Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 68: Mật ngọt (2)

Lăng Tịnh Hy ngoài miệng nói sẽ cho Vương Vũ Hàn biết tay nhưng thật chất cô chỉ làm hắn mất mặt một chút, với thế lực hiện giờ của cô cũng chỉ có thể làm mấy chuyện nhỏ nhặt này thôi.

Sáng sớm, Lăng Tịnh Hy mặc xong quần áo đã nhảy lên người Vương Vũ Hàn vẫn trần như nhộng nằm trên giường, bởi hôm qua sau khi hắn tra tấn cô xong thì phải xử lý một chút việc nên hắn chỉ ngủ được hai tiếng.

“ Hàn, thức dậy đi, mặt trời lên cao rồi đó.”

Lăng Tịnh Hy nũng nịu gọi hắn dậy, tuy không phải lần đầu thấy hắn ngủ như vậy nhưng lại là lần đầu tiên thấy hắn ngủ nướng như thế, trông thật đáng yêu nha.

Cứ lây hắn mãi không thấy hắn động đậy dù chỉ một ngón tay, cô nhướng người tới khẽ nói vào tai hắn.

“ Hàn, anh mà không đi, em sẽ rủ Sophia cùng Thiếu Phong đi vậy ?”

Lời vừa dứt eo đã bị siết chặt, đôi mắt xanh lam mở mắt trừng lớn nhìn cô, trong đó có mang vài tia máu đỏ cho thấy hắn rất mệt mỏi.

Lòng cô có chút xót nhưng cô vẫn không thể nhẹ lòng, ai biểu hắn từng khi dễ cô làm chi ? chỉ trêu đùa hắn một chút cho thỏa cơn ủy khuất mà thôi.

Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy, gằn giọng. – “ Không được.”

Dù Vương Thiếu Phong đã có Sophia nhưng hắn vẫn lo lắng, tình cảm lúc trước của hai người bọn họ không thể nói bỏ là bỏ ngay được vì thế hắn vẫn luôn đề phòng Vương Thiếu Phong còn Lăng Tịnh Hy đương nhiên không cho tiếp phép cô ở gần cậu em trai gian xảo kia rồi.

Hắn nhíu mày, thở dài đứng dậy đi vào phòng tắm, Lăng Tịnh Hy hơi né tránh dáng người tuyệt mỹ kia, dù thấy không ít lần nhưng vẫn ngượng chín cả mặt.

___________________________

Tại một khu chợ lớn, được bày ra với mọi mặt hàng, rau quả, nồi niu xoong chảo, mặt hàng nào cũng có, ngay cả đồ lót của nữ lẫn nam cũng bày thành đống, còn treo cả biển đại hạ giá, mọi người cứ thế thi nhau chen chút trả giá tới lui.

Vương Vũ Hàn hôm nay chỉ mặc đơn giản một chiếc quần tây đen cùng áo sơ mi xanh, phía sau có khoảng bốn vệ sĩ nhưng không có Dương Nghị với lý do hắn ta hiện giờ đang chăm sóc cô vợ chưa cưới đang ốm nghén.

Lăng Tịnh Hy mặc một chiếc váy trắng, áo sơ mi cũng màu xanh đứng cạnh Vương Vũ Hàn, hai người lúc này rất giống một đôi tình nhân.

Mới đầu mấy người dân còn ngây người nhìn đôi kim đồng ngọc nữ ở hướng kia nhưng vì phải tranh nhau giành giựt đồ đại hạ giá nên vội quay về trận chiến.

Khóe môi hắn giật giật, trán cũng nổi đầy vạch đen, giọng lạnh lùng nhưng mang nét ôn nhu nói với Lăng Tịnh Hy.

“ Em thật muốn mua đồ ở đây ? … thật không muốn đi siêu thị sao ?”

Ban sáng, cô bảo muốn đi chợ nấu vài món, hắn cảm thấy hưng phấn bởi cô cũng chịu xuống bếp nấu cho hắn ăn nhưng đến khi đi mua đồ thì …

Lăng Tịnh Hy vui vẻ không quan tâm vẻ mặt tối sầm của hắn, thản nhiên nói.

“ Mấy rau quả trong siêu thị tuy tươi nhưng đều bị đông lạnh, ăn không ngon, thịt cá thì không tươi cho lắm, em thấy mua trực tiếp, chọn trực tiếp thì tốt hơn … được rồi, đi thôi.”

