Ban đêm, điện Đại Khánh đốt đèn sáng trưng. Những cơn gió đêm làm cho hàng dương liễu ngoài điện xào xạc. Những dải lụa màu hồng được buộc trên đó bay phần phật càng làm tăng thêm bầu không khí vui vẻ.
Triệu Cát ngồi dưới thềm ngọc nhìn lên Long ỷ với ánh mắt đầy hoài niệm.
Có điều ánh mắt của y lập tức chuyển về phía điện Đại Khánh đang được trang hoàng lộng lẫy. Chỉ một lát nữa, Triệu Hoàn ở đây ký kết minh ước sẽ khiến cho ngôi vị hoàng đế lại càng được củng cố thêm. Cùng với cảnh tranh nhau máu chảy đầu rơi chẳng bằng nhân cơ hội này mà rời khỏi rồi ngày thường ngồi vẽ tranh, đánh đàn, ngâm thơ còn sướng hơn.
Trong sâu thẳm, Triệu cát là một vị văn nhân phong nhã. Trước đây y dốc to bộ sức lực để nằm quyền trong tay, mặc dù có được quyền cao chức trọng nhưng lại mất đi bản chất phong nhã.
Triệu Cát khẽ thở dài nhìn về phía Triệu Cấu đang ngồi cách đó không xa. Y chợt nhíu mày khi thấy sắc mặt của Triệu Cấu như hơi hoảng hốt.
Triệu Cát biết đối với chuyện bản thân rời khỏi sự tranh đấu, Triệu Cấu cũng không hề muốn. Chuyện Triệu Cát rời khỏi, Triệu Cấu không hề muốn. Nhưng nếu không có Triệu cát thì không có cái danh chính ngôn thuận. Thật ra đại ca sinh ra Cửu Nhi cũng không hề kém chỉ tiếc Cửu Nhi không hiểu được tình hình, chính xác là không được trọng dụng.
Đại ca chính là Triệu Hoàn.
Người tống đối với nhi tử thường gọi là đại ca.
Cho dù là ở ngôi cửu ngũ thì cũng gọi con mình là đại ca
Thân thể Triệu Cấu cường tráng có thần lực. Thoáng ở trong đám con của Triệu Cát y là người mạnh nhất lại có thêm thuần thục cung mã. Chỉ có điều với sức lực võ nghệ như vậy nhưng lại không có sự suy nghĩ. Chỉ cần nhìn thái độ của gã với người Nữ Chân là có thể thấy được.
Trước kia Triệu Cát dốc lòng củng cố quyền lực, không để ý tới tính tình của Triệu Cấu nhưng bây giờ nhìn lại đúng là không được hài lòng cho lắm.
Về điểm này, đại ca thật sự làm tốt hơn Cửu Nhi. Nghĩ tới đây, Triệu Cát không để ý tới Triệu Cấu nữa.
Lúc này, Triệu Kham đi vào điện Đại Khánh tới trước mặt Triệu Cát mà nói với sự cung kính:
- Tôn nhi bái kiến gia gia
- Sao giờ tiểu Ca mới tới?
Triệu Cát liền nở nụ cười. Trong điện Đại Khánh, bá quan văn võ đều tới đón tiếp Triệu Kham.
Triệu Kham lần lượt đáp lễ rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Cát:
- Thánh nhân phái tôn nhi làm xong vài chuyện mới cho tôn nhi tới đây.
Triệu cát cười nói:
- Thánh nhân bắt làm cái gì?
- Hôm nay đọc một bài rồi luyện viết chữ.
Triệu Cát liên tục gật đầu:
- Học là tốt, học là tốt...Tiểu Ca tìm hiểu sẽ có được nhiều kiến thức.
Triệu Kham ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. ánh mắt của y đảo qua đại điện rồi có chút thất vọng.
“Thập Tam tỷ nói tiểu Ất tới đây. Đáng tiếc hắn không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Ở đây toàn là những người không biết.”
Lần này đại thắng quân giặc cũng có liên quan tới bọn họ?
Nếu không có ta và tiểu Ất anh dũng giết giặc ở Yên Sơn thì làm sao có đại tiếc thế này? Công thần chẳng thấy toàn là lũ ăn bám ngồi đây nói nhiều. Nếu sau này ta đăng cơ nhất định phải phong chức cho Tiểu Ất.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Triệu Kham trở nên sáng ngời. Gã không muốn hàn huyên với đám văn võ bá quan trong điện nên ngồi mãi bên cạnh Triệu Cát không chịu rời đi.
- Quan gia đang ký kết minh ước, những bước trong đó hơi phức tạp. Có lẽ lúc này cũng đang chuẩn bị về. Chờ khi Quan gia trở về có thể khai tiệc...Tiểu Ca muốn ăn gì?
Triệu Kham nghiêng đầu suy nghĩ đang định mở miệng thì nghe thấy từ bên ngoài điện Đại Khánh có tiếng ồn ào vọng vào.
- Không hay rồi. Không hay rồi.
