“Buổi trưa không ăn cơm phải không? Ăn tạm cái này lót dạ đã.” Giang Dực mở hộp cơm ra, lấy một cái bát giấy từ dưới bàn trà, chọn mấy sợi mì nhỏ chia ra cùng Đô Ân Vũ ăn.
Rõ ràng Đô Ân Vũ còn đang đắm chìm trong “Hạnh phúc ôm nhau” vừa rồi, nhìn chằm chằm tay Giang Dực, thẳng đến khi người ta nhét đũa vào tay, đẩy hộp cơm đến trước mặt anh thì Đô Ân Vũ mới giống như hồi hồn từ giấc mộng.
“Nghĩ cái gì vậy?” Giang Dực nhìn anh cười, ngồi ở một bên lấy chân dài chạm vào đầu gối Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ cúi đầu ăn mì, không dám nói mình đang não bổ tiết mục yêu đương triền miên cùng Giang Dực, nếu thật sự theo đuổi được người ta thì sau này lúc thân mật có phải thường xuyên khó hô hấp không?
Buổi chiều Đô Ân Vũ không có việc gì, sau khi kiểm tra phòng xong đi một vòng lại về phòng bệnh cao cấp, lúc trở về bà Giang và bà Dịch đều ở đây nên Đô Ân Vũ liền chào hỏi hai người trước.
“Ân Vũ, lát nữa đừng về gấp.” Bà Dịch ngẩng đầu từ trong máy tính xách tay lên nói, “9 giờ tối dì có một cuộc họp nên phải trở về công ty một chuyến, vừa vặn đi ngang qua A Đại của con, để dì đưa con về.”
Đô Ân Vũ không muốn làm phiền bà Dịch, theo bản năng từ chối nói, “Không cần đâu dì, con đi tàu điện ngầm là có thể trực tiếp trở về trường học, rất thuận tiện.”
“Chủ yếu muốn con và Tiểu Dực ở cùng nhau lâu hơn một chút” Bà Dịch làm một bộ dạng dì hiểu mà, “Ngày mai Tiểu Dực sẽ xuất viện, nó bận rộn không có thời gian, nghe Lan Thanh nói buổi sáng hai đứa còn lưu luyến không rời hả? Thật ra xuất viện cũng không sao, con muốn gặp Tiểu Dực thì đến nhà dì chơi, nhà dì đều là phòng có giường lớn.”
Đô Ân Vũ nghe ra dụng tâm lương khổ của bà Dịch, nhưng “phòng có giường lớn” vẫn khiến anh chấn động, đây là trao đổi những gì buổi sáng nhìn thấy được cùng bà Giang, hai vị bề trên hiểu được củi khô bốc lửa của bọn họ, đặc biệt để lại cho hai người một thế giới riêng.
Khẳng định Đô Ân Vũ không thể từ chối, nhưng đáp ứng thì cũng không biết nói như thế nào nên anh đành phải nhìn về phía Giang Dực lần nữa, vẻ mặt viết “Cứu tôi”.
Giang Dực tâm linh câu thông nhíu mày với Đô Ân Vũ, ôm lấy người nói, “Gần đây tôi có một bộ phim rất muốn xem, buổi tối xem cùng tôi.”
Đô Ân Vũ được Giang Dực đưa đến phòng bệnh, rời xa hồn CP hừng hực thiêu đốt của các bề trên. Giang Dực và anh kề tai nói nhỏ, nói là cũng không biết cô sắp xếp như thế nào với mẹ tôi, bây giờ mẹ tôi cảm thấy để tôi xuất viện chính là gậy đánh uyên ương.
Đô Ân Vũ lặng lẽ meo meo phát ra cảm xúc với Giang Dực, “Vậy cũng quá khoa trương, Làm sao mà… Làm sao đột nhiên nói đến phòng có giường lớn?”
Giang Dực bị anh chọc đến khom lưng vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói, “Cái này mà khoa trương à? Nếu em đến nhà tôi chơi qua đêm thì nhất định phải ngủ chung một phòng với tôi, mẹ tôi không có sở thích nào khác, chỉ sung sướng xem em là người yêu.”
Nghĩ đến cùng giường chung gối với Giang Dực làm Đô Ân Vũ có chút nóng mặt, nhưng thật sự đến bước kia thì càng nhiều là chờ mong, Đô Ân Vũ hạ quyết tâm muốn có hành động thì cố gắng không bỏ qua bất kỳ một lời mời nào.
“Vậy… Vậy cũng được, tôi không để ý lắm.”
Lời này phải nói vào buổi sáng thì có lẽ Giang Dực còn có thể kinh ngạc, nhưng hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà kéo gần khoảng cách ngoài phân cảnh này, Giang Dực càng không cố kỵ nói, “Cuối tuần không có việc gì thì tới chơi, nói trước với tôi là được, tôi sẽ không tăng ca.”