Cô phấn khích đi trước để mặt đám mây đen phía sau một bước cũng không bước nhưng vì chìu theo cô nên hắn đành dậm chân bước đi cũng không quên quay đầu trừng mấy tên vệ sĩ phía sau.

Mấy vệ sĩ mặt tuy không đổi nhưng trán cũng đầy vạch đen, bọn họ từ trước đến giờ ngoài đi những nơi cao cấp nếu nói thấp một chút cũng là những nơi có chút sạch sẽ nhưng chỗ này chỉ toàn mùi cá và thịt hơn nữa bọn họ mặc như thế chỉ sợ sẽ bị hiểu lầm là dân đi đòi nợ cũng nên.

Nhưng bây giờ chỉ có thể bước tới bởi ánh mắt của ông chủ như muốn nói “ Không đi sẽ bị chôn sống.” Bọn họ đành hít một ngụm khí lạnh bước theo sau.

Lăng Tịnh Hy mặt mày hớn hở đi từng quầy hàng chọn tới lựa lui, không những thế còn trả giá với mức thấp nhất nhưng mấy người đó vẫn vui vẻ bán. đây cũng là lần đầu Vương Vũ Hàn biết Lăng Tịnh Hy cũng có tài ăn nói, cô trả giá chỉ cần hai câu là ông chủ thanh toán ngay cứ sợ cô sẽ bỏ đi không mua vậy.

Mới đầu hắn còn thấy mất mặt bởi đường đường là Chủ Tịch tập đoàn lớn nhưng lại đi vào mấy chỗ chợ trời này mua hàng, còn trả giá nữa chứ, nếu có người quen bắt gặp, hắn chắc chắn cách xa Lăng Tịnh Hy trăm mét.

Nhưng giờ hắn thấy tâm tình như được thả lỏng, mới sáng còn thấy mệt mỏi nhưng giờ tinh thần cùng cả người đã thấy khỏe hơn, lại nhìn thấy đôi môi luôn tươi cười kia khiến hắn không nhịn được mà đi tới, xoay người Lăng Tịnh Hy hôn nhẹ lên môi cô một cái.

“ Anh sao thế ?” – Cô chẳng ngạc nhiên trước hành động của hắn vì đã quá quen, chỉ bình thản hỏi một câu.

“ Anh không nghĩ vợ của anh lại có tài đến thế ? nếu sau này phá sản, chỉ cần có em thì chi phí trong nhà chắc sẽ đủ sống.”

Lăng Tịnh Hy nhíu mày nhưng thấy vẻ mặt hắn đầy vẻ châm chọc, cô cười cười, không để ý hắn kêu cô là vợ, một tay chỉ về phía kia.

“ Em muốn mua cái kia, anh có muốn không ?”

Vương Vũ Hàn vẫn nở nụ cười nhẹ nhưng khi nhìn đến hướng tay cô chỉ thì miệng cứng đơ, ở hướng đó, những chiếc áo lót cùng quần lót nam treo lơ lửng trên giá, có đủ màu sắc cùng kích cỡ, mặt hắn tối sầm nhưng thấy cô vui như thế nên nén xuống, bất quá tối nay về trị cô tiếp.

Hắn bình thản đi tới chỗ treo đò lót, lấy đại một cái áo màu đỏ chói mắt đưa cho Lăng Tịnh Hy, nở nụ cười tà mị.

“ Cài nay rất hợp với em, nếu sợ không vừa, anh sẽ giúp em thử ?”

Thấy hắn muốn trêu cô đương nhiên cô không để hắn một mình hưởng thụ, cô đi tới lấy một cái quần lót nam bảy sắc cầu vòng, môi cười tươi như hoa.

“ Cái này cũng rất hợp với anh, anh có muốn thử không ?”

Cứ nghĩ trêu như vậy hắn sẽ tức giận nhưng cô đã sai, tên này da mặt đã dày lên rất nhiều.

Vương Vũ Hàn mắt sáng lên, đôi môi cong theo đường đẹp nhất, đi tới ôm eo cô để người cô dán chặt vào người hắn.

“ Anh không biết nó có vừa hay không ? hay em thử giúp anh với.”

Mắt cô trừng lớn, vì sao lại tự nhảy vào tròng ? thật điên mà, cô phụng phịu nhét quần lót bảy sắc vào tay hắn hung hăng giẫm lên chân hắn một cái mới rời đi.

