Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 23: Nhất canh

Trang Húc Nhiên vẫn luôn quan tâm đến quá trình, nghe nói Diệp Lăng té xỉu, cậu lập tức đi qua nhìn.

“Không có việc gì không có việc gì, có thể là chóng mặt do mất máu, hoặc là tuột huyết áp, truyền một bình gluco thì được rồi.” Cô y tá nói.

Không nghĩ tới Diệp Lăng lại như vậy… Trang Húc Nhiên im lặng thở dài, đem bực bội lúc trước ném qua sau đầu, trước cứ chờ đến khi Diệp Lăng tỉnh lại rồi hãy nói.

Cô y tá truyền cho Diệp Lăng một bình gluco, qua thêm vài phút đồng hồ quả nhiên Diệp Lăng mệt mỏi tỉnh lại.

“Anh vậy mà lại bị huyết áp thấp?” Trang Húc Nhiên vẫn ngồi canh bên cạnh Diệp Lăng, thấy hắn tỉnh lại liền nói: “Lúc trước như thế nào không nói cho tôi biết sớm một chút?” Nếu biết sớm, sẽ không để cho Diệp Lăng nhìn y tá rút máu.

Diệp Lăng biết rõ mình xảy ra chuyện gì, day day trán nói: “Lúc trước tôi cũng không biết.”

“…” Trang Húc Nhiên không nói gì với hắn, ngược lại lấy một ly nước ấm pha chút đường đưa cho hắn uống: “Uống cái này đi, nghỉ ngơi một chút, nếu như không làm được, lần sau lại đến.”

Diệp Lăng lập tức nhăn mặt như cái bánh bao: “Sau này còn phải rút máu sao?”

Trang Húc Nhiên nhìn hắn uống nước nói: “Lúc anh ngất xỉu thì đã rút xong.”

“Vậy là được rồi.” Diệp Lăng yên lòng, nhưng ngay lập tức lại sửng sốt, bởi vì… Hắn kinh ngạc nhìn Trang Húc Nhiên, người này hết giận rồi hả?

“Ánh mắt gì?” Trang Húc Nhiên quay đầu nói: “Nhanh đi kiểm tra, lãng phí thời gian của tôi.”

Diệp Lăng: “…”

Kế tiếp làm kiểm tra cả trong lẫn ngoài, kết quả là có chút thiếu máu, dinh dưỡng theo không kịp, còn lại cũng không có gì xấu.

“Xem ra tôi phải đốc thúc anh mỗi ngày ăn nhiều một chút.” Trang Húc Nhiên cầm kết quả kia, bắt đầu lên kế hoạch cho Diệp Lăng ăn cái gì để bồi bổ.

“…” Diệp Lăng ở bên cạnh cậu lại không nói lời nào, lộ ra vẻ ủ rũ.

Trang Húc Nhiên cho là hắn còn chưa hết chóng mặt nên vẫn còn chậm chạp, cũng không có chú ý nhiều: “Bộ dạng này của anh, vậy thì đừng đi học lái xe nữa a? Tôi gọi điện thoại giúp anh xin phép nghỉ.”

“Được.” Diệp Lăng yếu ớt trả lời, quả thật vẫn có chút chưa lấy lại sức.

“Đi thôi.” Trang Húc Nhiên kéo hắn ra khỏi bệnh viện.

Vừa lấy lại đầu óc, Diệp Lăng lơ đãng mà nhắc nhở cậu: “Cậu không cần nói cho bạn cậu một tiếng trước khi đi sao?” Cứ như vậy mà rời đi dường như không được lịch sự.

“Anh quản nhiều quá.” Trang Húc Nhiên dùng giọng điệu đều đều nói.

“…” Diệp Lăng lập tức im lặng, cảm giác miệng mình quá tiện, lại nói sai.

Trang Húc Nhiên quay đầu gọi điện thoại cho Diêm Chấn Quân, hơn nữa còn hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

“Hài lòng chưa?” Sau khi gọi xong, cậu nói như vậy.

“…” Diệp Lăng rũ mắt giả chết, mắc mớ gì đến mình?

