Trà Ấm Bán Hạ

Chương 46: 46 Chương 45


Thành phố Z mưa dầm mấy ngày liền, mãi đến ngày về thành phố Như Giang trời vẫn mưa phùn lất phất.

Khương Âm ở đây vài ngày, lúc ra ngoài và ở nhà không khác nhau mấy.

Thật giống như đổi một nơi khác để trạch vậy.

Định xong ngày về, lần này không vội vội vàng vàng như đêm đó nữa, thời gian khá dư dả, trước khi đi đã đặt vé máy bay ổn thỏa.

Lần này nhanh hơn lần trước ngồi tàu cao tốc, rất nhanh đã về tới Như Giang.

Mặc dù bên ngoài cũng có mưa dầm rả rích, nhưng Khương Âm trong khoảnh khắc Khương Âm bước ra khỏi sân bay lại cảm thấy ngay cả không khí ở Như Giang cũng thật vô cùng thân thiết.

Ngoại trừ khoảng thời gian ăn Tết, từ khi học đại học đến bây giờ, Khương Âm rất hiếm khi rời khỏi Như Giang, không biết là vì thời gian ở thành phố Z không tính là dài hay không, cho dù mỗi ngày làm ổ ở khách sạn cô cũng thấy khá ổn.

Không có cảm giác mệt mỏi khi ra ngoài như trước kia, là mức độ cô có thể chấp nhận được.

Đứng bên ngoài sân bay, Khương Âm âm thầm hít sâu mấy hơi, trong chốc lát cảm thấy không khí vẩn đục trong phổi cũng được đẩy ra ngoài.

Phó Lương Dư nhìn thấy hành động nhỏ theo bản năng của cô, trong mắt vụt qua ý cười.

Khương Âm có lúc bất giác có những hành động lén lút, khiến người khác tự dưng cảm thấy thật đáng yêu.

Bên ngoài vẫn lất phất mưa phùn, Phó Lương Dư đang chuẩn bị mở ô rời đi, nhưng còn chưa động đậy đã nghe được âm thanh quen thuộc.

"Chị!" Mặc dù còn chưa thấy người, thanh âm ồn ào của Tống Nam đã truyền tới, "Sao chị với anh em lâu thế!"
Giọng của Tống Nam rất dễ nhận ra, Khương Âm sau khi nghe thấy thì sửng sốt, nhìn về phía ra âm thanh.

Bên kia Tống Nam bước xuống từ ghế lái, vội vàng bung dù bước qua, vừa đi vừa càu nhàu: "Em đợi cũng gần hai tiếng rồi đó!"
Hôm nay máy bay có chút trễ, nhưng Khương Âm không biết Tống Nam đến đón bọn họ.

Nghĩ như vậy, Khương Âm âm thầm nhìn người bên cạnh, không biết có phải Phó!
"Tôi không gọi em ấy.

" Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, không đợi Khương Âm nghĩ xong, Phó Lương Dư đột nhiên hướng gần cô thêm một chút, lên tiếng giải thích, "Hẳn là biết thời gian nên đặc biệt đến chờ đó.

"
Nhớ đến điều gì, Khương Âm bất giác mím môi, chậm nửa nhịp gật đầu: "Ừm.

"
Bây giờ vừa nhìn thấy Tống Nam, câu nói của cậu tối hôm đó không khống chế được mà chạy qua chạy lại trong đầu Khương Âm, làm người ta phát điên.

Thật là phiền mà!
Tống Nam vượt mưa gió đi đến phía trưóc hai người, gương mặt vẫn cười tỏa nắng như cũ: "Anh chị mà còn không về là em cũng muốn tới thành phố Z đó!"
"Ngày nào cũng chỉ có mình em, lúc nào cũng cảm thấy trống vắng.

" Tống Nam lải nhải không ngừng, "Giống như con nít ở lại trông nhà vậy đó, kẻ trộm thật đáng thương mà.

