Đám người Miêu Phó đang lao tới thì thấy đột nhiên Ngọc Doãn vọt lên rồi ném ra một quả Chưởng Tâm Lôi. Đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của nó, đám người Miêu Phó vội vàng tránh né. Ngọc Doãn vừa mới chạm chân xuống đợt cho nghe thấy một thứ âm thanh khàn khàn:
- Ngươi là cái tên đồ tể Ngọc tiểu Ất đó sao? Mau chết đi cho ta.
Một cơn gió lập tức ập tới mặt. Khổng Ngạn vung đao bổ về phía Ngọc Doãn.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó lại vô cùng nhanh. Ngọc Doãn uốn người một cái khiến cho lưỡi đao của Khổng Ngạn sượt qua bên người. Chỉ thấy một chiêu tiểu quỷ gõ cửa của hắn phát ra nhìn thì thong thả nhưng tốc độ lại nhanh như điện. Vừa nhanh vừa chậm khiến cho Khổng Ngạn cảm thấy hết sức khó chiu. Y định né tránh nhưng không còn kịp nữa. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, hai tay của Ngọc Doãn đã vỗ vào ngực của y.
Trong hai tay của Ngọc Doãn không biết có thứ gì. Nhưng khi đánh lên người Khổng Ngạn khiến cho y có cảm giác như một vật gì đó chui vào trong người.
Khí kình.
Từ một năm trước, Ngọc Doãn đã đạt tới trình độ Nội đẳng tử. Hai tay phóng ra với đầy sức mạnh. Một đôi tay trần đánh vào ngực Khổng Ngạn khiến cho y phun máu tươi mà bay về phía sau.
Cùng lúc đó, sau lưng Ngọc Doãn vang lên một tiếng nổ. Lực xung kích của Chương Tâm Lôi hất hắn ngã ra đất.
Ngọc Doãn vội vàng lăn một vòng tới trước mặt Triệu Kham. Hắn nhanh tay ôm lấy Triệu Kham.
- Lão Chu! Bảo vệ Đạo Quân.
Chu Phương Sơn lên tiếng rồi vung đao đánh ra tứ phía, đẩy lùi đám cấm quân. Nhân lúc cấm quân bị đẩy lùi, y lập tức vọt tới bên cạnh Triệu Cát mà đỡ lão đứng dậy.
- Mau tới cung Phúc Trữ.
- Tiểu Ất! Theo ta.
Chu Phượng Sơn lập tức dìu Triệu Cát mà chạy. Còn Ngọc Doãn thì ôm Triệu Kham bám theo sau.
Chợt có một bàn tay thò ra nắm lấy vạt áo Ngọc Doãn. Hắn cúi đầu xuống thì thấy một người đàn ông đầy máu đang nắm lấy chân của mình:
- Tiểu Ất! Đưa ta đi. Cứu ta.
Tần Cối?
Ngọc Doãn cảm thấy sửng sốt.
Tần Cối cũng không phản bội lại Triệu Cát. Chỉ có điều vừa rồi y chậm chân bị Chưởng Tâm Lôi của Ngọc Doãn ảnh hưởng khiến cho trọng thương.
Cứu hay là không cứu?
Nói thật vừa rồi, Tần Cối cũng không lộ bộ mặt gian thần bán nước, hãm hại Nhạc Phi như trong lịch sử. Từ khi y tới phủ Khai Phong tới nay, mọi người được ăn ngon ngủ kỹ. Vừa rồi y có thể gia nhập vào bên Triệu Thúc Hướng nhưng Tần Cối lại không làm vậy.
Nhưng Ngọc Doãn không muốn cứu y...Nhìn thương tích của y rất nặng chỉ sợ khó giữ được mạng. Lại nói, Ngọc Doãn cũng không muốn rước lấy rắc rối. Hiện tại Tần Cối thể hiện một sự tốt bụng nhưng không có nghĩa sau này y còn được như thế.
