- Di trượng, từng câu từng chữ của ta phát ra từ tận đáy lòng.
- Nay ta chấp chưởng Đại Liêu có thể binh xuất Mạc Bắc, đã là cực hạn. Nếu không có hùng chủ tọa trấn, hưng thịnh của Đại Liêu chính là một câu nói suông.
- Chẳng lẽ, ngài muốn ta giao binh quyền Đại Liêu cho Da Luật Định sao?
Câu nói này, nói đến chỗ đau của Da Luật Dư Đổ.
Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, y đứng dậy bồi hồi trong phòng, rất lâu không nói.
Da Luật Định là con trai của Thiên Tộ Đế và Nguyên Phi, cháu ngoại của Tiêu Phụng Tiên.
Nhớ ngày đó, Da Luật Dư Đỗ cưới muội muội của Văn phi Tiêu Sắt Sắt, là liên khâm với Thiên Tộ Đế. Tiêu Phụng lo lắng Da Luật Dư Đổ phản đối nâng đỡ Tần vương Da Luật Định, thế là liền vu cáo hãm hại Da Luật Dư Đổ cấu kết Tiêu Dục, mưu vị trưởng tử Thiên Tộ Đế.Văn phi Tiêu Sắt Sắt sinh, cũng chính là cháu ngoại của Da Luật Dư Đổ, Tấn vương Da Luật Ngao Lư Oát. Cuối cùng, Thiên Tộ Đế ban chết Tiêu Sắt Sắt, bức phản Da Luật Dư Đổ, làm đầu nhập vào Nữ Chân. Da Luật Dư Đổ nhất mạch với Tiêu Phụng Tiêu và Nguyên phi, gọi là hận thấu xương. Về sau, y đối với Da Luật Định cũng vô cùng chán ghét, thậm chí có ý niệm tru sát Da Luật Định.
Tây Liêu giao cho Da Luật Định?
Cái này tuyệt đối không được!
Không nói đến Da Luật Định không có bản lĩnh đó, cho dù là có tài cán, y cũng sẽ không chịu.
Sắc mặt Da Luật Dư Đổ âm tình bất định.
Hồi lâu, y thở dài ra một hơi, nhìn Da Luật Dư Lý Diễn nói:
- Yến Tử, người bỏ ra cái giá lớn như vậy, là muốn gì?
Dư Lê Yến đỏ mặt lên, rủ mặt xuống.
Sau một hồi lâu, cô nhẹ giọng nói:
- Ta hy vọng Đại Tống và Nữ Chân nghị hòa, thất bại!
Da Luật Dư Đổ trước mặt chau mày, trên trên dưới dưới thăm dò đánh giá cô.
Đột nhiên chuyển đề tài:
- Yến Tử, người cho rằng Triệu Thúc Hướng đó thế nào?
Dư Lê Yến suy nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:
- Triệu Thúc Hướng có tướng lang cố, tuyệt không phải loại lương thiện.
- Người này hứng thú với lão Triệu Quan gia phục vị ngai vàng, cũng có chút cổ quái...Ta cảm thấy người này có thể lợi dụng, nhưng không thể tin tưởng.
Trong mắt Da Luật Dư Đổ lộ ra vẻ cảm thán.
Y gật đầu:
- Yến Tử, người quả nhiên trưởng thành rồi, không hổ là thiên mạng nữ vương.
Hít sâu một hơi, Da Luật Dư Đổ nói tiếp:
- Lúc nãy ông ta tìm ta muốn ta hợp tác với ông ấy, phế bỏ Quan gia lão Triệu, nâng đỡ Thái thượng Đạo quân đó. Trên miệng người này thề thốt son sắt, nhưng ta cảm thấy hắn tính toán lớn, vượt qua ta tưởng tượng.
- Từ khi ta biết hắn tới này, vẫn luôn âm thầm quan sát người này.
- Người này ở Khai Phong thoạt nhìn không có căn cơ gì, nhưng ta lại phát hiện, hắn và cấm quân Tam nha qua lại mật thiết với rất nhiều võ quan.
- Đồng thời, hăn ở phủ Khai Phong có rất nhiều tai mắt, rõ ràng là sớm có mưu đồ.
- Nếu nói hắn là trung thành Thái Thượng Đạo quân đó, ta lại không tin lắm...Hắn muốn ta phối hợp với hắn hành động, tới lúc đó nghị hòa đàm phán với ta. Ta nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy ở trong này có cổ quái, cho nên mới vẫn do dự không quyết.
Da Luật Dư Lý Diễn đôi mắt xinh đẹp chau lại:
- Hắn ta muốn hợp tác với ta thế nào?
- Ngày 2 tháng 2, Quan gia lão Triệu tế lễ Tây đài, hắn muốn ta diệt trừ Quan gia lão Triệu.
- Vì thế, hắn có thể đi trước ký minh ước nghị hòa với Phiên Tử. Chỉ cần có thể tiêu diệt Quan gia lão Triệu, Triệu Cát đăng cơ, minh ước liền có hiệu lực.
Da Luật Dư Lý Diễn nghe thấy, lập tức hít sâu một hơi.
Người ta thường nói, gia đình hoàng thất không có tình thân.
Cho dù Dư Lê Yến cũng là sinh trong hoàng thất, thường thấy người gạt người, nhưng sau khi nghe chuyện này cũng không khỏi khiếp hãi.
- Minh ước đó nội dung thế nào?
- Chỉ cần ta giết được Triệu Hoàn, ủng hộ Triệu Cát, Đại Tống liền lui lại hai vùng Ứng Châu và Úy Châu, trở lại cục diện trước cuộc chiến Yến Sơn.
