Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào thân thể Hạ Hi, thần kinh căng thẳng kéo dài của Tần Duệ Lâm ầm ầm đổ xuống, hắn quát um lên: “Không___”
Tần Duệ Lâm giống như bị điên liều mạng xông đến, đầu óc hắn hỗn loạn, hai mắt đỏ lừ, vẻ mặt dữ tợn như kẻ mất đi lý trí.
Hắn ôm lấy Hạ Hi, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, tinh thần hoảng loạn cùng tràn đầy bất an khủng khiếp, Tần Duệ Lâm nỗ lực lấy tay bịt vết thương đang chảy máu trên người cậu, nhưng thế nào cũng không ngăn lại được, hắn sợ đến mức run hết cả người, mãi cũng không thể thốt lên nửa chữ, lúc này, Tần Duệ Lâm dường như cũng đang cận kề cái chết với Hạ Hi.
Khắp người Hạ Hi đều là máu, cậu như chìm trong vũng máu, nét mặt không có một chút thay đổi, Tần Duệ Lâm kinh hoàng ôm lấy cậu, một lúc sau giọng mới run run rẩy rẩy nói: “Hạ Hi, em tỉnh lại đi, nhìn anh một chút đi? Em đừng chết, anh van xin em, em đừng chết, anh không thể lại mất em, anh sẽ không sống nổi mất, Hạ Hi…A Hi…”
Chẳng biết mặt hắn đã đẫm nước mắt từ lúc nào, giống như một đứa trẻ sợ bị vứt đi, hắn liều mạng lay người Hạ Hi, từng lời từng lời một khẩn cầu, nhưng Hạ Hi vẫn nhắm mắt, thân thể lạnh lẽo không có một chút độ ấm nào.
“… Hạ Hi, đừng bỏ lại anh, anh sai rồi, sau này anh sẽ đối tốt với em, anh cầu em, đừng chết được không?”
Quý Tân lạnh lùng đứng một bên, y khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng không phải Tần Duệ Lâm sẽ huyễn tưởng Hạ Hi sống lại chứ? Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, y vẫn đem dao chậm rãi tiếp cận Tần Duệ Lâm, mà Tần Duệ Lâm bây giờ hoàn toàn rơi vào nỗi sợ mất đi Hạ Hi, cả người đều như quên đi hiện thực, hắn cũng không chú ý đến Quý Tân đang tiếp cận mình.
Quý Tân tất nhiên không nhìn thấy Hạ Hi, y nhanh chóng đến gần, sau đó đem dao hung hăng đâm vào khoảng không bên cạnh Tần Duệ Lâm.
Cùng lúc đó, tay y bị Tần Duệ Lâm túm được, Tần Duệ Lâm nắm rất chặt, ngón tay cứng như sắt thép bóp lấy Quý Tân, hắn sử dụng hết sức lực giữ lấy y, sau đó cả người giống như bị điên nhào đến, tinh thần lúc đó của hắn vô cùng không bình thường, cả người hầu như đã mất đi năng lực nhận thức, điểm chống đỡ tinh thần duy nhất chính là hận thù dành cho Quý Tân.
Quý Tân liều mạng né tránh công kích dã man của Tần Duệ Lâm, cũng may mắn hiện tại Tần Duệ Lâm đã điên rồi, nếu là lúc trước, y làm sao sống quá ba giây với Tần Duệ Lâm? Tần Vũ Hoan nói đúng, bọn họ căn bản không phải động thủ, chỉ cần có thể giết Hạ Hi, cũng chính là đồng thời giết Tần Duệ Lâm.
Kể từ bây giờ, Tần Duệ Lâm đã không còn uy hiếp được bọn họ.
Quý Tân như châm ngòi thấp giọng nói: “Hạ Hi đã chết, tôi đã giết Hạ Hi.”
Những lời này chỉ là lừa gạt, tuy nhiên một Tần Duệ Lâm tinh thần hoảng loạn lại cực kì dễ bị ảnh hưởng, mà hai chữ Hạ Hi lại càng tác động mạnh mẽ đến tâm trạng hắn, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hạ Hi, quả thực chứng kiến thấy đối phương chìm trong vũng máu, không còn có một chút sinh mạng.
