Trái Tim Của Quỷ

Chương 30

ANGELINE CẢM THẤY MÌNH LÀ MỘT CON CHIM.

Một con chim nằm trong lồng, rũ mình chờ ngày chết.

Cô còn không biết liệu lâu đài Quỷ có phải cái lồng đó không. Cô không hiểu Howl giữ mình lại để làm gì, cậu đã đọc được gì từ cuốn sách Bóng tối? Dẫu cô chưa từng tò mò về mẹ Howl, thì sau khi biết bà là người chủ tòa tháp, thì một ít sự tò mò đã nhen lên trong cô. Cô muốn biết người phụ nữ tội nghiệp ấy đã sống và chết như thế nào.

Cô biết rằng Howl ghét bố mình, nhưng có vẻ cậu không ghét Myris. Thật khó để ghét bỏ người mình chưa từng gặp đến mười mấy năm. Một người đã chết.

Hoặc cũng có thể vì cái chết của bà làm cô nhớ đến mẹ mình. Những người mẹ, những người phụ nữ đáng thương, và những đứa con đáng thương.

Cô vẫn quanh quẩn ở cánh đồng với đàn ngựa. Không trung lặng thinh, không một ngọn gió, và khắp các dải đồi là cỏ úa với lá khô. Lũ ngựa thẩn tha gặm cỏ, điềm nhiên và lãnh đạm. Chúng béo tốt, thậm chí còn hơn cả Angeline, khỏe mạnh dẫu chỉ được dùng đến khi Howl cần đi xa. Bây giờ thì cậu đang đi xa thật, cô loáng thoáng nghe cậu sẽ đi đến mấy ngày.

Angeline ngồi dưới gốc táo như mọi khi. Buổi sáng mùa thu, khung cảnh trước mặt cô tĩnh lặng và rõ nét đến độ có thể nhìn được những thân cây ở bìa rừng. Đôi khi cô chỉ cần có thế, ngồi yên mãi trước dãy đồi ngả màu vàng úa.

Khi mọi thứ đạt đến độ yên tĩnh đó, cô có thể nghe bất cứ âm thanh nào dù nhỏ. Tiếng cỏ khô lào xào khi có người bước đến. Angeline ngẩng lên, trông thấy Abigail ngồi xuống cạnh mình.

Cô bé tái nhợt và tiều tụy. Vài phút trôi qua, không ai mở lời trước. Cả hai đều nhìn lũ ngựa đang gặm cỏ giữa cánh đồng.

“Em xin lỗi.”

Abigail nói lí nhí. Cô bé còn không dám nhìn vào mắt Angeline. Nó nhìn xuống đám cỏ khô và vặt chúng lên.

Angeline có chết cũng không nghĩ con bé sẽ nói thế với mình. Cô thấy bất ngờ, lặng đi vài giây, lưỡng lự. Rồi đáp lại:

“Vì điều gì?”

“Vì gọi chị là đồ giết người.”

Vết thương trên người Angeline lại chảy máu trở lại.

Và nhỏ xuống đất.

Cô lặng thinh. Cô không nghĩ con bé gọi mình thế là sai. Cô hoàn toàn không trách giận nó. Một phần nào đấy, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì nó đã không còn giận cô. Nhưng phần khác, cô lại cảm thấy ngược lại, vì nó xin lỗi không có nghĩa điều cô làm là đúng.

Giết người có đúng không?

Dù ông ta không phải là người. Và ông ta cũng chẳng xứng đáng được sống.

Cảm giác xấu hổ, tủi thẹn và tội lỗi chảy tràn trong ngực Angeline như khói độc. Cô sẽ chết vì độc. Cơ thể cô sẽ héo quắt lại. Đã hơn một lần, cả lúc trong mơ và khi còn thức, Angeline giả sử mình đã không giết ông ta. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không giết ông ta? Ít nhất, Abigail sẽ không mất cha. Con bé sẽ không mồ côi. Bất chấp mọi lý lẽ của cô, sự tội lỗi trong ngực cô, sự cắn rứt trong lương tâm và cả sự ám ảnh hiện tại, Angeline biết cô sẽ vẫn chọn giết Moldark nếu quay ngược lại thời gian.

Không có chữ nếu nào ở đây cả.

Cô đã biết mọi cái giá phải trả và cô đang phải trả chúng. Mỗi ngày. Mỗi giờ. Mỗi giây đồng hồ.

Moldark cũng phải trả giá vì sự tàn nhẫn và ích kỷ của ông ta. Tất cả mọi người đều phải trả giá cho việc mình làm.

“Em nói không sai đâu, Abigail. Chị là đồ giết người.”

Con bé ngẩng nhìn cô.

“Không lời xin lỗi hay ngụy biện nào có thể thay đổi được điều đó.”

Abigail cúi xuống và bứt những lá cỏ. Chúng tơi tả trong đôi tay giận dữ của cô bé. “Em biết chị sẽ nói thế.”

Một cơn gió nhẹ bỗng tạt qua chỗ hai người đang ngồi, cuốn theo đi sự bức bách trong Angeline và khiến cô trở nên nhẹ nhõm. Những vết hoen gỉ đang bong tróc ra khỏi ngực cô, và gió cuốn chúng đi.

Abigail đã tha thứ cho cô, Angeline không đòi hỏi gì nhiều hơn thế. Nỗi đau của cô, cô có thể chịu được. Nhưng cô không muốn con bé chịu điều tương tự. Về phần Howl thì thật đơn giản. Anh ta trông thanh thản hơn khi Moldark đã chết nhiều.