Trong lịch sử, vào giai đoạn khó khăn thời Tĩnh Khang, Tần Cối được điều tới phía Bắc. Nhưng sau khi từ đó trở về...Người này hoàn toàn thay đổi.
Ngọc Doãn không muốn tương lai bị Tần Cối hãm hại. Nên nhớ rằng y là một văn nhân, một văn nhân giết người không thấy máu...
Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn liền quyết định. Hắn hơi run người, khí kình bốc lên đánh văng tay Tần cối. Nhìn thấy mười lăm tên cấm quân lao tới, hắn liền nhấc chân đá vào người của Tần Cối. Một cước đó, Ngọc Doãn dùng hết sức, cho dù Tần Cối không bị thương thì cũng khó giữ được mạng. Chưa nói hiện giờ y đang bị trọng thương lại thêm một cước của Ngọc Doãn khiến cho miệng phun máu tươi.
- Sau này vợ con của ngươi ta sẽ nuôi. Đừng có oán hận.
Chẳng biết y có nghe được câu nói đó không nhưng một cước của Ngọc Doãn khiến cho nội tạng của y dập nát thi thể văng ra đập vào người đám cấm quân.
Ngọc Doãn nhân dịp quay đầu lại vừa đi vừa nói:
- Tiểu Ca đừng sợi. Tiểu Ất ở đây.
Khi Ngọc Doãn ôm Triệu Kham vào người, tâm trạng của Triệu Kham lập tức trở nên bình tĩnh.
Y có thể nghe thấy tiếng tim của Ngọc Doãn đập, cảm nhận được hơi ấm từ người hắn. Đưa bàn tay bé nhỏ ôm chặt cổ Ngọc Doãn, Triệu Kham cũng chẳng để ý Ngọc Doãn đá chết Tần Cối mà chỉ lẩm bẩm:
- Tiểu Ất! Ta không sợ.
Trong điện Đại Khánh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Triệu Thúc Hướng không thể ngờ được chuyện lại xảy ra theo hướng này. Vốn tất cả đang nằm trong lòng bàn tay của y thì bị Ngọc Doãn phá hoại.
Khổng Ngạn được người ta đỡ dậy. Trên giáp ngực của y có một bàn tay hết sức rõ ràng. Nếu không có áo giáp bảo vệ thì một chưởng của Ngọc Doãn đủ lấy mạng của Khổng Ngạn. Nhưng lúc này, Khổng Ngạn cũng bị thương nội phủ, sắc mặt trắng bệch. Y đi tới bên cạnh Triệu Thúc Hướng:
- Chủ công! Bây giờ phải làm thế nào?
Sắc mặt của Triệu Thúc Hướng xanh mét, quát to:
- Không để sót một ai.
Y giữ chặt Khổng Ngạn:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hôm nay tất cả những người không chịu thần phục đều giết hết.
- Vâng.
Khổng Ngạn vội vàng lĩnh mệnh nhưng do nói quá vội khiến cho y ho rũ rượi.
Triệu Thúc Hướng quay đầu bước về phía đám người Cảnh Nam Trọng. Phía sau thi thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết nhưng y làm như điếc...
- Chủ công...
Lưu Chính Ngạn ở ngoài điện Đại Khánh vái chào Triệu Thúc Hướng.
- Điện Đại Khánh đã bị chúng ta khống chế đã công kích được cửa Thừa Thiên hay chưa?
Triệu Thúc Hướng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, y chợt mở to mắt mà quát to:
- Tiếp tục tấn công...Lưu Chính Ngạn! Ta cho ngươi nửa canh giờ phải chiếm được cung Phúc Trữ. Không được tha cho một ai. Qua ngày hôm nay, nếu như không thành công thì chúng ta chết không có chỗ chôn.
- Vâng!
Lưu Chính Ngạn cũng biết mình không còn đường lui nữa rồi. Hôm nay đã lên thuyền giặc vậy thì chỉ còn biết chèo tiếp mà thôi...Y dẫn theo cấm quân vòng qua điện Đại Khánh lao thẳng tới cửa Thừa Thiên.