Đô Ân Vũ gật đầu, nghe Giang Dực tiếp tục bổ sung, “Làm sao thì cũng phải một tuần đến một lần chứ? Hai chúng ta diễn trò phải làm cho tròn, nếu không mẹ tôi sẽ nghi chúng ta cãi nhau.”
Đô Ân Vũ tiếp tục gật đầu, một tuần một lần, anh đang lo sau khi Giang Dực xuất viện làm sao để tiếp tục giữ liên lạc cùng đối phương đây, thư mời cứ như vậy lung lay đập vào mặt, vốn anh còn lo sau khi Giang Dực xuất viện sẽ quên mất anh, hiện tại chỉ cảm thấy Giang Dực thật tốt, thật sự rất thích hắn.
Hai người ngồi trong góc nói chuyện câu được câu chăng, vừa lúc sắp đến giờ cơm nên Giang Dực không cho Đô Ân Vũ đi, tự cho người ta cởi áo blouse trắng nhanh chóng tan tầm. Trong bữa ăn, bà Dịch và bà Giang ngồi ở phía bên kia của bàn trà, để lại cho hai người một không gian riêng.
Sau bữa ăn, hai người lớn tuổi không nhúc nhích, bà Dịch tiếp tục xem máy tính, bà Giang dành thời gian gọi video cho con gái mình.
Xem như Giang Dực đã nhìn ra, dù sao tối nay mẹ ruột với cô ruột là chuẩn bị tiến hành im lặng đến cùng, giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất. Đô Ân Vũ ngồi bên bàn trà gọt mấy loại hoa quả, cắt vừa miếng, chuẩn bị lát nữa xem phim thì ăn cùng Giang Dực, “Chúng ta xem ở đâu? Bàn trà bên này à?”
“Ngồi trên giường xem đi, mẹ tôi làm việc, hai chúng ta ở quá gần dễ quấy rầy bà ấy.” Giang Dực nhìn độ cong khóe miệng mẹ cũng không nhịn được cong theo, chỉ thiếu chút nữa khắc mấy chữ “Mẹ nào có công việc gì, mẹ chỉ cố ý ngồi đây muốn đẩy hai đứa lên giường” trên mặt.
Giang Dực lấy cái bàn nhỏ mấy ngày trước nằm liệt giường dùng ra, đặt xong đĩa hoa quả và iPad rồi để gối gọn lại, duỗi hai chân dài vào chăn.
“Tới đây.” Giang Dực vỗ vỗ giường trống bên cạnh, ý bảo Đô Ân Vũ lên.
Nhất thời Đô Ân Vũ không biết đây là ông trời năm lần bảy lượt khảo nghiệm mình hay là ưu ái mình, tuy nói quần áo chỉnh tề, tuy nói ban ngày ban mặt, nhưng nói như thế nào đây cũng là một cái chăn, khoảng cách không phải là vấn đề, quy mô cũng chỉ là che dưới eo, khó chịu chính là bầu không khí dính dính này, làm cho người ta không phân biệt rõ thật giả mập mờ.
Dép lê của Đô Ân Vũ chậm rãi mà cẩn thận di chuyển đến bên cạnh Giang Dực, khoảng trống giữa hai người như có như không, chạm hay không chạm, muốn nói lại thôi.
Giang Dực thì hoàn toàn trái ngược, hắn ước gì kề sát được với Đô Ân Vũ, Giang Dực nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt khoảng trống ở giữa, hắn duỗi tay ôm lấy eo Đô Ân Vũ kéo người ta dựa vào bên cạnh mình.
Vốn Đô Ân Vũ đứng không vững bị Giang Dực kéo như vậy lại càng không có trọng tâm, anh nhỏ giọng kêu, cả người ngã vào trong ngực Giang Dực.
Người khởi xướng lại đoán được trước như trong kịch bản, Giang Dực vươn tay kia vòng lấy bả vai Đô Ân Vũ, vững vàng đón lấy người.
“Anh…” Đô Ân Vũ nằm sấp trong lòng Giang Dực khẽ thở ra một hơi, nâng mắt lên dùng con ngươi đẹp mắt trách hắn, trách hắn làm loạn, trách hắn không đứng đắn, nhưng lại không phải thật sự oán trách, giống như là phô trương thanh thế, lại giống như là không nỡ bỏ phiền muộn.
Nhạc đầu phim đã vang lên, thật ra căn bản Giang Dực không muốn xem loại phim văn học nghệ thuật trong lành thoát tục này, hắn thích xem chủ nghĩa anh hùng đánh đánh giết giết, nhưng cảm thấy mình xem phim mình thích thì chắc chắn Đô Ân Vũ sẽ cảm thấy ầm ĩ nên là chọn một bộ phim phù hợp với tính cách của đối phương.
Đô Ân Vũ đã ngồi thẳng, anh thừa dịp Giang Dực không chú ý vụng trộm bóp cổ tay đối phương, trả thù hắn vừa rồi bất ngờ không kịp đề phòng hù dọa mình.