"
Tống Nam bắt đầu bán thảm, vừa bán thảm vừa tỏ vẻ, duỗi tay đem hành lý không hề nặng trong tay Khương Âm qua, hoàn toàn không cho người khác cơ hội từ chối.

Cậu cười với Khương Âm: "Chị em cầm cho chị.

"
Khương Âm ngừng mấy giây mới liên tiếng: "Cảm ơn em.

"
"Hông có gì!" Tống Nam nghe thấy thì khóe môi càng cong hơn, "Chị khách sáo với em làm gì, em là em trai chị, nên làm mà!!!"
Khương Âm: "! "
Tống Nam bình thường đã rất nhiệt tình, nhưng Tống Nam lại càng nhiệt tình hơn nữa, niềm nở đến mức làm người khác chịu không nổi.

Khương Âm thậm chí muốn lên tiếng bảo Tống Nam bình thường lại chút đi.

Nhưng Tống Nam lại không nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Khương Âm, cậu nói xong còn nhìn về phía người vẫn chưa lên tiếng ở bên cạnh, hắng hắng giọng, vẻ mặt nịnh nọt: "Anh, em cũng cầm giúp anh.

"
"Không cần đâu.

" Phó Lương Dư liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói, "Đi thôi.

"

Tống Nam: "! "
Anh cậu đi ra ngoài có một chuyến mà sao càng ngày càng lạnh nhạt thế này!
Mặc dù anh cậu rất lạnh lùng, nhưng Tống Nam cảm thấy tình anh em giữa bọn họ vẫn là cần phải!
Vì thế Tống Nam gật đầu, vẫn cực kỳ nhiệt tình như trước: "Vậy đi thôi, hôm nay em lái xe.

"
Đi đến trước xe, Tống Nam đi nhanh hơn hai bước, cực kỳ ga lăng kéo cửa ghế phụ, nhưng lại cười với hai người ở phía sau, chỉ là nụ cười của cậu hơi có chút xun xoe.

Khương Âm: "! "
Cô dừng một lát, đi lui về phía sau hai bước, tự giác mở cửa ghế sau ngồi vào trong.

Tầm mắt Tống Nam vừa quay sang, nhìn anh cậu, khuôn mặt là vẻ anh lên xe mau đi thuận tiện khen ngợi biểu hiện của em.

Phó Lương Dư lạnh lùng nhìn cậu, không hề cảm thấy chút cảm động nào.

Sau đó Phó Lương Dư xoay bước, đi đến bên khác của chiếc xe, kéo cửa ngồi vào.

Đợi anh mở cửa ngồi vào bên cạnh, Khương Âm vẫn chưa phản ứng lại.

Không phải Phó Lương Dư nên ngồi ghế phó lái sao?
Khương Âm nhìn người bên cạnh, đôi mắt hơi mở to, có chút không kịp thích ứng.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Phó Lương Dư bật cười, hỏi: "Sao thế?"
Nghe thấy âm thanh, lúc này Khương Âm bỗng phản ứng lại, sau đó cô lắc đầu: "Không có gì.

"
Cô không có gì!
Phó Lương Dư đương nhiên muốn ngồi đâu thì ngồi! Cô không có ý kiến!
Bên này Khương Âm chưa phản ứng lại, bên kia Tống Nam cũng im lặng một hồi.

Tống Nam: "! "
Ghế phó lái không ngồi, đều ngồi hết ở phía sau, xem cậu là tài xế taxi hay sao?!
Cậu không phải nói sai một câu thôi sao, sao lại nhớ dai thế chứ!
Tống Nam cảm thán mấy lần, anh cậu bây giờ thật nhỏ nhen quá mà!
Trong lòng Tống Nam oán trách rất nhiều, nhưng tới miệng lại không dám nói.