Hắn rốt cục bị làm cho tức giận, Tần Duệ Lâm gào thét túm lấy Quý Tân, giống kẻ điên bóp chặt cổ đối phương, hắn mất đi lý trí, tất cả chỉ còn lại cừu hận đối với Quý Tân, hắn chỉ biết là người này đã giết chế Hạ Hi, một Hạ Hi hắn vất vả lắm mới tìm được lại nằm bất động trong vũng máu, cũng không có biện pháp sống lại, cậu là mạng sống của hắn, mà người này lại giết chết mạng của hắn.
Rốt cuộc Quý Tân cũng biết sợ, y liều mạng phản kháng Tần Duệ Lâm nhưng không cách nào ngăn cản được công kích liều lĩnh của đối phương, khuôn mặt y vặn vẹo, vẻ mặt tràn đầy sự không cam lòng, y hoảng sợ lục lọi điện thoại di động trong túi áo nhưng bị Tần Duệ Lâm không chút lưu tình bóp chặt cổ họng mà vô pháp hít thở, rất nhanh trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn sâu sắc, lúc này mới ý thức được Tần Duệ Lâm không nói đùa, hắn thực sự sẽ bóp chết mình!
Quý Tân sợ chết, y đương nhiên sợ, y còn chưa bắt đầu kế hoạch với Tần Duệ Lâm làm sao có thể nhẫn tâm để mình thất bại được, trước mắt y đang là thành công, rất nhanh Bách Dạ Lệ Nhã sẽ thuộc về y, còn về phần Tần Vũ Hoan…y chưa bao giờ đặt đối phương vào mắt.
Tần Duệ Lâm điên thật rồi, trên mặt hắn đầy nước mắt, trong mắt ngoại trừ cừu hận không còn chút lý trí nào hết, hắn tàn bạo bóp lấy cổ Quý Tân, cả người đều bị vây khốn trong điên cuồng cực hạn, từ đầu đến chân đều chật vật không thể chịu đựng nổi.
Quý Tân không cam lòng, y liều mạng muốn thoát khỏi Tần Duệ Lâm chạy ra ngoài, y dùng tay hung hăng đấm vào lưng Tần Duệ Lâm, lại không cách nào khiến cho đối phương phân tâm được, y có cảm giác máu trên cổ mình đang chảy ngày càng nhiều, Quý Tân dợ hãi đến cực hạn rồi. Đột nhiên phát hiện phía bên phải có một con dao, y vươn tay hết sức lấy được con dao kia, cũng may là khoảng cách giữa y và nó không xa khiến cho y thành công cầm được dao nhỏ trong tay.
Quý Tân điên cuồng quát: “—— đi chết đi!”
Dao trong tay y đâm xuyên thân thể Tần Duệ Lâm, cả người Tần Duệ Lâm chấn động, lập tức xoay người lại đoạt lấy vũ khí của y, nhưng đây lại là cơ hội mà Quý Tân chờ đợi, trong thời khắc Tần Duệ Lâm đoạt dao, một lưỡi dao thứ hai đâm vào ngực đối phương, vừa vặn cắm vào chính giữa trái tim hắn.
Tần duệ rừng gắt gao trừng mắt Quý Tân, hắn muốn bóp chết đối phương nhưng lại bất đắc dĩ đổ máu, sức lực nhanh chóng bị hút đi, hắn lực bất tòng tâm, liền ngược lại đi tìm Hạ Hi, nhưng Tần Duệ Lâm tìm khắp nơi vẫn không thể tìm được hình bóng Hạ Hi, ngay cả vũng máu trên mặt đất cũng đã biến mất từ lúc nào.
Thể lực của Tần Duệ Lâm rất nhanh bị cạn kiệt, hắn không thể chống đỡ nổi mà ngã trên mặt đất, hắn nôn nóng muốn đi tìm Hạ Hi, thân thể bò qua bò lại trên mặt đất để lại từng vệt máu tươi, hắn không quan tâm đến thân thể mình, một lòng muốn tìm được Hạ Hi quay vể, mà ngay cat thời khắc cuối cùng, ánh mắt hắn vẫn vô cùng lo lắng nhìn về phía trước, nỗ lực đi được xa hơn.
