Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 30: 300 Magnum

Thiệu Càn Càn không ngờ bối cảnh nhà Phương Đàm là thế này, bởi vì quần áo cô ấy mặc khi đi học rất thông thường, cuộc sống lại quá tẻ nhạt, trông vẻ thì đúng là một sinh viên đại học điển hình.

Cô ấy như vậy, thì ai sẽ liên tưởng tới ông trùm doanh nhân chứ? Với bây giờ nếu so sánh thì, thể loại giàu có như Diêu Thanh chỉ được xem như là một nhà giàu nhỏ bé.

Trong đầu ôm tam quan bị phá vỡ sống qua một đêm, ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy cùng đi đến phòng học cố định để thi.

"Mẹ của tao ơi, sao tao lại lấy cây bút này, hết mực mất tiêu." Thiệu Càn Càn trước khi ra cửa tiện tay vớt một cây bút, không nghĩ là đã dùng hết rồi.

Kha Tiểu Duy: "Tao cũng chỉ mang theo có một cây, đợi lát nữa vào trong mượn thử người khác đi."

"Thôi được." Thiệu Càn Càn mới vừa đáp xong, trước mắt đột nhiên nhảy ra một cây bút, từ từ rơi xuống, hình như là từ đỉnh đầu của cô rớt xuống.

Cô ngạc nhiên đôi chút, lập tức xoay mình nhìn người đến.

"Đi thi mà bút cũng không đem theo, cậu tới ngủ sao." Lâm Gia Thố không biết tự lúc nào mà lặng yên không tiếng động đứng sau lưng cô, hơn nữa, anh còn dựa vào chiều cao của mình mà thoải mái đưa tay qua đỉnh đầu cô, đưa bút từ từ xuống cho cô.

Thiệu Càn Càn yên lặng tiếp nhận bút của anh: "Chuyện đó không phải đâu, tớ ngủ đã lắm rồi."

Lâm Gia Thố rũ mắt khẽ liếc nhìn cô: "Ồ."

Dứt lời, lướt qua cô, tức khắc đi vào phòng học.

Thiệu Càn Càn nhìn bóng dáng của anh, cũng muốn đi vào luôn, nhưng mới vừa bước ra một bước thì đã bị Kha Tiểu Duy bên cạnh kéo lại.

"Sao đấy?"

Kha Tiểu Duy: "Càn Càn, không nói xạo mày, từ tối qua tao đã cảm thấy lúc Lâm Gia Thố nói chuyện với mày khang khác lắm."

Tim Thiệu Càn Càn giật thót, nhưng lại ra vẻ trấn định liếc ngang qua: "Khang khác cái gì, đừng nói bậy, mau vào đi."

"Sự thật mà!" Kha Tiểu Duy không cho vào, lôi kéo cô nói, "Ngày hôm qua nếu không phải chuyện của Phương Đàm khiến cho người ta sợ hãi, thì tao đã sớm muốn hỏi mày rồi, ey...... Lời bọn bây nói ở bên ngoài văn phòng chủ nhiệm khoa tao đều nghe được hết."

"Nói, nói cái gì!"

"Mày coi mày kìa, nói lắp luôn! Căng thẳng luôn!" Kha Tiểu Duy nheo nheo mắt, "Tao nói mà sao tự dưng hôm qua cậu ta lại can ngăn chứ, ra là vì thích mày."

"Đậu xanh!" Thiệu Càn Càn bỗng chốc bụm chặt miệng Kha Tiểu Duy, "Nói nhỏ chút, tai vách mạch rừng."

Kha Tiểu Duy kéo tay cô ra: "Tai của ai?"

Thiệu Càn Càn: "Tai của Lâm Gia Thố còn có ngàn vạn ngàn vạn tai của đám con gái, mày cũng biết lần trước cái tấm ảnh giấu mặt đó đã khơi dậy biết bao nhiêu làn sóng mà, tao lại chẳng muốn thêm lần nữa đâu."

"Chuyện này đã là gì, nếu như Lâm Gia Thố thật sự thích mày, có khuấy động mấy trăm cơn sóng thì thế nào." Kha Tiểu Duy nói đoạn dừng một lát, "Hay là nói...... Mày không thích Lâm Gia Thố?"

Thiệu Càn Càn im lặng: "Sao lại không thích chứ, cậu ấy là nam thần của tao mà, mày cũng đâu phải không biết."