Cậu không chỉ không dám nói, nhìn thấy không ai nói gì cậu thậm chí còn kiếm đề tài nói chuyện: "Tối nay muốn ăn gì nào? Em đi mua!"
Phó Lương Dư ngước mắt nhìn Tống Nam từ trong kính chiếu hậu, môi khẽ nhếch lên, phun ra hai chữ: "Cà rốt.

"
Tống Nam: "! "
Xong rồi, cậu vẫn là đừng nói gì.

Tống Nam lập tức ngừng lảm nhảm, nhìn thấy Tống Nam cực kỳ nghẹn khuất, vẻ mặt giận mà không dám nói, Khương Âm vốn có chút mất tự nhiên chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.

Cảm xúc vốn còn đang ngượng ngùng bỗng chốc tiêu tan hơn một nửa.

Một đường trở về, an an tĩnh tĩnh, Tống Nam giống như tài xế thật sự, chuyên nghiệp mà lại ít nói.

Đợi về trới nhà, Khương Âm uyển chuyển từ chối lời mời của Tống Na,.

mở cửa nhà đi vào.

Đã mấy ngày không về, cô thật sự có chút nhớ cái tổ nhỏ của mình.

Căn phòng này giống như cảng tránh gió của Khương Âm, có lúc sẽ cho cô cảm giác vô cùng an toàn.

Khương Âm bổ nhào lên sô pha, ôm gối ôm trong lồng ngực, cảm thấy cả người thả lỏng không ít.

Còn chưa đợi cô nghỉ ngơi bao lâu, nhớ đến điều gì, Khương Âm vội bật dậy, cầm áo ngủ đi tắm.

Bây giờ mới đúng sáu giờ tối, Khương Âm lại không thấy sớm.

Đợi sau khi cô dọn dẹp xong xuôi cũng mới gần bảy giờ, Khương Âm đem máy tính ra đặt trên bàn, suy nghĩ một lát lại rót cho mình ly nước.

Quan trọng nhất là máy tính, quan trọng thứ hai là gối ôm và nước, điện thoại không cần thiết lắm cũng ở đây, tất cả đều sẵn sàng.

Khương Âm khoanh chân ôm gối, cô nhìn trang chủ Weibo có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt lại bất giác cong lên.

Mới bảy giờ, cô cũng không thấy sớm.


Nhưng chưa qua mấy giây, chuông cửa vang lên.

Khương Âm ngừng một lát, theo trực giác hẳn là Tống Na,.

Cô đứng dậy đi mở cửa, sự thật chứng minh, trực giác của cô đúng rồi.

Tống Nam đang bưng đồ đứng ở ngoài, vẫn là nụ cười tỏa nắng đó.

"Chị ơi, chị nếm thử đi!" Tống Nam dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Âm, vẻ mặt tự hào, "Em làm đó!"
Cậu hầm cháo với rau, thanh đạm cũng rất tốt cho dạ dày.

Tâm trạng Khương Âm hôm nay quá kích động, thật sự không đói lắm, nhưng cô vẫn chìa tay nhận lấy.

"Cảm ơn nhé.

" Nhớ đến chuyện gì, Khương Âm ngừng một lát rồi hỏi, "Em đặc biệt nấu cho anh em sao?"
Tống Nam sửa lại: "Đặc biệt làm cho anh chị đó!"
Cậu lại vui vẻ nói: "Thanh đạm hạ hỏa, rất tốt.

"
Khương Âm: "! "
Dường như cô hiểu vì sao Tống Nam làm những cái này.

Lần này cô không mời cậu vào như mọi khi, sau khi nói cảm ơn thì vội vàng đóng cửa lại.

Sự chấn động xuất phát từ lời Tống Nam nói tối hôm đó vẫn chưa tiêu tan trong lòng cô, Khương Âm bây giờ có chút sợ lại nghe được điều gì từ trong miệng cậu.

Nếu vậy tâm trạng của cô sẽ không hồi phục nhanh như lần đó được, cô thật sự sẽ phát hoảng rất lâu đó!
Hình thức của tô cháo trông bình thường, nhưng Khương Âm vẫn ăn rất ngon lành.