Trang Húc Nhiên lái xe đến khu phố bán đồ kĩ thuật số, mua cho Diệp Lăng một cái laptop rất đắt tiền. Nhìn thấy đồng hồ cũ trên tay Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên mang Diệp Lăng đến trung tâm mua sắm, mua một cái đồng hồ đeo tay.

Diệp Lăng nói: “Tại sao lại mua giống nhau a.” Không dưng trở thành đồng hồ tình nhân rồi.

“Tôi thích.” Trang Húc Nhiên lập tức lấy lại cái đồng hồ cũ kia: “Anh muốn giữ lại thì giữ, nhưng mà không cho phép mang ra ngoài, mất mặt xấu hổ.” Lúc trước còn nói thưởng thức của Diệp Lăng tốt, nhưng mà cẩn thận quan sát, Trang Húc Nhiên vẫn là không hiểu nổi hắn.

Tào Chính nói bộ dạng của Diệp Lăng là kết hợp giữa thành phố và nông thôn, Trang Húc Nhiên cảm thấy rất đúng.

“…” Diệp Lăng có chút không vui, nhưng mà cũng may còn có thể giữ lại.

“Tôi là hao phí tiền trên người của anh, phải cố gắng rất lâu nữa mới kiếm được lợi nhuận.” Trang Húc Nhiên thình lình nói một câu, xem xét cẩn thận, có lẽ là lần đầu tiên bản thân cậu nói ra loại lời nói này, ngay cả mình cũng lộ ra khó có thể tiếp nhận, quá thấp kém.

“…” Diệp Lăng im lặng trong lòng tính toán, Trang Húc Nhiên bỏ ra cho mình nhiều tiền, về sau phải liều mạng cố gắng kiếm tiền…

“Không bày tỏ thái độ gì sao?” Trang Húc Nhiên tựa lưng vào quầy hàng, trên cổ tay đeo cái đồng hồ mới mua.

Diệp Lăng muốn giả chết, nhưng mà Trang Húc Nhiên vẫn một mực nhìn vào gò má hắn.

Nhớ tới hôm nay ở bệnh viện không vui, Diệp Lăng không muốn tiếp tục làm Trang Húc Nhiên giận dỗi. Hắn không thể làm gì hơn là đến gần, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn phớt qua hai má Trang Húc Nhiên.

“Xem ra anh cũng không phải rất bảo thủ.” Trang Húc Nhiên ngắm hắn nói: “Ở đây chính là nơi công cộng.”

Diệp Lăng ảo não che mắt, phát hiện mình lại làm sai chuyện, hôm nay đều làm chuyện ngu xuẩn…

Không chỉ là hôm nay, hình như gần đây đều là như thế này.

Trang Húc Nhiên nhét Diệp Lăng vào trong xe, mình cũng theo vào, lập tức lái xe rời đi.

“Xin lỗi.” Diệp Lăng cảm thấy hôm nay là ngày xui xẻo của mình, cũng không có việc gì tốt.

“Làm sao lại xin lỗi.” Trang Húc Nhiên nhìn phía trước nói: “Tôi cũng không trách anh.”

“Lỡ như…”

“Chỉ hôn mặt mà thôi, không có lỡ như, tôi sẽ xử lý.” Trang Húc Nhiên vững vàng bảo đảm, giống như thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Lăng tin tưởng, bởi vì kiếp trước thật sự không có gì.

“Ừ.” Đúng là do hắn lo lắng viển vông, lúc này lại cảm thấy dư thừa.

Buổi tối năm người cùng nhau ăn cơm, xem như đông đủ.

Khung cảnh tương đối náo nhiệt, Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên cũng đã lâu không gặp Diêm Chấn Quân, đều là bọn họ cười cười nói nói. Ngay cả Trang Húc Nhiên bình thường không nói nhiều lắm cũng trò chuyện không ít, một mực nói chuyện cùng Diêm Chấn Quân.

Bởi vì ban ngày Diệp Lăng bị mất mặt mũi trước Diêm Chấn Quân, đêm nay lại càng lộ ra vẻ trầm mặc. Tại thời điểm người ta trao đổi tình cảm, việc Diệp Lăng có thể làm chỉ là vùi đầu vào ăn.

