- Tam Lang và Thiếu Dương phụ trách giúp đỡ Giác Dân.
Trước sáng mai nhất định phải xử lý xong tất cả mọi việc. Cầu nổi sông Quảng Tế nữa, phải nhanh chóng phá hủy nó.
Tóm lại, trước khi Lỗ Tặc phản công phải chuẩn bị tất cả cho tốt.
Giờ chỉ cần coi ta như một binh lính có khả năng chiến đấu. Còn việc có thể bảo vệ Trần Kiều, tiêu diệt Hoàn Nhan Oát Ly hay không phải dựa vào tài năng của chư quân.
- Chúng ta quyết tử chiến!
Đổng Tiên, Chu Mộng Thuyết và Trần Đồng cùng hô lên nhận lệnh, sau đó vội vàng rời đi.
Chờ ba người rời khỏi Ngọc Doãn mới thở ra một hơi. Cứ tưởng chủ soái chỉ cần hành quân đánh giặc là được, nhưng quả thật độc lập lãnh binh Ngọc Doãn mới phát hiện không đơn giản như hắn tưởng. Trong quân cũng phải có chính trị, thủ đoạn, cân bằng. Cũng như việc của Ngô Giới và Đổng Tiên, nếu không trấn an Đổng Tiên thì chắc chắn sẽ phiền toái lớn.
Ngọc Doãn càng ngày càng thấy mình bắt đầu cách xa so với kiếp trước.
Ở một mức nào đó, hắn thấy mình càng lúc càng giống một chính khách hơn. Ít nhất ở phương diện thỏa hiệp và cân bằng thì rất thành thạo.
Không ngờ mình còn có thiên phú như vậy.
Có lẽ suy nghĩ lúc trước cũng không sai. Lúc đại thắng ở trấn Quách Kiều, Ngọc Doãn từng nghĩ đến việc bỏ binh quyền.
Giờ thoạt nhìn ý nghĩ của hắn cũng không sai...
Thời gian dần qua.
Vô tình đã qua giờ dần, chân trời hé lộ ánh rạng đông.
Tiết xuân bình mình càng sớm...Ngọc Doãn chìm đắm trong ánh rạng đông mênh mông, dẫn Cao Sủng và hà Nguyên Khánh tuần tra dọc sông.
Chu Mộng Thuyết ở trong đại doanh Trần Kiều phát hiện một chồng pháo sét đánh, chắc là vật tư Quách Dược Sư đòi được từ tay hoàng đế Huy Tông. Cũng không biết tại sao đến giờ mới đưa đến đại doanh Trần Kiều, đặt ở trong một cái lều nhỏ.
Trừ pháo sét đánh ra còn có pháo ngoại và một ít đạn dược.
Chu Mộng Thuyết nhìn đám pháo sét đánh ở cửa liền lập tức dẫn Lương Ngọc Thành đi, đồng thời cử ba mươi người giúp đỡ Lương Ngọc Thành mai phục ở một mô đất phía bắc sông Quảng Tế. Từ mô đất đó nhìn về hướng nam có thể thấy rất rõ ràng tình huống của sông Quảng Tế. Lương Ngọc Thành là người đến cả Lăng Chấn cũng phải xưng là pháo thủ. Pháo sét đánh ở trong tay y có thể phát huy một cách tốt nhất.
Trừ cái đó ra, trong đại doanh Trần Kiều còn có hơn tám mươi thần tí cung và rất nhiều tên.
Đổng Tiên không nói hai lời lập tức điều động hơn hai trăm người tạo thành đội thần tí cung mai phục ở hạ lưu bờ sông.
Một mạch chuẩn bị, mọi người bận rộn không ngừng.
Ngọc Doãn nhẹ gật đầu, đang định về doanh nghỉ ngơi đã thấy một con chiến mã ở phía xa chạy như bay đến, trong chớp mắt đã tới trước mặt Ngọc Doãn.
- Viên ngoại, có việc lớn không hay rồi.
Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Hô Diên tướng quân ở ngoài hai mươi dặm Hà Nam bị quân tiên phong của Lỗ Tặc phục kích.