“Anna có nhắc đến chị đấy.” Đột nhiên, Abigail lên tiếng.

“Ai là Anna?”

“Anna. Cô ấy là bạn em. Chị không thể thấy cô ấy đâu, trừ khi Anna muốn.”

Bây giờ, không còn đứa trẻ nào trong lâu đài Quỷ cả, ngoài Abigail. Maya và cô thì không thể coi là trẻ con nữa rồi. Angeline biết thế vì nếu có đứa trẻ nào khác, cô hẳn đã thấy.

“Anna nói gì?” Angeline vẫn hỏi.

“Bạn ấy nói chị nên đọc cuốn sách chị tìm thấy ở tầng hầm.”

Một cơn lạnh đến rùng mình chạy dọc sống lưng Angeline đến tận gáy cô và làm những sợi tóc tơ dựng lên. Không ai ngoài cô và Howl biết đến cuốn sách Bóng tối hay cái tầng hầm ở tòa tháp.

Không ai cả.

Nhưng rồi, Abigail, và chiếc chìa khóa. Hẳn con bé đã biết. Cô không hiểu làm sao nó biết, nhưng nó đã chỉ cô đến chỗ cuốn sách. Mười ba năm nay, tầng hầm đã bị khóa. Mười ba năm nay, Abigail chưa từng đặt chân đến tòa tháp, chưa nói gì đến tầng hầm.

Làm sao nó có thể biết?

Đã có ai đó nói cho nó chăng?

Có thể là Myris? Có thể bà vẫn ở trong lâu đài Quỷ?

Angeline ngước đôi mắt lên nhìn tòa lâu đài. Những ô cửa kính tối thui và đen ngòm. Vào những ngày mưa ảo não nhất, các hồn ma sẽ xuất hiện và đi lang thang khắp nơi.

Liệu trong số đó có Myris không?

“Anna nói chị có thể giúp cậu ấy.” Abigail nói tiếp.

“Giúp việc gì?”

“Cậu ấy nói chị phải giúp cậu ấy. Chỉ thế thôi. Chị phải đọc cuốn sách. Cuốn sách đó là thế nào vậy?”

Angeline nhìn xuống lòng bàn tay mình, lảng tranh đôi mắt thắc mắc của Abigail. “Chỉ là một cuốn sách cũ về ma thuật thôi. Chị sẽ xem qua nó.”

Abigail gật gật đầu, dù vẫn còn đâu đó trên nét mặt cô bé phảng phất sự hoài nghi.

“Vậy chị sẽ giúp Anna chứ?”

Angeline nhìn Abigail, rồi gật đầu.

Cô chẳng quan tâm ai là Anna cả. Ngồi trước mặt cô chỉ có Abigail bé nhỏ và tiều tụy. Một Abigail có đôi mắt sáng và mái tóc hạt dẻ, một Abigail có giọng cười lảnh lót dễ thương mà cô ước có thể nghe lại.

Con bé còn gợi nhắc cho cô về một điều gì đó thật trong trẻo và thuần khiết.

Một điều,

mà có lẽ,

phải đào sâu, thật sâu, thật sâu vào dưới tận cùng đáy vùng Bóng tối

mới có thể tìm thấy.

Cô không muốn cái mảnh trong trẻo và thuần khiết đó biến mất. Giống như những mảnh thuần khiết và vô tội đã biến mất trong cô dần qua năm tháng. Angeline nhớ chúng. Chúng thật đẹp. Chúng thật đẹp và chúng cũng thật đáng thương.

Khi nhìn vào Abigail, cô thấy con bé là một tấm gương, phản chiếu lại hình ảnh đáng ghét, bẩn thỉu, lén lút, đáng khinh, độc địa, những mảnh xấu xí trong cô. Những mảnh tội lỗi. Và cả những mảnh căm ghét.

Cô đang mục ruỗng.

“Tại sao em bỗng đổi ý thế?” Angeline hỏi ngập ngừng. “Ý chị là, tại sao em bỗng… bỏ qua mọi chuyện cho chị?”

“Vì em nghĩ… ừm, em yêu bố. Nhưng có thể ông ấy đã phạm quá nhiều sai lầm để được tha thứ. Anna đã nói rõ điều đó cho em hiểu. Và giờ thì em hiểu rồi.”

Angeline không biết nói gì cả. Cô thử tưởng tượng nếu một người, người mà mình vô cùng yêu thương, làm một việc sai trái vô cùng. Liệu cô vẫn tiếp tục bao che và phủ nhận tội lỗi đó, hay làm điều đúng đắn?

Angeline không biết. Hẳn là Abigail cũng thế. Thậm chí Moldark là một người tồi tệ đi nữa, con bé vẫn yêu thương ông ta. Bỗng nhiên, Angeline cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ kinh khủng của mình.

Bỗng nhiên, Abigail đứng dậy, nói với cô. “Em phải về đây. Em sẽ gặp chị sau, Angeline.”

Khi nói lời tạm biệt, đôi mắt con bé ảo não chẳng kém những chiều mưa. Lẫn lộn trong đấy những mảnh cảm xúc hỗn tạp mà Angeline có thể đọc rõ được. Cô ước cô có thể níu nó lại, nhưng nó đã đi. Nó đã bỏ đi. Một lần nữa, lồng ngực và bao tử của Angeline như đang nướng trên lửa. Mùi khét bốc lên.

Cô đã không thể giữ con bé lại.

Dù cô biết mình phải làm thế.

Dù cô biết, mình sẽ phải hối hận về điều đó.