Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 12: 12 Ghép Đôi



...!Phiền?
Chân Yểu ngẩn người, trong lòng chợt nguội lạnh, ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, không biết nên nói hay làm gì.
"Tiểu thư, cô đừng hiểu nhầm ý của ngài ấy." Bác Lâm thấy sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt, vội vàng hạ giọng, "Nếu như ngài ấy thực sự thấy phiền, thì sẽ không bao giờ quan tâm, những ngày qua ngài ấy đối xử với cô thế nào, chắc cô cũng cảm nhận được."
"Có thật không?"
"Tất nhiên."
Chân Yểu bình tĩnh lại.

Bác Lâm nói đúng, không chỉ ở đây, mà lúc ở nhà chung anh cũng đã chăm sóc cô rất nhiều, cô nghĩ như vậy không phải sẽ phản bội lòng tốt của anh sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô còn thấy hơi tội lỗi.
Tống Lục Bách chậm rãi bước ra khỏi bếp, ngón tay tùy ý cầm lên thành cốc, khi uống nước vô tình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cô gái có đầy tâm sự trong lòng ngồi đó, dáng vẻ hơi áy náy.
Cổ họng trượt lên trượt xuống một hồi, anh liếc nhìn bác Lâm rồi khẽ cau mày.
...
Người trong phòng sách lật từng trang giấy, cây bút viết vài nét chữ nguệch ngoạc ở trang cuối.
"Ngày mai ở chỗ cũ, có đến không?"
Đặt điện thoại sang một bên, Tống Lục Bách không thèm nhấc mắt, "Không có thời gian."
"Gì cơ, tôi vẫn muốn làm anh em tốt của cậu mà, đếm xem cậu từ chối bọn này bao nhiêu lần rồi."
"Đang bận chuyện công ty."
"Công ty thì có chuyện gì, tối hôm đó ai cũng thấy.

Nhìn cậu chẳng khác gì con gà mái bảo vệ thức ăn, bọn tôi còn tưởng cậu bị làm sao.

Bây giờ cô nhóc đó ở với cậu, bảo cậu cứ ru rú ở nhà không phải để chăm cô nhóc đó, ai mà tin?"
Im lặng hai giây, Tống Lục Bách bực bội ném cây bút máy, "Không cần thiết phải giải thích với cậu."
"Được, cho phép động vật máu lạnh chìm đắm trong tình yêu." Chu Dự Thời cười khẽ, thờ ơ cúp điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút, sau đó màn hình đen lại.
Tống Lục Bách nhướng mày, nhắm mắt ngẩng đầu dựa vào lưng ghế.
Chìm đắm trong tình yêu? Anh khẽ xùy một tiếng.
Thật ra anh đã gặp cô từ rất sớm, lúc ở nhà họ Tưởng cũng không phải lần đầu tiên.


Lần đầu tiên nhìn thấy, cô đang mặc bộ đồng phục học sinh và ngồi trên hàng rào của trường, một tay ngại ngùng giữ lấy chiếc váy bị vểnh lên.
Cô gái có mái tóc mềm mại, vẻ mặt tươi tắn sáng sủa, đôi mắt màu nâu hổ phách nhàn nhạt, giống màu của một chai rượu nào đó trong hầm rượu của anh.
Lúc đó anh cũng không quan tâm, một năm sau gặp lại cô đã biến thành một con người khác, gầy như cột tre treo trên áo bệnh viện.
Cuộc sống của anh êm đềm trôi qua, dưới chân anh có thể dễ dàng giẫm lên nhiều thứ, anh chưa từng thương hại ai, thậm chí còn cảm thấy rằng trong từ điển của mình không bao giờ có hai chữ này.

