Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 15: Sắp trở về

Thẩm Vu đi ra khỏi nội điện, trong nháy mắt khuôn mặt treo lên nụ cười dịu dàng mềm mại lại điềm đạm đáng yêu.

Đại cung nữ chứng kiến hết thảy: “…”

Không khỏi không cảm khái tốc độ trở mặt của Thẩm cô nương.

Thẩm Vu nguyện ý bày ra bộ mặt thật của mình trước mặt đại cung nữ này, là bởi vì nàng ấy đã hầu hạ bên cạnh Chử Linh Thư mười năm, từ lúc Chử Linh Thư được ban danh Nghi Ninh quận chúa tiến cung, đã luôn hầu hạ nàng ấy.

Tỳ nữ thiếp thân của Thẩm Vu đều không có ở bên cạnh, chỉ có thể dựa vào mỗi đại cung nữ này.

Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Tri Xuân. Tri Xuân xoay người một cái, Thẩm Vu đi ra ngoài trước.

Tri Xuân ửng đỏ mặt, thầm nghĩ Thẩm cô nương thật là xinh đẹp.

Lúc Thẩm Vu đi đến tiền điện, Lục Chi Trạch đã ngồi tại chỗ uống một ly trà.

Thấy nàng đến, hai mắt Lục Chi Trạch tỏa sáng, mỉm cười nghênh đón, “Hôm qua nghe nói ngươi tiến cung, nhưng cô lại đang làm việc bên ngoài, lúc trở về đã muộn, không tiện tới gặp ngươi. Sáng nay hạ triều đã lập tức chạy tới, may mắn ngươi còn chưa ra ngoài, nếu không cô lại phải đến vô ích rồi.”

Thẩm Vu thầm nghĩ, biết vậy sáng sớm ra ngoài tản bộ còn hơn.

Trên mặt lại mỉm cười ngượng ngùng, “Không gặp được còn có lần sau nữa mà, thần nữ sẽ ở trong cung một thời gian, luôn có thể gặp được.”

Lục Chi Trạch đưa tay muốn nắm tay Thẩm Vu, nàng cười quay người, để tay lên cánh tay Tri Xuân, để đối phương đỡ mình ngồi xuống ghế.

Tri Xuân phân phó người rót trà cho Thẩm Vu, còn khép chặt áo choàng trước của Thẩm Vu lại, kéo tay áo của nàng xuống, che kín tay lại.

Lúc này, ngoại trừ mặt và cổ, Thẩm Vu không để lọt một chỗ da thịt nào ra ngoài, nàng kinh ngạc nhìn Tri Xuân, thấy Tri Xuân mỉm cười trấn an nàng.

Tri Xuân làm xong đây hết thảy, cúi đầu xuống, vô cùng tuân theo lễ nghi quy củ lui sang một bên, một câu cũng không nói nhiều.

Người ngoài nhìn thấy, đều chỉ nghĩ đại cung nữ trong Tĩnh Hi cung này vô cùng lo lắng cho thân thể Thẩm Vu, chăm sóc cũng vô cùng chu đáo cẩn thận, đêm qua vừa mới mưa, sáng sớm hơi lạnh lẽo, Tri Xuân sợ Thẩm Vu bị lạnh, lúc này mới bọc nàng chặt chẽ.

Lục Chi Trạch cảm thấy có chút không vui, nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác không tìm được điều gì sai, im lặng trong chốc lát, mới mỉm cười nói: “Vẫn là người của quận chúa tri kỷ, biết việc hơn hai tỳ nữ ở chỗ ngươi nhiều.”

Thẩm Vu hơi ngạc nhiên, “Nha hoàn của thần nữ rất tốt, không biết các nàng đã đắc tội Thái tử khi nào?”

Lục Chi Trạch nói: “Lần trước ngươi té xỉu, còn không phải là do tỳ nữ của ngươi không chú ý? Cô đã sớm nói nên đưa hai người trong cung đến hầu hạ ngươi, ngươi nhìn xem, người của Nghi Ninh tri kỷ hiểu chuyện biết bao.”

Thẩm Vu nhíu mày, còn chưa kịp từ chối, Lục Chi Trạch chỉ chỉ Tri Xuân, “Việc này ta sẽ bàn bạc với phụ hoàng, để người cho ngươi mấy người chăm chỉ khéo léo như vậy để ngươi sai khiến.”