Lão tướng quân dẫn quân tử chiến ở Lô Tùng Pha, khó mà phá vây. Lão tướng quân phái người truyền tin xin viên ngoại nhanh chóng phát binh cứu viện.
Quân mai phục?
Lỗ Tặc tới nhanh thật!
Ngọc Doãn nghe tin Hô Diên Chước bị phục kích liền sửng sốt.
- Thập Tam Lang, Tiểu Ất, lập tức tập trung mã quân theo ta gấp rút tiếp viện lão tướng quân.
Cứu Hô Diên Chước là chuyện nhất định phải làm. Nhưng quan trọng hơn Hô Diên Chước là đám người Triệu Kham và Triệu Đa Phúc trong đội ngũ.
Ngọc Doãn sau khi nghe tin này liền đỏ cả mắt.
Hắn không nói hai lời vội lên ngựa, mang theo một kẻ hầu cận, cầm trường đao Hổ Xuất thúc ngựa phóng lên cầu nổi.
Lúc này phần lớn cầu nổi đã cháy hừng hực.
Duy nhất chỉ có một mặt chưa bị thiêu hủy, Trần Đông đang định sai người chuẩn bị đốt lửa.
- Thiếu Dương, đợi đã...!
Ngọc Doãn la lớn:
- Trước tiên để lại chỗ cầu nổi này.
- Viên ngoại, có việc gì sao?
- Hô Diên lão tướng quân ở Lô Tùng Pha bị Lỗ Tặc phục kích. Ta phải đi trước cứu viện. Giữ lại chỗ cầu nổi này, nếu sau giờ Thìn không thấy ta về thì đốt luôn, đừng chờ ta trở lại nữa.
Sau khi Ngọc Doãn nói xong thì phóng ngựa lên cầu nổi.
Trần Đông đứng ở bờ sông nhìn Ngọc Doãn chạy đi, lông mày nhăn lại, có một dự cảm không hay.
Không bao lâu, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng dẫn theo mã quân đi ra.
Hai người gật đầu với Trần Đông, không nói thêm gì, cùng xông lên cầu nổi. Một đội mã quân chạy nhanh như chớp, Trần Đông cau mày. Đúng lúc này Chu Mộng Thuyết từ đằng xa đi tới, hô:
- Thiếu Dương, sao không phóng hỏa?
- Tam Lang, có điểm gì hơi lạ.
Trần Đông tiến lên kéo Chu Mộng Thuyết lại gần rồi nói khẽ:
- Hô Diên Chước lão tướng quân bị mai phục ở Lô Tùng Pha, viên ngoại dẫn người đi cứu viện. Ta cảm giác phương diện này chỉ sợ có vấn đề. Lô Tùng Pha là đường phải đi qua nếu tới Khai Phong. Lão tướng quân bị mai phục ở Lô Tùng Pha đã chứng tỏ ngài ấy muốn về Khai Phong. Dựa vào tính cách của lão tướng quân thì chắc chắn không thể rời khỏi chiến trường lúc này. Hơn nữa ngài ấy đi rất vội, thậm chí cả chúng ta cũng không biết tình hình.
Liệu có xảy ra vấn đề gì không đây?
Nguyện vọng lớn nhất cả cuộc đời của Hô Diên Chước là có thể chết trận trên chiến trường, da ngựa bọc thây.
Chu Mộng Thuyết cau mày, không nói hai lời quay đầu hô:
- Lập tức thông tri Đổng phó soái dẫn người tiếp ứng.
- Tam Lang, sao vậy...
- Tính cách của Tiểu Ất chắc chắn sẽ không hấp tấp như trước. Nếu không có việc lớn gì xảy ra thì chắc chắn sẽ phải thông tri Giác Dân.
Ta lo lắng bên lão tướng quân có thể có người hoặc một vật trọng yếu nào đó, nếu không lão tướng quân sẽ không rời khỏi...Thiếu Dương, đừng nghĩ nhiều. Trước cứ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ sợ Lỗ Tặc sẽ rất nhanh tới.
Ngươi dẫn một đạo nhân mã mai phục ở bờ sông.
Nếu Lỗ Tặc không có truy binh thì ngươi dẫn viên ngoại trở về. Nếu Lỗ Tặc có truy binh thì đánh trống nổ pháo phô trương thanh thế mê hoặc Lỗ Tặc. Ha ha, con bà nó, đúng là kích thích. Đây đúng là cơ hội tốt của chúng ta.