"Ui chao tao không phải nói kiểu đó, ý tao nói là kiểu, giữa trai với gái, vì thích mà muốn chiếm đoạt lấy cậu ta!"

Thiệu Càn Càn run run, cảm giác lông tơ trên tay mình dựng đứng: "Mày đừng nói nữa, nghĩ mội tí đã thấy kinh khủng rồi...... Đó là cái cảnh tượng thế nào vậy."

Kha Tiểu Duy: "......"

"Nhưng mà thật đấy mày đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, mày như vậy khiến lòng dạ tao rối bời, cũng muốn chuẩn bị suy nghĩ xem con tao nên tên là Lâm gì rồi," Thiệu Càn Càn nhìn trời, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, "Hazz mày nói Lâm gì thì được? Lâm Chí Dĩnh? Lâm Canh Tân?"

Kha Tiểu Duy phụt một tiếng cười ha ha, "Cút cút cút, suy nghĩ viển vông."

"Ê rốt cuộc là ai suy nghĩ viển vông chứ!" Thiệu Càn Càn cười liếc xéo cô ấy một cái rồi đi vào phòng học, "Rõ ràng là mày nhé, nói mấy cái chuyện vô lý, dọa người ta sợ run."

......

Buổi sáng thi đến mười một giờ bốn mươi thì kết thúc.

Sau khi thi xong, Phương Đàm đi từ hàng ghế đầu đến vị trí của Thiệu Càn Càn: "Đi thôi, cùng đi ăn cơm."

"Được, đi đâu."

Phương Đàm ôm lấy bả vai cô, quay đầu cũng gọi tỉnh Kha Tiểu Duy ở kế bên: "Đi ra ngoài ăn, tao tính cảm ơn tụi bây vì ngày hôm qua đã gắng sức như vậy."

Thiệu Càn Càn: "Duyệt luôn, tao muốn bữa tiệc lớn."

"Biết rồi." Phương Đàm cười nói.

Cả ba đi ra ngoài dưới cái nhìn chăm chú của bạn cùng lớp, thực tế, đa số mọi người đều đang quan sát Phương Đàm, tại vì chuyện đêm quá quậy quá lớn, mọi người đều đã biết cha mẹ của Phương Đàm vừa xuất hiện, nói mấy câu đã khiến cô nàng tiểu thư giàu có vênh vênh váo váo ở trường bọn họ bị đuổi đi. Hiện tại trong nhóm bọn họ đều đang đồn, gia đình Phương Đàm từng là xã hội đen, không thể đụng......

Lúc ăn cơm, hai người Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy cũng chưa mở miệng hỏi chuyện đó, chờ đến khi ăn xong, Phương Đàm ngả người ra sau, rồi vung tay nói "Bọn bây muốn biết chuyện gì", hai người mới tranh nhau nói.

"Vì sao Lâm Gia Thố lại gọi ba mẹ mày đến, thì ra nhà mày rất quen thuộc với cậu ấy à, sao trước đây mày chưa từng nói?"

"Ba mày đúng là Phương Khải trong ngành gia dụng sao? Tại sao chưa bao giờ nghe mày nhắc tới, không chỉ không nhắc qua mà ngay cả một chút biểu hiện cũng không có! Vì sao chứ?"

Hai người nói một hơi không có thở gấp, sau khi nói xong, cả hai đối mặt nhìn nhau.

Kha Tiểu Duy: "Mày hỏi cái gì vậy, nơi nào cũng là Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càn mày bị mê muội."

Thiệu Càn Càn: "Rồi sao! Tao không thể tiến hành theo trình tự từng bước ư!"

Phương Đàm tấm tắc lắc đầu: "Câu này tao đồng ý với Tiểu Duy, tao cũng không ngờ mày sẽ hỏi chuyện ấy."

Thiệu Càn Càn: "......"

Phương Đàm: "Thôi, trả lời mày trước, thật ra không phải trước đây tao chưa từng nói, mà là do tao thực sự không thân với Lâm Gia Thố, có lẽ tao......đã gặp cậu ta một lần trong buổi tiệc năm lớp mười một, thật sự, chỉ có một lần, nhưng cậu ta quen biết ba mẹ tao là nhờ gia đình của bọn họ.

