Trà Gừng Coca

Chương 4

Thời gian trôi qua rất nhanh, lần thứ ba đánh dấu xảy đến khi hai người ở chung được một tháng, bởi vì lần này hai người đánh dấu ở nơi không phải bệnh viện nên cả hai đều cẩn thận vô cùng.

Răng nanh của Đào Bách Chi trời sinh đã cùn, trước khi phân hóa thành Alpha cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình chỉ là một Beta, cậu cũng không được học s1nh lý, cũng chỉ biết nghiêm túc làm theo hướng dẫn của bệnh viện để đánh dấu tiên sinh tạm thời thôi. Lần đầu tiên đánh dấu, trước tiên Đào Bách Chi dùng pheromone k1ch thích tuyến thể của tiên  sinh, sau đó mới cắn rách nó, rồi rót pheromone của mình vào.

Kinh Thời Mẫn nghe tiếng cắn m*t của Đào Bách Chi sau cổ mình mà hơi nhũn người, nhưng Đào Bách Chi đánh dấu quá nghiêm chỉnh, ngược lại Kinh Thời Mẫn lại thấy mình quá chủ động, đành phải cố gắng xem nhẹ tiếng của cậu, chuyên chú cảm nhận pheromone của Alpha.

Nhưng âm thanh phát ra từ ngay sau cổ anh, dù che tai lại thì âm thanh đó cũng sẽ truyền từ xương cốt đến tai anh thôi. Đánh dấu tạm thời xong, Đào Bách Chi nắm tay anh, đáng lẽ Omega động d*c sẽ có nhiệt độ cao hơn bình thường, nhưng bây giờ Kinh Thời Mẫn lại lạnh lẽo kỳ lạ.

“Tiên sinh…” – Đào Bách Chi ngửi được pheromone của tiên sinh.

Bây giờ Đào Bách Chi mới biết được pheromone của tiên sinh là – Coca lạnh.

Đúng là một mùi không hề ổn định.

Đào Bách Chi vừa phóng thích pheromone trấn anh anh, vừa gọi điện cho bác sĩ, Đào Bách Chi to con ôm trọn Kinh Thời Mẫn trong lồ ng ngực, bây giờ thời tiết đã ấm lên nhưng cậu vẫn bật điều hòa mức lớn nhất, cậu muốn khiến Kinh Thời Mẫn lạnh lẽo này trở nên ấm áp hơn.

Nhưng vô dụng, dù cậu đã nóng đến mức đổ mồ hôi nhưng tiên sinh vẫn lạnh như cũ, mặt tiên sinh lạnh, tay chân tiên sinh lạnh, ngực tiên sinh lạnh, bụng tiên sinh cũng lạnh… Đào Bách Chi phát hoảng, trong đầu chạy qua hàng loạt những món giúp làm ấm dạ dày ấm phổi ấm lòng ấm tràng ấm tay ấm chân, nhưng bây giờ cậu đang ôm Kinh Thời Mẫn không thể làm bất cứ món nào, chỉ có thể đun một ấm nước, đợi nước nguội bớt mới rót từ từ vào miệng Kinh Thời Mẫn – đương nhiên là dùng thìa nhỏ.

Nhiệt độ của Kinh Thời Mẫn dần dần khôi phục, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh anh ngửi được một mùi vừa ấm vừa cay, mở mắt ra đã thấy Đào Bách Chi nằm cuộn tròn trên mặt đất, trán đổ mồ hôi. Pheromone của Đào Bách Chi là mùi trà gừng, điều hòa nhiệt độ cao khiến cả phòng sực mùi của cậu, mỗi lần hít vào anh đều có cảm giác cay mũi sặc sụa, anh ho khan mấy tiếng mới phát hiện yết hầu không có cảm giác bị nghẹn, cả người cũng thoải mái như thể đã được Đào Bách Chi dùng khăn lông lau qua rất nhiều lần, đặc biệt là vùng thắt lưng, có lẽ do sức hơi mạnh nên da anh đã bị đỏ lên. Đào Bách Chi nghe thấy tiếng, vội vàng bật dậy hỏi han không ngừng.

Kinh Thời Mẫn cảm giác tay chân mình vẫn còn lạnh, đầu óc vừa mới thanh tỉnh đã nghĩ đến hậu quả do bỏ bê đống công việc chồng chất của ngày hôm nay, bỗng chốc đầu lại choáng váng, đợi mấy giây anh mới nhàn nhạt nói một câu với Đào Bách Chi: “Không sao.”

Tiên sinh nói không sao rồi lập tức gọi trợ lý đến xử lý công việc, Đào Bách Chi ngồi trong phòng khách, hai mắt không ngừng dán lên màn hình trên cánh cửa, nhưng trợ lý đến đây không hề ấn chuông cửa mà đi thẳng vào, thậm chí còn vào luôn phòng làm việc của tiên sinh.

