Trái Đắng

Chương 1: Nỗi kinh hoàng

Tiếng khóc của một bé gái vang lên đứt quãng trong màn đêm tịch liêu. Màn sương mù dày đặc bao phủ lấy căn biệt thự, tiếng khóc lại thúc thích vang lên rồi mất hút mang theo sự lạnh lẽo buốt xương.

Trong căn biệt thự, ánh đèn màu đã lập lòe lấn áp tất cả. Từng tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra trong phòng khách của căn nhà. Ở đó, một người đàn ông khoảng trung niên đang thuần thục cởi bỏ quần áo của người phụ nữ dưới hạ thân của mình. Ông ta nhẹ cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến lấy đôi môi của người phụ nữ bên dưới, đôi bàn tay không tự chủ trượt dài đến đùi của người phụ nữ.

Cho đến khi hô hấp của cả hai đã nhanh thêm một nhịp. Ông ta mới chịu buông môi ra, gằm xuống hôn lên đôi xương quai xanh trắng nõn của người phụ nữ. Tay còn lại không an phận nắn nhẹ bầu sữa đầy đặn kia, và rồi ông ta mạnh bạo...

Từng hành động, cử chỉ ám muội ấy đều vừa vặn lọt vào tầm mắt của cô gái nhỏ đang sợ hãi nấp sau bức bình phong gần đó.

Nhìn hai người kia, mà nước mắt nó cứ rơi hoài. Đôi bàn tay nhỏ nhắn vội bịt chặt miệng để không phát ra âm thanh nào.

Ông ta là cha nó, người cha đã từng là niềm tự hào của nó với mọi người. Nhưng cho đến khi mẹ nó không may qua đời, cha nó cũng dần thay đổi trở thành một người khác. Mà khiến nó đôi lúc phải rùng mình khiếp sợ.

Mẹ nó mất, ông ta xem việc hành hạ nó là một thú vui. Từ một tiểu thư phòng êm chăn ấm, ngọc ngà kim xoa trong phút chốc đã trở thành đứa bé giúp việc trong chính căn nhà của mình, ngày ngày phải chịu ăn roi không lí do từ chính người cha của mình. Thiếu ăn thiếu uống, nơm nớp lo sợ và lặng lẽ sống ở dưới hầm kho của căn biệt thự. Đôi lúc nó cũng không biết, tại sao cuộc đời nó lại rẽ lối một đường vòng cung lớn như vậy? Phải chăng cha nó thật sự là con người như thế?

Tiếng khóc của nó lại chợt vang lên dưới hầm kho của ngôi nhà. Nó co ro ngồi một góc trong bóng tối mà nước mắt cứ kéo đuôi nhau rơi.

Cha nó không phải như thế?

Nó đã nói vậy rất nhiều rất nhiều lần. Và thầm nhủ với bản thân rằng, cha nó không phải như thế. Chỉ là ông vẫn đang buồn vì cú sốc sau khi mẹ mất thôi, rồi thời gian sẽ khiến ông quên đi, cha sẽ về là cha của nó. Nhất định là như vậy, đúng không?

Nhưng những sự kiên định ấy sao càng ngày lại càng tồn tại yếu ớt hơn trong suy nghĩ của nó. Cho đến một ngày, thứ được gọi là lí do thay đổi của cha nó cũng đã mất hút đi không một dấu vết.

[.....]

Đó là một đêm mưa rơi rất nhiều, rất lâu. Có phải hay không là ông trời cũng đang khóc thay nó chăng? Đấy là đêm, cả cuộc đời này nó không thể nào có thể quên đi được.

Tại hầm kho của căn nhà nơi nó ở. Nó đang vu vơ quét dọn, bỗng nhiên cách cửa chợt mở vang lên âm thanh "két két" khiến tầm mắt dời về phía cách cửa hầm kho. Hoạt động của nó cũng chợt khựng lại khi thấy từ ngoài, cha nó say say men rượu bước vào. Cả người ông phảng phất mùi khiến nó khó chịu, nó sợ hãi lùi về sau ấp úng nói khi thấy ông đang dần tiến về phía nó.

- Cha... cha, cha sao vậy?

- Cha ơi... cha đừng làm con sợ.

Thấy nó sợ hại, ông lại càng thấy hứng thú hơn. Ông từng bước từng bước tiến lại, đôi môi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười tà ác như quỷ dữ.

Một vệt sắc đánh mạnh vào khung cửa sổ khu nhà kho. Mưa lại rơi như trút nước, tiếng khóc nó chợt vang lên nghe sao cũng thấy chua xót.

- Cha ơi, buông con, buông con ra. Cha ơi, con xin cha mà.

- Cha ơi, con biết lỗi rồi. Cha tha cho con.

Tiếng nó cứ ngắt quãng vang lên trong tiếng nước mắt rơi dài. Ngoài kia, mưa vẫn cứ rơi, khiến cho bản thân nó cũng dần tuyệt vọng, như vừa rơi xuống một vực thẳm, không cách nào lên được. Và cho nó nhận ra một điều...

... Tất cả kết thúc rồi...

[......]

Sáng hôm sau, mưa tạnh dần. Ông ta mặc lại đồ chỉnh tề, quay sang nhìn nó không một mảnh vải che thân, cười khinh nói:

- Nếu có trách, thì mày nên trách mẹ mày. - Nói xong, ông ta quay bước bỏ đi. Cánh cửa nhà kho, dần dần khép lại, như chính cuộc đời của nó cũng khép dần lại từ đó.

Bao trùm nó, giờ chỉ là bóng tối. Nó hét lên trong bóng tối vô định, nước mắt cứ thế tuông như mưa. Cơ thể nó, giờ bẩn lắm, rất bẩn. Nó cào xé cơ thể mình, miệng không ngừng thì thầm nói nhỏ:

- Bẩn, bẩn lắm, rất bẩn... tại sao, tại sao vậy? Tại sao ông lại làm vậy với tôi? Tại sao? Tại sao?... a...a...a...a...a.... - Nó nghiêng người ngã xuống nền đất, ánh mắt mơ hồ nhìn không ra cảm giác gì nơi bóng tối, nước mắt như những hạt thủy tinh cuối cùng rơi xuống.

- Mẹ ơi, có phải người cha đó từ đầu đã không hề tồn tại rồi, đúng không?

Cuộc đời đứa bé mười tuổi cứ thế mà mờ nhạt dần nơi xa xa. Tương lại, ước mơ cùng một lúc tan biến theo cơn gió đêm mà cho dù cố gắng thế nào nó cũng không giữ lại được.

~~10 năm sau~~

=>Hết chương 1