Thiệu Càn Càn: "Ồ...... Khó trách trước đây hai người vẫn chưa bao giờ đi cùng nhau."

Phương Đàm không hề phủ nhận: "Con người Lâm Gia Thố chính là kiểu 'con nhà người ta' trong miệng của phụ huynh, nghe nhiều, đều cảm thấy người này hơi bí ẩn, ai dám tới gần chứ."

......

Kế tiếp Phương Đàm lại giải thích nguyên nhân vì sao trước giờ chưa từng tiết lộ chuyện gia đình, kỳ thật cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, là do cô ấy muốn sống thật bình thường. Phương gia quả thật xuất thân từ bóng tối, cho nên từ nhỏ Phương Đàm đã nhìn quen những thứ này cũng chán ghét cuộc sống như thế, vì vậy rất bài xích những thứ bề ngoài xa hoa lộng lẫy đó.

Với lại, thật ra cô ấy không hề cố tình giấu giếm việc này, chỉ là Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy trước nay chưa từng hỏi đến thôi.

**

Một tuần thi lắc lư trôi qua, sau khi kì thi kết thúc Thiệu Càn Càn đã chào đón kì nghỉ hè năm hai đại học.

Mà cuối cùng Thiệu Khôn cũng được giải thoát, đã đến kì nghỉ có thể muốn làm gì thì làm.

Ngày hôm đó thi xong về nhà ăn cơm, Thiệu Khôn chợt nhắc tới Lâm Gia Thố trên bàn ăn, mà cậu nhắc đến cũng làm Cát Tình nhớ đến chuyện trước đó.

"Đúng rồi, lần trước mẹ cũng nói nhà chúng ta muốn cảm ơn cậu ấy, mời cậu ấy đến nhà mình làm khách đó."

Thiệu Càn Càn: "Hả? Mời đến nhà? Cái này không cần đâu mẹ ơi."

"Sao lại không cần? Con còn nói nữa, nếu không phải người ta vội giúp, thì chuyện Khôn Khôn thi đại học đã xong cả rồi," Cát Tình nghĩ nghĩ nói, "Thế này đi Càn Càn, bây giờ con mau gọi điện cho Lâm Gia Thố, hỏi cậu ấy khi nào thì rảnh."

Thiệu Càn Càn buông chiếc đũa, nhìn nhìn Thiệu Quảng Ngữ: "Ba......"

"Ừ không sao đâu, con hỏi thử xem."

Thiệu Càn Càn cảm thấy ngượng ngùng, từ lần trước thi cô mượn anh một cây bút thì sau đó cũng không nói chuyện nữa, không biết vì sao, trong đầu cô cứ luôn lóe lên câu nói của Kha Tiểu Duy: Cậu ta không phải là thích mày chứ?

Ôi...... Câu nói dọa sợ người ta, dọa đến mức đến bây giờ tim cô vẫn còn nhảy loạn.

"Chị làm sao thế, gọi đi, em đã sớm muốn anh Gia Thố đến nhà rồi."

Thiệu Càn Càn trừng cậu một cái, đành chịu đứng dậy khỏi bàn ăn.

"Này chị đi đâu ớ?"

Thiệu Càn Càn tức giận nói: "Điện thoại ở trong phòng!"

**

Thấy Thiệu Càn Càn gọi đến là khi Lâm Gia Thố đang ngồi cùng với nhóm người thân trong nhà, cùng trò chuyện với ông nội anh ở nhà cũ Lâm gia.

"Gia Thố, Gia Thố?"

"Vâng?" Lâm Gia Thố nhìn sang chú hai người lên tiếng gọi anh.

"Nhìn cái gì mà mất hồn thế."

"À không có gì, con nghe điện thoại cái." Lâm Gia Thố nói đoạn đứng dậy, đi lên lầu hai biệt thự.

Đi vào thư phòng, Lâm Gia Thố tiện tay đóng cửa, sau đó ho khan với không khí hai tiếng: "Khụ khụ...... A a, ahh."

Thư phòng là phòng sách của ông nội, bên trong có rất nhiều sách, kệ sách xếp thành ba hàng. Vì vậy Lâm Gia Thố cũng không phát hiện Lâm Thu Trì ở sau kệ sách sau khi nghe thấy anh phát ra một trận âm thanh quái dị thì buông lỏng tài liệu trên tay, hơi nghi ngờ nhìn anh.

