nhau, Minwoo cũng đang quan sát Bảo Nhi, nhìn nó vẫn mặc bộ đồ mà hơn tiếng trước cậu ta bỏ đi vẫn thấy, lại thấy lòng bàn tay nó rướm máu, Minwoo chửi thầm trong lòng. Con nhỏ ngu ngốc này, không phải cô ta đứng đây gõ cửa hơn ba mươi phút rồi chứ?
''Tôi có chuyện muốn nói.'' Bảo Nhi cảm thấy không khí có chút gượng gạo nên đành mở miệng lên tiếng. Dù gì thì nó cũng làm phiền người ta, đâu có lý gì mà người bị làm phiền phải là người nói trước.
Minwoo nhếch mí mắt, đột nhiên bước tới, cúi người kéo tay Bảo Nhi, không cho nó có cơ hội kháng cự, kéo nó vào rồi đóng rầm cửa phòng. Chẳng biết có phải là do trong phòng Minwoo để nhiệt độ quá thấp hay không mà Bảo Nhi thấy bàn tay cậu ta rất ấm áp, ấm áp đến lạ lùng.
''Cậu định làm gì?'' Sau khi ngồi xuống sofa, Bảo Nhi khó hiểu nhìn Minwoo cầm hộp sơ cứu đi đến gần mình.
Nhưng cậu ta chỉ đáp nó bằng một cái liếc lạnh lùng. Rất nhanh chóng, nó đã có câu trả lời.
Mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc dần lan tỏa khắp không khí. Bốn khớp ngón tay dần trở nên ướt át, lúc này, Minwoo mới hỏi, tuy vậy, nhưng ánh mắt và hành động thoa thuốc của cậu ta vẫn rất chăm chú, ''Xót không?''
''Không.'' Nghĩ một lúc, Bảo Nhi lại bổ sung thêm, ''Tôi đoán cậu đang nghĩ tôi nói dối. Đừng nghĩ như vậy, ngày xưa tôi tập luyện nên chấn thương nhiều, vết thương này chỉ như muối bỏ bể thôi.''
Đối diện với ánh mắt của Minwoo, lại ở cự ly gần như thế này, lần đầu tiên trong đời, Bảo Nhi thấy có cảm giác hơi bối rối. Lại cảm nhận được từ lúc nãy đến giờ Minwoo vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay mình, Bảo Nhi phát giác ra điểm không đúng, vội rụt nhanh tay lại. Đồng thời, nó cũng nhanh tay lấy số thuốc và bông gạc dưới chân cậu ta, đáp, ''Cậu không cần biết. Việc nhỏ này để tôi tự làm là được rồi. Tôi khát quá, đi lấy hộ tôi một cốc nước được không?''
''Tôi đâu phải người hầu của cô.'' Mặc dù nói vậy, nhưng cậu ta vẫn đứng dậy và làm theo.
''Cà phê nhé.''
Minwoo thở dài, trong phòng này cùng lắm chỉ có nước lọc, nước hoa quả và vài chai rượu, cô ta yêu cầu cà phê thì lấy ở đâu bây giờ?
''Dưới quầy bar ở gần nhà bếp, trong đó có người pha chế tôi mời từ Pháp về.''
Minwoo nhìn thoáng qua Bảo Nhi đang bắt đầu cuốn băng gạc lên tay của mình, bất đắc dĩ gật đầu, ''Đợi một chút.''
Lúc Minwoo quay lại, số vỏ thuốc còn thừa đã được thu dọn rất gọn gàng, trong phòng bây giờ chỉ thoang thoảng mùi cidex, điều này chứng tỏ, cậu vừa đi chưa được bao lâu thì Bảo Nhi đã tự xử lý xong xuôi cái tay của mình.
''Lấy nước cam làm gì? Tôi bảo là cà phê mà.''
Minwoo đặt ly nước cam xuống bàn, bình thản nói, ''Cô xuống mà hỏi mẹ cô.''
Bảo Nhi nghe vậy, lặng lẽ cầm ly nước lên, nhấp một ngụm nhỏ. Mùi vị thanh ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, đến khi nuốt xuống, dư vị của nó vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi một cách rất rõ ràng. Lại nhớ hình như lâu lắm rồi nó chưa uống cam ép, hương vị đúng là rất vừa mồm, bất giác, nó một hơi uống hết cốc nước.
