Ngọc Doãn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ cần hắn muốn, rất nhanh có thể lôi kéo được một đám lưu manh
Thậm chí ở phố Mã Hành, sẽ không có người tới tìm hắn gây sự nữa. Thậm chí loại nhân vật như Quách Kinh, cũng không uy hiếp được Ngọc Doãn.
- Chậm đã!
Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước lại.
Yến Nô kinh ngạc nhìn hắn:
- Tiểu Ất ca, sao vậy?
- Vừa nãy Lý cô nương đó nói, thần y tên An Đạo Toàn?
Yến Nô cười nói:
- Tiểu Ất ca, và Lý cô nương nói chuyện, Nô lại không ở bên cạnh, sao biết thần y đó tên gì? Nhưng tên An Đạo Toàn thì thế nào? Chỉ cần ông ta y thuật cao minh thì được... Nếu là Lý cô nương giới thiệu, chắc chắn sẽ không tệ.
- Không phải, huynh không phải nói ý này.
An Đạo Toàn, An Đạo Toàn, ngôi sao trong... “Thủy Hử truyện”. Hoa Đà đương thời chẳng phải tên là An Đạo Toàn sao?
Nhưng Ngọc Doãn biết, cái gọi là 108 tướng Lương Sơn, phần lớn là chuyện xưa hư cấu.
Tống Giang quả thật khác người, hơn nữa cũng quả là tên trộm ngang ngược thiên hạ. Tuy không phải 108 tướng, mà là 36 trộm lớn Đông Kinh. Sau khi Ngọc Doãn tái sinh, còn đặc biệt hỏi thăm tình hình chuyện này. Có thể xác định, trong số tên trộm lớn Đông Kinh này, cũng không có thần y nào. Nhưng An Đạo Toàn này... chẳng lẽ cùng tên khác người? chỉ là trùng hợp?
Ừ, cũng có thể.
Lý Sư Sư không phải là nói An Đạo Toàn này là người của thái y thự, sau đó đắc tội quyền quý, bị giáng chức quan, bây giờ giả ngây giả dại ở chùa Thiên Thanh. Nếu y thật là 36 tên trộm lớn Đông Kinh, Lý Sư Sư nhất định có điều nhắc nhở...
- Không sao, chỉ là cảm thấy cái tên này thú vị.
- Thú vị?
Yến Nô vẻ mặt mờ mịt.
Cô thật sự là không thể hứng thú với cái tên An Đạo Toàn ...
An Đạo Toàn, rất thú vị sao?
Nghĩ tới đây, Yến Nô không khỏi nghi hoặc lắc đầu
Về đến nhà, đã là giữa giờ hợi
Cha con Dương Nhập Cửu và Dương Tái Hưng đang bận rộn trong sân, còn Trương nhị tỷ đang nấu nước, châm đèn.
Cánh tay của Ngọc Doãn bị đá gãy, đã sưng không thành hình dạng, chỗ vết thương lộ ra màu tím bầm. Cũng may sau khi thí võ xong, kịp thời xử lý, dùng kẹp cố định cánh tay, làm cho chỗ vết thương không đến mức chuyển biến xấu. Thân là người luyện võ, khó tránh va chạm một chút, Yến Nô trong phòng có không ít nước thuốc. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cho Ngọc Doãn, bôi nước thuốc lên, cố định lại.
Trong ánh mắt, nước mắt long lanh.
Yến Nô nâng cánh tay Ngọc Doãn, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ất ca, đau không?
Đau!
Đau vô cùng!
Đặc biệt là lúc nãy thay thuốc, tư vị đó thật làm Ngọc Doãn...
Nhưng, nước thuốc Chu Đồng để lại dường như có chút hiệu quả, sau khi bôi lên, chỗ vết thương có chút mát, làm tan không ít đau đớn.
- Không sao chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
- Lã Chi Sĩ đó cũng không ổn đâu... Từ chỗ cao như vậy té xuống, thế nào cũng phải tổn thương gân cốt một thời gian. Trước đó chúng ta còn đánh gã mười mấy quyền, sợ là lúc này, đang nằm trên giường không động đậy nổi, so với gã có đáng là gì.
Đàn ông luôn muốn tỏ ra kiên cường.
Lúc này dù đau chết cũng không kêu rên.