Mà lúc này, Ngọc Doãn ôm Triệu Kham cũng đuổi kịp Chu Phượng Sơn và Triệu Cát. Nhìn thấy Triệu Cát thở hồng hộc, bước đi khập khiễng, Ngọc Doãn cảm thấy nóng nảy. Vốn đêm nay hắn định trà trộn vào cung để nhắc nhở Triệu Kham cẩn thận. Nào ngờ...Triệu Thúc Hướng! Hắn đoán không nhầm. Toàn bộ ván cờ này nhân vật quan trọng nhất chính là Triệu Thúc Hướng. Chỉ có điều hắn thật sự không ngờ y lại to gan tới vậy.
Vốn hắn chỉ nghĩ y sẽ giúp Triệu Cát hoặc là Triệu Hoàn nào ngờ y lại tạo phản.
Có điều nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hậu duệ của Triệu Quang Mỹ từ sau khi bị giáng chức làm Phù Lăng quận công liền bị áp chế, thậm chí không có quyền hành. Sau khi Triệu Cát đăng cơ việc khống chế tông thất cũng hết sức nghiêm khắc khiến cho Triệu Thúc Hướng bị dồn nén tới cực hạn mà lựa chọn tạo phản.
Chỉ có tạo phản y mới có thể nắm được quyền hành trong tay. Nếu không, cho dù là Triệu Cát hay Triệu Hoàn thì y cũng chỉ là một vị Quốc công, một vị quốc công không có thực quyền.
Nhìn Triệu Cát bây giờ, Ngọc Doãn cũng cảm thấy đáng thương, Hắn bước vội tới nắm một cánh tay của Triệu Cát rồi liếc mắt nhìn Chu Phượng Sơn:
- Đạo quân! Đắc tội.
Hắn và Chu Phượng Sơn xốc Triệu Cát lên rồi nhanh chóng lao vào cửa hậu của điện Đại Khánh.
Lúc này, toàn bộ hoàn cung vô cùng hỗn loạn. Đám cung nữ, thái giám hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.
- Tới cung Phúc Trữ...
- Ngọc Tiểu Ất! Đừng có qua cửa Thừa Thiên...Phía trước có một cửa ngách, đi qua đó là điện Thùy Cầm, chỉ cần xuyên qua là tới cung Phúc Trữ.
Dù sao thì Triệu Cát cũng quen thuộc hoàng cung hơn Ngọc Doãn và Chu Phượng Sơn.
Lúc này, lão vội vàng lên tiếng chỉ đường. Hai người Ngọc Doãn chẳng hề nghi ngờ, theo lời Triệu Cát vọt qua cửa nách.
Điện Thùy Cầm cũng thất thủ. Có rất nhiều cấm quân xông tới đang cướp bóc. Nhìn thấy đám người Ngọc Doãn mười mấy tên cấm quân liền hò hét nhào tới.
Hắn vừa nói vừa xông lên đón đám Cấm quân. Ngọc Doãn giật lấy một cây đại đao trong tay một tên cấm quân rồi sử dụng Bảo đinh bát pháp trong chớp mắt chém bay bốn, năm tên cấm quân.ấm quân đông kinh, đặc biệt Điện Tiền Ti có thể nói là đám ô hợp. Vương Tông Trụ chỉ là một tên bù nhìn không thể bằng nổi Cao Cầu. Từ khi y nhận chức Thái úy Điện Tiền Ti khiến cho nơi này gần như bị bỏ hoang.
Nếu như ức hiếp người bình thường thì còn được nhưng khi nhìn thấy Ngọc Doãn giống như hung thần lao tới, cấm quân Điện Tiền Ti sợ tới mức rụng rời chân tay. Lại thấy Ngọc Doãn chém chết bốn, năm tên đồng bọn, những tên cấm quân khác sợ hãi vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Ngọc Doãn cũng không muốn đuổi theo, xách đao đi trước. Hắn giết tới mức đỏ mắt chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là bạn.