“Này, chim cút, đồ ăn ngon như vậy sao? Toàn bộ buổi tối chỉ nhìn thấy anh ngồi đó ăn?” Tào Chính tới bên cạnh bá vai Diệp Lăng, một bên rót cho hắn một ly rượu: “Uống với tôi một ly được không?”

Trang Húc Nhiên nói: “ĐỪng cho anh ấy uống rượu, dinh dưỡng của anh ấy không đầy đủ, ăn là được rồi.”

“Cái gì, dinh dưỡng không đầy đủ?” Biểu tình của Tào Chính như mới nghe được chuyện cười, dường như mới nghe thấy chuyện gì đó động trời: “Cha mẹ ơi, đầu năm nay còn có người dinh dưỡng không đủ? Chim cút anh trước kia rốt cuộc là nghèo đến mức nào?”

Diệp Lăng từ từ nhai nuốt thức ăn trong miệng, đặt đũa xuống uống chút nước, trả lời vấn đề chính: “Rất nghèo, cậu không tưởng tượng được đâu.”

Tào Chính biết Diệp Lăng bình thường rất nghiêm túc, cười vui vẻ hỏi: “Nghèo đến mức nào, đơn cử liệt kê ra một chút?”

“Ví dụ…” Diệp Lăng giơ lên ngón tay: “Ví dụ như trước khi cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên, tôi ăn một cái bánh màn thầu thêm cơm trắng, vẫn là sáng sớm ăn buổi trưa không ăn, buổi tối mới có thể ăn.”

“…” Người vây quanh bàn, giọng nói dần dần hạ thấp đều.

Tiếu Chí Hiên, Diêm Chấn Quân, đặt đũa xuống nhìn về phía Diệp Lăng. Trang Húc Nhiên vốn là không ăn gì, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Lăng.

Ngược lại Tào Chính cảm thấy, Diệp Lăng nói chuyện không thành thật: “Không phải anh gạt người chứ? Một cái bánh bao phải trả bao nhiêu tiền? Chỉ có mấy hào thôi phải không? Một bát cơm trắng thì bao nhiều tiền? Một đồng có đủ hay không?”

Diệp Lăng nói: “Màn thầu năm hào, cơm trắng vẫn chưa đến một đồng, tám hào là đủ rồi.”

“…” Tào Chính bó tay rồi, vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng nói: “Anh thắng.”

“A.” Diệp Lăng đợi một hồi, nhìn thấy tất cả mọi người ai cũng không lên tiếng, liền nói: “Vậy tôi ăn tiếp? Các cậu tức tiếp tục tán gẫu?”

Mọi người nói: “Anh ăn anh ăn đi.”

“Cảm ơn.” Diệp Lăng cầm lấy đôi đũa, vùi đầu tiếp tục ăn.

“Ăn nhiều một chút.” Tào Chính cầm đũa gắp đồ ăn cho Diệp Lăng, miệng thì thầm nói: “Anh tuyệt đối là người nghèo nhất mà tôi đã từng thấy, đúng là làm mới thế giới quan của tôi.”



Mấy người Trang Húc Nhiên, bình thường tụ họp đều thiếu người, đêm nay xem như là đầy đủ hết rồi, chơi đến hơi trễ. Cho đến khi Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng về đến căn hộ ở ngoài trường, thì đã là mười một giờ đêm.

Thời điểm này, đã vượt quá thời gian ngủ bình thường của Diệp Lăng, khiến cho hắn lộ ra vẻ mơ mơ màng màng.

“Tôi đi tắm.” Trang Húc Nhiên uống chút rượu, có hơi chóng mặt, đi phòng tắm trước.

Sau khi Trang Húc Nhiên choàng khăn tắm đi ra, Diệp Lăng liền ôm áo ngủ của mình vội vàng đi vào. Sau khi tắm rửa xong, nhìn thấy Trang Húc Nhiên nhắm mắt nằm trên giường, liền cho là cậu ngủ rồi.