Lâm Gia Thố thử xong giọng nói, tự cảm thấy giọng mình thật hay. Vì thế anh tùy ý ngồi xuống cái ghế làm việc, nhấn nút trả lời, "Alo, chuyện gì vậy?"

Khi nói những câu này, vẻ mặt của anh cố tình nghiêm trang.

"À...... Cũng, cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu, gần đây cậu có rảnh không?" Tiếng của Thiệu Càn Càn vang lên từ trong ống nghe, Lâm Gia Thố ngây ra một lúc, muốn cười, nhưng lại kiềm chế nhịn xuống.

"Tớ sao, lúc nào tớ cũng rất bận, cậu có chuyện gì."

"À...... Rất bận à, vậy không có gì hết." Dứt lời liền có vẻ muốn cúp, Lâm Gia Thố hơi hơi trố mắt, "Cậu đợi đã, cậu, cậu nói xem có chuyện gì, không chừng tớ sẽ rảnh."

Thiệu Càn Càn do dự một chút rồi nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện là tớ muốn hỏi cậu là có đồng ý đến nhà tớ......"

Xẹt ——

Sách mà Lâm Gia Thố đang thuận tay lật bỗng bị rách một lỗ lớn.

"Nhà cậu?" Bên tai Lâm Gia Thố không hiểu sao lại ửng đỏ, "Cậu muốn làm gì Thiệu Càn Càn?"

Thiệu Càn Càn: "Hả?"

"Tớ không dễ dãi như vậy."

Thiệu Càn Càn: "...... Tớ cũng không dễ dãi như vậy."

"......"

Thiệu Càn Càn mặt đầy ngu ngơ, nhưng mà vẫn không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói, "Thật ra là vì chuyện thi đại học lần trước, mẹ tớ bảo muốn tự mình làm một bữa cơm đãi cậu, mẹ của tớ nấu ăn ngon lắm! Nhưng...... nhưng nếu cậu không rảnh cũng không sao hết, tớ nói với bọn họ một tiếng là được rồi."

"Chuyện này à." Lâm Gia Thố ban đầu mặt còn hơi đỏ trong phút chốc đã nguội lạnh.

"Vậy cậu......"

"Tớ sẽ đi, thay tớ cảm ơn gia đình cậu nhé."

"Khi nào vậy?"

Lâm Gia Thố: "Cậu luôn ở nhà sao?"

"Đương nhiên là tớ ở nhà rồi."

"Vậy tùy ý đi, khi nào cũng được hết."

......

Cúp điện thoại của Thiệu Càn Càn xong, Lâm Gia Thố ngơ ngẩn nhìn trang sách đã bị mình xé hư.

Anh vừa rồi...... Đang tưởng cái gì?

"Chậc......" Lâm Gia Thố đột nhiên đập cái bàn một cái, hơi phiền muộn nói, "Trong đầu toàn là trò mèo gì."

"Trong đầu em toàn trò mèo gì mà bản thân em còn không biết sao."Bất thình lình, một cái bóng đen từ sau kệ sách bước ra.

"Địu." Lâm Gia Thố hoảng sợ, gần như là sắp từ trên ghế nhảy dựng lên.

Đợi sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt anh hơi thay đổi, "Lâm Thu Trì anh làm gì đấy? Anh trốn ở đây nghe lén à?"

Lâm Thu Trì đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, sau đó ngước mắt nhìn anh một cái: "Không phải nghe lén, mà anh đã ở đây trước rồi."

"Anh......"

Lâm Thu Trì vẻ mặt hờ hững chợt lộ ra một chút ý cười, "Đến nhà của con gái có thể làm em căng thẳng đến vậy sao?"

Lâm Gia Thố: "Em lo lắng lúc nào anh thấy được à?"

Lâm Thu Trì hơi nhìn trang giấy bị xé hư kia: "Sách này ông nội em thích nhất đấy."

Lâm Gia Thố: "............"

Lâm Thu Trì dứt lời liền xoay người ra cửa, chỉ là khi muốn đóng cửa bỗng nói: "Ở nhà thì gọi chú nhỏ, nếu anh không dạy dỗ em, thì ba em cũng sẽ đến dạy dỗ."

Lâm Gia Thố: "...... Anh đi đi."