À đúng rồi, trong phòng ngủ của tiên sinh đều là mùi trà gừng.

Đào Bách Chi đi nấu trà gừng đưa đến phòng làm việc của tiên sinh.

Thực ra cậu biết làm như vậy là không có quy củ, nhưng Kinh Thời Mẫn đang ở cùng Alpha khác ngay sau lần đánh dấu thứ ba với cậu, tính chiếm hữu đã đánh bại quy củ ngay lập tức, cho đến khi Đào Bách Chi bưng trà gừng đến cho Kinh Thời Mẫn cậu mới phản ứng lại, một bên là tiên sinh, một bên là trợ lý Alpha của tiên sinh, Đào Bách Chi cứng đờ người nhìn trợ lý một cái, bấy giờ mới hơi run rẩy ra khỏi phòng làm việc.

Trợ lý nhìn chén trà gừng hơi kinh ngạc, dù sao Kinh Thời Mẫn cũng chưa từng thích uống trà gừng, bỗng nhiên anh nhớ tới mùi hương mình ngửi được khi vừa bước vào nhà, thế mới biết là thằng nhóc Alpha không biết tự lượng sức mình đang dùng cách thức ngốc nghếch này để tuyên bố chủ quyền với Kinh Thời Mẫn.

Còn Kinh Thời Mẫn uống một ngụm trà, không biết vì sao, bộ dạng Đào Bách Chi bưng chén trà vừa khẩn trương vừa không chịu thua khiến Kinh Thời Mẫn nhớ đến khi còn nhỏ nhìn thấy con gấu ngốc nghếch trong vườn bách thú đang bảo vệ thức ăn của mình.

“Giám đốc, đây là Alpha bệnh viện sắp xếp à?” – Trợ lý nhíu mày: “Nhìn có vẻ không thông minh lắm.”

“Trông không thông minh thật, cậu thấy em ấy có giống một con gấu ngốc không?” – Kinh Thời Mẫn bình luận, rõ ràng nội dung giống trợ lý như đúc nhưng giọng điệu khác nhau hoàn toàn.

“……”

Có lẽ do cuộc sống sinh hoạt được chăm bẵm quá an nhàn, cũng có thể là Kinh Thời Mẫn cảm thấy cứ giữ Đào Bách Chi mãi cũng không phải cách giải quyết cuối cùng, anh đến hỏi bác sĩ xem có cách giải quyết nào khác không.

Bởi vì lần Kinh Thời Mẫn phát bệnh nặng nhất là vào thời điểm động d*c, nếu muốn giải quyết chuyện này chỉ có hai cách.

Cắt tuyến thể, hoặc là đánh dấu hoàn toàn.

Nhưng sức khỏe của Kinh Thời Mẫn đã yếu từ bé, có thể không quá liên quan đến tuyến thể nhưng với Alpha và Omega thì cắt tuyến thể là một cách làm rất tổn hại sức khỏe. Bác sĩ phân vân rất lâu, cuối cùng đề nghị Kinh Thời Mẫn thực hiện phương án an toàn hơn là đánh dấu hoàn toàn.

Cho nên hai người lại hoàn thành đánh dấu hoàn toàn rất nhanh, trong trí nhớ của Kinh Thời Mẫn, quá trình đánh dấu hoàn toàn không thể coi là tuyệt cũng không thể tính là dở, nó không hề khó chịu như những gì anh nghĩ, thậm chí còn hơi hơi thoải mái vì một lượng lớn pheromone lan tràn từ khoang sinh sản đến tứ khi, khoảng thời gian ngắn sau khi đánh dấu khiến anh cảm nhận được sự giải phóng chưa bao giờ có trong hơn hai mươi năm trời.

Sau khi đánh dấu Kinh Thời Mẫn khỏe hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi đến kỳ động d*c vẫn cần Alpha trấn an là bản năng của Omega đã bị đánh dấu hoàn toàn, bác sĩ cũng không kiến nghị Kinh Thời Mẫn xóa đánh dấu, dù sao phẫu thuật xóa đánh dấu cũng gây ảnh hưởng lớn đến Omega. Kinh Thời Mẫn không để ý lắm, sau khi được đánh dấu hoàn toàn anh thấy thoải mái hơn nhiều, kỳ động d*c từ khó chịu đã trở thành không hề khó chịu, hơn nữa còn kéo dài hơn trước khi đánh dấu, Kinh Thời Mẫn thích cảm giác này.Còn Đào Bách Chi, cậu nghe lời, hiểu chuyện, làm một chiếc gậy matxa biết phóng thích pheromone bên anh cũng không phải không được.

Đây là điểm thần kỳ của pheromone, hai người đang đi trên hai đường thẳng song song lại bị buộc vào nhau bởi pheromone xứng đôi, nó là niềm vui của hiện tại, là điều không vững chắc nhất của tương lai, là lãng mạn không khuyết điểm mà sự tiến hóa để lại.