Diệp Lăng nghĩ thầm, đêm nay không cần làm đi?

Tất cả mọi người đều rất mệt a, huống chi hôm nay đã trễ như thế, phát sinh thêm chuyện gì nữa chắc cũng phải đến rạng sáng.

Yên lặng suy nghĩ những thứ này xong, Diệp Lăng trực tiếp nằm xuống, rồi thò tay tắt đèn lớn, chuẩn bị cho Trang Húc Nhiên một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi nằm xuống ngủ.

Trang Húc Nhiên ôm cổ Diệp Lăng, làm dài thêm nụ hôn này, bắt đầu cởi áo ngủ của Diệp Lăng ra.

“Đã trễ như vậy rồi…”  Diệp Lăng híp híp mắt nắm chặt vạt áo, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

“Không trễ, làm một lần.” Trang Húc Nhiên vuốt làn da Diệp Lăng, cảm giác trơn mượt, rất thoải mái.

“…” Diệp Lăng do dự không quá nửa phút, mới mơ màng thò tay lấy bcs cùng bôi trơn.

Làm liền làm, nhanh đem Trang Húc Nhiên làm qua loa cho xong, dành thời gian để ngủ, Diệp Lăng thầm nghĩ vậy.

Lần này mới làm hơn hai mươi phút, Diệp Lăng nhanh chóng làm Trang Húc Nhiên đến thư thái rồi kết thúc, thậm chí ngay cả hắn một chút mồ hôi cũng chưa ra, cũng không cảm thấy thoải mái.

Trang Húc Nhiên thoải mái dễ chịu, nhưng cảm giác so với những lần trước rõ ràng không giống nhau, đêm nay không có loại thoải mái ở trong lòng, Cho dù là nằm bên cạnh Diệp Lăng, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

“Đêm nay anh làm sao vậy?” Cậu hỏi Diệp Lăng.

“Không có gì.” Diệp Lăng mau chóng trả lời.

“Nói dối.” Trang Húc Nhiên tự biết rõ, Diệp Lăng khẳng định có chuyện gì, nhưng mà hắn không chịu nói, chẳng lẽ phải đánh một trận ép hắn nói ra sao?

“Ngủ đi.” Diệp Lăng quay đầu hôn Trang Húc Nhiên một cái, tắt đèn đi ngủ.

“Diệp Lăng, có phải anh không thích chơi đùa cùng với bọn họ?” Qua một lúc lâu, giọng nói của Trang Húc Nhiên vang lên trong bóng đêm.

“Cậu suy nghĩ nhiều.” Diệp Lăng thay đổi tư thế ngủ nói: “Tôi rất buồn ngủ, nhanh ngủ đi.”

Trang Húc Nhiên trợn tròn mắt, có loại không cách nào giải thích được phiền muộn của bản thân. Cậu rất muốn rời giường hút điếu thuốc, nhưng mà nghĩ Diệp Lăng có ác cảm, nên đành thôi.

Buổi sáng hôm sau tất cả lại như bình thường, Diệp Lăng dậy sớm làm bữa sáng, gọi Trang Húc Nhiên dậy sau khi ăn xong thì ra ngoài.

“Đi đường cẩn thận, tạm biệt.” Mọi hành động của Diệp Lăng vẫn là săn sóc thân mật như trước, cái loại cảm giác bế tắc ở trong lòng mình là sao đây.

“Diệp Lăng, buổi trưa có muốn cùng ăn cơm hay không?” Trang Húc Nhiên động động ngón tay, gửi tin nhắn cho Diệp Lăng.

Học xong một tiết thì Diệp Lăng mới nhìn thấy, nếu như chỉ là lời hỏi thăm bình thường của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng liền không muốn, hắn nhắn lại: Buổi trưa ăn cơm cùng bạn.

Trang Húc Nhiên nhìn thấy tin nhắn từ chối, nghĩ thầm, kiếm cớ cũng không tìm được lý do tốt một chút, nói ra lời trong lòng thì sẽ chết sao.

Biết rõ Diệp Lăng sinh hờn dỗi, nhưng mà không biết vì cái gì mà hờn dỗi.