Mặc dù Tống Nam có khuôn mặt giống như sẽ không vào bếp, nhưng hương vị cậu nấu thật sự ngon hơn cô tưởng tượng nhiều lắm.

Nhận đồ của người ta thì phải nể mặt, ăn cơm Tống Nam nấu rồi Khương Âm bỗng nhiên nghĩ, hay là không bảo cậu ấy ăn cà rốt nữa.

Đợi khi Khương Âm ăn xong, cô lại ngồi trên thảm lông ở phòng khách nhìn chằm chằm thời gian.

Nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên đứng dậy, ôm máy tính đến ban công, ngồi trên ghế sô pha nhỏ, đặt máy tính lên bàn trà trước mặt.

Chỗ ngồi này của cô lúc nào cũng đối diện với ban công, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đối diện.

Lúc này ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tí ta tí tách, thật thích hợp để đọc sách xem phim.

Nhưng Khương Âm hôm nay chẳng muốn xem gì cả, cô chỉ nhìn chăm chăm vào chủ trang Weibo trước mặt, nhìn thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Thấy cách thời gian đã hẹn ngày càng gần.

Nhưng càng đến khoảnh khắc đó, Khương Âm càng khẩn trương, trái tim trong ngực cô đập thình thịch từng nhịp, sao cũng không thể tĩnh lại được.

Khi đồng hồ ở góc phải máy tính nhảy đến tám giờ đúng, nhịp tim của Khương Âm càng đập nhanh hơn, cô dường như không nghĩ ngợi chút nào làm mới lại trang.

Không nhìn thấy đường liên kết, Khương Âm lại bấm làm mới.

Mỗi lần Khương Âm bấm làm mới, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn một chút, sau cùng giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô thật sự rất hồi hộp, rõ ràng là UU trực tiếp, nhưng Khương Âm lại căng thẳng đến mức nhịp tim hỗn loạn.

Sao mà làm mới chưa ra nữa?
Khương Âm vừa hồi hộp lại có chút lo lắng, chẳng lẽ UU đột nhiên hối hận rồi cúp mất.

Lỡ hẹn thì lỡ hẹn, UU có thất hứa cô cũng có thể chấp nhận.

Khương Âm nghĩ như thế nhưng ngón tay cập nhật trang chủ của cô vẫn không dừng.

Từng chút từng chút, cũng không thấy phiền.

Một phút, hai phút, lại ba phút, Khương Âm nhăn mặt, còn thua Phương Tư Nhụy bình thường làm nũng một chút thôi.


Không phải lỡ hẹn thật chứ!
Khương Âm khóc không ra nước mắt, muốn rút lại những lời vừa nói ba phút trước.

Bảo bối UU không được thất hứa mà, cô muốn xem lắm!
Cô muốn xem mà!
Sau năm phút liên tục làm mới, Khương Âm đã thành một cái máy làm mới chủ trang.

Nhiều năm như vậy, UU chưa từng thất hẹn, nhưng giờ này mà vẫn chưa có đường link, còn không phải có nghĩa là!
Ngay lúc Khương Âm sắp từ bỏ hy vọng, cô rốt cuộc cũng làm mới được một dòng trạng thái Weibo!
Dòng trạng thái UU mới đăng.

[UYAU: Xin lỗi, vừa nãy chưa chuẩn bị xong đường link.

]
"!!!"
Khương Âm tay nhanh hơn não, khi cô còn chưa phản ứng lại thì đã bấm vào đường link phát trực tiếp.

"Không sao không sao UU bảo bối," Khương Âm nói thầm, "Muộn thì muộn thôi, mình không để ý, không cần xin lỗi, huhuhu xin lỗi vì cậu không lỡ hẹn nhé! "
Khương Âm cảm động sắp khóc mất rồi.