''Cô tìm tôi có việc gì?''
Bảo Nhi đặt lại ly nước lên bàn, không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề,''Tôi không thể làm vị hôn thê của cậu.''
Minwoo nhếch mép, tìm cậu? Là vì vấn đề này ư? Nói đi nói lại trước mặt Nguyễn Trí Khôi không được rồi lại đến tìm cậu, cô ta không thấy chán à?
''Đây không phải việc của tôi.''
Bảo Nhi tức giận, ''Sao cậu không tử tế được như ban nãy vậy? Đây là việc liên quan đến hạnh phúc của cậu, vậy mà cậu bảo không liên quan đến cậu ư?''
Minwoo nhìn thẳng vào nó, ''Hạnh phúc là cái gì? Nó quan trọng bằng lợi ích sinh ra từ cuộc hôn nhân này không?''
''Cậu...'' Bảo Nhi trừng mắt, chưa kịp thốt ra từ thứ hai thì Minwoo đã ngắt lời, ''Park Hyun Young, cô thử suy nghĩ một chút, đang yên đang lành ba cô bắt cô đính hôn làm gì? Không phải là vì con số khổng lồ sinh ra từ cuộc hôn nhân chính trị này sao?''
Hôn nhân chính trị! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng cụm từ này cứ quanh quẩn trong đầu Bảo Nhi chẳng khác nào bùa chú. Vì tức giận nên nó đã không kịp suy xét kĩ càng, đúng vậy, đang yên đang lành thì đính hôn làm gì? Chẳng phải là vì vài chữ tiền - lợi nhuận - lợi ích thôi sao? Đột nhiên nó thấy ghê tởm chính cái thân phận này của mình, bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng bên trong có biết bao giềng xích kìm hãm cuộc đời của cả một người.
''Cô hiểu rồi chứ? Cái họ quan tâm không phải là hạnh phúc của hai chúng ta mà là những con số, cả tôi và cô đều không có quyền lựa chọn, từ khi chúng ta sinh ra, có lẽ họ chỉ đợi đến thời khắc này, tìm được một gia tộc môn đăng hộ đối để con cháu đính hôn, nhưng mục đích chính chỉ để hai gia tộc đường đường chính chính liên minh lại mà thôi.''
''Tôi không muốn! Số phận của tôi là do tôi tự quyết định, họ không có quyền! Mẹ kiếp, lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền, tiền, không có nó, các người không sống được à?'' Bảo Nhi hét lên, nó rất giỏi kiềm chế, vậy mà bây giờ lại văng tục trước Minwoo.
Minwoo nhếch khóe môi, giọng khinh bỉ, ''Vậy cô kiêu ngạo đến mức khiến ai cũng ghét như thế này không phải là do có tiền đứng đằng sau chống lưng sao? Thử hỏi cô có tư cách gì mà nói những lời hay ho, như một kẻ chẳng thèm để vinh hoa phú quý vào mắt như thế?''
Bảo Nhi bật dậy, chỉ thẳng tay vào Minwoo, mặt đỏ bừng bừng. Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên có một người dám phỉ báng vào thẳng mặt nó như hiện tại. Nếu khả năng kiềm chế của nó thấp, chắc chắn, ly nước trên bàn sẽ bay thẳng vào mặt Minwoo.
''Tôi nói không đúng à?''
''Đúng, đúng lắm. Chỉ thiếu có một điểm, tôi có thể từ bỏ tất cả, thà làm ăn mày còn hơn là để người khác chi phối vận mệnh của mình như cậu.''
Trước khi rời đi, Bảo Nhi nghe thấy Minwoo nói một câu, ''Đây là vận mệnh mà tôi muốn.'' Nhưng nó không biết là mình có nghe lầm hay không.
Ra khỏi phòng Minwoo, mí mắt Bảo Nhi cứ giật liên hồi, điều này làm nó có linh cảm, những ngày tiếp theo sẽ chẳng lấy gì làm tốt đẹp, đoạn đường phía trước có rất nhiều ghềnh, ắt hẳn là rất khó đi.