Kỳ thật Diệp Lăng không nói dối, tiết thứ nhất có gặp Trương Thục Ny, cô mời Diệp Lăng cùng ăn cơm trưa, có chuyện muốn nói với Diệp Lăng.

Nếu như là bình thường, Diệp Lăng sẽ từ chối. Nhưng mà người ta là bạn học nữ đã nghiêm túc nói là có chuyện, Diệp Lăng không tiện từ chối, liền đồng ý.

Giữa trưa đi vào nhà ăn, Diệp Lăng mới biết được Lưu Nghệ Hàm và Lâm Tử Văn cũng đến, cái này lại vượt ra ngoài dự đoán của Diệp Lăng.

“Này, Diệp Lăng!” Lâm Tử Văn vô cùng nhiệt tình chào Diệp Lăng.

“Xin chào, bạn Lâm Tử Văn.” Diệp Lăng lịch sự gật đầu, sau đó cười cười với đám người Lưu Nghệ Hàm: “Trước kia thường xuyên cùng nhau ăn cơm, gần đây cậu kết giao bạn gái, trở nên bận rộn.” Diệp Lăng là có ý định muốn trêu ghẹo Lưu Nghệ Hàm.

Kết quả Lưu Nghệ Hàm cười nói: “Người bề bộn nhiều chuyện không phải tôi, là cậu đi? Hiện tại cậu là người nổi tiếng trong khoa chúng ta, chúng tôi nào dám trì hoãn thời gian của cậu.”

Diệp Lăng cho rằng Lưu Nghệ Hàm nói giỡn, cũng cười cười.

“Buổi trưa nay ăn gì, các cậu quyết định đi.” Hắn cho đám nữ sinh làm chủ.

“Vẫn là cậu quyết định đi, tôi nghe nói bữa cơm này cậu làm chủ đấy.” Lưu Nghệ Hàm nói.

Diệp Lăng có chút hoang mang, mình cũng không có nói bữa cơm này mình làm chủ, nhưng mà nghĩ đến Trương Thục Ny gọi Lưu Nghệ Hàm bọn họ, khả năng nói không rõ ràng.

“Cũng được, nhưng mà tôi không gọi thức ăn, các cậu cứ chọn đi.”

Trương Thục Ny nhìn thấy Lưu Nghệ Hàm cùng Lâm Tử Văn gọi món ăn, nhỏ giọng nói với Diệp Lăng: “Thật là xấu hổ a Diệp Lăng, lại để cho cậu tốn kém rồi. Lúc trước tớ không nói rõ ràng, bọn họ tưởng rằng cậu mời đấy. Nếu không sau khi ăn tớ đem tiền trả cho cậu, trả nợ a.”

“Không cần, không sao.” Diệp Lăng cũng không tiện bằng lòng, nếu như đồng ý Trương Thục Ny làm như vậy, trong lòng lại băn khoăn.

“Thật sự không sao?” Trương Thục Ny không tin hỏi lại.

“Ừ.” Diệp Lăng không muốn bàn luận về vấn đề này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi.”

“A.” Trương Thục Ny chột dạ: “Đợi cơm nước xong xui, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Diệp Lăng nói: “Ăn cơm xong tôi muốn trở về phòng ngủ.”

Trương Thục Ny nhìn vào gò má góc cạnh rõ ràng của Diệp Lăng, vô cùng ngượng ngùng, cô nói: “Tớ dùng tin nhắn nói cho cậu biết thì tốt hơn.”

Nói xong, Trương Thục Ny cúi đầu bấm điện thoại.

Rất nhanh điện thoại của Diệp Lăng nhận được một tin nhắn, đến từ Trương Thục Ny: Diệp Lăng, tớ thích cậu.

“…” Lần đầu tiên Diệp Lăng được nữ sinh thổ lộ, vẻ mặt của hắn là nhăn nhó, dường như có chút khó hiểu. Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Lăng nhắn lại cho Trương Thục Ny: Xin lỗi, tôi không có tình cảm với cậu.

