Trái Tim Của Quỷ

Chương 25

ĐÃ TỪNG CÓ MỘT THỜI GIAN, Angeline cảm thấy lâu đài Quỷ là chốn bình yên. Cô thuộc về nơi này.

Đó là khoảng thời gian khi Abigail chừng bảy tuổi. Cô, con bé và Maya, con gái người hầu nữ trong lâu đài, từng là ba đứa trẻ duy nhất sống ở lâu đài Quỷ. Vào một buổi chiều mùa đông, tuyết ngập các cánh đồng, ba đứa trẻ chạy lên ngọn đồi và chơi trò ném tuyết. Chúng đắp những đống tuyết lên thành người tuyết, rồi vùi nhau xuống tuyết ẩm. Cô có thể thấy ba đứa trẻ đang nô đùa ở trên đấy, đâu đó nơi vùng ký ức giao với hiện tại. Cô cầm một vốc tuyết rồi ném vào Maya, cả hai cười lanh lảnh, cho đến khi ai nấy đều ẩm ướt và dính đầy tuyết. Abigail nhập bọn sau khi dính phải một quả cầu tuyết đi lạc.

Bây giờ, Angeline ngồi trên một chiếc trường kỷ gỗ ngoài hiên lâu đài, ngắm nhìn ngọn đồi đó. Nó xám xịt. Héo úa. Sương kéo đến làm ranh giới giữa ngọn đồi và cánh rừng mờ đi.

Maya và Abigail, hai người bạn duy nhất của cô.

Mọi chuyện khi còn nhỏ thật đơn giản.

Giá như khi cô lớn lên, cả ba vẫn không thay đổi. Cô ước thế.

Abigail sẽ không nói chuyện với cô, có lẽ là trong suốt phần đời còn lại của nó. Nó đã phát điên, gào thét dọa Howl sẽ tự mình đi báo cho Hội đồng hoặc bất cứ ai có khả năng bắt Angeline đi. Nó vừa thóa mạ chửi mắng cô vừa khóc. Cô đứng giữa hành lang, nghe Abigail thét gọi mình là quân giết người.

Nó rút ra một lưỡi kiếm và đâm xuyên qua cô.

Cô thậm chí không thể ngã xuống được.

Vết kiếm đâm qua trái tim cô rỉ máu, chọc một lỗ thủng lớn trống hoác và đau đớn ở lồng ngực cô. Những vết rỉ từ thanh kiếm ăn vào da thịt cô, vào máu cô, khiến khoảng trống hoác đó vừa chảy máu, thoi thóp và loang lổ vết gỉ sét. Nỗi đau của sự tội lỗi làm Angeline nghẹt thở.

Những vết gỉ sét ấy vẫn đang còn lan ra. Xấu xí. Đáng thương.

Howl chẳng thể nhìn thấy vết thủng trống hoác giữa lồng ngực Angeline. Cậu ta cáu giận quát lên với Abigail và bắt con bé về phòng. Cậu ép con bé đi khỏi, để lại Angeline đứng giữa hành lang trong vũng máu của mình.


Cô tìm đến chiếc trường kỷ, mặc cho gió luồn qua vết thủng lạnh buốt. Một lúc lâu sau, khi những ảo ảnh về ba đứa trẻ trên ngọn đồi tuyết phai dần, Maya xuất hiện. Maya xuất hiện trong bộ dạng xộc xệch và lấm lem tro bếp như mọi ngày. Cô ta không nói gì, ngồi xuống cạnh Angeline. Trên gấu chiếc váy sờn xơ vải của cô ta, than dính đầy. Ở phần cùi tay và mép áo đã ố vàng, buột chỉ. Mái tóc nâu giống mẹ, Maya buộc túm thành một búi ra sau gáy. Khi cơn gió khô khốc của mùa thu thổi qua, những lọn tóc cháy của cô ta đung đưa trên gương mặt bơ phờ.

“Mình không nghĩ mình sẽ sống nổi đến mùa thu năm sau.” Cuối cùng, Angeline lên tiếng. Đôi mắt cô nhìn ra những đám sương khô trên các dải đồi. Cỏ héo ủa, hơi nóng của gió bốc lên không trung.

Tiếng cót két của một cái xích đu gần đấy vang lên. Kẹt... Kẹt….

Maya đảo đôi mắt xanh lá sang Angeline. Trên gương mặt của cả hai khoác vẻ đăm chiêu và giày vò.

“Anh ta làm gì cậu thế?”

