Lúc này Diêm diệu thủ đã băng bó, xử lý xong cho mấy bộ khoái bị thương ở tay và chân. Tiền Bất Thu chắp tay cáo biệt Lâm Thanh Đại rồi ông ta quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: ”Sư…….., khụ, khụ, nếu không còn gì phân phó, lão hủ cáo từ!” Ông ta thấy có rất nhiều người vây xung quanh nên cái câu sư phụ vẫn chưa ra khỏi cửa miệng ông ta.
Đỗ Văn Hạo không nói gì chỉ vuốt cằm nhìn chằm chằm vào bộ khoái đang hôn mê.
Diêm diệu thủ tiến lên từng bước một, hắn nặng nề ho khan một tiếng lúc này Đỗ Văn Hạo mới bừng tỉnh. Diêm diệu thủ nói: ”Sư……., cái…..kia gì, có thể truyền cho chúng ta cái phương thuốc đó không?”
Đỗ văn Hạo đi lại bàn viết một đơn thuốc rồi hắn cầm lại đưa cho Tiền Bất Thu, giải thích cặn kẽ cách dùng dược.
Tiền Bất Thu nghe một lát hiểu rõ tất cả, ông ta gật đầu, cất đơn thuốc vào trong ngực, chắp tay nói: ”Đa tạ! Cáo từ!” rồi ông ta xoay người đi ra cửa. Diêm diệu thủ đi theo sau Tiền Bất Thu.
Hàm Đầu cung kính cúi đầu bái tạ Đỗ Văn Hạo nói: ”Sư tổ, chúng ta xin cáo từ!”
Sau khi bọn họ rời đi, sắc mặt Đỗ Văn Hạo lộ vẻ phức tạp.
Người nhà của bộ khoái đã được cứu chữa cũng nâng cánh cửa khiêng người bộ khoái rời đi, trong phòng chỉ còn bộ khoái đang nằm bất tỉnh trên cánh cửa, mấy người khiêng bộ khoái lúc trước đang ngồi chồm hỗm ở một góc, không biết phải làm gì cả.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi hắn cắn răng đi tới cạnh lão giả không ngừng thở dài nói: ”Nếu các người đồng ý để cho ta điều trị, ta sẽ thử xem có thể cứu sống hắn không”.
Lão giả lệ quanh mắt ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo: ”Ngươi….., ngươi là…….?”
Tuyết Phi Nhi nói chen vào: ”Lão nhân gia, vị này chính là tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường Đỗ tiên sinh! Chính Đỗ tiên sinh đã chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp yêu của Huyện úy đại nhân!”.
Chuyện này sớm đã lan truyền khắp cả Huyện thành, lão giả này cũng nghe thấy, nhưng ông ta tin Đỗ Văn Hạo chỉ may mắn dựa vào phương thuốc giang hồ mà chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Bàng huyện úy còn nếu nói về bản lãnh chân thật thì kém xa thần y Tiền Bất Thu. Ngay cả Tiền Bất Thu cũng nói không chữa được mà vị đại phu trẻ tuổi này cũng không khẳng định sẽ chữa khỏi.
Nhìn vào mắt của lão giả Đỗ Văn Hạo biết ông ta không tin hắn có khả năng này, chính bản thân hắn cũng không tự tin lắm. Xem qua tình trạng của bộ khoái này có thể bị bụng bị tổn thương làm cho nội tạng trong khoang bụng bị tổn hại, hắn muốn giải phẫu khoang bụng để khâu lại hoặc cắt bỏ phần nội tạng bị tổn thương. Về phương diện giải phẫu, hắn mặc dù có học qua, nhưng khi đó ở học viện y khoa hắn chỉ học qua sách vở và băng hình chứ hắn không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào nên hắn cũng không dám chắc sẽ thành công.
Nhưng hắn không thể cứ nhìn bộ khoái bị thương vì công cán kia chết đi. Lúc này hắn cũng không có thời gian để nghĩ xem liệu có ảnh hưởng đến danh tiếng y thuật mà hắn vừa mới gây dựng được, Đỗ Văn Hạo vội nói: ”Mặc dù ta không chắc có thể cứu được tính mạng của hắn nhưng các ngươi không thể cứ giương mắt nhìn hắn chết đi, không để cho ta thử xem”.
Những lời này cũng có tác dụng, vẻ mặt của lão giả hiện lên vẻ do dự, phụ nhân trung niên cũng dừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn lão giả chờ ông ta quyết định.
Long bộ đầu đi tới bên cạnh, khẽ nói: ”Lão gia tử, Đỗ đại phu từng chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Huyện úy dại nhân mà chính Tiền thần y cũng nói không chữa được đấy! Theo ta thấy cứ để cho Đỗ đại phu thử xem, còn nước còn tát, không chừng có thể cứu sống được”.
Mấy bộ khoái cũng nói thêm vào: ”Đúng vậy lão gia tử, cứ để đại phu thử xem, dù sao thì cũng không cứu được mà”.