Nếu như không thích, thì thẳng thắn từ chối là tốt nhất, hắn nghĩ như vậy.

Huống chi bên người còn có một Trang Húc Nhiên, trước khi tách ra, Diệp Lăng không muốn đùa giỡn với người khác.

“…” Trương Thục Ny nhận được tin nhắn này, nội dung trực tiếp làm cho lòng cô nguội lạnh, bị từ chối rồi. Tuy rằng Trương Thục Ny đã sớm có dự liệu từ trước, nhưng mà bị Diệp Lăng từ chối thẳng thừng như vậy, vẫn là rất khó chịu.

Vừa vặn Lưu Nghệ Hàm cùng Lâm Tử Văn viết xong thực đơn, Diệp Lăng thuận thế đứng dậy đi tính tiền, chừa chút không gian cho Trương Thục Ny tiêu hóa một chút.

Diệp Lăng rời đi, biểu hiện của Trương Thục Ny liền thay đổi, Lâm Tử Văn vẫn luôn chú ý hai người bọn họ, lập tức liền chú ý tới bạn tốt có điểm là lạ.

Lâm Tử Văn suy nghĩ, chẳng lẽ Trương Thục Ny bị Diệp Lăng từ chối? Nhưng mà hai người bọn họ cái gì cũng chưa nói a.

“Thục Ny, cậu làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Lâm Tử Văn liền hỏi.

“Không có việc gì.” Trương Thục Ny lắc đầu.

“Không sao chứ.” Diệp Lăng về tới, nhìn thấy mặt Trương Thục Ny trắng bệch, nhíu mày quan tâm một chút. Vừa rồi mới trực tiếp từ chối Trương Thục Ny, Diệp Lăng lại không cảm thấy mình sai. Rõ ràng không thích mà còn bám lấy người ta, đó mới là sai.

“Có lẽ, có chút chóng mặt.” Trương Thục Ny nhỏ giọng nói, lòng tự trọng của con gái tương đối cao, lần đầu tiên thổ lộ bị từ chối thẳng thừng, cô không khóc lên cũng là không tệ rồi.

“Có nghiêm trọng không? Nếu như quá nghiêm trọng, thì để cho Diệp Lăng dẫn cậu về phòng ngủ đi.” Lâm Tử Văn quan tâm hỏi, thuận tiện tạo cơ hội cho hai người bọn họ.

“Cái đó, không cần đâu, tớ thấy được tự mình có thể trở về.” Trương Thục Ny nói, cảm thấy hiện tại vẫn là không nên tiếp tục ăn cơm cùng nhau thì hơn, trong lòng cô rất khó chịu.

“Như vậy sao được!” Lâm Tử Văn sốt ruột nói với Diệp Lăng: “Diệp Lăng, cậu đưa Thục Ny về được không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về Diệp Lăng, ngay cả Trương Thục Ny cũng có chút chờ mong.

Thế nhưng Diệp Lăng nói: “Nam nữ không giống nhau, tôi là một nam sinh đi đến phòng ngủ của nữ sinh không tốt, vẫn là cậu đưa Trương Thục Ny về phòng sẽ tốt hơn.”

Lâm Tử Văn cùng Trương Thục Ny đều trợn tròn mắt, mà Trương Thục Ny không phải là loại người da mặt dày, vội vàng nói: “Không cần phiền đâu, tự mình tớ có thể về a.” Đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Aizz, Thục Ny!” Lâm Tử Văn cũng đứng dậy đuổi theo sau.

Vì vậy chỉ còn lại hai người Lưu Nghệ Hàm và Diệp Lăng, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

“Diệp Lăng, Trương Thục Ny là một cô gái tốt, cậu làm như vậy không phải quá tuyệt tình rồi sao!” Lưu Nghệ Hàm nói Diệp Lăng, trong mắt là nhàn nhạt chỉ trích.

“Thì sao? Tôi không thích cô ấy, hơn nữa tôi không đi đến phòng ngủ của con gái.” Diệp Lăng nói thẳng, hắn tò mò nhìn Lưu Nghệ Hàm nói: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy chúng tôi đã nhìn thấy mặt nhau nên có thể nói chuyện yêu đương?”

