Trả Lại Vấn Vương

Chương 4: Viếng thăm Tần gia

“Loan Nhi, Loan Nhi,... Lý Ngọc Loan!!!!” Đến lúc bị gọi cả họ lẫn tên thì Ngọc Loan mới có phản ứng, nàng giật mình nhìn xuống tấm vải mình đang thêu dang dở, thì phát hiện một góc của nó đã nhiễm đầy máu. Ngọc Loan hốt hoảng dừng đường kim lại, còn bàn tay của nàng thì bị Thiên Hinh bắt lấy. “Muội đang để đầu óc đi đâu vậy hả? Tự làm mình bị thương đến mức này mà cũng không biết!” Thiên Hinh tức giận với muội muội, nàng ra hiệu cho Quỳnh Oanh mang thuốc và nước sạch đến.

“Muội lại đang nghĩ đến Nhị công tử của Tần gia sao?” Thiên Hinh vừa xử lý vết thương cho Ngọc Loan, vừa gặng hỏi. “Trên đời sao lại có một nam nhân đẹp hơn cả muội nữa chứ?” Ngọc Loan không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thiên Hinh, nàng tự hỏi chính bản thân mình. Câu nói của Ngọc Loan làm động tác của Thiên Hinh dừng lại, nếu là Tần gia chuyển đến từ Dư Hàng, không phải là Tần gia của Tần Hàn sao? Nếu vậy thì cũng thật kỳ lạ, Tần Hàn vốn là con trai duy nhất của Tần gia, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một vị Nhị công tử thế này.

“Nếu đã nghĩ về người ta nhiều như vậy, thì ngày mai hãy đến viếng thăm Tần phủ cảm tạ người ta đã cứu muội ngày hôm nay đi.” Thiên Hinh bôi thuốc lên đầu ngón tay của Ngọc Loan rồi nói, sau đó nàng thu dọn hộp thuốc mang đi cất. “Như vậy có đường đột quá không, tỷ tỷ?” Ngọc Loan thổi nhẹ những ngón tay của mình, Thiên Hinh quay người lại nhìn muội muội mình chăm chú. “Được giúp đỡ mà không cảm tạ mới là thất lễ, ngày mai ta sẽ đưa muội đi. Sẵn tiện xem thử, vị Nhị công tử của Tần gia đó là ai mà khiến cho Đệ nhất tài nữ thành Lạc Dương nhà chúng ta phải điêu đứng thế này.”

“Tỷ tỷ!” Tiếng gọi uất ức của Ngọc Loan làm nàng phải đầu hàng, Thiên Hinh mỉm cười bước đến xoa nhẹ đầu của muội muội. “Được rồi, tỷ không chọc muội nữa. Chỉ cần nhớ rằng, nếu muội muốn thứ gì, chỉ cần trên đời này có, tỷ cũng đều mang về cho muội.” Lời này nói với Ngọc Loan, nhưng cũng là điều nàng tự nói với bản thân mình. Kiếp trước vì tin tưởng Phương Khanh, nàng đã nghe theo hắn gả Ngọc Loan cho biểu đệ của hắn. Đến cuối cùng không chỉ ép Ngọc Loan đến phát điên mà còn bức muội ấy phải tự vẫn. Là nàng đã nợ Ngọc Loan, kiếp này dù thế nào nàng nhất định phải bù đắp tất cả.

Và nàng cũng muốn gặp lại tên ngốc Tần Hàn ấy nữa, kiếp trước rõ ràng biết rằng nàng không hề yêu hắn. Vậy mà vẫn làm mọi thứ vì nàng, để rồi cũng giống như Ngọc Loan, bị Phương Khanh dồn vào đường cùng. Càng nghĩ nàng càng khó chịu, tên khốn Phương Khanh đó nợ nàng nhiều như thế, sao có thể để hắn ung dung được chứ. Trong đêm tối, Thiên Hinh nằm cạnh Ngọc Loan, vừa nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ cho muội muội, vừa suy nghĩ về những nước đi tiếp theo của mình.