Hắn nhíu mày, tuy hơi đau nhưng cũng may cô không mang giày cao gót, chỉ mang một đôi giày búp bê nên chân hắn mới nguyên vẹn, mắt dán vào áo lót cùng quần ót, hắn có chút mất tự nhiên nhưng vẫn nhìn về phía bà chủ đang cười tươi như hoa khi nhìn thấy trai đẹp.

“ Khụ ... Gói lại cho tôi.”

Sau khi dạo một vòng ở khu đồ đại hạ giá, bọn họ đi đến quầy hàng hoa quả mua một ít trái cây rồi mới đến hàng cá tươi.

Nhìn những con cá bơi trong bể, hai mắt cô sáng rực, mấy con này nếu đem chiên lên hoặc nấu canh chắc rất ngon nha. Cô mới học mấy món về cá, cá hấp, cá nấu cháo thập cẩm, cá chiên hành, cá chiên bơ, cá hấp hành, ….

Nhưng đối với Vương Vũ Hàn lại nghĩ khác, hắn thấy mắt cô long lanh nhìn những con cá nghĩ cô thấy nó đáng thương, không muốn giết hại chúng, hắn thở dài đi đến, giọng nhẹ nhàng.

“ Hay không ăn cá nữa, chúng ta đi mua thịt vậy.”

“ Ai nói không muốn, em vừa mới học vài món từ dì Phùng, có mấy món về cá rất ngon nha, anh xem mấy con cá này nếu đem nó chiên lên sẽ rất thơm đó … được rồi, bà chủ ơi bà lấy giúp tôi hai con này với.”

Lăng Tịnh Hy không để ý mặt Vương Vũ Hàn đã đen xì, ngẩn đầu nói với bà chủ gầy nhom kia.

Bà chủ tươi cười nói. – “ Cô ơi, cô cứ lựa chọn thoải mái, chọn được con nào thì bắt lấy đưa tôi cân à được, xin lỗi vì khách hôm nay đông quá.”

Bà chủ nói xong lại bắt đầu tính tiền cho khác, Lăng Tịnh Hy vui vẻ gật đầu rồi nhìn gã có bộ mặt đen xì kia, giọng nhỏ nhẹ nhưng lại như ra lệnh.

“ Hàn, anh bắt hai con cá kia cho em đi.”

“ Hả ?” – Vương Vũ Hàn ngây ngốc ngước nhìn, hắn vẫn chưa thoát khỏi cái cảnh Lăng Tịnh Hy sẽ đem mấy con cá này mổ bụng phanh thay nó ra sao ?

“ Anh bắt con này và con kia, nhanh lên đi.” – Cô cau mày nói, chỉ chỉ hai con kia rồi hai tay chống nạnh.

Mấy vệ sĩ đang đứng muốn cười nhưng không cười được, dáng vẻ cùng gương mặt nhịn đến run rẩy lúc này của bọn họ trong rất buồn cười.

“ Sao em không bắt ?” – Hắn khó hiểu hỏi, trong cô lựa cá chuẩn như thế vì sao không chịu làm ?

“ Em nhớ có ai từng nói sẽ luôn nghe những gì em nói, làm theo những gì em sai bảo, hình như bây giờ có người muốn nuốt lời ?”

Cô bâng quơ thao thao bất tuyệt nói như đang đọc một bài thơ, Vương Vũ Hàn nghe xong biết mình bị cô giăng bẫy, hèn gì tối qua lại ngoan ngoãn để hắn lăn qua lăn lại lâu như thế, thì ra đây mới là mục đích chính của cô.

“ Được, anh sẽ bắt.” – Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo vài phần nguy hiểm, khiến cô rùng mình một cái.

Lăng Tịnh Hy không nghĩ Vương Vũ Hàn lại tài giỏi như thế, trên thương trường thủ đoạn ngoan độc, trong giới hắc đạo cũng có máu mặt vậy mà ngay cả cuộc sống đời thường cứ nghĩ hắn sẽ mù tịt không ngờ lại mau lẹ như thế, chỉ trong nháy mắt hai con cá đã nằm trong hai tay hắn, quả thật có chút bất ngờ.

Nhưng chợt nhớ ra, hắn nói từng trải qua cuộc sống đối khổ nên những việc này chắc không có gì khó đối với hắn, chắc là lâu nay đã quen cuộc sống trong thuong trường nên cuộc sống thường dân này hắn đã quên từ lâu.