Triệu Cát nghe thấy vậy thì ngẩn người vội vàng đứng dậy thuận tay kéo Triệu Kham ra phía sau lưng mình.
Bầu không khí trong điện Đại Khánh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đám văn võ bá quan đều kinh ngạc nhìn ra ngoài điện.
- Đạo Quân! Chuyện lớn không hay rồi.
- Có chuyện gì?
Triệu Cát trầm giọng quát. Trong lòng lão đột nhiên có một dự cảm xấu có điều sắc mặt vẫn bình thản không hề thể hiện chút tình cảm nào. Trờ thành Hoàng đế hai mươi sáu năm chút bình tĩnh và suy tính vẫn phải có. Mặc dù trước đó khi người Nữ Chân xuôi Nam khiến cho Triệu Cát hết sức rối loạn, hoảng sợ lo lắng. Nhưng hiện tại, Triệu Cát vẫn không hề có lấy một chút bối rồi mà cố gắng giữ tình hình.
Một câu nói khiến cho cả điện Đại Khánh hỗn loạn. Triệu Cát quát lớn:
- Tất cả câm miệng cho ta.
Sự ảnh hưởng xây dựng trong hai mươi sáu năm khiến cho đại điện trở nên yên tĩnh.
Triệu Cát quát:
- Ngươi nói chậm thôi. Phù Lăng quận công đang yên đang lành tại sao lại làm phản?
- Bẩm Đạo Quân! Phù Lăng quận công dẫn Điện Tiền ti phó Đô Thống Khổng Ngạn xông qua cửa Tuyên Đức nói là báo thù cho Quan gia. Bây giờ đang xông tới cửa điện Đại Khánh.
Báo thù cho quan gia?
Triệu Cát cảm thấy giật mình.
- Nói hươu nói vượn. Làm sao mà Phù Lăng quận công có thể tạo phản?
Triệu Cấu đứng ở bên cạnh đột nhiên bước ra quát. Triệu Cát nhíu mày, ánh mắt có chút dữ tợn liếc nhìn Triệu Cấu.
Hình như Cửu Nhi có gì đó đang dối ta. Nếu không vừa rồi còn đang như người mất hồn, tại sao chỉ trong chốc lát lại như vậy?
Triệu Cát đang định mở miệng thì chợt nghe từ ngoài của Đại Khánh vang lên những tiếng nổ mạnh.
Tiếng người hô, ngựa hý hòa vào với nhau. Văn võ bá quan trên điện Đại Khánh lập tức dồn lại với nhau, chân tay luống cuống không biết phải nên làm thế nào.
- Tiểu Ca! Nhanh chóng thông báo cho thánh nhân có chuyện xảy ra.
Lúc này, suy nghĩ đầu tiên của Triệu Cát đó là để cho Triệu Kham rời đi. Nhưng đúng lúc này bên ngoài điện Đại Khánh chợt vang lên tiếng người hô ngựa hý.
Vương Triệu Kỳ phụ trách tiếc rượu hôm nay liền đi ra ngoài không ngờ từ bên ngoài có một đội cấm quân Điện Tiền Ti chạy vào. Không để cho Triệu Kỳ mở miệng, bọn chúng vung đao chém y ngã ra đất. Triệu Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi gục xuống trong vũng máu mà tắt thở.
Mấy trăm tên cấm quân từ bên ngoài ùa vào trong điện Đại Khánh nhanh chóng bao vây tất cả mọi người.
Triệu Thúc Hướng mặc giáp trụ cầm bảo kiếm từ bên ngoài bước vào. Trên thanh bảo kiếm của y vẫn còn máu đang nhỏ rõ ràng là vừa mới giết người.
- Triệu Thúc Hướng! Ngươi muốn làm gì?
Một viên quan đứng dậy chỉ Triệu Thúc Hướng mà quát hỏi. Không để cho người đó dứt lời, một viên võ tướng đi phía sau Triệu Thúc Hướng chợt lao ra không nói hai lời vung đao chém xuống khiến cho viên quan đó ngã ra đất.
Nhất thời điện Đại Khánh trở nên hết sức hỗn loạn. Triệu Cát kéo Triệu Kham về phía sau nhìn Triệu Thúc Hướng với ánh mắt không thể ngờ nổi. Còn sắc mặt của Triệu Cấu thì trắng bệch như đnag tự hỏi mình là đúng hay sai.
- Thập Cửu ca! Ngươi định làm gì?
- Phụng mệnh di chiếu của Tiên Hoàng đến đây giết giặc.
Triệu Thúc Hướng quát to khiến cho bá quan văn võ trên điện xôn xao.
Di chiếu của tiên hoàng?
Tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ...
Sắc mặt của Triệu Cát hết sức khó coi. Y bước về phía trước mà trầm giọng quát:
- Ngươi phụng mệnh di chiếu của Tiên hoàng nào?
Nét mặt của Triệu Thúc Hướng có một sự đau thương và tức giận chỉ Triệu Cát rồi quát:
- Hôn quân! Ngươi còn dám ra đây mà hỏi?