Lão giả nọ rốt cục gật đầu nói: ”Được, vậy làm phiền tiên sinh cứu mạng con trai ta”.
“Tốt” Hắn thầm nghĩ trước tiên phải cứu tỉnh bệnh nhân lại đã sau đó dùng phương pháp hỏi bệnh và chẩn đoán để xác định vị trí cần phải phẫu thuật, chứ không thể cứ mổ từ bụng đến ngực để tìm bừa bãi được. Đỗ Văn Hạo cầm cái hòm thuốc của hắn, lấy ra một cây kim châm, dùng bông lau sạch rồi hắn đâm vào huyệt Bách hội, Thần khuyết đẳng, lưu châm lại trong thời gian một nén nhang rồi hắn rút châm ra.
Một lát sau bộ khoái cũng tỉnh lại, nhưng hắn lại đau bụng không thể chịu nổi, hắn lăn lộn quay cuồng trên tấm cánh cửa.
Đỗ Văn Hạo hỏi họ tên người bộ khoái thì biết hắn họ Lưu. Đỗ Văn Hạo để người bộ khoái nằm ngửa lên, tay ấn vào bụng hắn hỏi: ”Lưu bộ khoái! Ngươi cố chịu đau, để ta có thể xác định chính xác chỗ bị thương thì mới chữa trị được! Ta ấn vào bụng của ngươi, ngươi thấy đau chỗ nào, chỗ nào đau nhất thì nói cho ta biết, chỗ này có đau không?”
“Đau….., đau nhức chết đi được”.
“Chỗ này?”
“Đau….., đau nhức chết đi được”.
“Chỗ này?”
“Đau…….”
“Chỗ này?”
Đỗ Văn Hạo ấn tới bụng trái của bộ khoái, hắn đau đến ưỡn lưng lên: ”Đúng, đúng……., chĩnh chỗ này, chỗ này đau nhất”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu hỏi lại: ”Ngươi bị thương như thế nào?”
Lưu bộ khoái thở hổn hển nói: ”Ta……, ta cùng tên tặc tử ác đấu, bị hắn dùng đầu côn đánh vào bụng, là chỗ mới rồi người chạm vào đó. Lúc đó ta đã ngã rồi, may mắn có Lôi bộ đầu tới cứu ta….., ôi, đau quá! Đau chết đi được, ta………”
“Đau như thế nào?’
“Đau nhức, người sờ vào chỗ nào cũng đau nhức, đau nhức đến bả vai sau lưng”.
Đỗ Văn Hạo rúng động trong lòng, từ vị trí đau nhức cùng với sự lan chuyển của cơn đau, rất có thể tỳ ( lách ) đã vỡ nát, người bệnh bây giờ sắc mặt tái nhợt, tứ chi lạnh giá, ẩm ướt, bụng chướng có thể nói đã chảy máu trong nếu là như thế thì phải giải phẫu để khâu lại hoặc cắt bỏ phần vỡ nát. Nhưng việc cấp thiết nhất là xử lý việc chảy máu trong bởi vì hắn không có thiết bị truyền máu, chảy máu nhiều rất nguy hiểm.
Dùng dược liệu nào trị chứng chảy máu trong tốt nhất? Tốt nhất là dùng thuốc bột trắng Vân Nam, nhưng thuốc bột trắng Vân Nam chỉ xuất hiện ở triều Thanh, đời nhà Tống không có nhưng hiện nay cách điều chế lọai thuốc này là bí mật quốc gia, Đỗ Văn Hạo không biết cách, hắn chỉ biết nguyên tắc cơ bản pha chế thuốc bột trắng Vân Nam đó là dược liệu cầm máu thô Vân Nam và tam thất. Mặc dù đời Tống không sử dụng tam thất nhưng có thể đào được. Hơn nữa hai ngày trước hắn vừa mới đào trên núi một ít tam thất và đã nghiền thành bột. Tam thất chính là loại dược liệu cầm máu rất tốt.
Đỗ Văn Hạo lập tức chạy về phòng mang ra bột tam thất, hòa vào nước để cho Lưu bộ khoái uống.
Nhưng hắn không ngờ câu nói tiếp theo của hắn lại làm mọi việc chuyển biến bất ngờ. Hắn nói: ”Giúp ta mang hắn vào trong phòng! Ta cần phải phẫu thuật chữa thương cho hắn”.
Mọi người cùng sợ đến ngây người. Ở thời cổ đại, mổ bụng để chữa bệnh thì trừ thần y Hoa Đà trong truyền thuyết am hiểu việc giải phẫu này thì không có nhiều đại phu áp dụng phương pháp giải phẫu này.
Nguyên nhân chủ yếu là không có thuốc gây tê, chống nhiễm trùng và cầm máu. Gần như một trăm phần trăm bệnh nhân chết sau khi phẫu thuật hoặc trong lúc phẫu thuật do bị sốc, mất nhiều máu cùng chức năng của thận suy kiệt. Vì vậy đối với những trường hợp bị tổn thương cơ quan nội tạng, hầu như các cuốn y thư cổ đều ghi chú rõ ràng: Không thể chữa trị. Nhất là ở đời Tống, kể cả đối với những cơn đau bụng cấp tính cần phải giải phẫu cũng lựa chọn phương pháp bảo thủ là dùng thuốc sắc. Không giải phẫu bụng để giải quyết tận gốc triệu chứng của bệnh nên tỷ lệ tử vong là rất cao.