Cho đến một ngày nào đó ở hành lang bệnh viện, kéo một cô nhóc nhẹ bẫng từ trên cửa sổ xuống.
Tình cảm "đáng thương" mà anh cảm nhận lần đầu tiên trong đời có lẽ là đặt hết trên người cô, nhưng hiện tại xem ra, anh lại "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường" quá mức.
*Người có trách nhiệm trong nhà chưa hay biết mà tiếng tăm đã đồn đãi xa gần.
Nếu đổi lại là trước kia, anh cũng sẽ tự cảm thấy những việc mình làm là không thể tin được.
Một lúc lâu sau, Tống Lục Bách gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Anh cầm chiếc bút máy lên, lạnh nhạt nói: "Tối mai mấy giờ."
...
"Thầy Trần, phòng của tiểu thư ở đây."
Chân Yểu đang ngồi sau bàn đọc sách chờ, nghe thấy giọng của Tiểu Giai, cô nhanh chóng quay người lại về phía cửa.
"Thầy Trần."
Trần Diệp đi tới, một tay nhẹ nhàng đặt trên vai cô.
Chân Yểu không quen với kiểu đụng chạm này, nhịn xuống cảm giác muốn gạt tay ra, sau đó lại nghe thấy Trần Diệp nói: "Tuy rằng nói là đến học, nhưng chúng ta đều biết trình độ hiện tại của em thì căn bản không cần tôi dạy, có lẽ chúng ta nên sắp xếp một số nội dung khác."
"Nội dung gì?"
"Mấy ngày nữa tôi sẽ tham gia một cuộc thi tranh luận bằng tiếng Anh, em có muốn đến xem không? Tranh luận rất thú vị, có thể mở rộng thêm nhiều kiến thức mới."
"Nhưng mà..." Chân Yểu nghĩ đến tai nạn của lần đi chơi trước, "Có thể anh trai tôi sẽ không đồng ý cho tôi ra ngoài."
"Tại sao? Em là người lớn rồi, ngay cả khi chưa trưởng thành em cũng là một cá thể độc lập, có tự do riêng của mình."
"Bọn họ là lo lắng cho tôi."
"Tôi lại nghĩ là em cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình, bọn họ bảo vệ em quá mức, cho rằng em quá yếu đuối."
Chân Yểu mím môi không trả lời, tuy rằng Trần Diệp có ý tốt, nhưng cô không thích anh ta nói như vậy, chỉ có thể đồng ý trước, bỏ qua chủ đề này.
Trần Diệp dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, tay lại vỗ lên vai cô như để xoa dịu.
...
Chân Yểu quyết tâm không gây rắc rối gì cho Tống Lục Bách trong thời gian hai người ở chung, và mấy ngày gần đây đúng như cô mong muốn, cả hai rất hòa thuận với nhau.
Về cuộc thi tranh luận mà Trần Diệp đã đề cập, cô tạm thời chưa nói.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiểu Giai mang đến cho cô một ly sữa như thường lệ, cô ngồi cạnh chiếc cửa sổ sát đất, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, bên ngoài vang lên tiếng lá cây xào xạc.

Trong tay còn có cốc sữa ấm, khiến cô vô cùng thư thái.
Đột nhiên, trên mặt Chân Yểu mát lạnh, như có một thứ gì đó rất nhỏ "bốp" một tiếng dính lên, có hơi đau đau.
Cô sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên sờ.

Thứ trên mặt bỗng nhiên "bay" xuống gáy cô, khiến cô trở tay không kịp.
Trong đầu Chân Yểu đã có vô số phỏng đoán và liên tưởng khủng khiếp, cô hét lên một tiếng, đặt bừa chiếc cốc xuống rồi đứng bật dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông gần như chạy từ phòng làm việc đến.
Nỗi sợ hãi đám côn trùng đã vượt qua mọi thứ, Chân Yểu chạy về phía Tống Lục Bách mà không hề nghĩ ngợi, bởi vì không nhìn thấy đường cho nên cô hơi loạng choạng, "Anh ơi! Bọ, bọ! Có -"
Chiếc cốc thủy tinh trên cửa sổ bị đụng phải trong lúc hoảng loạn, đập mạnh xuống đất phát ra tiếng kêu chói tai, khiến cô rùng mình sợ hãi.
"Đừng nhúc nhích!" Người bên kia đỡ lấy cô, nghiêm túc quát một tiếng bảo ngưng lại, đồng thời giữ chặt vai cô.
Chân Yểu bị dọa run bần bật, sau đó không biết người đàn ông nhìn thấy gì mà cúi xuống, cô cố vùi đầu vào cánh tay, bàn tay cô thức nắm chặt lấy quần áo của anh.
"Anh trai!!"
Tống Lục Bách vốn dĩ muốn cúi xuống xem cô có bị mảnh vỡ xây xát không, nhưng cô gái nhỏ cứ bất chấp vùi đầu vào trong lòng anh.