Nhìn người trước mắt quần áo chỉnh tề nhưng vì hai con cá cứ giãy mãi nên nước bắn vào áo hắn, trong có chút chật vật.

Lăng Tịnh Hy cười nhẹ, đi đến bên người hắn, vì con cá hơi to nên cô không cầm lấy mà ôm lấy để áo mình cũng bẩn giống hắn.

“ Anh thật giỏi nha, hai con cá to vậy mà bắt rất nhanh nếu là em chắc đến mai cũng không bắt được.”

“ Đưa đây anh cầm, em làm dơ áo rồi.”

Hắn nhíu mày, muốn đoạt lại con cá nhưng bị cô ôm đi về phía bà chủ.

“ Bà chủ, tôi muốn con này và con kia.”

Bà chủ thấy hai người ăn mặt lịch sự không giống mấy người chợ đen, nhưng khí chất rất tao nhã không tự cho mình thanh cao nhất là cô gái này.

Bà cười cười nói. – “ Vâng, vâng … hai vợ chồng chờ tôi một chút, tôi sẽ tính tiền ngay.”

Bà chủ lấy cái rổ đựng hai con cá từ hai người đem đi cân. Vương Vũ Hàn khi nãy mặt đen thui nhưng giờ lại sáng như trăng rằm, hắn đi tới ôm eo cô, mắt nhìn vào mắt cô, giọng đầy ôn nhu.

“ Vợ yêu, bà chủ này tính tình thật tốt nha.”

Cô lườm hắn, cô biết hắn rất vui khi nghe bà chủ kêu hai người họ là vợ chồng nhưng có cần vui như vậy không ? cô xì một tiếng, giọng ra vẻ nghiêm chỉnh.

“ Chồng à, không nên khen một phụ nữ trước mặt vợ mình nha.”

Nói xong cô bước đi thong thả đến chỗ bà chủ tính tiền để lại Vương Vũ Hàn đứng như tượng đá ở đó.

Một lúc sau, cô đem túi cá đặt trong tay hắn, hắn mới hắn hồn, một tay cầm túi cá, một tay nắm lấy tay cô, mắt đầy thâm tình.

“ Gọi lại một lần nữa … anh muốn nghe.”

Cô giờ vờ ngốc hỏi. – “ Gọi gì ?”

“ Chồng.” – Hắn phun một chữ, mặt đầy mong chờ nhìn cô.

“ Chúng ta vẫn chưa cưới nhau, anh cầu hôn thì quá sơ sài, vì sao em lại gọi anh như thế ? … để khi nào anh làm xong việc, cầu hôn em xong, cưới em xong thì em sẽ gọi … được rồi, đi thôi.”

Nói xong cũng không giãy khỏi tay hắn, cô nắm lấy tay hắn kéo đi, mặt vẫn vui vẻ đi về phía trước.

Vương Vũ Hàn cảm thấy ngọt ngào, tuy cô chỉ nổi hứng gọi hắn nhưng hắn vẫn vui, bất quá sau này cưới cô về muốn không nghe thấy cô gọi hắn là chồng cũng không được.

Ra khỏi cái chợ vẫn còn tấp nập người ra vô, hai người bọn họ cũng đổ đầy mồ hôi những bên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc nhưng …

Phía sau, mấy tên vệ sĩ khóc không ra nước mắt, trên người mặc Vest đen đầy oai phong, gương mặt lạnh băng khiến người khác khiếp sợ, giờ phải sách túi lớn túi nhỏ toàn trái cây cùng mấy con cá nhưng tên vệ sĩ tóc dựng kia đáng thương hơn, phải xách cái túi màu đen thật mất mặt vì trong đó là đồ lót của nam và nữ.

___________________________

Đi chợ xong cũng đến giờ dùng cơm trưa mà bọn họ lại không về biệt thự kịp nên quyết định mấy thứ này dành cho bữa tối, Vương Vũ Hàn bảo vệ sĩ đưa đồ về Nguyệt Thự còn hắn cùng Lăng Tịnh Hy đi đến nhà hàng Mộng Nguyệt dùng cơm.

Lăng Tịnh Hy cùng Vương Vũ Hàn phải thay bộ đồ đã bẩn ra mới đi đến nhà hàng Mộng Nguyệt vì thế họ đi đến cửa hàng quần áo ở siêu thị.