Giang Dực bất thình lình “Á” một tiếng, Đô Ân Vũ lại nhìn không chớp mắt như không có việc gì, chỉ khi nghe được động tĩnh của Giang Dực thì cong mắt.
Giang Dực giả vờ rộng lượng cũng không so đo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình iPad, trong miệng nhai hoa quả, chóp mũi hai người nhai đều quanh quẩn một mùi thơm ngát.
Đô Ân Vũ phát hiện Giang Dực xem rất chăm chú, tâm tư nghịch ngợm hiếm hoi lúc này chiếm thế thượng phong, khoé mắt của anh nhìn thấy cánh tay Giang Dực rũ xuống một bên, muốn thừa dịp người không chú ý gãi đùa một lát.
Đánh lén cũng phải chú ý kỹ xảo, đầu ngón tay câu lên trên là có thể bắt được cổ tay hắn, trêu xong liền chạy, hai tay ôm trong ngực giấu kỹ thì căn bản Giang Dực vô lực đánh trả.
Đô Ân Vũ nghĩ rất hay, định bụng bắt đầu hành động, không ngờ móng tay vừa chạm vào làn da Giang Dực thì đã bị hắn trở tay nắm chắc.
“Á!” Trong lòng Đô Ân Vũ giật mình, làm chuyện xấu bị bắt trực tiếp.
Cũng không ngờ Giang Dực người ta vẫn xem phim như mặc kệ chuyện đời, nên xem phim thì xem phim, nên ăn thì tiếp tục ăn, chỉ là khí lực trên tay không thấy giảm bớt, hoàn toàn bao bọc đầu ngón tay Đô Ân Vũ vào lòng bàn tay.
Đô Ân Vũ muốn chạy trốn thì Giang Dực nắm chặt hơn, vừa hưởng thụ giãy dụa vô dụng của anh vừa nghiêng đầu cười có chút xấu xa, “Sao tôi lại không phát hiện em còn rất ghi hận nhỉ, trộm gà không thành quay ra đòi cướp nắm gạo hả?”
Đô Ân Vũ né tránh với vẻ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, “Anh buông tay…”
“Không buông.” Giang Dực tiếp tục xấu xa.
“Tôi cũng muốn ăn cái này, anh buông tay cho tôi ăn một miếng…” Đô Ân Vũ chỉ chỉ đĩa nhỏ đầy hoa quả trước mặt.
“Em há miệng tôi đút.” Giang Dực biết rõ tính toán trong lòng anh, càng ngày càng không buông người.
Đô Ân Vũ sắp bị bắt nạt chết rồi, chỉ có thể thay đổi sách lược lấy lui làm tiến, anh không tranh nổi với Giang Dực, lòng không cam lòng tình nguyện rất thành thật chờ đợi, chuẩn bị chờ đối phương buông lỏng khí lực rồi thuận thế chạy trốn.
Giang Dực còn tưởng Đô Ân Vũ nhận thua, hiện tại nhìn rầu rĩ không vui rất là đáng thương, hắn tự giác buông lỏng tay, kéo đầu ngón tay Đô Ân Vũ vào trong chăn, đổi thành mười ngón tay đan nhau.
Cái này còn chưa đủ, ngón cái vừa rồi làm xấu hiện tại lại dịu dàng vuốt ve mu bàn tay Đô Ân Vũ, lặng lẽ mang uất ức đi.
Hô hấp của Đô Ân Vũ chậm lại, Giang Dực đang ở cùng mình… Còn nắm tay nhau?
Có nhận thức hiện tại làm ngượng ngùng vừa rồi cũng quên không còn một mảnh, Đô Ân Vũ khẽ ấn ấn tay đáp lại đối phương.
Hai người sánh vai chìm trong chăn gối mềm mại, ánh mắt cùng nhìn trên màn hình nhưng lại không ai để ý đến mùa đông lạnh thấu xương trong phim với bông tuyết đầy trời.
Giang Dực đang nghĩ không biết mùa đông năm nay khi nào tuyết rơi, ngày trước ăn một nồi lẩu nhỏ bên cạnh đại học A cùng Thẩm Du Ninh có hương vị không tệ, chờ thời điểm tuyết rơi đầu mùa có thể đi cùng Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ đang suy nghĩ vì sao lòng bàn tay Giang Dực lại nóng như thế, tại sao hắn lại thích những bộ phim nghệ thuật lãng mạn? Có phải bản thân Giang Dực thích bầu không khí bình yên hơn? Còn với người thì sao? Anh có thích những người hướng nội tĩnh không?
Nhiệt độ trong tay kéo dài lên trên, nửa người bên trái đều rất ấm áp, Đô Ân Vũ trong suy nghĩ hy vọng và nghi ngờ nghiêng đầu về phía Giang Dực.
Giang Dực đang suy nghĩ ăn lẩu xong nên ăn kèm với món tráng miệng sau bữa ăn gì đó thì đột nhiên cảm giác bả vai nặng xuống, hô hấp rơi vào cổ.