“Chẳng gì cả.” Angeline nói. “Anh ta muốn mình sống trong lâu đài. Có Chúa mới biết loại người đó sẽ làm gì.”

“Chúa không biết đâu.” Maya nói bằng giọng của cơn gió khô mùa thu. Cô nhìn xuống lòng bàn tay đầy những vết sẹo khi nấu nướng. “Vì làm gì có Chúa.”

“Có đấy.” Angeline quay sang nhìn Maya. “Nếu không thì tại sao lại có chúng ta? Tại sao có Quỷ và Cambion? Phải có ai đó đã tạo ra tất cả chứ.”

“Dù là ai đi nữa, họ cũng rời đi rồi. Họ bỏ chúng ta.”

Cả hai im lặng một lúc. Bàn tay chai sạn của Maya bỗng run lên từng hồi đến mức cô phải nắm chặt chúng lại. Maya là con của bà Gry, bằng tuổi Angeline. Bà Gry đã làm việc ở lâu đài Quỷ lâu đến mức chẳng ai đếm được. Người ta nói khi bà đến, bà đang mang thai đứa con đầu lòng. Không ai biết về cuộc sống của bà trước khi bà đến lâu đài làm việc. Những người hầu đồn với nhau, bà từng kết hôn và sống với một gã chồng vũ phu. Gã đánh bà như cơm bữa, người bà đầy sẹo.Vậy nên bà bỏ đi với đứa con gái đầu lòng tới lâu đài Quỷ.

Angeline đã nhiều lần trông thấy Gry. Bà có gương mặt hao hao Maya, gầy gò với cái cằm xương. Bà trầm lặng và hầu như chẳng mấy khi nói chuyện, chỉ làm việc và làm việc. Đã có lần nào đấy, bà bắt gặp Angeline xách những xô máu gia súc về. Nhưng bà chỉ ngó cô đúng một cái, rồi nhìn cái xô và bỏ đi.

Bà Gry chẳng nói gì cả, cũng không kể với ai. Angeline cũng im lặng, không một lời giải thích.

Bà cấm Maya chơi cùng Abigail, nhưng cô không chịu. Phải một thời gian sau đó, cô mới hiểu ra và ngừng tiếp xúc với con bé. Đó là cả một khoảng thời gian khó khăn, khi cả ba bắt đầu dừng gặp nhau và nói chuyện. Giống như một thỏa thuận ngầm, không ai đề cập đến những điều về ngày trước nữa.

Maya là con thứ hai của bà Gry. Cô kể với Angeline rằng chị gái mình đã chết trước khi cô ra đời, nhưng chỉ có thế. Bà Gry có con với một người làm ở lâu đài Quỷ, rồi vài năm trước ông ta cũng chết vì rượu. Angeline biết người đàn ông đó, ông ta là người làm vườn, một trong số ít những kẻ tử tế và tuyệt vọng. Khi cha chết, Maya là một đứa trẻ gầy gò và tiều tụy. Cô khóc ròng mấy ngày, mắt tím bầm và suýt ngã bệnh.

Khi đấy, Angeline bỗng ngộ ra một điều.

Dù có là ai đi nữa, một kẻ tử tế hay một kẻ hẹp hòi, một kẻ giàu sang hay một kẻ nghèo hèn, đều có những cái kết chẳng mấy tốt đẹp. Vậy nên, cô ngừng nghĩ về sự công bằng cần có. Maya đã đúng khi nói tất cả họ đều bị bỏ rơi.

“Không có cách nào để chữa căn bệnh của cậu sao?” Maya bỗng lên tiếng, làm Angeline giật mình.

Cô chậm rãi lắc đầu. “Không gì trên thế giới này có thể.” Cô nói với một nụ cười.

Tiếng cót két của cái xích đu gần đấy làm cả hai nổi gai ốc.

“Cậu định làm gì tiếp đây?” Maya hỏi. “Tôi không biết rõ về Tân Quỷ Vương, Angeline à, nhưng có vẻ chẳng có gì tốt đẹp. Hôm trước anh ta bước vào bếp và đột nhiên hỏi mọi người ở đó về cậu.”

“Về mình ấy à?” Angeline ngạc nhiên.

“Anh ta làm tất cả sợ hãi.” Maya nghĩ đến lúc mình nói với Howl về Angeline. Cô lên tiếng vì nghĩ một vài chi tiết nhỏ không quan trọng sẽ làm anh ta bỏ đi. Cô sẽ không bao giờ tiết lộ gì về Angeline cả, và cô biết Angeline cũng thế.