Giằng co một buổi tối cũng thật sự đói bụng, may trong nhà có chút đồ ăn, Trương Nhị tỷ kéo Dương Nhập Cửu đi vào nhà bếp bận rộn. Mà Ngọc Doãn thì bảo Dương Tái Hưng lấy túi kia ra, lại bảo Yến Nô mang đèn dầu tơi đặt ở trên bàn. Lấy chiếc đàn cổ trong túi ra, Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng cẩn thận đặt lên bàn.
- Nhẹ tay nhẹ tay!
Dương Tái Hưng vốn không khẩn trương, nhưng bị Ngọc Doãn nói thì lập tức căng thẳng lên.
- Tiểu Ất, rốt cuộc đây là cầm gì?
Dưới ánh đèn, đàn cổ bị giập vỡ càng bộc lộ ra khí chất cổ xưa.
Ngọc Doãn bảo Yến Nô cầm một cái bàn chải nhỏ, sau đó lại mang tới một chiếc khăn mềm khô ráo, nhẹ nhàng lau bụi đã tích tụ trên cây đàn.
Phượng ngạch hơi bị tổn hại, vài chỗ ở dây cung có xuất hiện vết rạn.
Chỗ Nhạc Sơn và Quan Giác đều có dấu vết tổn hại, nhưng trên cơ bản còn có thể chữa phục hồi lại được. Trong lòng Ngọc Doãn tính toán giản lược, đàn cầm này nếu như sửa tốt thì ít nhất cũng phải mất hơn trăm quan, bởi vì niên đại quá xa xưa, chỗ tổn hại lại nhiều, cần phải chữa ngay.
- Mặt bản này bảo tồn rất khá, xem ra chủ nhân trước đó đã tốn không ít tâm tư.
Cửu Nhi tỷ, muội nhìn vẫn gỗ bằng gỗ này, chính là được chế tạo bởi gỗ sam lâu đời, ít nhất cũng phải có mấy trăm năm, ta ước chừng đàn cầm này e rằng còn thọ cực kỳ lâu. Chỉ có điều chiều dài của cầm này có chút kỳ lạ, hơi dài hơn một chút.
Đàn cổ này cao gần bằng một người.
Dựng thẳng lên thì gần như bằng Ngọc Doãn.
Loại này nhỏ nhưng lại có chiều dài không giống như các loại đang lưu hành.
Trong “Phong tục thông” từng có ghi lại, cầm dài bốn thước năm tấc, mà Bắc Tống tới này thì lấy tiêu chuẩn dài ba thước sáu tấc để đánh giá và lại khác biệt với cầm được chế tạo tại đời Đường. Nhưng cầm ở trước mặt lại dài gần một thước tám, gần như là gấp đôi loại thời Đường.
Cho dù là so sánh với đàn cổ thời Ngụy Tấn thì cũng có sự khác nhau rất lớn.
- Tiểu Ất ca, đàn này sao lại dài như vậy?
Yến Nô hạ giọng nói:
- Ta cũng từng thấy một số đàn ngọc, dường như không hề giống với đàn này. Hay là đúng như lời Lý Đại Lang, đây là một phế cầm?
- Có bao giờ Cửu Nhi tỷ thấy một phế cầm mà mặt trên lại làm bằng gỗ sam trên trăm năm và loại gỗ thượng đẳng để làm đáy chưa?
- Cái này...
Ngọc Doãn dùng một tay day day hai gò má.
- Hơn nữa muội xem nước sơn này là loại nước sơn thượng đẳng, ừm, chờ chút, hình như là sơn son.
Muội xem chỗ này đi, thủ công cực kỳ tinh tế, không phải là do tay thợ thủ công bình thường. Nếu là phế cầm, cần gì phải hao tốn nhiều tinh thần như vậy. Chủ nhân trước đây của đàn này hẳn là cực kỳ yêu quý nó cho nên giữ gìn rất tốt. Chỉ là sau đó không biết vì sao lại rơi vào nhân gian, khiến ngọc quý bị bụi che lấp mới trở thành bộ dạng bị tàn phá như này. Nhưng thể cầm vẫn bảo tồn tốt như trước.
Tám thước một tấc, Tám thước một tấc...
Ngọc Doãn rơi vào trầm tư.
- Tiểu Ất ca mau nhìn, ở đây hình như có chữ viết.
-Ở đâu?
