Đã gần giữa xuân, phủ Khai Phong chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Triệu Cấu vội vàng đi vào cung Long Đức, liền thấy Triệu Kham đâm đầu đi tới
- Cửu thúc đến thỉnh an ông ông sao?
Triệu Kham hành lễ với Triệu Cấu, thoạt nhìn có chút thân thiết hỏi.
Chỉ là trong lời nói có vẻ thân thiết nhưng trong thái độ lại lộ ra một loại bất mãn. Chỉ là Triệu Cấu trong lòng có chuyện, vẫn chưa cảm thấy.
Y cười ha ha hỏi:
- Tiểu ca lại đến học vẽ với Đạo quân à?
Triệu Kham vội nói:
- Phải...hôm qua vẽ một bức tranh, muốn xin ông ông chỉ giáo.
- Chỉ là ông ông cơ thể không khỏe lắm, cho nên chưa dám quấy rầy...Nếu Cửu thúc đến thỉnh an ông ông, cháu không dám chậm trễ Cửu thúc.
- Như vậy, tiểu ca tự nhiên.
Triệu Cấu vội vàng muốn gặp Triệu Cát, cũng không muốn nán lại với Triệu Kham.
Thấy Triệu Kham muốn đi, y cũng không có giữ lại, chỉ khách khí hai câu, liền rời khỏi Triệu Kham.
Nhìn bóng lưng của Triệu Kham, Triệu Cấu trong lòng rất phẫn hận. Nhớ lúc trước, chức Đại Nguyên soái binh mã Hà Bắc là của y, nhưng không biết thế nào rơi vào đầu Triệu Kham. Bằng không, cuộc chiến Yến Sơn lần này, y thế nào cũng có chút công lao. Nhưng bây giờ, cả đường phố đều bàn tán thắng lợi huy hoàng của cuộc chiến Yến Sơn đã không ai nhớ đến Tề quốc công y.
Số mạng thật tốt!
Triệu Cấu trong lòng thầm mắng một câu, liền vội vàng đi vào cung Long Đức.
Triệu Cát thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, ngồi trong lương đình bên bờ sông, ngơ ngác nhìn cảnh trí trên bờ.
Triệu Cấu vội vàng đi lên, kiến lễ Triệu Cát:
- Đạo quân sao ngồi ngẩn người ở đây?
Triệu Cát ngẩn ra, quay lại nhìn.
Thấy là Triệu Cấu, y khẽ mỉm cười:
- Cửu ca đến rồi, thì ngồi ở đây với ta nhé.
Triệu Cát thấy Triệu Cát vẻ mặt cô đơn, trong lòng có chút kỳ quái. Thế là đi tới bên cạnh Triệu Cát ngồi xuống, tò mò hỏi Triệu Cát.
- Chính là ta, sợ không làm được tốt như Quan gia...Đại Tống ta bây giờ là đang lúc hưng thịnh, nếu lúc này ta đoạt lại hoàng vị, cho dù thành công chỉ sợ cho đại cuộc, cũng không có chỗ tốt gì.
- Nếu vì cái này hỏng đại sự, thì làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông?
Triệu Cấu hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời bối rối lên.
Thấy tình hình của Triệu Cát, hình như là muốn rút lui, không tranh đoạt hoàng vị với Triệu Hoàn nữa.
Vậy làm sao là tốt, nếu Triệu Cát không tranh hoàng vị, vậy tất cả mọi nổ lực trước đây làm sợ phải trôi sông đổ biển.
Cái này cũng thôi đi, nếu chẳng may để lộ phong thanh, bị Triệu Hoàn biết mình làm giở trò trong này, làm gì có quả tốt mà ăn?
Nghĩ đến đây, Triệu Cấu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch, nhìn Triệu Cát, một lúc lâu không lên tiếng.
Triệu Cát tuy nói dục vọng quyền lực rất mạnh, cũng là người biết tốt xấu.
Mà Đại Tống bây giờ cục diện rất tốt, là Triệu Hoàn một tay tạo ra...
Mặc kệ Triệu Hoàn khai chiến với Nữ Chân là xuất phát từ mục đích gì, nhưng y đánh thắng rồi, càng đánh làm Nữ Chân dâng thư cầu hòa, thậm chí muốn cùng Đại Tống kết thành huynh đệ chi bang. Từ khai Đại Tống lập quốc đến nay, cuộc chiến Yến Sơn sợ là lần thắng lợi lớn nhất đối với Hồ tộc phương Bắc.
Có thể tưởng tượng, Triệu Hoàn nhờ Yến Sơn đại thắng rất uy, tất nhiên có thể cũng cố triều đình, làm Đại Tống hưng thịnh trở lại.
Triệu Cát tuy là hôn quân, nhưng cũng không ngu ngốc.
Lúc này lại tranh giành hoàng vị với Triệu Hoàn, không có lợi ích gì với y.
Và cuối cùng phụ tử trở mặt, chi bằng bây giờ dừng tay, ít nhất Triệu Hoàn cũng sẽ không tiếp tục làm khó y, cớ sao mà không làm?
Nhưng Triệu Cấu lại không thể buông xuống.
Chỉ là y không biết nên khuyên bảo Triệu Cát thế nào, đồng thời cũng có chút không biết làm sao.
Sau khi ngồi với Triệu Cát một chút, Triệu Cấu liền vội vàng rời khỏi. Triệu Cát không có nói gì thêm, vẫn ngơ ngác ngồi trong lương đình, nhìn cảnh sắc trước mắt, cả người bừng tỉnh lại, lúc nên buông, cuối cùng phải buông tay mới được!