Angeline quay sang nhìn cô. “Anh ta hỏi gì?”

“Có ai biết về cậu không. Anh ta đã hỏi đích thân mẹ mình.”

“Bà ấy nói gì?”

“Những gì bà ấy biết.” Maya nói. “Tôi thề, Angeline, bà ấy không có ý hại cậu hay gì cả. Bà ấy chỉ phải nói. Tôi cũng thế. Tôi từng nghe kể trước đây có một người chủ lâu đài Quỷ đã trói nô lệ của mình vào cọc và để bên ngoài suốt đêm cho quạ rỉa vì họ ăn cắp một cái bình hoa bằng bạc mà không chịu nhận.”

Có đầy rẫy những câu chuyện như thế ở giới nô lệ. Angeline đã nghe không ít về các hình phạt máu me và tàn khốc ấy, và đương nhiên chẳng ai lại đi cứu nô lệ. Một khi đã ký vào giấy, họ sẽ phải làm việc đủ bằng đó năm trong lâu đài hay bất cứ đâu mà họ xin vào hay được thuê. Vậy nên, cuộc sống của một nô lệ hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ mà nô lệ đó phục vụ.

“Được rồi, nhưng tôi đoán anh ta không phải loại người thích tra tấn bằng roi vọt đâu.” Angeline nói. “Tệ hơn thế nhiều.”

Maya nhìn cô bằng đôi mắt nâu to đầy thông cảm. Đó là cái ngưỡng thân thiết nhất họ có với nhau, sự thông cảm. Sự thông cảm giữa những kẻ nhỏ bé giữa dòng lũ cuốn, không có cơ hội ngoi lên để bám vào một cành cây, để cứu cuộc đời mình. Trong lòng cả hai cồn cào sự giải thoát, nhưng đều biết điều đó là không thể.

“Tôi sẽ rời khỏi đây ngay khi mẹ hết hạn làm với lâu đài Quỷ.” Maya nói bằng giọng yếu ớt nhưng quả quyết.

“Tôi nghĩ nơi nào cũng giống lâu đài Quỷ thôi.” Angeline nói. “Dù cậu đi đâu đi nữa, làm việc gì đi nữa...”

“Cậu không biết chắc mà.” Maya cãi lại. “Cậu có bao giờ đặt chân ra khỏi đây đâu. Có thể có nơi nào đó bình yên cho chúng ta, một nơi dành cho chúng ta.”

“Tôi còn không chắc mình sống sót kia mà. Tôi nghĩ tôi sẽ hài lòng chết ở đây thôi.”

Maya nhìn Angeline một lúc, trán chau lại và đôi mắt hơi giận dữ. Rồi cô đứng dậy và giọng nói bỗng trở nên mạnh mẽ:

“Ít nhất tôi còn biết hy vọng. Cậu sẽ ngạc nhiên với những gì chúng ta có thể làm với nó đấy.”

Nói rồi, Maya bỏ đi. Cô để lại phía sau Angeline ngồi ngạc nhiên, thẩn thơ. Bỗng dưng Angeline thấy xấu hổ. Cô chạm lưng vào thành ghế, chỉ một chút, hai tay ôm lấy đầu gối và vai nhô lên. Đúng, Maya có thể hy vọng vì cô ta có thể rời đi, có thể sống ở nơi bình yên nào mà cô ta muốn. Dẫu thế nào, cô ta vẫn có cơ hội được sống cuộc sống tốt hơn.

Nhưng ý nghĩ rằng lâu đài Quỷ là nơi tồi tệ của Maya làm Angeline khó chịu và đôi chút giận dữ. Chẳng có hình phạt tra tấn nào ở đây cả. Người hầu được ăn uống đầy đủ, họ có thể béo tốt là khác. Chỉ cần làm việc đầy chăm chỉ thì chẳng có vấn đề gì cả.

Thậm chí những người chủ lâu đài còn chẳng nhớ tên người hầu của mình.

Như thế không phải tốt hơn nhiều sao?

Người nhà Lucifer có quá nhiều thứ để quan tâm, họ làm việc chứ không hưởng thụ, chẳng ai để ý đến Angeline và những gì cô làm. Bằng chứng là Moldark chẳng hề biết về cây táo và mọi thứ khác cho đến khi ông ta chết.

Angeline chẳng bao giờ muốn rời đi. Cô muốn ở đây,

sống ở đây,

và chết ở đây.