Nếu như để cho Triệu Thúc Hướng thành công thì cả nhà hắn khó mà thoát chết. Chỉ có giữ được Triệu Kham và Triệu Cát mới có thể chuyển bại thành thắng. Cung Phúc Trữ! Nhất định phải tới cung Phúc Trữ...Có lẽ bên đó đã nhận được tin và chuẩn bị rồi.
Trước mặt đột nhiên có bóng người xuất hiện. Ngọc Doãn chẳng thèm nhìn vung đao lên chém.
- Tiểu Ất ca! Là thiếp.
Theo tiếng gọi yêu kiều, Ngọc Doãn chợt bừng tỉnh. Hắn nhìn kỹ thì thấy đó là Yến Nô mới thở phào nhẹ nhõm.
Yến Nô mặc một bộ nhuyễn giáp, cầm Thanh Trúc Thương. Đầu thương vẫn còn nguyên dấu máu, rõ ràng là vừa mới chém giết.
- Tiểu Ất ca! Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Một lời khó nói hết. Mấy người Đế Cơ có sao không?
- Vừa rồi có cấm quân xông vào trong cung Phúc Trữ may là bị Vương nương tử phát hiện dẫn người giết chết...Hai vị Đế Cơ bị kinh động đang ở trong cung chờ tin. Thiếp thấy tình hình ổn định liền cùng với Thúy Nhi Tỷ đi tìm hiểu tin tức.
Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì thở phào một cái. Đúng lúc này, Triệu Kham đột nhiên nói to:
- Tiểu ất! Mẫu hậu. Còn mẫu hậu. Mẫu hậu và Thập Tam tỷ vẫn còn ở Hậu uyển. Mau cứu hai người.
Ngọc Doãn như bị sét đánh thầm kêu lên tại sao lại quên hai người đó.
Sau khi cởi dây lưng, Ngọc Doãn liền giao Triệu Kham cho Yến Nô:
- Cửu Nhi Tỷ! Bảo vệ Thái tử và Đạo Quân lập tức trở lại cung Phúc Trữ rồi đưa hai vị Đế Cơ đánh ra ngoài. Triệu Thúc Hướng làm phản! Quan gia bị hại. Các ngươi tới Hạ Kiều Uyển hội họp với Thập Tam lang.
Yến nô cũng biết chuyện lớn xảy ra nhưng nàng không ngờ lại như vậy.
Nghe xong, nàng như nằm mộng. Đón lấy Triệu Kham từ tay Ngọc Doãn, nàng vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
- Hậu uyển ở đâu?
Đúng lúc này, một tên thái giam đi bên chợt chạy tới.
- Tiểu Ất! Chúng ta dẫn đường cho ngươi.
- Trương lão công?
Triệu Kham liếc mắt một cái thì nhận ra đó chính là Trương Đại Niên.
Ngọc Doãn cũng chẳng nói nhiều chỉ liếc mắt nhìn Trương Đại Niên một cái rồi xách đao theo lão chạy ra khỏi điện Thùy Cầm.
- Tiểu Ất ca cẩn thận.
Yến Nô có phản ứng liền nhìn theo bóng lưng của Ngọc Doãn mà gọi to.
- Cửu Nhi Tỷ! Nơi này giao lại cho các nàng. Lập tức phá vây tới Hạ Kiều uyển. Nói thập tam lang bảo hắn bảo vệ Hạ Kiều Uyển...Ta cứu Thánh nhân xong sẽ tới Hạ Kiều Uyển hội họp. Đừng lo.
Âm thanh của hắn vẫn còn vang vọng vào trong điện nhưng không còn thấy bóng dáng.
Yến Nô nhìn Triệu Kham rồi lại nhìn Triệu Cát gần như sắp quỵ xuống và Chu Phượng Sơn đã thở hổn hển. Nàng khẽ cắn răng, nói:
- Lão chu! Chúng ta đi.
Vừa nói, nàng vừa ôm Triệu Kham lao ra khỏi điện Thùy Cầm.