Lưu Nghệ Hàm nghẹn lời, bởi vì ánh mắt Diệp Lăng quả thực là đang nói: Thì ra cậu là người tùy tiện như vậy, vậy mà tôi không biết.

“Cậu không thích Trương Thục Ny, hay là bởi vì cậu không thích nữ giới.” Lưu Nghệ Hàm cố nhịn, nhịn không được liền hỏi một câu.

“Đương nhiên là tôi thích nữ giới.” Diệp Lăng nói không hề áp lực.

“Cứ thẳng thắn mà nói với tôi, tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Lưu Nghệ Hàm chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Tôi thích con gái điềm đạm nhã nhặn, ví dụ giống như xxx khoa của chúng ta.” Diệp Lăng nói ra ví dụ.

Lưu Nghệ Hàm biết rõ Diệp Lăng không phải loại người biết nói bậy, liền tin hắn. Nhưng mà trong lòng vẫn là tồn tại một vướng mắc khó chịu, không thể công nhận giữa Diệp Lăng và mấy người quý công tử chỉ thuần túy là quan hệ bằng hữu.

“Diệp Lăng, hai người bạn tốt kia của cậu, tôi thấy bọn rất thích bộ dạng của cậu.” Lưu Nghệ Hàm nói bóng nói gió.

“Không có, như bình thường.” Diệp Lăng tự mình biết rõ, đúng là không cho rằng bọn họ ưa thích mình.

“Cậu thật khiêm tốn.” Lưu Nghệ Hàm cao thấp đánh giá Diệp Lăng, quần áo mới tinh, đồng hồ cũng thay cái khác: “Cậu đổi đồng hồ mới?”

Diệp Lăng nhìn theo ánh mắt của Lưu Nghệ Hàm hướng đến đồng hồ trên tay, gật đầu nói: “Tối hôm qua mới đổi.” Hắn nói thật: “Tôi cũng không thích lắm.” Dù quý giá nhưng cũng không phải là loại mình yêu thích.

Lưu Nghệ Hàm khinh thường bĩu môi, lại không quản được miệng mà hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cái đồng hồ này quá rẻ?” Hắn nhớ rõ lần trước chỉ là năm mươi vạn.

“Không có rẻ, hình như là hơn một trăm bảy mươi vạn.” Diệp Lăng nói, tâm của hắn căn bản không đặt trên đồng hồ: “Chúng ta có ăn cơm nữa không? Các cô ấy có đến nữa hay không?”

Mặc dù biết là đối với con gái như vậy là không tốt, nhưng mà không phải càng do dự lại càng tệ hơn sao…

Lưu Nghệ Hàm vẫn đắm chìm vào con số một trăm bảy mươi vạn, bị Diệp Lăng nhìn qua mới hồi phục tinh thần: “A? A, ăn a, vì sao lại không ăn, đồ ăn cũng đã gọi rồi.”

“Nếu không thì chờ một chút.” Diệp Lăng vẫn rất lo lắng cho hai nữ sinh kia, đồng thời tự kiểm điểm lại bản thân, thật sự là quá thẳng thắn rồi sao?

“Vừa ăn vừa đợi, nếu không đến, lát nữa gói lại cho mấy cô ấy mỗi người một phần.” Lưu Nghệ Hàm nói: “Dù sao bây giờ cậu cũng có tiền, cũng không cần để ý mấy người ngoài đi?”

“Ừ…” Diệp Lăng không được tự nhiên mà lên tiếng, hắn phát hiện hôm nay Lưu Nghệ Hàm có chút không bình thường.

“Nhìn mặt của cậu kìa, dài giống như con lừa. Tháng này tôi theo đuổi bạn gái, tốn không ít tiền. Nhưng mà cuối tuần lại có tiền, đến lúc đó mời cậu ăn cơm.” Lưu Nghệ Hàm sảng khoái nói.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng cũng không phải quá ham muốn bữa ăn kia.