Ngọc Doãn vội nhìn theo ngón tay Yến Nô chỉ, thấy phía trên long trì có một đại ấn hình vuông hai bên, mà ở dưới còn có một con dấu nhỏ hơn. Tuy rằng chữ viết trên con dấu hơi mờ nhưng vẫn còn có thể nhìn ra hình dáng. Ngọc Doãn cau mày nhìn kỹ, rồi lại cười khổ lắc đầu liên tục.
- Ta không biết đây là chữ gì, cũng không nhìn ra rốt cuộc là thể thư gì.
Ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết, vậy thì Yến Nô và Dương Tái Hưng lại càng không biết.
Ba người nhìn nhìn, rất lâu Ngọc Doãn mới lắc đầu, đứng dậy nói:
- Rốt cuộc đàn này có lai lịch ra sao cũng không vội tìm hiểu, quan trọng là mang nó đi sửa lại, từ từ nắm lấy, ta nghĩ chắc cũng có thể tìm được chút dấu vết.
Yến Nô nói:
- Chắc cũng phải như thế.
- Trước tiên thu dọn đi đã....Đại Lang giúp nào, chúng ta cất cầm vào phòng.
Dương Tái Hưng đáp lời, cùng Yến Nô nâng đàn lên.
Nhưng ngay lúc hai người định bỏ đàn cổ vào trong phòng Ngọc Doãn, chợt nghe Ngọc Doãn kêu lên:
- Khoan đã!
Hắn bước nhanh về phía trước, nhìn kỹ vài lần.
-Ta từng nhớ trong một quyển sách “Sử Ký”từng có ghi rằng có một Ngọc Cầm tám thước một tấc.
Cầm chế được ghi lại trong Sử phần lớn là thời tiền Tần. Chẳng lẽ đàn ngọc này là đàn cổ thời Tiền Tần?
-Tiểu Ất, Tiền Tần là gì?
Dương Tái Hưng ngẩn ra hỏi một câu.
- À, Tiền Tần...chính là trước Tần Thủy Hoàng.
- Oa!
Dương Tái Hưng hét to, làm Yến Nô giật mình tay run lên suýt buông tay.
- Vậy chẳng phải là có ngàn năm rồi?
Yến Nô tức giận dở khóc dở cười:
- Đại Lang đặt cầm xuống đã. Cầm hơn một ngàn năm, nếu hỏng rồi thì ngươi bồi thường không nổi đâu.
- Đúng vậy, Đúng vậy!
Dương Tái Hưng lập tức khẩn trương lên.
Lúc trước y còn cảm thấy Ngọc Doãn nhìn sai, mua được một phế cầm.
Nhưng hiện tại Dương Tái Hưng không dám khinh thị nữa. Tuy rằng không rõ giá trị của đàn cổ này nhưng đàn cổ hơn ngàn năm trước! Ông trời ơi, sợ là cũng phải có giá trị mấy ngàn quan đi.
Ngọc Doãn lập tức mỉm cười:
- Nếu đây thật sự là Tiền Tần chế tạo, mấy ngàn quan ư, ngay cả sờ cũng không được đó.
Hắn nói xong, chỉ huy Dương Tái Hưng và Yến Nô đem cầm bỏ vào trong phòng, rồi sau đó thật cẩn thận dùng một tấm vải đắp kín. Lúc này, Trương nhị tỷ ở bên ngoài gọi mọi người ăn cơm. Lúc này Ngọc Doãn mới bị Yến Nô lôi kéo lưu luyến rời khỏi phòng...
***
Ăn cơm xong, Dương Nhập Cửu và Trương nhị tỷ, mang theo Dương Tái Hưng quay lại xưởng làm thịt.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Yến Nô và Ngọc Doãn.
Rất rõ ràng, Yến Nô rất hưng phấn.
Ngọc Doãn đánh thắng Lã Chi Sĩ, xem như đã vượt qua một cửa ải khó khăn cuối cùng, đồng thời còn lấy được lại quyền lực đồ tể heo hơi, vậy thì việc kinh doanh trong nhà càng thêm thịnh vương. Nếu không phải Ngọc Doãn bị thương thì chuyện này đã vô cùng viên mãn.
Đêm đã khuya nhưng Yến Nô vẫn hưng phấn lôi kéo Ngọc Doãn để nói chuyện.
- Tiểu Ất ca, chúng ta còn phải đi Hàng Châu sao?
- Việc này...
Đại thể Ngọc Doãn hiểu được ý của Yến Nô.