Nói xong, y cầm bảo kiếm chỉ vào mặt Triệu Cát:
- Hôn quân! Ngươi vì mưu đoạt ngôi vị hoàng đế mà cấu kết với quân giặc ám sát quan gia ở lầu Bảo Tân...Có câu hổ dữ không ăn thịt con. Ngươi ở ngôi vị Hoàng đế cắt đất cầu hòa, ngay cả thân sinh cũng giết. Nếu Đại Tống ta mà để cho hôn quân ngươi nắm triều đình thì chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ mất hết cả cơ nghiệp.
Ngay lập tức cả đại điện trở nên xôn xao. Cảnh Nam Trọng của Xu Mật Viện đứng dậy quát to:
- Phù Lăng quận côn! Những gì ngài nói là thật?
- Hoàn toàn là sự thật.
Triệu Thúc Hướng mang vẻ mặt bi ai:
- Cảnh tướng công! Làm sao ta giám lấy chuyện này ra để đùa giỡn? Hôm nay quan gia ở lầu Bảo Tân chờ sứ giả của quân giặc không ngờ sứ giả của quân giặc không tới. Quan gia liền hỏi đại diện cho quân giặc không ngờ quân giặc phát rồ giết chết quan gia ngay tại chỗ. Yến Trực Các và Ngô Học sĩ bị quân giặc giết chết trong lúc hỗn loạn. Lúc đó ta bảo vệ bên ngoài lầu Bảo Tân, nghe nói trong lầu có biến cố liền xông vào nhưng Quan gia đã không còn sống. Đám tù binh của quân giặc nói là do Thái Thượng Đạo Quân ra lệnh. Ta cũng không tin vào điều đó nhưng mãi tới khi quân giặc lấy ra một phong thư, ta mới biết được. Đạo Quân! Thần cũng biết Đạo Quân có ý chưởng quản triều đình nhưng không ngờ Đạo Quân lại dùng cách này...Trong trận chiến Yến Sơn, tướng sĩ của Đại Tống ta tử chiến giành thắng lợi nhưng ngài lại bỏ Úy Châu và Ứng Châu, còn muốn cắt cả phủ Yến Sơn cho quân giặc. Ngài làm như vậy thì tướng sĩ của Đại Tống ta ở đâu?
Triệu Thúc Hướng nói tới cuối liền làm như vừa than vừa khóc.
Triệu Cát đứng đó im lặng không nói. Y yên lặng quan sát tình hình. Còn Triệu Kham đứng sau lưng thì nắm chặt tay Triệu Cát.
Sự tình diễn ra tới mức này, Triệu Kham cũng cảm thấy hồ đồ...Hắn biết phụ hoàng đã chết. Nhưng hắn cũng rõ quốc công không giết phụ hoàng. Bởi vì ngày hôm qua quốc công còn vui vẻ hỏi hắn chờ sau khi Triều Hoàn ký kết xong với người Nữ Chân có muốn đi cùng với lão tới Đông Nam? Quốc công nói muốn dẫn hắn tới Hàng châu, ngắm nhìn cảnh đẹp Tô Hàng. Mặc dù Triệu Kham còn nhỏ tuổi nhưng có thể cảm nhận được sự vui sướng của Triệu Cát hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Nhưng nếu là do Triệu Cát gây ra, vậy thì...
Cơn giận trong lòng Triệu Cát đã lên tới mức cực hạn. Tuy nhiên lão vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đợi Triệu Thúc Hướng đưa ra chiêu cuối cùng.
Cảnh Nam Trọng tiến lên một bước nhận lấy bức thư trong tay Triệu Thúc Hướng. Sau khi xem qua một lần, y thở dài một cái rồi quay người lại nhìn Triệu Cát chăm chú:
- Đạo Quân! Ngài có thể làm cái chuyện hồ đồ thế này sao?
Trong phút chốc, điện Đại Khánh trở nên xôn xao.
Lời nói của Cảnh Nam Trọng không thể nghi ngờ là đã chứng thực lời nói của Triệu Thúc Hướng.
Triệu Cấu nổi giận nói:
- Cảnh Nam Trọng! Ngươi nói bậy cái gì vậy?
Cảnh Nam Trọng nổi giận đùng đùng, chỉ tay về phía Triệu Cấu quát mắng:
- Tề quốc công! Ngươi còn nói dối phải không? Trong bức thư này còn có ấn tỷ của ngươi, còn có ngươi tự tay ký tên...Mặc dù cựu thần lớn tuổi nhưng vẫn còn có mắt. Tề quốc công! Khi ngài ký tên có một thói quen đó là giữa chữ Cát đột nhiên dừng bút...Hai cha con của ngươi thông đồng với nhau bất chấp cơ nghiệp tổ tông lại còn mưu hại quan gia.
Triệu Cấu nghe thấy vậy thì như sét đánh. Y bước lên giật lấy bức thư trong tay Cảnh Nam Trọng nhìn lướt qua rồi sắc mặt trở nên trắng bệch.