Mấy lần cũng không nhìn được gì, anh đành phải dùng một tay ôm lấy cô, nhíu mày bất lực nói: "Làm gì có con gì?"
"Hình như nó chạy từ cổ xuống lưng rồi! Không phải nó chui vào quần áo của em rồi chứ?"
Chân Yểu nổi da gà, cố nén tiếng hét trong cổ họng, trong hốc mắt đã hơi ươn ướt.
Một bàn tay đột nhiên đến gần rồi vén mái tóc vương vãi của cô sang một bên, động tác nhẹ nhàng từ tốn, khiến cho tóc gáy của cô dựng đứng hết lên.
"Anh trai..." Giọng nói run rẩy, thúc giục.
"Không có."
"Sao lại không có, rõ ràng nó bay đến chỗ em!"
Tống Lục Bách liếc nhìn chiếc cổ trắng nõn với vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn giúp cô kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới nhận ra tư thế hiện tại của hai người, cô đúng là thật sự sợ hãi nên mới không để ý đến.
Nhưng trong lòng anh chợt có một cảm giác thỏa mãn xấu xa.
"Đứng yên, đừng né lung tung."
"Vậy anh nhanh lên."

Một lát sau, anh lại nói: "Không có."
"Nhưng mà -"
"Em nói cái này?"
Chân Yểu còn chưa hoàn hồn, bàn tay nắm chặt bị người đàn ông gỡ ra, sau đó nhét vào một vật lạnh lạnh không rõ.
"Á!!!"
Cô hét lên một tiếng ngắn, lắc mạnh tay phải rồi ném thứ đó ra ngoài, ngay lập tức lùi về sau một bước.
Bỗng nhiên, một đôi tay nhấc thẳng cô lên khỏi mặt đất.
"Anh trai!" Cô đỏ mặt, đá chân một cách vô ích.
Người đàn ông như không hề nghe thấy, nửa nâng nửa bế cô như một đứa trẻ con đi về phía trước hai bước, dưới chân loáng thoáng phát ra tiếng đá vào thủy tinh.
"Không muốn có chân nữa à? Biết dưới sàn có mảnh thủy tinh còn giẫm lên?" Tống Lục Bách đặt cô xuống sau khi đi qua các mảnh vỡ, giọng vừa nghiêm khắc vừa khó chịu, "Ăn vạ cái gì."
"...Em quên mất, nhưng mà em cũng lớn đến mức nào rồi, anh..."
"Lớn? Vừa mới còn ôm anh nói sợ côn trùng."
Chân Yểu lập tức rùng mình một cái, giơ hai tay về phía xa xa, "Em đã nói là sợ rồi anh còn lấy con bọ đó..."
Sau nỗi uất ức và tức giận, một chút lý trí cũng quay trở lại, nửa câu sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Vì sợ mà cũng vì muốn đi rửa tay, cô vội vàng xoay người định đi.
Cánh tay của cô gái nhỏ trước mặt vừa ngốc nghếch vừa buồn cười, Tống Lục Bách lại cầm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, "Đi đâu? Ngồi xuống để anh xem sao."
"Em đi rửa tay." Cô rụt tay lại, nhưng anh lại dùng sức mạnh hơn, không chịu buông ra.
"Em tưởng là anh đặt con bọ vào tay em à?"
Thấy cô im lặng, Tống Lục Bách dừng một lúc, "Không có bọ, chỉ có một mảnh lá cây thôi."
"...Anh lừa em à?"
"Cho em sờ lại một lần nữa?"
Chân Yểu do dự, lắc đầu sợ hãi, "Có phải là lá anh vừa mới hái đúng không?"
"..." Tống Lục Bách xoa trán, "Vừa nãy em ôm chặt anh, làm sao mà hái được?"
"Em, em sợ quá mới..."
Cô gái nhỏ trước mặt vừa ngơ ngác vừa xấu hổ, hiển nhiên là nhớ ra mình vừa mới hốt hoảng lao về phía anh.
Ý cười nhàn nhạt trong mắt anh thoáng qua đi, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, "Ngồi xuống."
Chân Yểu một chữ cũng không dám nói, đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Sau đó trước mặt vang lên tiếng cọ xát nhẹ của quần áo, có lẽ là do Tống Lục Bách ngồi xổm xuống.
Trong biệt thự có bật điều hòa, cho nên cô chỉ mặc một chiếc váy len mỏng dài đến đầu gối, lúc ngồi xuống tự nhiên để lộ ra bắp chân trần.
Người giúp việc xung quanh dọn sạch những mẩu thủy tinh trên mặt đất mà không nói một lời nào, Chân Yểu vừa mới bị tiếng động này phân tán, một cánh tay chợt nắm lấy mắt cá chân cô, cách một lớp tất mềm mại, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của người đàn ông nhanh chóng truyền tới trên da.
Anh không đụng vào chỗ khác trên chân cô, chỉ dùng một tay cầm lấy mắt cá chân rồi nhẹ nhàng kéo về hướng của mình, sau đó là khoảng mười giây yên tĩnh.
Tống Lục Bách cúi đầu nhìn, anh có thể dùng một tay để ôm lấy cả mắt cá chân của cô gái, vẫn còn rất gầy, nhưng so với lúc mới đến nhà họ Tống thì tốt hơn nhiều.