Hai ngày trước, một cơ hội ngẫu nhiên gặp được hồng nhan năm xưa ở Quan Âm viện, nhưng đã trở thành sư.
Cái này làm Triệu Cát sinh ra rất nhiều cảm khái, thậm chí sinh ra lòng né tránh đời. Cộng thêm sau khi Yến Sơn đại thắng, Triệu Hoàn binh quyền thêm mạnh, cũng làm Triệu Cát sinh lòng thối lui.
Chỉ mong Cửu ca có thể hiểu tâm tư này của ta...Từ hoàng cung ra, Triệu Cấu đi thẳng đến phường Trấn An.
Mới vào cửa nhà, thì liền gọi nội thị Lam Khuê:
- Lập tức đi tìm Thập Cửu ca, nói ta có chuyện tìm nó thương lượng.
Lam Khuê này là tâm phúc của Triệu Cấu.
Trước đây Triệu Cấu làm Khang Vương, làm Đô giám phủ Khang Vương, chủ quản cơ nghi văn tự.
Còn bây giờ Triệu Cấu bị bãi miễn chức vị Khang Vương, cách chức Tề quốc công, nhưng trong phủ tất cả trang bị, lại chưa từng giảm bớt. Triệu Hoàn trong lòng có hổ thẹn, cũng không có quá mức làm khó Triệu Cấu. Dù sao nghi thức bây giờ của Triệu Cấu không hợp lễ nghi, cũng nhiều là mắt nhắm, mắt mở, không rảnh để ý đến.
Lam Khuê thấy Triệu Cấu căn dặn gấp gáp hoang mang, cũng không dám chậm trễ.
Y ở trong lầu Túy Hạnh bồi hồi không ngừng, chợt đứng lên đi qua đi lại, chợt ngồi xuống than thở. Nhìn dáng vẻ của y, những nội thị hạ nhân đó cũng biết Triệu Cấu tâm tình không tốt, cho nên tránh rất xa, để không bị tai bay vạ gió.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Thị thiếp Triệu Cấu là Ngô Kim Nô lệnh người đốt đèn lên, không ngờ Đông Kinh lớn một chút, phiền nhiễu suy nghĩ của Triệu Cấu, lại bị Triệu Cấu trách mắng một trận, khóc chạy ra lầu Túy Hạnh.
Ngô Kim Nô vừa đi, Triệu Thục Hướng liền đến!
Vừa vào cửa, Triệu Thúc Hướng liền cười nói:
- Cửu ca hôm nay sao thế, quá nóng giận vậy?
- Thập Cửu ca, làm huynh chê cười.
Triệu Cấu nhìn thấy Triệu Thúc Hướng, giống như gặp được người thân, vội vàng tiến lên kéo tay Triệu Thúc Hướng, nhẹ giọng nói:
- Xảy ra chuyện rồi!
- Ừ?
Triệu Thúc Hướng ngẩn ra, chợt liếc mắt một cái.
Triệu Cấu là thất kinh hoảng hốt, cho nên mới làm ra hành động thất thố.
Thấy Triệu Thúc Hướng nháy mắt, y lập tức hiểu ra, hạ lệnh bảo chúng hạ nhân trong lầu lui xuống, lại căn dặn Lam Khuê dẫn người, canh giữ nghiêm mật ngoài lầu Túy Hạnh. Kéo tay Triệu Thúc Hướng, hai người liền lên tầng hai lầu các ngồi.
- Thập Cửu ca, Đạo quân nói có chút hối hận.
Triệu Thúc Hướng nghe thấy, ánh mắt không khỏi nhíu lại, hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.
- Cửu ca, chớ sốt ruột, từ từ nói.
Triệu Cấu hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bối rối trong lòng, nói ra đầu đuôi rõ ràng chuyện hôm nay đi cung Đức Long thăm viếng Triệu Cát qua một lượt.
Cuối cùng, y rung giọng nói:
- Nếu Đạo quân thật sự đổi ý, ta và huynh chỉ sợ sẽ có lo lắng tính mạng.
- Chuyện làm phải làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ chúng ta dừng lại sao? Quan gia biết rồi, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Triệu Thúc Hướng rõ ràng cũng không có nghĩ tới trận biến cố thế này, không khỏi nhíu chặt mày.
- Thập Cửu ca nói thế nào?
- Ta...ta đã mất bình tĩnh, không biết làm thế nào mới tốt.
Triệu Thúc Hướng đứng lên, bước dạo trong lầu các.
Sau một lúc lâu, lão hạ giọng nói:
- Lúc nãy Cửu ca cũng nói rồi, chuyện này tuyệt không thể dừng.
- Nhưng...
- Đạo quân đổi ý, cũng không lo ngại.
- Quan trọng là lúc này ngươi và ta càng phải cẩn thận, tuyệt không thể loạn lòng. Ngươi nói không sai, chuyện này nếu bị lộ phong thanh...không, nhất định sẽ để lộ phong thanh. Cảnh Trọng Nam Đường Khác...không thể tin tưởng, bọn họ có thể đầu nhập chúng ta một lần, thì có thể quay đầu lại hung hăng cắn chúng ta một cái. Xảy ra chuyện, Đạo quân sẽ không có nguy hiểm gì, Quan gia cho dù lòng dạ lang sói hơn nữa, dù sao là phụ tử, hắn cũng không thể dùng thủ đoạn gì với Đạo quân.