Bên kia hình như vẫn chưa chuẩn bị xong, trong màn hình chỉ nhìn thấy một góc bàn, camera hình như vẫn chưa điều chỉnh tốt, nhưng điều đó cũng chẳng gây cản trở đạn mạc điên cuồng chạy qua.

[Aaaaaaa cô ấy mở thật nè!!!]
[Bây giờ tui không khống chế được muốn thét lên, mẫu thân đại nhân còn liếc tui một cái nữa!]
[Mở rồi! Huhuhu có trời mới biết lúc nãy tôi sợ cô ấy cúp biết bao nhiêu!!!]
[Tui cũng thế! Cứ làm mới suốt! Cũng nghi ngờ Weibo xuất hiện vấn đề, chuẩn bị gỡ rồi tải lại đó!!]
[UU mama yêu con! Aaaa tui theo dõi nhiều năm vậy rồi cuối cũng cũng có thể gần đứa con gái này thêm chút xíu!![
[Huhuhu thật là để đời! Mười năm rồi!! Người con gái này cuối cùng hạ phàm rồi!]
[Thật hong dám giấu, bây giờ tui kích động đến nỗi run cả tay!]
Sau khi thấy dòng trạng thái đó, Khương Âm rũ mắt nhìn ngón tay không thể yên tĩnh của mình, cô mím môi, sau đó ôm càng chặt gối ôm vào ngực.

Muốn làm giảm một chút tâm tình kích động chẳng thể khống chế nổi của cô.

Khương Âm nhìn người kia đang thong thả tìm góc độ máy quay chớp mắt một cái thôi cũng không dám.

UU đang điều chỉnh không nói gì, nhưng mới trực tiếp một lát con số truy cập đã gấp mấy lần.

Khương Âm nhìn lượng người tham gia bên góc phải màn hình, cô sửng sốt chớp chớp mắt, nói thầm trong miệng: một, mười, trăm, ngàn, vạn!.

Cô vừa dứt lời, người truy cập lại nhiều thêm mấy chữ số, Khương Âm trước tiên kinh ngạc, sau dó đôi mắt không khống chế được mà trừng lớn!
Mười nghìn!
Còn chưa đến mười phút, còn chưa thấy người đâu, nhìn thấy lượng truy cập đột phát mười nghìn, Khương Âm nuốt một ngụm nước bọt.

Nhiều quá đi.

Khương Âm biết fans Weibo của UU rất nhiều,fans sống* cũng rất nhiều, nhưng cô thật sự không nghĩ tới có thể nhiều đến mức này.

*Theo mình hiểu là fans hâm mộ thật sự, không phải fans ảo dùng tiền để mua.

[???!!! Ôi mẹ ơi!]
[Tôi là một đứa nhà quê, tôi không có kiến thức, tôi không nghĩ được nhiều người sẽ xem thế này!]
[Tôi mù chữ, chỉ biết nói ôi mẹ ơi!]
[Trong miệng tôi cũng chỉ còn lại hai chữ này! Lưu lượng! Thật là dọa người quá đi!!]
[Aaaaa UU không hổ là con!!! Mama thật tự hào!!]
[Đỉnh! Đây có thể so với tiểu minh tinh hạng ba đó!]
[Tiểu minh tinh hạng ba mở trực tiếp sẽ không lên hot search đâu, tôi kinh hãi quá!]
[?????!!! Mọi người ơi, UU thật sự rất tiến bộ! Tôi thật sự được xem tranh miễn phí mấy năm qua sao?!]
[Aaaa không hổ là vợ anh!!!]
[Vợ tui thật sự là đỉnh nha!]
!.

.

!.

.

Khương Âm cũng có chút kinh ngạc, co đột nhiên không dám nghĩ đến việc chốc nữa UU lên tiếng phất sóng trực tiếp thì sẽ là tình huống thế nào.

Dù lo lắng nhưng đáy lòng Khương Âm vẫn vui cho UU, có nhiều người thích cô ấy thế này.

Thật tốt mà.