“Thái tử, người bên cạnh ta đã dùng quen rồi, hai nha đầu kia nói là hầu hạ ta, thực ra càng giống như tỷ muội của ta, ngài biết nhà ta chỉ một mình ta, không có huynh đệ tỷ muội, cha lại không có nhà, ta rất cô đơn, may mắn mà có các nàng bên cạnh ta bầu bạn. Huống hồ ta cảm thấy các nàng hầu hạ rất tốt, nếu là ngài phái người đến, chỉ sợ trong lòng các nàng sẽ buồn, cho là ta không cần các nàng nữa.”

Lục Chi Trạch còn muốn nói tiếp cái gì, Thẩm Vu đảo tròn mắt, lại nói: “Trong nhà còn có biểu tỷ, nếu điện hạ chỉ tặng người cho ta mà không tặng cho biểu tỷ, chỉ sợ trong lòng biểu tỷ sẽ cảm thấy tủi thân đó, điện hạ vẫn nên đối xử tốt như nhau.”

Thẩm Vu trong lòng cười lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra mưu mô của hắn ta, Thái tử muốn nhét người vào trong phủ tướng quân đây mà.

Cha nàng trị quân nghiêm minh, trị gia càng không cho phép có chút sai sót nào, phủ tướng quân kín như thùng sắt, Thái tử muốn nhét tai mắt vào trong phủ, chỉ có thể xuống tay từ nàng hoặc là Sở Khinh Dao, Sở Khinh Dao tất nhiên là vì Thái tử chuyện gì cũng đều cam tâm tình nguyện, Sở Khinh Dao ngốc, nhưng nàng không ngốc.

Thái tử muốn giấu diếm tư tình của mình và Sở Khinh Dao, như vậy Thẩm Vu càng không để cho hắn toại nguyện, tận dụng mọi thứ, chỉ cần có cơ hội sẽ nhắc tới Sở Khinh Dao, vừa thể hiện rõ mình là người rộng lượng, lại còn để lại đủ không gian tưởng tượng cho người bên ngoài.

Tri Xuân cúi thấp đầu đứng một bên, nghe vậy khẽ nhíu mày.

Quan hệ của Thẩm cô nương và Thái tử dường như không hề thân thiết giống như người trong hậu cung đồn, mặc dù hoàng hậu nhắm cô nương Thẩm gia làm Thái tử phi, nhưng nghe Thẩm cô nương nói vậy, hình như Thái tử và Thẩm gia biểu cô nương cũng có gút mắc.

Chuyện này ngược lại chưa từng nghe qua.

Lục Chi Trạch không nghe được thâm ý và qua loa lấy lệ giấu trong lời nói của Thẩm Vu, hắn ta bỗng dưng nhớ tới lần trước, Sở Khinh Dao dò xét mối quan hệ giữa Thẩm Vu và Lăng Vương, nàng ta nói Thẩm Vu dường như không ngại bọn họ qua lại.

Thái tử không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được buông xuống. Hai người nếu có thể cùng nhau gả vào Đông cung, chung sống hoà bình, hắn ta vừa có thể dựa lưng vào thế lực của Thẩm gia, lại vừa có thể hưởng thụ cảm giác sùng bái nhiệt liệt cuồn cuộn của Sở Khinh Dao, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta hưng phấn.

Ánh mắt của hắn ta trở nên rất dịu dàng, “Ngươi luôn thông tình đạt lý như vậy, việc này nói sau, cô còn muốn hỏi ý tứ của phụ hoàng và Thẩm tướng quân.”

“Cha ta?” Thẩm Vu sững sờ.

Lục Chi Trạch mỉm cười ấm áp, gật đầu nói: “Cô lần này tới là muốn nói với ngươi, đại quân đã lên đường hồi kinh, ít ngày nữa sẽ tới kinh thành, Thẩm Đại tướng quân sắp trở về rồi.”

Mắt Thẩm Vu lập tức sáng lên, “Quá tốt rồi!”

Dù sao, nàng và cha thực sự đã lâu lắm rồi không được gặp nhau.

Lục Chi Trạch như mong muốn nhìn thấy sự vui sướng, cảm kích, ỷ lại trong mắt Thẩm Vu, hài lòng nói lời tạm biệt.

Có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Vu, đúng là không uổng phí công sức ngay khi hắn ta biết được tin tức này vội vàng chạy tới đây trước.