Khi hai người bước vào, một tốp nữ nhân viên ra tiếp đón nhưng đa phần đều hướng về Vương Vũ Hàn còn Lăng Tịnh Hy bị xem như người vô hình nhưng cô chẳng quan tâ, đi thẳng đến quầy quần áo nữ chọn đồ.

Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy đang chọn đồ nên vơ đại một bộ rồi đi vào trong thay nhanh áo để còn giúp cô chọn đồ bởi hắn biết cô không nhìn đồ mà nhìn bảng giá, chỉ sợ hắn ra chậm một chút, có thể cô sẽ trả giá mất, dù trong nhãn đã có sẵn bảng giá.

Lăng Tịnh Hy vẫn nhìn dãy quần áo, tuy ở nhà có rất nhiều nhưng là con gái ai không muốn mình ăn diện thật đẹp, nhất là trước mặt người mình yêu và hiện giờ cô đang bắt đầu trở nên xa đọa, nhìn thứ gì cũng muốn mua, có thể vì bị Vương Vũ Hàn nuông chiều quá nên đâm ra hoang phí.

“ Mấy thứ này rất mắc, bên kia có hàng giảm giá, cô nên qua đó xem đi.”

Giọng nói đầy mỉa mai vang phía sau, Lăng Tịnh Hy quay lại mới thấy hai cô nhân viên lúc nãy vây lấy Vương Vũ Hàn giờ cũng nhìn đến cô một chút.

Hai cô gái có thể nói cũng có chút nhan sắc, nhìn Lăng Tịnh Hy đánh giá từ trên xuống, cười mỉa mai nhưng thật ra họ không biết cô và Vương Vũ Hàn đi cùng nếu không cũng không mang mộ mặt như thế.

Cô không để ý đến ánh mắt mỉa mai của hai người, lấy một bộ váy màu xanh đi vào phòng thay đồ, chỉ một lúc cô đã đi ra với dáng người đầy quyến rũ mà hai cô nàng kia lại nhìn cô bằng cặp mắt khác nhưng vô dụng, ấn tượng của họ ban đầu không hề đổi.

Thấy đôi giày búp bê đã dính đầy bùn, cô đi tới hàng giày thì thấy một đôi cao gót màu xanh rất phù hợp với bộ váy, cô nhìn hai cô nhân viên chỉ tay về tủ kiếng.

“ Chị có thể lấy giúp tôi đôi giày màu xanh kia không ?”

Hai cô đi tới, mặt không đổi sắc hếch môi cười, một cô tóc ngắn lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.

“ Đôi đó gần hai vạn, tôi nghĩ cô nên chọn đôi kia thì hơn.”

Cô nhân viên chỉ về phía đôi giày màu nâu nhạt đơn sơ, còn đang ở thời kỳ treo giá không ai mua.

Lăng Tịnh Hy cau mày nhưng nhanh chống lấy lại tinh thần, cô nhìn phía sau hai cô nhân viên, Vương Vũ Hàn mặc một chiếc quần Tây đen, áo sơ mi tối màu đi tới, trong hắn đã khác hơn lúc sáng, bây giờ toàn thân mang vẻ sang trọng cùng uy nghiêm, tên này hình như rất thích hợp với màu tối, nhìn hắn trong thật bãnh nha.

Hai cô nhân viên thấy Lăng Tịnh Hy cứ nhìn ra phía sau, cũng xoay mặt nhìn thì hai mắt như bóng đèn chiếu bắn về phía Vương Vũ Hàn. – Thật phong độ nha.

Vương Vũ Hàn đi tới thấy Lăng Tịnh Hy đã vận một bộ khác, mái tóc dài xinh đẹp được cô thắt bím từ khi nào, đôi mắt long lanh nhìn hắn cười khẽ, còn có đôi môi đó khiến hắn muốn bổ nhào đến gặm lấy mật ngọt từ nó, đúng là tiểu yêu tinh.

“ Hai cô có thể lấy giúp tôi đôi giày màu xanh kia không ?”

Cô lên tiếng, hờ hửng nhìn Vương Vũ Hàn, hắn có chút kinh ngạc, hắn chọc giận cô khi nào ? sao lại tỏ vẻ như thế ?

“ Tôi đã nói đôi này rất đắc, cô nên chọn đôi kia thì hơn.”