***

Mới sáng sớm, khắp cả trên dưới Tần phủ đã náo loạn cả lên chỉ vì một tấm thiếp bái phỏng bình thường. Tuy nói là bình thường nhưng tên người bái phỏng lại không hề bình thường chút nào, người đến không ai khác chính là muội muội ruột của Thiên Hinh công chúa, Lý Ngọc Loan. Tần Chinh ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn người đang quỳ dưới đất kia, thở dài một tiếng: “Tần Lam, rốt cuộc thì con đã gây ra chuyện gì đến nỗi khiến Lý tiểu thư phải đến tận đây? Tuy ta phụng lệnh Hoàng thượng vào kinh nhậm chức, nhưng chưa hề giao thiệp với các quan lại trong triều. Dù là có thì ta cũng chỉ là một chức quan tam phẩm nhỏ bé, hà cớ gì mà Lý tướng quân lại phải hạ mình kết giao với chúng ta thông qua Lý tiểu thư chứ?”

Tần Lam cũng hết sức khó hiểu, rõ ràng ngày hôm qua khi ra phố, hắn đã hết sức cẩn thận, không hề gây chuyện thị phi. Tần phu nhân xót xa nhìn hắn, bà mở miệng khuyên nhũ: “Lão gia, thật sự thì lần này Lam Nhi không làm gì cả, ngày hôm qua đều rất nghe lời, còn hộ tống thiếp đi dạo phố mua đồ, chưa từng rời khỏi thiếp. Làm sao lại có chuyện chạy đi gây sự với Lý tiểu thư gì đó chứ, người đừng quá căng thẳng như vậy. Là phúc hay là họa, nếu là họa thì tránh cũng không được.”

Tần Hàn cũng mới nghe được tin, vừa trở về nhà đã thấy tình cảnh như vậy, hắn hắng giọng một tiếng: “Phụ thân, mẫu thân, con về rồi đây, Tần Lam, muội đang làm gì vậy, trời vừa sáng đã quỳ dưới đất không tốt đâu, mau đứng lên đi.” Tần Lam nhận được tín hiệu của huynh trưởng lập tức thuận thế đứng lên, bước đến bên cạnh Tần Hàn. “Chắc huynh đã điều tra ra được điều gì rồi, bây giờ huynh nói chúng ta nên làm gì đây?” Trong giọng nói của Tần Lam không hề có chút lo lắng nào, vẻ mặt như đang xem chuyện đùa nhìn Tần Hàn.

Hắn thở dài một tiếng, quay về phía Tần Chinh rồi nói: “Lần này, e rằng Tần gia nhà chúng ta không thể không có thêm một vị Nhị công tử được rồi.” Câu nói của Tần Hàn khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả. Tần phu nhân là người lên tiếng đầu tiên: “Hàn Nhi, ý con nói vậy nghĩa là sao? Chúng ta đều không hiểu!” Lúc này, Tần Hàn mới đưa ánh mắt về phía Tần Lam: “Tiểu cô nương hôm qua được Tần Lam cứu chính là Nhị tiểu thư của Lý phủ, Lý Ngọc Loan. Người được mệnh danh là “Đệ nhất tài nữ” thành Lạc Dương, nghe nói hôm qua sau khi trở về phủ, Lý tiểu thư cứ như người mất hồn, đến cả thêu thùa cũng tự làm mình bị thương. Xem ra là đã mắc tâm bệnh với người cứu mình tiệm vải rồi.”

“Thật thế ư? Nàng ấy chính là Lý tiểu thư, Lý Ngọc Loan sao? Thật không ngờ, nữ nhi của một đại quan như Lý đại nhân lại có thể hoạt bát, đáng yêu đến vậy, khác xa với đám tiểu thư yểu điệu thục nữ, đụng vào là vỡ chốn khuê phòng. Nàng đến để gặp con phải không? Người đâu, mau dọn dẹp Tần phủ cho cẩn thận, nhất định không được xảy ra sơ suất.” Tần Lam vui mừng đến mức quên hết mọi việc, chạy ra khỏi phòng luôn miệng đốc thúc gia nhân, bỏ lại ba người sững sờ đứng giữa đại sảnh. Tần Chinh nhìn theo bóng lưng của Tần Lam, cảm thán: “Phu nhân, từ trước đến nay, hình như đây là lần thứ hai ta nhìn thấy con bé vui đến vậy! ”. Tần phu nhân đứng cạnh cũng gật đầu: “Đúng thế, lần đầu tiên là khi lão gia đồng ý cho Lam Nhi được học cùng với Hàn Nhi, lúc đó con bé cũng vui đến mức quên cả trời đất như vậy. Lẽ nào...”