Thẩm Tông Chí trở về, như vậy hôn sự của bọn họ có thể được mang ra bàn bạc?

Thái tử đi.

Thẩm Vu hưng phấn bước qua chậu than, suýt nữa đá lăn cái chậu. Trong tiếng la hét sợ hãi kinh ngạc của các cung nữ, nàng hứng thú bừng bừng chạy về nội điện, mượn thư phòng của Chử Linh Thư, vừa ngâm nga giai điệu không biết tên, vừa nâng bút bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo.



Sau khi Thái tử đi ra từ Tĩnh Hi cung, thì đi thẳng tới Tư Chính điện. Vừa mới bước vào cung điện, đã nghe thấy tiếng cười ha hả của phụ hoàng: “A Chiêu, đêm qua ngủ ngon chứ? Nghe nói có cung nhân không hiểu chuyện, lại ầm ĩ quấy rầy đệ nghỉ ngơi à?”

“Đệ cũng thật là, sao có thể đuổi hết người đi? Nếu hầu hạ đệ không được thì nói với trẫm, trẫm chém đầu bọn hắn, nhưng đệ không thể thiếu người chăm sóc được, hay là gọi người trong phủ của đệ tiến cung hầu hạ đệ nhé?”

Bước chân Lục Chi Trạch dừng lại, nghe thấy giọng nói lấy lòng của phụ hoàng, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, nhíu mày, cánh tay buông thõng bên người khẽ nắm lấy vạt áo.

Phụ hoàng chưa từng nói chuyện ôn hòa với hắn ta như vậy, thậm chí có thể nói là “ăn nói khép nép”, ông là Hoàng đế, đối đãi với bất kỳ kẻ nào không phải đều là thái độ cao cao tại thượng, vô cùng bễ nghễ sao? Vì sao lại đối xử với Lăng Vương luôn có dáng vẻ thuận theo như thế?

Không phải chỉ là vì ân cứu mạng nên Phụ hoàng mới dung túng Lăng Vương nhiều năm như vậy hay sao? Cho dù có ân, cũng đã trả đủ rồi.

Lục Chi Trạch nhớ tới lúc mình cầu xin giúp đỡ lại bị vị tiểu hoàng thúc này liên tục từ chối, sắc mặt càng thêm khó coi, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Lục Vô Chiêu cũng càng trở nên u ám.

Chỉ là một tên què, một tên tàn phế, dựa vào cái gì mà có thể cao quý hơn cả Thái tử của một nước như hắn ta?

Một tên phế vật, có vốn liếng gì mà đòi kiêu ngạo với ai?

Tổng quản thái giám nhìn thấy hắn ta, vội vàng cười nghênh đón, “Thái tử điện hạ đã đến, mau vào.”

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt đứng đắn nghiêm chỉnh, hàng mi dài giương lên, bên trong đôi mắt đen hiện ra ánh sáng ôn hòa, trên người mặc long bào màu vàng, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý bẩm sinh.

Nhìn thấy Lục Chi Trạch, hắn thu liễm hết lại vẻ uy nghi của kẻ ngồi trên cao lơ đãng bộc lộ ra.

Vị này chính là vị quân vương thứ năm của Đại Lâm triều, Gia Tông Hoàng đế, Lục Bồi Thừa.

Lục Bồi Thừa thu lại vẻ ôn hòa đối với Lăng Vương, ngược lại ánh mắt hơi lãnh đạm và nghiêm túc nhìn về phía nhi tử của mình, “Thái tử tới trễ rồi.”

Âm thanh mang theo sự uy nghiêm mạnh mẽ khiến cho Lục Chi Trạch rùng mình một cái, hắn ta vội cung kính hành lễ, “Phụ hoàng.”

“Ừm.”

Vị quân vương ngồi trên ghế rồng nghiêm khắc thận trọng.

Lục Chi Trạch quay đầu vái chào thi lễ với Lăng Vương, “Tiểu hoàng thúc.”

Lục Vô Chiêu nhìn hắn ta khẽ vuốt cằm, cách rất gần, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa và mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc hòa quyện trên người Thái tử, hắn chỉ từng gặp được một người có thể dung hợp hai mùi này mà lại trở thành một hương vị rất dễ chịu.

Người kia đêm qua còn nói muốn hắn lấy thân báo đáp, hôm nay đã gặp gỡ người khác rồi.