“Đồ ăn đã đến, nhanh ăn đi, nhiều như vậy không ăn thì lãng phí.” Lưu Nghệ Hàm nhiệt tình mới Diệp Lăng ăn, còn giúp Diệp Lăng rót trà, lấy khăn.

Diệp Lăng lẳng lặng nhìn Lưu Nghệ Hàm, cảm thấy Lưu Nghệ Hàm bây giờ cùng với Lưu Nghệ Hàm trong ấn tượng của mình, thật sự không giống nhau.

“Lưu Nghệ Hàm.”

“Cái gì?” Lưu Nghệ Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Lăng, cậu cười nói: “Đồ ăn rất ngon, để tôi lấy cho cậu.”

“Cậu không cần phải làm như vậy.” Diệp Lăng buông đũa xuống nói: “Cậu cười quá miễn cưỡng.”

“…” Lưu Nghệ Hàm cứng đờ rút lại đôi đũa đang gắp rau, bởi vì Diệp Lăng nói thẳng ra.

“Trong lòng cậu xem thường tôi, không nghĩ lại đối phó với tôi, cũng hướng tôi xum xoe lấy lòng, cậu thay đổi rồi.” Diệp Lăng nói.

“Người thay đổi không phải là cậu sao?” Lưu Nghệ Hàm nghe được hai chữ xum xoe, sắc mặt lập tức khó chịu, cảm thấy hai chữ này quá vũ nhục chính mình.

“Tôi thay đổi sao? Ngoại trừ điều kiện sinh hoạt không còn gian khổ như trước, mặt khác đều giống nhau. Thay đổi chính là cậu, cậu bây giờ khiến tôi rất khó chịu.” Diệp Lăng rũ mắt xuống, trong lòng im lặng thở dài.

Liên tưởng đến biến hóa gần đây của mình, còn có sự kiện trên diễn đàn, hắn không thể khờ dại tự nói với mình, hết thảy mọi thứ vẫn còn giống như trước kia.

“Đủ rồi, Diệp Lăng, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi?” Lưu Nghệ Hàm nói, hiện tại trên mặt cậu không còn lưu lại nét tươi cười, cũng không còn là người bạn mà Diệp Lăng quen biết kia.

“Tôi không phải chỉ trích cậu. Tôi chỉ nói ra cảm thụ của mình, cậu cho tôi cảm giác chính là như vậy.”

Lưu Nghệ Hàm phì cười: “Cho cậu cảm giác gì? Dựa vào cái gì nói tôi xum xoe cậu? Chỉ bằng mấy đồng tiền của cậu?”

Diệp Lăng cau mày, không có thói quen cãi nhau với người khác, hắn nói: “Cậu xem, cậu rất khinh thường tôi.” Đồng thời ánh mắt lạnh xuống nói: “Nếu như là vậy, liền không cần miễn cưỡng cười cho có lệ, tôi không cần.” Nếu như không thích, trực tiếp biểu đạt không thích là được rồi, cũng không phải bị người khác bắt buộc.

“Tôi lúc nào thì miễn cưỡng…”

“Cậu có, chẳng qua là cậu không muốn thừa nhận mà thôi.”

“Ha ha! Cậu đã nói như vậy, tôi liền nói thẳng với cậu, cho cậu biết, cậu làm cho người ta rất chán ghét biết không? Cho dù là trước kia hay là hiện tại, cậu đều là một bộ dáng thanh cao. Cậu cảm thấy người khác xấu xí, người khác còn cảm thấy cậu xấu xí hơn!” Nói xong những lời này, Lưu Nghệ Hàm đùng đùng nổi giận đứng lên đi ra khỏi nhà ăn.

Diệp Lăng với vẻ mặt chưa tiêu hóa nổi mà ngồi ở chỗ đó, đỡ lấy trán của mình.

Một là tiếc nuối cho tình bạn hơn hai năm chỉ trong một ngày đã kết thúc, hai là có chút để trong lòng những lời Lưu Nghệ Hàm đánh giá về mình.

Thanh cao? Xấu xí?

Diệp Lăng cười khổ, thì ra mình là một người đáng ghét như vậy, trách không được nhân duyên cực kém.