Trời nhá nhem tối, nhà nhà đều đã lên đèn, thỉnh thoảng còn có mấy bà tử nha hoàn vội vàng lui tới. Nhà cửa ở thời đại này cơ bản đều phân bố thành một dạng, nam ở tiền viện, nữ ở hậu viện, chủ mẫu ở chính viện. Hơn nữa Tô gia cũng chỉ có hai sân viện, tiểu viện đơn cũng không nhiều, sân hậu viện cũng chỉ có ba cái, Ân thị ở chính giữa, còn hai thiên viện ở phía đông và phía tây chỉ có sân phía đông là còn sáng, trước cửa có nha hoàn, bà tử ra vào, Tô Ngọc Uyển chắc hẳn là ở chỗ này.
Nhan An Lan ngồi trên nóc nhà quan sát một lát, lắng nghe tiếng nói chuyện của các nha hoàn, xác định sân phía đông đúng là của Tô Ngọc Uyển, hơn nữa còn có nha hoàn oán hận một câu, “Cô nương lại thắp đèn đọc sách nữa rồi.” Nhan An Lan nhìn nhìn, hình như nha hoàn mặt tròn, nói chuyện hoạt bát kia hắn đã từng gặp qua, tên là Tiết Sương thì phải.
Biết Tô Ngọc Uyển vẫn còn đang xem sách, Nhan An Lan vui vẻ, thả người chạy về phía thiên viện phía đông.
Nhan An Lan từng được đại nội thị vệ chỉ điểm nên công phuvượt xa cả Ngô Chính Hạo và tỷ muội Tiết Sương, Cốc Vũ. Bởi vậy mãi tới lúc Nhan An Lan đứng trên nóc nhà Tô Ngọc Uyển rồi vẫn không có ai phát hiện ra hắn.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Tô Ngọc Uyển đang ngồi trên giường, dựa vào gối đọc sách. Nàng mới tắm gội xong được một lúc, cho nên mái tóc dài đen mượt còn chưa khô hẳn đang thả tự do phía sau đầu, mặc quần áo ở nhà màu nguyệt bạch, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt. Nàng có đôi mắt to, con ngươi vừa đen vừa tròn, mũi cao, nước da trắng nõn, môi hồng no đủ. Dung mạo mỹ lệ ngày thường dưới ánh đèn lại càng thêm kinh diễm.
Nhan An Lan dỡ mái ngói nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, trái tim bồn chồn nhảy lên trong lồng ngực. Hắn đang ngồi xổm trên nóc nhà, tâm tình kích động nên không thể kiểm soát được lực đạo dưới chân, dẫm lên mái ngói phát ra tiếng động nhỏ.
Cốc Vũ đang đứng trong góc lập tức ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, sau đó bước ra cửa.
Nhan An Lan thầm kêu không ổn, đứng lên nhảy ra phía sau nhà, rồi nương theo bóng cây nhảy ra khỏi tường viện của Tô gia.
Lúc này Cốc Vũ mới chạy ra tới cửa viện đằng xa nhìn lên nóc nhà nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ có tiếng mèo kêu phát ra từ chỗ ở của hạ nhân.
“Đồ mèo chết giẫm!” Cốc Vũ thấp giọng mắng một tiếng rồi trở về phòng.
“Không có gì, chỉ là mèo hoang chạy loạn thôi ạ.” Cốc Vũ nói.
Tô Ngọc Uyển không nói gì nữa, tiếp tục đọc sách của mình.
Còn Nhan An Lan đứng ở chân tường nơi ngõ nhỏ ảo não không thôi. Cũng không phải hắn ảo não mình suýt chút nữa bị phát hiện, mà ảo não vì đêm nay mình hành sự quá mức lỗ mãng.
Nếu vừa rồi bị người ta phát hiện tung hê lên, cùng lắm thì hắn bị mang cái danh phong lưu là xong, nhưng mà Tô Ngọc Uyển sẽ bị thế nhân trách móc nặng nề, cho dù Tô Ngọc Uyển vô tội đi nữa thì thanh danh cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau này muốn nghị thân sẽ rất khó khăn. Mặc dù hắn biết sự thật, cũng không thèm để ý lời nghị luận của người khác, nhất định muốn cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa, nhưng người khác sẽ lấy đó làm cớ cản trở, tăng thêm phiền toái và trở ngại.
“Đều tại uống rượu mà ra.” Hắn gõ gõ trán than.
Chỗ mà Nhan An Lan đang đứng cũng không phải là nơi hắn đi vào lúc nãy, cũng may võ công của Lận Trí cao cường, nghe được động tĩnh liền dắt ngựa tới tìm.
“Công tử, thế nào rồi?” Lận Trí nghi hoặc. Công tử chỉ đi vào một lát đã trở ra, hẳn là vẫn chưa nói chuyện với cô nương người ta.
Nhan An Lan không nói gì, nhanh chóng xoay người lên ngựa, vung roi giục ngựa chạy về chỗ ở của mình. Lận Trí đành phải vội vàng đuổi theo phía sau.
Vừa trở lại chỗ ở, thấy Nhan An Lan muốn vào phòng, Lận Trí liền mở miệng hỏi: “Công tử, có cần phái người tới Tô gia cầu hôn không?”
Nhan An Lan dừng bước, bất quá cũng không quay đầu lại, nhìn mành cửa một lát mới nói: “Không cần” rồi vén rèm vào phòng.