Tất cả các đại phu cũng không dám nói động đến cấm địa đó, một đại phu trẻ tuổi như hắn nói ra điều này làm cho mọi người kinh ngạc, nhưng không tin hắn được. Ngay cả người tuyệt đối tin tưởng vào y thuật của hắn như Tuyết Phi Nhi cũng nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, nàng khẽ hỏi hắn: ”Có làm được không? Đừng có xằng bậy nha!”
“Được hay không cũng phải thử xem, không thử cũng chết, tại sao không thử chứ?”
“Ngươi ngu hả!” Tuyết Phi Nhi quát vào tai hắn: ”Hắn bây giờ coi như chết rồi, đó là chết vì bị thương qua nặng, không có biện pháp cứu chữa. Nếu hắn chết sau khi ngươi cứu chữa khi đó thì cho dù biết hắn bị thương nặng không thể cứu được nhưng người ta cũng sẽ nói hắn chết là do ngươi cứu chữa. Thậm chí nếu người nhà của hắn không tìm đến gây phiền toái cho ngươi thì chuyện này cũng gây tổn hại rất lớn đến danh dự của ngươi”.
“Lúc này không thể suy nghĩ nặng nhẹ, hắn đi công cán bị thương, chúng ta không thể ngồi yên không để ý đến” Đỗ Văn Hạo bắt đầu sốt ruột, thanh âm cũng to hơn.
Tuyết Phi Nhi cũng có chút tức giận, nàng cong miệng hừ một tiếng, cao giọng nói: ”Ai kêu ngươi ngồi yên không làm gì cả! Nhưng ngươi có khả năng này sao? Từ cổ chí kim trừ Hoa Đà còn ai có thể mổ bụng trị bệnh, Tiền thần y cũng không có khả năng ấy, ngươi có thể sao?”
Những lời này của Tuyết Phi Nhi giống như gáo nước lạnh dội lên đầu Đỗ Văn Hạo làm hắn tỉnh ngộ ra rất nhiều. Giải phẫu chữa bệnh không giống như việc cạo mủ ở các nhọt độc. Đây là đại phẫu, cho dù ở thời hiện đại với các điều kiện y học đầy đủ ở các bệnh viện cùng đội ngũ y bác sỹ nhiều kinh nghiệm cũng cần phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng cùng với sự phối hợp của các công việc liên quan. Ví dụ như: gây mê, hồi sức, chống sốc, các thiết bị trợ giúp bảo đảm tính mạng của người bệnh và các chức năng của cơ quan nội tạng trong cơ thể. Nếu chức năng các cơ quan nội tạng bị ảnh hưởng ví như cơ quan hô hấp cùng hệ thống dẫn khí bị suy kiệt thì có thể làm cho phẫu thuật thất bại, bệnh nhân tử vong.
Đối với giải phẫu học, hắn vốn chỉ học qua giáo trình cũng như xem qua băng hình và khi đi thực tập. Mặc dù hắn hiểu rất rõ ràng phương pháp phẫu thuật nhưng hắn lại chưa từng được trực tiếp làm phẫu thuật. Lúc này hắn lại chỉ có một mình, không ai trợ giúp, không có thiết bị cấp cứu hiện đại. Nếu hắn thực sự muốn giải phẫu, thì đó chỉ do bốc đồng lên, hay là người mộng tưởng. Mổ bụng chữa bệnh đối với mọi người là trò lố bịch. Họ thà để bệnh nhân chờ chết còn hơn.
Không đợi Đỗ Văn hạo nói hết, phụ nhân nọ đã khóc nói với lão giả: ”Phụ thân! Chúng ta đi tìm đại phu khác xem có thể chữa cho tướng công hay không?”
Lão giả liên tục gật đầu: ”Được! Chúng ta đi tìm đại phu khác!”.
Mấy bộ khoái nâng cánh có bộ khoái đang nằm đau đớn lăn lộn lên di theo lão giả và phụ nhân ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo ngơ ngác đứng nhìn, không lên tiếng bởi vì như Tuyết Phi Nhi đã nhắc nhở hắn, hắn phát hiện chính bản thân hắn cũng không dám chắc có làm được chuyện lớn như giải phẫu, vấn đề chủ yếu là người nhà bệnh nhân không tin tưởng hắn. Mới rồi họ miễn cưỡng cho hắn chữa trị, nhưng khi nghe đến hắn muốn giải phẫu ( mổ bụng ) tất cả bị hù dọa đến kinh sợ vội đưa người bệnh rời đi. Xem ra chính hắn muốn tạo danh tiếng y thuật thì hắn còn phải trải qua một con đường dài nữa.