Ánh mắt hắn hơi tối tăm, ngưng đọng thâm trầm nhìn về phía Thái tử.

Dư quang thoáng nhìn qua Gia Tông Hoàng đế lại lướt xuống người hắn ta, Lục Vô Chiêu nhàn nhạt thu hồi lại ánh mắt dò xét, hững hờ trả lời vấn đề vừa rồi của Hoàng đế: “Không nhọc hoàng huynh lo lắng, thần đệ không cần người hầu hạ.”

Ánh mắt của Gia Tông đế nhu hòa, hắn muốn nói lại thôi nhìn nhìn chân Lục Vô Chiêu, cuối cùng cũng không nói gì, gật gật đầu, “Được, đều tùy đệ vậy.”

Quan tâm xong Lục Vô Chiêu, cũng không nói hắn lui ra, hắn còn mong đệ đệ của mình chịu ở lại chỗ mình thêm một lúc nữa ấy chứ. Huống chi, nói chuyện với Thái tử cũng không có gì mà Lục Vô Chiêu không thể nghe, đệ đệ này từ nhỏ đã do hắn dạy bảo, tính tình thế nào hắn cũng hiểu rõ nhất, Lục Vô Chiêu vô cùng thông minh, ở lại nơi này, còn có thể giúp hắn dạy dỗ Thái tử bùn loãng không trát nổi lên tường này được chút ít.

Lục Bồi Thừa hỏi Thái tử rất nhiều chuyện, lúc Thái tử ấp úng không trả lời được, Lục Bồi Thừa nghiêng mắt nhìn về phía đệ đệ mình, đáng tiếc người đệ đệ này của hắn lại xem như việc không liên quan đến mình, ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía bên này.

Hắn lười biếng ngồi trên xe lăn, đuôi lông mày khóe mắt đều toát lên hai chữ “Tùy ý”, dáng vẻ lười biếng, chẳng quan tâm tới bất kỳ chuyện gì.

Lục Bồi Thừa bất mãn nhìn Thái tử, vung ống tay áo, ném mấy quyển tấu chương râu ria trên bàn cho Thái tử, “Phê xong những cuốn này cho ta.”

Thái tử tập mãi thành thói quen, hắn ta thường xuyên cố ý làm ra những chuyện ngu ngốc, chính là vì để được xem những tấu chương này của phụ hoàng, cho dù là chút việc vặt, nhưng cũng là cơ hội rèn luyện khó có được.

Thái tử cúi đầu ngồi, Lục Bồi Thừa thở dài một hơi tức giận, lại chuyển ánh mắt về phía Lục Vô Chiêu.

“Đúng rồi, không biết A Chiêu có nghe nói chưa, Phụ Quốc Đại tướng quân khải hoàn hồi triều, đang trên đường về, ước chừng không tới một tháng sẽ tới kinh thành.”

Lục Vô Chiêu nhàm chán vuốt vuốt một cây bút lông được chê tác bằng gỗ tốt treo trên long án, nghe vậy hai mắt cũng không ngước lên, “Chưa từng nghe nói.”

Tin tức Tạ Khanh Quân lén hồi kinh hắn đã sớm giấu đi, lúc này hắn không nên biết chuyện trong quân.

“Trẫm còn tưởng rằng các ngươi có liên lạc, dù sao khi còn bé ngươi rất thích chạy phía sau Thẩm tướng quân, nếu không phải…”

“Hoàng huynh nhớ lầm, thần đệ khi còn bé chẳng thích ai, cũng chỉ là quan hệ xã giao với Thẩm tướng quân, chỉ là quen biết, cũng không thân thuộc.” Lục Vô Chiêu bình tĩnh nói, “Huống chi Đại tướng quân đã xuất chinh mười năm bên ngoài, không trở lại kinh thành, ngoại trừ hoàng huynh, sao ta có thể lui tới mật thiết với ai.”

“Vậy chắc là trẫm nhớ lầm rồi.” Lục Bồi Thừa thoải mái cười cười, “Nhưng mà A Chiêu, ngươi nhỏ hơn ta mười hai tuổi, trí nhớ đúng là không bằng ta, Đại tướng quân đâu phải xuất chinh mười năm? Chỉ mới sáu năm thôi.”

“Thật sao?” Lục Vô Chiêu cau mày, “Vậy là thần đệ nhớ lầm.”