Mà việc làm ăn đang phát triển, hơn nữa còn lấy được tư cách đồ tể heo hơi, cuộc sống của hắn và Yến Nô ở Khai Phong nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Nếu không có Tĩnh Khang...chắc chắn chính xác như vậy! Vừa nghĩ tới Tĩnh Khang, Ngọc Doãn lại không yên.
Nên nói cũng đã nói! Nhưng có tác dụng bao nhiêu, Ngọc Doãn thực không rõ ràng lắm. Hắn cảm giác chỉ cần Hoàng đế Huy Tông còn tại vị thì chỉ sợ cũng khó mà tránh khỏi tai họa này.
Vốn đi Hàng Châu cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng hôm nay nghe Lý Sư Sư nói, bản thân mình không ngờ đã đắc tội với Triệu Cấu...Trời ơi, vậy tương lai Hàng Châu kia trở thành đô thành của Nam Tống, chạy tới Hàng Châu chẳng khác nào rơi vào tay Triệu Cấu sao?
Lúc đó, Triệu Cấu đã không còn là Triệu Cấu nữa, mà là Quan Gia.
Chỉ sợ Hàng Châu cũng là nơi thị phi, vậy thì còn muốn đi Hàng Châu sao?
Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Việc đi Hàng Châu, tạm thời gác qua một bên.
Cho dù là muốn đi thì cũng phải tìm được người thích hợp đi dò đường. Mặc dù Tiểu Thất đáng tin cậy nhưng ta cũng từng thăm dò hắn, cảm giác dường như hắn không muốn rời khỏi nơi này. Nếu hắn không muốn, chúng ta đành phải tìm người khác nói chuyện.
Ta không nói đi, cũng không nghĩa là sẽ không đi!
Dù sao trong lúc nhất thời cũng không tìm được người đến đó, vậy thì tạm thời gác lại.
Ngọc Doãn không nói hết nhưng Yến Nô nghe lại có chút thay đổi chủ ý.
Trong nội tâm Yến Nô đương nhiên cũng không muốn rời khỏi Đông Kinh để tới một nơi có cuộc sống không hề quen thuộc. Tuy nhiên đề xuất trước đó của Ngọc Doãn, nàng cũng không tiện cự tuyệt, nay Ngọc Doãn nói gác lại, rất hợp với tâm ý của Yến Nô, nên nàng lập tức tươi cười rạng rỡ.
- Hàng Châu dù có tốt, cho dù có Tây Hồ tuyệt đẹp thì sao sánh được với Khai Phong phồn hoa?
- Đúng vậy!
Ngọc Doãn không phản bác.
Mặc dù Tây Hồ rất đẹp, nhưng sao sánh với Đông Kinh mộng hoa? Nhưng nên làm thế nào để ngăn cản trận tai họa kia?
Nghĩ đến sự kiện đó, trong lòng Ngọc Doãn lại thấy nặng trịch, đầy áp lực...
Chân trời bay tới hai đám mây đen đang chậm rãi tới gần.
Nói vậy ngày mai là một ngày đầy mây, Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn trời cao đen như mực, trong lòng còn tối đen hơn. Như thế cũng tốt, lại có mỹ nhân trong lòng. Theo lý mà nói, đây vốn là một đêm phong hoa tuyết nguyệt, nhưng Ngọc Doãn lại không hề thấy thi vị.
Yến Nô tựa vào lòng hắn, bất giác đã ngủ.
Nhìn mỹ nhân say ngủ trong lòng, Ngọc Doãn nảy sinh một sự thương tiếc.
Mặc kệ thế nào cũng phải làm cho Cửu Nhi tỷ sung sướng. Chỉ có điều trong tình hình như này, quả thật hắn cũng không biết mình có làm được điều đó không. Mặc dù hắn có danh tiếng, nhưng thân phận vẫn còn thấp, thậm chí còn có nhiều việc biết rõ kết quả mà lại không thể làm được gì.
Nến làm thế nào mới phải?
Nên làm thế nào để danh tiếng của mình lớn hơn để có thể kinh động đến Quan Gia!
Ngọc Doãn dựa vào khung cửa nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.
Trong thoáng chốc, dường như hắn đứng trên tường thành Khai Phong, trước người là một cây đàn cổ, dưới thành là triệu triệu hùng binh! Mượn tiếng đàn cổ sâu kín, tiếng đàn vang lên quanh quẩn giữa đất trời, xa xa, nhiều đội quân Kim như hung thần ác sát đang tới gần...