Thật sự rất tốt.

Nhưng nhìn màn hình ngập tràn chữ "Vợ", Khương Âm bật cười, quả nhiên khi các bạn trên mạng biểu đạt tình cảm yêu mến của mình ngôn ngữ thật giản dị tự nhiên, nhưng thật rất có ích.

Vừa nghe liền biết mục đích của tôi không trong sáng.

Trên vòng tròn internet, người lớn miệng có rất nhiều.

Cho dù ngày thường bạn là người hướng nội hay hướng ngoại, hoạt bát hay an tĩnh, trong không gian này đều nói nhiều hơn bình thường một chút.


Dù sao ở trên mạng ai cũng không biết là ai, mặc kệ nói chuyện gì đều không cần nghĩ trước nói sau.

Hơn nữa khi thấy người khác kích động chuyện gì cũng dễ dàng kích động thiên tính, tự mình bay cao.

Lúc này hình như đã tìm được góc độ phù hợp, trong màn hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đang quơ qua quơ lại, thấy góc độ thích hợp rồi mới cố định lại.

Ai cũng nói lên hình sẽ béo hơn mười cân, nhưng bàn tay UU vẫn thon dài như cũ!
Đôi tay đó mặc dù chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, nhưng không hề gây trở ngại cho người xem trực tiếp nhìn thấy.

Mặc dù đạn mạc chạy qua nhiều không thấy rõ, nhưng chẳng gây cản trở bọn họ la lối gọi loạn.

Lúc này, người xem trực tiếp đều điên rồi, đạn mạc vốn đã vơi đi, lúc này màn hình trực tiếp một tầng lại chồng thêm một tầng, rậm rạp chi chít, chứng sợ lỗ nhìn thấy sẽ phải hét lên chói tai.

Nhưng Khương Âm không có chứng sợ lỗ, mặc dù cô rất muốn thấy võng du khen UU, nhưng khi nãy trong chốc lát cô đã tắt đạn mạc đi, cản trở cô nhìn tay người ta!
Tay của UU cũng rất đẹp, Khương Âm đột nhiên thất thần nghĩ, thì ra tay của người vẽ tranh đều đẹp vậy sao?
Trong mấy giây Khương Âm thất thần, bức tranh bình luận đã hoàn toàn thay đổi.

[Tay đẹp thế này! Vợ ơi em đừng vẽ nữa! Vẽ tôi đi! Da trên người tôi vẽ thì không giấy nào sánh bằng!]
[???? Hahahahaha mẹ ơi cô mặc quần áo lên đi!!!]
[Đúng đó, thu lại lời cợt nhã của cô dành cho vợ tôi đi!]
[Vợ tôi vẽ tranh cho cô xem đã tốt lắm rồi, có thể đừng vọng tưởng không?!!]
[Các cô chỉ muốn xem xanh, mà tôi chỉ lo lắng tay vợ tôi mỗi ngày cầm bút có đau hông thôi!]
[Đúng đó! Vợ ơi em đừng vẽ nữa, tôi đi nhặt rác nuôi em nha!!!]
[+1, vợ ơi em bảo vệ tốt đôi tay đi, tôi cũng đi nhặt rác nuôi em!]
Khi màn hình đầy câu Vợ ơi đừng vẽ nữa, tôi đi nhặt rác nuôi em, khóe môi Khương Âm nhếch lên, đuôi mắt cũng cong cong.

Có đôi lúc nhìn thấy bọn họ chọc cười cũng khiến người khác vui vẻ.

Lúc này Khương Âm đột nhiên có chút ngứa tay, thất số lượng người xem trực tiếp ngày càng nhiều, lại có nhiều người phát đạn mạc như thế, không nhing kĩ cơ hồ sẽ không thấy rõ là của ai.

Đạn mạc thực sự quá nhiều, Khương Âm không chú ý đế camera đã cố định lại từ sớm, trong lòng cô chỉ có mỗi một câu kia.