Giọng của cô tóc ngăn khi nãy còn mỉa mai nhưng giờ lại có chút dịu dàng khiến Lăng Tịnh Hy nổi cả da gà. Cô đương nhiên biết vì sao ? là vì tên yêu nghiệt phía sau lại bắt đầu gây nghiệt rồi.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đi ngang qua hai cô nhân viên tiến tới chỗ Vương Vũ Hàn, vươn tay ôm cổ hắn, giọng ngọt ngào vang lên.

“ Vị tiên sinh đây, không biết có thể mua giúp tôi đôi giày kia không ? tôi rất túng nhưng lại thích nó quá, mong tiên sinh giúp cho.”

Hai cô gái đen mặt, đây là lần đầu cô thấy một cô gái mặt dày như thế, lại không biết liêm sỉ, chỉ mới gặp người ta có một lần mà đòi hỏi kiểu đó, chẳng khác nào loại gái hạ đẳng đứng đường.

Vương Vũ Hàn nghe vậy, liếc nhìn hai cô nhân viên, hắn đã biết Lăng Tịnh Hy đang bị khi dễ, trong lòng không vui, mày nhíu chặt, vừa muốn lên tiếng thì cô tóc dài đã nói trước.

“ Mong cô nên tự trọng một chút, đây là nơi công cộng, không phải quán Bar, cô làm như thế sẽ tổn hại đến danh tiếng siêu thị của chúng tôi mất.”

“ Ồ, vậy ra nơi đây rất có tiếng sao ? nhưng tôi thấy cách phục vụ khách như các cô còn thua cả tôi đang phục vụ vị tiên sinh này nữa đấy, không phải các người luôn xem khách hàng là thượng đế hay sao ?”

Lăng Tịnh Hy ra vẻ như loại gái mà hai cô nhân viên đang nghĩ, diễn càng lúc càng hăng, cô hôn nhẹ lên môi Vương Vũ Hàn nãy giờ đang xem kịch vui.

“ Vị tiên sinh đây, không biết cái hôn này có thể đổi lại đôi giày kia không ?”

Khóe môi hắn nhếch lên, rất biết cách phối hợp với cô. – “ Được.”

Lại nhìn về phía hai cô tiếp viên đang đứng bất động trước câu trả lời của hắn, lạnh giọng.

“ Cô lấy đôi giày đó ra đây.”

Cô tóc ngăn có chút kinh sợ khi thấy ánh mắt lạnh băng của hắn, không nói một lời chạy tới tủ lấy ra đôi giày đưa cho hắn.

Lăng Tịnh Hy bình thản đi đến ghế ngồi, giơ hai chân thòn dài trắng mịn ra trước mặt ba người, giọng dịu dàng nhưng là mệnh lệnh.

“ Tiên sinh, ngài mang giày giúp tôi với, tôi mặc váy rất khó thử nha. ”

Nhìn hai cô tiếp viên, giọng vẫn dịu dàng nhưng mang vài phần sát khí.

“ Hai cô nhân viên kia chắc không mang giúp tôi được vì thế đành làm phiền tiên sinh vậy.”

Hai cô gái mặt tối sầm, dù nhan sắc cô ta không phải khuynh nước khuynh thành nhưng cũng được xem xinh hơn bọn họ nhiều nhưng không thể nào tác động đến người đàn ông đầy uy nghiêm này được nhưng họ đã sai …

Vương Vũ Hàn lấy đôi giày đi tới, ngồi xổm xuống, cởi đôi giày của cô ra, rồi ướm vào thật rất vừa, trong lúc đó lại mơn trớn chân cô, vuốt ve chiếc lắc trên chân cô, khẽ cười.

“ Tiểu thư đây mang đôi giày này vào rất đẹp, không biết tiểu thư đây còn muốn tôi làm gì nữa không ?”

Cô nhướng người tới, ôm cô hắn, lại hôn lên môi hắn, nhẹ giọng.

“ Đây là phần thưởng của anh vì rất ngoan ngoãn nghe lời em, còn bây giờ … em rất đói, chúng ta đi ăn đi.”

Hai người nhân viên giờ như chết đứng không phải vì lời nói của Lăng Tinh Hy mà nghe cách hai người nói chuyện, họ đón ra hai người này chắc chắn có quan hệ nếu không sẽ không tình tứ như thế … thật tức chết đi được, vì sao không chịu để ý một chút cơ chứ ?