Bà nghi ngại nhìn phu quân của mình, chỉ thấy ông khẽ lắc đầu: “Là phúc hay là họa, là họa thì không tránh đươc.” Còn riêng Tần Hàn thì lại không nghĩ như vậy, hắn có cảm giác chuyến viếng thăm lần này của vị Lý tiểu thư ấy sẽ có điều gì đó rất đặc biệt.

Ngọc Loan vén tấm rèm che cửa sổ lên, đưa mắt nhìn lên tấm phù điêu, đã đến nơi rồi, cỗ xe ngựa đang dừng trước cổng phủ Tần gia. Nếu nàng không xuống xe thì không biết người dân xung quanh còn nhìn ngó đến bao giờ. Vì những hành động kỳ lạ của nàng ngày hôm qua mà cả thành Lạc Dương đều đang đồn đại rằng Lý tiểu thư đã có người trong mộng. “Muội còn nhìn nữa là tỷ sẽ cho phu xe quay về đấy!” Thiên Hinh trừng mắt với Ngọc Loan, nàng vô cùng thích thú khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của muội muội.

“Được rồi, xuống xe thôi!” Ngọc Loan hít một hơi thật sâu rồi bước xuống khỏi xe, Thiên Hinh đi theo sau nàng. Khi Thiên Hinh vừa bước ra khỏi xe, ánh mắt của nàng lập tức bị thu hút bởi bóng dáng của hắn. Màu áo hồ thủy thanh mát làm dịu lòng người, tỏa ra sức lôi cuốn mạnh mẽ đối với nàng. Dường như trong giây phút ấy, Thiên Hinh đã nghĩ, tại sao trước đây nàng chỉ cho rằng Bạch y là đẹp nhất, thật ra màu xanh hiền hòa này cũng rất đẹp mà.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, theo lẽ tự nhiên hắn cũng đưa mắt về phía người đó. Có một sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của người thiếu nữ xa lạ, người này là Lý Ngọc Loan sao? Dường như không phải là Lý tiểu thư ấy, người đứng trước nàng có vẻ nhỏ tuổi hơn một, vậy không lẽ nàng ấy chính là Lý Thiên Hinh, Công chúa duy nhất của Tề quốc? Nghĩ như thế, hắn cũng không chậm trễ nữa, vội vàng kéo Tần Lam đang kích động bên cạnh rồi quỳ xuống: “Hạ thần, bái kiến công chúa, công chúa vạn phúc, vạn vạn phúc.”

Tần Lam bị huynh trưởng kéo xuống đất, còn đang ngây người thì lại nghe thấy câu nói kia. Ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào Ngọc Loan vội chuyển sang người đứng sau nàng. Ngọc Loan cũng không ngờ rằng người này lại phản ứng nhanh như vậy, khuôn mặt của nàng trở nên khó xử, ánh mắt cầu cứu thoáng đưa về phía Thiên Hinh. “Hôm nay, ta không phải là Thiên Hinh công chúa, chẳng qua chỉ là một người tỷ tỷ đến cảm tạ người đã giúp đỡ muội muội của mình mà thôi, các vị không cần đa lễ, mau đứng lên cả đi.”

Thiên Hinh mỉm cười với Ngọc Loan, nàng vừa nói xong, thì Ngọc Loan cũng thở phào một hơi. Nhóm người đang quỳ trước mặt nàng cũng mau chóng đứng dậy, Tần Lam là người lên tiếng đầu tiên: “Vậy xin mời hai vị tiểu thư vào tệ phủ. Chắc chắn phụ mẫu cũng rất muốn gặp hai vị.” Thiên Hinh theo chân hai huynh muội Tần gia vào bên trong, sau khi chào hỏi nhị vị gia chủ, thì phu thê Tần Chinh cũng biết ý xin cáo lui, nhường lại không gian cho bốn người bọn họ. Và một cuộc nói chuyện không hề dễ dàng bắt đầu, người mở lời đầu tiên lại chính là Thiên Hinh.