- Đồng thời, Đại Tống cắt nhượng hai vùng Đàn Châu và Binh Châu, ban thưởng năm triệu, mỗi năm thuế cống tăng thêm hai triệu quan, còn có thể mở rộng chợ quán kinh thành, nội trong hai mươi năm hai nước sẽ không khai chiến. Nói thật ta lúc đầu nghe thấy thật có chút động tâm.
- Không thể!
Da Luật Dư Lý Diễn lập tức nổi giận.
- Nếu ký minh ước này, thực lực của Phiên Tử tất nhiên tăng thêm nhiều.
- Nay Đại Liêu ta vừa mới trở lại Mạc Bắc, tuy tạm thời đứng vững gót chân, nhưng nguyên khí chưa khôi phục. Một khi Phiến Tử ký minh ước, tất nhiên toàn lực công đánh Mạc Bắc, kể từ đó, Đại Liêu ta phục hưng vô vọng, tới lúc đó chỉ có con đường lùi về Tây Châu.
- Rút lui này muốn trở vào nữa khó càng thêm khó.
Da Luật Dư Đỗ khẽ gật đầu:
- Lời của Yến Tử, cũng chính là lo lắng của ta.
- Chuyện của Na Di Thần Lục, ta không định tham gia vào, chỉ im lặng theo dõi kỳ biến.
- Vậy di trượng là không chịu trở về Đại Liêu sao?
- Về tất nhiên phải về, chỉ là phải lấy một chút lợi ích trong tay Quan gia lão Triệu mới được?
- Ta muốn im lặng quan sát kỳ biến, chờ đợi thời cơ, phá hủy minh ước Tống Kim, sau đó hãy trở về Mạc Bắc...Đúng rồi, Yến Tử lần này người đến, thành Khả Đôn có người biết không?
- Bên thành Khả Đôn, di trượng cứ yên tâm.
- Ta đã lệnh Da Luật Tra Nô phong tỏa tin tức, trong thời gian ngắn sẽ không để lộ phong thanh. Chỉ là chuyện này kéo dài không được lâu lắm, bằng không...chỉ Da Luật Dư Đổ cười nói:
- Yên tâm, sẽ không kéo dài quá lâu.
Nói tới đây, Da Luật Dư Đổ đột nhiên hỏi:
- Đợi chuyện bên này kết thúc, Yến tử và ta cùng trở về Mạc Bắc không?
Dư Lê Yến im lặng!
Sau một lát, cô lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không trở về nữa.
- Di trượng chớ hỏi ta nữa, chỉ cần chuyên tâm ứng phó chuyện phải làm.
- Về chuyện bên thành Khả Đôn, ta đã sắp xếp thỏa đáng. Sau khi di trượng trở về, liền cầm thư kế vị ta, Tra Nô và Oát Lỗ Đóa bọn họ đều sẽ ủng hộ di trượng. Bên Thái tử Nhân Ái, cũng muốn giúp đỡ di trượng đứng vững ở Mạc Bắc.
Da Luật Dư Đổ im lặng.
Y đột nhiên có một cảm giác áy náy, giống như là y cướp đi hoàng vị của Dư Lê Yến.
Nhưng y không thể không thừa nhận, sự sắp xếp này của Dư Lê Yến cũng có lẽ là thỏa đáng nhất...Sau khi trầm ngâm một lát, Da Luật Dư Đổ nói:
- Yến Tử, chi bằng hai ngày này ở đây nghỉ ngơi, đúng lúc di trượng cũng muốn biết một chút chuyện của Tây Liêu.
Dư Lê Yến lắc đầu:
- Không cần, ta đã thu xếp chỗ ở xong rồi.
- Sao?
- Ta để Oán ca ở lại, có chuyện gì, di trượng có thể bảo Oán ca liên lạc với ta.
- Ta có thể một tay đánh hạ lưỡng châu, Oán ca rõ nhất, đợi di trượng quyết định xong, bảo Oán ca thông báo cho ta là được rồi.
Thái độ của Dư Lê Yến rất kiên quyết, Da Luật Dư Đổ cũng không ép nữa.
Thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, Dư Lê Yến liền cáo từ rời khỏi. Cô dẫn theo Nhậm Oán đi ra lầu Khánh Phong, bước chậm trên con đường dài.
- Yến nhi tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Trong thành Khai Phong, tất nhiên không thể tùy ý gọi Dư Lê Yến là Vương thượng được. Cho nên, Nhậm Oán dùng Yến nhi tỷ thay thế, cũng là cách xưng hô trước đây.
- Oan ca, ngươi biết huynh ấy ở đâu không?
Nhậm Oán ngẩn ra, liền gật đầu nói:
- Tất nhiên biết...nhưng ta nghe nói, nhà của huynh ấy xây dựng lại nhưng vẫn là ở chỗ cũ.
- Chỉ là bây giờ huynh ấy không có ở Đông Kinh, nếu đi, cũng không gặp được.
- Ta...
Dư Lê Yến trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, hạ giọng nói:
- Ta chỉ là muốn xem chỗ ở của huynh ấy, gặp huynh ấy không cũng không quan trọng.
Nhậm Oán không có nói gì thêm, chỉ là gật đầu.
- Huynh ấy ở ngõ Quan Âm, từ đây vào thành nội, đi thẳng theo phố Mã Hành, rất nhanh có thể tới.
- Ha ha, thời gian này, chính là lúc náo nhiệt nhất phố Mã Hành. Yến nhi tỷ nếu có ý đi ngõ Quan Âm, thuận tiện có thể xem cảnh sắc phố Mã Hành, ngược lại có tư vị khác.