"Không có vết xước." Anh trầm giọng nói, sau đó dùng khăn ướt lau vết sữa trên chân cô.
Hai bắp chân nhỏ thẳng tắp, vệt sữa uốn lượn xuống dưới, khiến cho làn da mỏng manh lại càng thêm chói mắt.
Ánh mắt anh dừng lại, lau sạch sẽ vài lần rồi đứng dậy, "Xong rồi."
"Cảm ơn anh." Chân Yểu thu chân lại, ngón chân hơi nhúc nhích.
Giọng Tống Lục Bách nhàn nhạt, "Ngày nào cũng cảm ơn anh nhiều vậy, không thấy mệt à?"
"Không mệt."
"Em nghĩ anh đang thực sự hỏi em có mệt không?" Anh lạnh lùng để lại một câu nói.
Phản xạ của Chân Yểu cuối cùng cũng theo kịp, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cười gượng.
Người giúp việc bước tới để lấy khăn bẩn đi, tiện nhắc cô rằng sắp đến giờ đi ngủ.

Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt xoay người định đi, nhưng đột nhiên bước chân chậm lại một chút.
Chân Yểu ngây người, không biết anh còn muốn nói gì nữa, đành phải ngồi chờ tại chỗ.
Anh dừng lại cũng không lâu, "Tối mai anh có việc, phải về muộn."
Đợi đến khi cô gật đầu, anh mới nói: "Có gì thì gọi người giúp việc, hoặc là gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi." Chân Yểu lại gật đầu, lần này Tống Lục Bách trực tiếp xoay người rời đi mà không nói thêm gì nữa.
Sau khi chắc chắn nghe thấy tiếng đóng cửa phòng làm việc, cô mới tùy tiện túm lấy một cái gối, vùi mặt vào đó, trong lòng như muốn hét lên.
Thật là mất thể diện.
...
Trong phòng khách lượn lờ khói thuốc, những loại rượu đắt tiền, khó tìm trên thị trường đều được mở ra và đặt ngay ngắn trên bàn.
"Lục Bách," Chu Dự Thời nhả khói rồi gọi một tiếng, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế sofa lại giống như không nghe thấy, anh cười một tiếng, hơi tăng âm lượng, "Tống Lục Bách."
Người đàn ông giương mắt nhìn sang, màu mắt lạnh lùng.
"Sao mà thẫn thờ thế, Tống thiếu còn có một trái tim cất ở nhà à?" Người bên cạnh cầm cốc lên cười.
"Mẹ nó hối hận quá, sao hôm sinh nhật em gái kia tôi không ở trong nước nhỉ, bày ra trước mặt rồi mà còn bỏ lỡ, muốn nhìn xem cô bé nào lại khiến cậu ta coi như bảo bối ghê."
"Cả phòng ai cũng nhìn chằm chằm, là tôi tôi cũng lo."
"Tôi mới nghe ngóng hình như nhà họ Tần đang muốn ghép đôi cho đứa con út."
"Nhà họ Tần?" Tống Lục Bách đen mặt, "Con bé vừa mới lớn mà nhà họ Tần đã có ý đồ xấu rồi à."
Chu Dự Thời cười ra tiếng, "Chẳng lẽ cậu thật sự coi người ta như trẻ con sao? Cô bé qua sinh nhật 18 tuổi rồi, cần tôi nhắc cậu nữa à? Mặt mũi xinh xắn, trong tay còn có cổ phần của Lâm Nghiệp, cưới được cô bé chẳng khác nào vác được cả Lâm Nghiệp về nhà."
"Người ta cũng đâu còn là trẻ con nữa, bây giờ yêu đương cũng không phải là sớm lắm, hơn vài tuổi có đầy người muốn đính hôn với cô bé."
Mấy người nói chuyện xong cũng lười đụng vào cốc, có người nhìn sang một bên, thấy người đàn ông đang lỡ đễnh, dáng vẻ hờ hững, liền bỏ qua chủ đề này.
Ánh mắt thâm trầm của Tống Lục Bách rơi xuống chiếc cốc thủy tinh trên tay, trong đáy mắt hơi run lên.
- -----------------
Xin thề đây là chương cuối trong ngày:).