Hôn sự của hắn vốn vào năm mười lăm tuổi bị kế mẫu tính kế, hắn liền lấy độc trị độc, phơi bày tất cả trước mặt Vĩnh An hầu, Hoàng thượng biết được xong liền cho hắn quyền tự quyết định hôn sự của mình. Cho nên bây giờ hắn có cho người tới cửa cầu hôn Tô Ngọc Uyển cũng không sao, càng không cần phải về kinh xin ý kiến của phụ thân và kế mẫu.
Chỉ là hắn không muốn làm như vậy. Hắn là người kiêu ngạo, cho nên đối với thê tử cũng có yêu cầu rất cao. Hắn hy vọng thê tử là thực tâm muốn gả cho hắn chứ không phải vì “Lệnh cha mẹ, lời mai mối”, chỉ cần người tới cửa cầu hôn có thể đáp ứng được yêu cầu liền đáp ứng.
Đương nhiên nếu thật sự là như vậy thì cũng không sao. Hắn nguyện ý cưới Tô Ngọc Uyển, mà nàng cũng nguyên ý gả lại đây, cho dù bây giờ nàng không hiểu gì về hắn, chỉ nhìn trúng điều kiện nhà hắn thì sau này ở chung lâu rồi cũng sẽ có lúc nàng coi trọng hắn hơn những điều kiện bên ngoài kia thôi.
Nhưng mà hắn lại lo là nàng sẽ không đáp ứng. Mặc dù hắn không tiếp xúc trực tiếp với Tô Ngọc Uyển nhiều nhưng mà dựa vào những gì điều tra được về nàng hắn cũng biết rất rõ nàng là dạng người gì, nếu không cũng sẽ không động tâm tư với nàng như vậy.
Tô Ngọc Uyển tuyệt đối không phải là người hám lợi, cầu vinh, chỉ cần dựa vào thái độ thu liễm, điệu thấp của nàng ở Hình gia, và thái độ của nàng đối với Trần gia sau sự việc kia là biết. Chính vì vậy hắn mới lo lắng nếu mình trực tiếp tới cửa cầu hôn, Tô Ngọc Uyển vừa không biết hắn là người thế nào, cũng không biết hắn vì sao lại tới cửa cầu hôn, tất nhiên là sẽ cự tuyệt, đến lúc đó muốn vãn hồi cũng rất khó khăn.
Cho nên hắn mới muốn tự mình đi một chuyến, đối mặt với nàng để bày tỏ tâm ý của mình, cũng để nàng nhìn rõ hắn là người như thế nào. Chỉ cần lấy được sự đồng ý của nàng, chuyện cầu hôn sẽ không thành vấn đề, dù sao ở Tô gia, mọi chuyện đều do nàng làm chủ. Chỉ là hôm nay đi lại không thích hợp.
Nhan An Lan còn đang nhíu mày trầm tư suy nghĩ xem phải làm sao để khéo léo gặp được Tô Ngọc Uyển thì Lận Trí đã hô lên: “Công tử, Thẩm công tử tới.”
Nhan An Lan nâng mắt lên: “Cho hắn vào đi.”
Chỉ một lát sau Thẩm Nguyên Gia đã vén rèm đi vào, thấy Nhan An Lan ngồi ở trên ghế, trên người vẫn mặc bộ y phục lúc nãy, sắc mặt bình thường, không hề giống như người say chút nào thì không nhịn được hỏi: “Công tử, sao người đang uống rượu nửa chừng lại chạy mất thế?”
Nhan An Lan xua xua tay không trả lời, hắn liền quay sang nhìn Lận Trí. Lận Trí lại không rên một tiếng, xoay người ra ngoài.
Thẩm Nguyên Gia cũng không để bụng hai chủ tớ, ngồi xuống ghế hô lên: “Mau dâng trà.”
Lận Trí chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ an toàn cho Nhan An Lan, những chuyện khác chưa bao giờ động tay tới, ngược lại còn có hạ nhân hầu hạ hắn, cho nên chuyện dâng trà tự nhiên là sẽ có người khác tới làm.
Không bao lâu sau đã thấy gã sai vặt mang trà lên, rót trà cho hai người xong thì lui sang một bên đứng chờ.
Nhưng Thẩm Nguyên Gia còn chưa kịp bưng trà lên uống, Nhan An Lan đã nhìn hắn đầy ghét bỏ mà nói: “Cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi, ta muốn đi nghỉ tạm.”
Chung trà trong tay Thẩm Nguyên Gia run lên, nước nóng sánh ra bỏng cả ngón tay, hắn vội vàng đặt chung trà xuống đưa tay lên thổi. Làm huynh đệ qua lại mấy năm, tính tình của Nhan An Lan thế nào, Thẩm Nguyên Gia hiểu rất rõ. Hôm nay người bỗng dưng thất thường như này quả thực là rất kỳ lạ.
Thẩm Nguyên Gia xoa xoa ngón tay, nhíu mày nhìn Nhan An Lan, kỳ quái hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta trêu chọc gì ngươi sao?”
Nhưng Nhan An Lan lại không thèm nói lời nào, đứng dậy đi vào phòng trong nói: “Ngày mai ta có việc cần làm, ngươi không cần qua đây đâu.” Sau đó đóng luôn cửa phòng lại.
Thẩm Nguyên Gia ngồi yên tại chỗ, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra lúc uống rượu mình đã nói gì chọc tới Nhan đại công tử, đành lắc đầu, trở về sân viện của mình, cũng dặn dò hạ nhân: “Về nói với phu nhân hôm nay ở lại chỗ này, sẽ không về phủ nữa.”