Hắn lẩm bẩm nói: “A Hi, em đi đâu? Vì sao không đợi anh?”
“A Hi, đừng sợ, anh tới giúp em, anh sẽ không để cho em một mình…”
“Đừng hận anh, A Hi…”
Khi Tần Vũ Hoan mang theo cảnh sát xông vào biệt thự, đúng lúc nhìn thấy cảnh Quý Tân cầm giao giết người, thi thể Tần Duệ Lâm ở bên cạnh, máu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất kinh khủng không gì sánh được, đây là một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn, người bị hại Tần Duệ Lâm đã chết.
Quý Tân xoay người, y gắt gao trừng mắt nhìn Tần Vũ Hoan, cả giận nói: “Sao bây giờ cô mới đến!”
Tần Vũ Hoan không để ý đến y, cô ta một đường đi đến chỗ Tần Duệ Lâm, ôm lấy thi thể đối phương khóc to thành tiếng: “Anh! Anh làm sao vậy? Là ai giết anh? Sao lại thành như thế này, anh nói còn muốn đưa em đi du lịch! Anh mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa nhanh tỉnh lại đi!”
Cô ta khóc vô cùng thảm thiết bên thi thể Tần Duệ Lâm, đến cảnh sát cũng không đành lòng mà phải vỗ vai an ủi: “Tần tiểu thư, người chết không thể sống lại, cô hãy bớt đau buồn đi!”
Tần Vũ Hoan tràn đầy hận ý nhìn Quý Tân: “Đúng là y! Là y sát hại anh trai tôi, các người mau bắt y lạ!”
Quý Tân đã sớm bị cảnh sát khống chế, trên cổ y vẫn có vết cắt chảy máu, nhưng không tổn thương đến tính mạng, trên người y có dính máu Tần Duệ Lâm, trong tay vẫn còn cầm hung khí, hầu như không có bất cứ lời giải thích biện hộ nào. Quý Tân trừng mắt há mồm nhìn Tần Vũ Hoan, một lát sau bật cười thật lớn: “Tần Vũ Hoan, cô điên rồi đúng không? Kế hoạch rõ ràng là cô vạch lên, cô tưởng hiện tại tôi chìm xuống nước, sau đó chỉ mình cô là ngư ông đắc lợi? Hừ, cô nghĩ con mẹ nó thật hoàn hảo!”
Tần Vũ vui mừng lạnh nhạt nói: “Tao không biết mày đang nói cái gì.”
“Được, được lắm, tôi thật sự không ngờ cô có năng lực như thế! Chờ xem, bây giờ chúng ta cùng ở trên một chiếc thuyền, tôi tiến vào đường chết thì cô cũng tuyệt đối chạy không thoát!”
Tần Vũ Hoan nhíu chặt lông mày, cô ta cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, bi phẫn nói: “Mày đã giết anh trai tao, bây giờ lại còn muốn uy hiếp tao? Anh trai tao rốt cuộc có thù gì với mày? Mày cứ như vậy giết anh ấy? Mày đưa anh tao đi, mày trả lại anh trai cho tao.”
Quý Tân tức run hết cả người, y hung hăng nhìn chằm chằm Tần Vũ Hoan, trên mặt tất cả đều là oán giận quyết tuyệt.
Tần Vũ Hoan diễn không có sơ hở, Quý Tân bị ảnh sát còng hai tay, thời khắc trước khi y bị dẫn đi đột nhiên khẽ nở một nụ cười với Tần Vũ Hoan, y dùng khẩu hình miệng nói: “Cô sẽ phải hối hận!”
“Đi mau! ” cảnh sát lạnh lùng nói.
Người của bệnh viện rất nhanh cũng tới, bọn họ hiển nhiên đã nhìn quen loại tình cảnh này rồi, vừa vào đến cửa liền bắt đầu chỉnh tề giải quyết hậu quả, Tần Duệ Lâm từ lâu đã không còn thở, liền chỉ có thể đem thi thể vào nhà xác, hắn bị người ta mang lên băng ca, sau đó bị một tấm vải trắng che kín toàn thân.