Trần Đông cũng là kẻ thông minh, nghe Chu Mộng Thuyết nói xong liền lập tức đi an bài.
Tạm thời không đề cập đến hành động của Đổng Tiên và Trần Đông.
Ngọc Doãn qua sông liền đi thẳng tới hướng Lô Tùng Pha.
Lúc này trời đã sáng choang, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất.
Đầu xuân cảnh sắc dưới ánh mặt trời rất động lòng người. Nhưng lúc này Ngọc Doãn chẳng có tâm trạng mà chú ý, không ngừng thúc ngựa, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp thấy đến Lô Tùng Pha, lập tức nghe được tiếng kêu truyền tới từ phía trước.
Ngọc Doãn ghìm ngựa, tay che nắng nhìn, thấy một tòa mô đất cách đó không xa, mấy trăm tên Lỗ Tặc đang điên cuồng tấn công tới mô đất. Quân Tống trên mô đất đó dường như sắp không cản nổi. Ngọc Doãn vội vàng giục ngựa phóng tới trận địa. Phía sau hắn Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh dẫn mã quân cũng sắp tới.
- Lão tướng quân đừng khẩn trương, Ngọc Doãn đến rồi!
Tới gần Lô Tùng Pha, Ngọc Doãn cao giọng hô lên.
Lúc Ngọc Doãn xông tới liền có người nhận ra. Tuy nhiên không phải quân Tống, mà là quân Kim đang vây công quân Tống.
- Có Tống cẩu tới.
Một tên Nữ Chân chính binh lớn tiếng quát to, trong phút chốc đã thấy một đội Nữ Chân trong quân Kim rút ra.
Chính binh Nữ Chân cầm đầu cưỡi ngựa cầm cung, vừa chạy vừa bắn tên. Khoảng cách hai bên chỉ còn trăm bước, Ngọc Doãn nâng đao lên, Ám Kim hí dài một tiếng, đột nhiên gia tốc. Chính binh Nữ Chân kia không ngờ Ám Kim gia tốc, mới bắn ra ba mũi tên đã thấy Ngọc Doãn phóng tới trước mặt. Trường đao Hổ Xuất xẹt qua, Ám Kim vượt lên như thiểm điện lướt qua người tên Nữ Chân. Một đao hạ cả người lẫn ngựa tên quân Kim. Ngọc Doãn cũng không thèm nhìn, phóng ngựa vọt vào trong trận.
Trường đao Hổ Xuất cao thấp tung bay, đao vânquay cuồng.
Một gã Bồ Liễn Bột Cận phóng ngựa tiến lên, hai ngựa giao qua trong nháy mắt, Ngọc Doãn trở tay lấy một cái roi thép trên lưng ngựa, vụt vào Bồ Liễn Bột Cận, lập tức óc văng tung tóe, mất mạng tại chỗ.
Cùng lúc đó, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng giết vào.
Quân Tống trên mô đất thấy viện binh tới lập tức phấn chấn tinh thần.
Hô Diên Chước dẫn đầu xung phong phía trước, Vương Yến Ca theo sát phía sau, bảo hộ ba người Triệu Kham lao xuống. Hai bên trong ngoài kết hợp, chớp mắt liền tách quân Kim ra.
- Viên ngoại, ngài mà đến chậm chút nữa là to chuyện rồi.
Ngọc Doãn nghe xong hít sâu một hơi. Chẳng lẽ mình vừa mới chiếm được Trần Kiều, Hoàn Nhan Tông Vọng đã biết sao? Nếu vậy thì Trần Kiều sẽ gặp áp lực lớn hơn dự đoán.
Ở nơi xa, khói bay cuồn cuộn, hình như có đoàn ngựa thồ đang tới gần.
Ngọc Doãn biết lúc này không phải lúc nói chuyện, quay ngựa quát:
- Đừng ham chiến, lập tức rút về Trần Kiều.
Hắn nhìn thoáng qua Triệu Kham, trong lòng phát khổ: Lần này đúng là nguy hiểm thật rồi.