*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời lặn xuống phía tây, phủ lên mọi vật ráng chiều đỏ thắm. Cơn mưa dai dẳng hai ngày trời cuối cùng tối hôm qua cũng tạnh. Trong không khí còn vương mùi đất ẩm, xen kẽ với mùi biển mằn mằn mặn tươi mới. Gần giờ cơm, các thuyền đánh cá từ ngoài khơi cũng lục tục trở về. Ánh chiều tà nhuộm đỏ các tầng mây, tên mặt biển hoá hồng chấm rải rác thuyền viễn xứ về bờ, vẽ nên một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Ánh chiều lãng mạn nhuộm hồng sắc trời, nhuộm hồng mặt biển, cũng nhuộm hồng cả hai thân ảnh đang quấn riết lấy nhau trước cửa sổ.
【một trận thay phiên, mỗi người một lần, công bằng chính là công khai, công khai dung ở Phiên ngoại 3 nha!】<- lời tác giả nha mấy bro
Ban đêm gió trời trở lạnh.
Văn Tầm Xuyên tì người trước cửa sổ phóng tầm mắt ra phía xa mặt biển, nơi đang nhấp nháy một ánh đèn xa xô thuyền chài nào đó. Gã với tay vào túi định lấy thuốc lá thì một ly nước ấm đưa đến tay. Hạ Lâm Chu từ phía sau khoác thêm áo khoác lên vai gã, tháo mấy viên thuốc con nhộng trong vỉ bạc bỏ vào tay gã, nhìn tận mắt gã uống hết thuốc rồi mới lấy lại ly nước để trên bàn.
Hạ Lâm Chu cất xong thuốc thì nằm sấp trên giường, xoay đầu nhìn gã, tò mò hỏi, “Anh nhìn gì đó?’
“Thuyền.” Văn Tầm Xuyên nhỏ giọng nói, bên tai vang lên tiếng lách cách, vừa quay sang thấy Hạ Lâm Chu đã đứng kế bên từ khi nào, đang nhanh chóng cất bật lửa và hộp thuốc vào lại túi quần, miệng ngậm một cây thuốc lá phì phèo, “Nhìn làm gì, không hút được đâu.”
Văn Tầm Xuyên lườm hắn một cái, rồi quay về tiếp tục ngắm thuyền ngoài xa. Nhưng Hạ Lâm Chu phía sau vẫn dòm gã lom lom.
Văn Tầm Xuyên khoanh tay liếc hắn, “Nhìn gì?”
Hạ Lâm Chu thở ra một hơi khói trắng, híp mắt cười, “Anh thấy em hút nên thèm rồi phải không?”
Văn Tầm Xuyên hừ nhẹ, “Làm như ai cũng như em.”
Hạ Lâm Chu không đáp, nhún vai một cái rồi lại kẹp thuốc đưa lên miệng rít một hơi dài.
“….” Văn Tầm Xuyên im lặng một hồi, cuối cùng vân không nhịn được, “Cho anh rít một hơi.”
Hạ Lâm Chu nhíu mày, “Một hơi?”
“Ừ, một hơi thôi.”
Hạ Lâm Chu cười cười, “Không cho đâu.”
Văn Tầm Xuyên hung hăng giơ ngón giữa.
Hạ Lâm Chu chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra mặt biển cười khây ngô, gió biển thổi chiếc T-shirt trắng trên người hắn bay phần phật.
“Xuyên nè.”
Văn Tầm Xuyên không chút cảm tình nào “ờ” một tiếng.
“Em cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
“Tốt cái rắm.”
Hạ Lâm Chu quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên: “Không tốt sao?”
“… Không.”
“Ha ha ha ha.”
“Đồ ngốc.”
—
Đoạn ihihi trong phòng đó chị tác giả không biết viết chưa nữa =]]]] có người hỏi thì chỉ bảo bí mật =]]]]]]] Khi nào có update mình lại edit tiếp nhé hihu =]]]