Tần Vũ Hoan nhân cơ hội này trốn qua một bên, sự uy hiếp của Quý Tân khiến cô ta bất an, cô ta lập tức gọi điện cho người được an bài bên cạnh Quý Tân.
“Anh đã lấy được thứ đó cho tôi chưa?”
Đối phương nói: “Tần tổng, tôi đã nắm được trong tay.”
“Được, hiện tại anh mang tài liệu đến phòng tô, nhớ kỹ, trừ tài liệu kia tất cả đều phải thiêu hủy, bất cứ vật gì cũng không được lưu lại!”
“Vâng.”
Tần Vũ Hoan đi thẳng về nhà trọ, khi chưa cầm được tài liệu cô ta vẫn cứ bất an, cô ta sớm biết Quý Tân sẽ giấu đi tài liệu, cho nên đã sớm phái người đi theo dõi y, chỉ cần đem hết chứng cứ tiêu hủy, thì dù Quý Tân có khai với cảnh sát cũng thì cô ta cũng không bị gì hết.
Cô ta chờ đến nôn nóng bất an, cuối cùng tiếng chuông cửa cũng chậm chạp vang lên, Tần Vũ Hoan cẩn thận nhìn qua mắt mèo để kiểm tra, xác định không nhầm người mới mở cửa.
Nhưng cô ta thế nào cũng không ngờ được, phía sau lưng người nọ lại là Tần Cao Chấn, cô ta chột dạ một chút nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.
“Sao cha lại tới đây?”
Khuôn mặt cha Tần rất nghiêm túc, không cười cũng không nói, có cảm giác không nộ mà uy, ông đi thẳng vào giữa phòng sau đó hung hăng cho Tần Vũ Hoan một cái tát, ông ra tay không có chút lưu tình. Tần Vũ Hoan bị đánh mạnh đến mức mặt lệch sang một bên, nửa mặt bi đánh sưng lên rất nhanh, cô ta cố sức cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung ác độc địa nhìn vào cha Tần.
“ Tao không đến, mày coi như tao đã chết đúng không!” Cha Tần uy nghiêm cả giận nói: “Sao mày có thể làm ra loại chuyện đó? Nó là anh trai mày, hổ dữ còn không ăn thịt con, lương tâm mày bị chó ăn chưa! Mà chính là con gái ruột của Tần Cao Chấn tao sao!”
Tần Vũ Hoan hung ác nói: “Không phải! Tôi không phải con gái của ông! Trong mắt ông chỉ có Tần Duệ Lâm, ong đã bao giờ coi tôi là con gái! Tôi hận hắn, tôi đã hận hắn từ rất lâu rồi! Huống hồ tôi đã làm cái gì? Ông đừng ngậm máu phun người! Tần Duệ Lâm là bị Quý Tân giết, tôi một chút cũng không liên quan!”
Tần Cao Chấn thất vọng nhìn Tần Vũ Hoan, cả người phảng phất như già đi chục tuổi trong mấy phút ngắn ngủi, trên đầu ông có thêm không ít tóc bạc, giống như chuyện Tần Duệ Lâm chết đi đã làm ông mất hết ý chí chiến đấu, ông vừa năm mươi tuổi đã phải chịu cảnh để tang con trai, mà hại chết con ông không ai khác lại chính là em gái ruột của nó!
Ông vô lực khoát tay áo, vẻ mặt thống khổ nói: “Mày sẽ phải trả giá thật nhiều cho hành động của mình, Vũ hoan, mày đã không còn là một đứa trẻ nữa…”
Cha Tần quay người rời đi, bóng lưng còng xuống như là phải thừa nhận một gánh nặng rất lớn trên vai.
Tần Vũ Hoan cố hết sức nắm tay, thế nào cũng không cam tâm tình nguyện thua ở bước cuối cùng, cô ta hít thở từng hơi từng hơi một, cuối cùng không cách nào nhịn được mà bộc phát gầm lên giận dữ, cô ta hất hết mọi thứ trên bàn, khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt dữ tợn.