Nghĩ ngợi một chốc, nhịn rồi lại nhịn, Khương Âm sau cùng vẫn chẳng kiềm được, cô buông thả một chút bản tính, nâng tay lên gõ ra câu kia, hưng phấn đăng lên.

Lúc cô nhấn gửi đi thì rất vui vẻ.

Khi Khương Âm đang chuẩn bị vừa đợi UU vừa vui vui vẻ vẻ đọc đạn mạc, người bên trong đột nhiên lên tiếng, giọng anh lành lạnh, mang theo mấy phần mờ mịt: "Vợ?"
Vừa nghe thấy hai chữ này, Khương Âm sững sờ, cô nhìn trái nhìn phải, thật sự đang ở ban công nhà mình mà.

Cô lại ngược mắt nhìn nhìn phía trước, đèn phòng khách nhà đối diện vẫn đang bật, tản ra ánh sáng dìu dịu.

Khương Âm lắc lắc đầu, còn tưởng mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, vừa nãy vậy mà xuất hiện ảo giác.

Nhưng khi cô nhìn lại màn hình, chỉ nhìn thấy dấu chấm hỏi ngập tràn.

[?????!!]
[Tui vừa nghe thấy cái gì vậy?]
[Ai tới véo tui cái, hình như tui nghe thấy ảo giác rồi!]
[Aaaaaa mẹ nó hình như tui nghe thấy giọng nam sinh hở! Còn là giọng nam rất dễ nghe!]
[!!!! Tui cũng nghe thấy!!]
[Ôi vãi ôi vãi ôi vãi, là nam sinh đó! UU vậy mà là nam sinh hả?!]
Khương Âm: "???"
Lúc Khương Âm nghe thấy câu này thì nụ cười bên khóe môi cứng lại, đầu óc hoàn toàn bay đâu mất.

Nam sinh?!
Bọn họ đang nói gì thế?!
Ý này chính là khi nãy cô không nghe nhầm?!
Nhưng mà nhưng mà! Khương Âm lại đột ngột ngước mắt nhìn ban công đối diện, vì sao giọng nói của bảo bối UU lại giống Phó Lương Dư thế chứ!
Sẽ không trùng hợp vậy đâu nhỉ!
UU là nam sinh, và giọng của UU lại giống Phó Lương Dư, Khương Âm vậy mà nhất thời không phân rõ ai tác động lớn hơn đến cô nữa rồi!
Khương Âm cứng nhắc nhìn màn hình, cầu cho mình nghe lần, nhưng trong điện thoại như cũ vẫn truyền tới thanh âm quen thuộc, "Nhặt rác nuôi tôi?"
Khương Âm: "???!!!"
Ai tới cứu tôi với!!!
Khương Âm cảm thấy bản thân mình điên rồi!
Nếu không sao cô cảm thấy là Phó Lương Dư đang nói chứ?!!
Bảo bối UU! Phó Lương Dư!
Trong đầu Khương Âm đảo qua đảo lại hai cái tên này, cảm thấy sắp hỏng mất.

Dù rằng Khương Âm sắp sụp đổ, người trong màn hình vẫn không biết gì, anh tựa hồ thờ dài, giống như bất đắc dĩ nói: "Có giữ lời không?"
Sau cùng anh cong ngón trỏ gõ lên màn hình, cười nhẹ, gọi: "Âm Âm.

"
Anh nói như vậy, trong giọng nói còn mang theo ý cười và sự sủng nịch mà người khác dễ dàng nghe thấy.

Khương Âm: "! "
Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!!
Khương Âm sống chết ôm lấy gối ôm, sắp cào nát nó rồi.

Trong đầu Khương Âm là một mảnh trống rỗng, trong lòng cô phát điên, đột nhiên nghĩ đến câu nói phụ trách, cô chậm nửa nhịp nghĩ: tôi sai rồi, không lên nói loạn, xin anh quên đi mà!.