Ngọc Doãn bị hai người làm cho hết cách, đành phải cười khổ nói:
- Cũng không phải là ta không cho hai người đi, mà là việc này rất hung hiểm.
- Ha ha, ta biết ngay mà!
Trần Đông vỗ tay vào nhau, cười tươi:
- Một khi đã như vậy, càng phải cho chúng ta đi, ít nhất bày mưu tính kế cho ngươi.
- Đúng vậy đó, Tiểu Ất à.
Chu Mộng Thuyết vỗ vỗ bả vai Ngọc Doãn:
- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không gây thêm phiền đâu.
Hai người này dính chặt lấy làm Ngọc Doãn cũng không có cách nào từ chối.
Cuối cùng đành phải gật đầu:
- Hai người các ngươi muốn đi chết, vậy thì đi cùng ta.
o0o
Nói vậy, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông hai người đã đoán được manh mối.
Chỉ là hai người nhất định sẽ không biết, mục đích của chuyến này, không ngờ là Trần Kiều. Bởi vì bọn họ sẽ không nghĩ tới, Chủng Sư Đạo sẽ to gan xuyên tạc ý tứ Triệu Hoàn; càng sẽ không nghĩ tới, mục đích của Chủng Sư Đạo là giết toàn bộ người Nữ Chân.
Nguy hiểm, tất nhiên là có.
Nhưng đối với hai người Trần, Nhị đã trải qua trận huyết chiến tại Triêu Dương môn thì không coi là gì.
Ngọc Doãn bất đắc dĩ về đến nhà, liền tìm Yến Nô:
- Cửu Nhi tỷ, ta vừa mới nhận được sai phái của Xu Mật Viện, phải xuôi nam nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, sáng sớm ngày mai khởi hành.
Yến Nô ngẩn ra:
- Sao lúc này lại đi đón Thái Thượng Đạo Quân?
- Quan gia cảm thấy, Thái Thượng Đạo Quân ở bên ngoài lâu, cho nên muốn nghênh đón về
- Nhưng cũng thật là...Bên này Lỗ Tặc còn chưa rút đi, lại có nhiều sai phái đến vậy.
Ngọc Doãn sẽ không nói cho Yến Nô, là hắn phải đi Trần Kiều.
Đương nhiên, Yến Nô cũng không có khả năng đoán được, Ngọc Doãn lại phải đi Trần Kiều tử chiến với người Nữ Chân.
Nàng cười khanh khách lôi kéo Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất ca, nô có một chuyện vui muốn nói cho huynh.
- Ồ?
- Muội có rồi.
- Cái gì?
Ngọc Doãn giật mình mở to hai mắt nhìn Yến Nô.
Yến Nô đỏ mặt, hạ giọng nói:
- An thúc phụ đã bắt mạch cho muội, nói đã hai tháng rồi. Tiểu Ất ca, lúc này muội muốn có huynh ở bên, lúc sinh Cửu tỷ, huynh đã không ở bên muội, lúc này nhất định phải ở bên muội đấy.
Ngọc Doãn hơi bối rối!
Lần trước hắn nghe nói Yến Nô mang thai là do người khác thuật lại hơn nữa lại cách xa ngàn dặm.
Nhưng lúc này đây...
Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn Yến Nô. Nhưng sau một lúc lâu nói không ra lời.
- Tiểu Ất ca, huynh sao vậy?
- A, là vui quá đó...Cửu Nhi tỷ yên tâm. Lúc này đây, ta sẽ luôn ở bên muội.
Ngọc Doãn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sống trở về, nhìn con nhỏ ra đời. Lần trước, hắn bỏ lỡ sinh ra Ngọc Như, lần này không thể nào bỏ lỡ được.
Yến Nô cười hì hì lôi kéo Ngọc Doãn:
- Còn có một việc nữa...chẳng phải ngày hôm qua huynh hỏi muội, Kim Liên nương tử là thế nào đó sao?
Hì hì, thật ra muội với tỷ ấy đã thương lượng, là để tỷ ấy làm vợ lẽ của huynh.
Ngọc Doãn đang chìm trong niềm vui sướng được làm cha, nghe Yến Nô nói vậy thì chấn động.
- Cửu Nhi tỷ, muội không được càn quấy.
- Sao lại càn quấy?
Yến Nô sụ mặt xuống:
- Nô mang thai, không hầu hạ được huynh. Kim Liên nương tử đến nhà chúng ta đã lâu, lại quản việc nhà nữa. Hơn nữa, là ai làm hại Kim Liênnương tử đến mức này?
Mà nay tỷ ấy cũng muốn tái giá, nhưng không người nào nguyện ý tiếp nhận.
Nô hỏi qua tỷ ấy, tỷ ấy cũng bằng lòng rồi. Hơn nữa, Tiểu Ất ca sau này làm quan to, gia nghiệp cũng sẽ càng lúc càng lớn, chỉ dựa vào một mình nô, cũng không thể lo liệu được. Nhưng Kim Liên nương tử lại làm rất khéo, có gì mà huynh không thích vậy?
Ba vợ bốn nàng hầu, là điều mà mỗi một người đàn ông đều mơ đến.
Sự việc này nếu phát sinh sớm một chút, hoặc là chiến sự đã kết thúc thì còn có thể...
Nhưng nay...
Ngọc Doãn có tâm cự tuyệt, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Yến Nô lại nói:
- Tiểu Ất ca, ba thế hệ nhà huynh mấy đời đều con một, đến huynh thì chỉ còn lại có một mình huynh.
Kim Liên cũng có thể sinh đẻ, hơn nữa dịu dàng hiền thục, huynh có gì không thích? Hơn nữa, tỷ ấy còn là con nuôi của An thúc phụ, coi như là người trong nhà rồi. Chuyện này muội đã hỏi qua An thúc phụ, nếu như huynh phản đối, vậy thì không nể mặt An thúc phụ rồi.
- Việc này, chờ ta trở về rồi nói tiếp, được không?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, chỉ có thể chọn dùng bí quyết kéo dài.
Yến Nô gật gật đầu:
- Đợi huynh trở về cũng được, chỉ có điều đến lúc đó huynh cũng đừng đổi ý nha...Kim Liên nương tử da mặt mỏng, nếu biết huynh cự tuyệt, không chừng sẽ làm ra chuyện điên rồ gì. Đến lúc đó, huynh hối hận cũng đã muộn. Hừ!
Ngọc Doãn lại một lần cảm giác đau đầu.
Ăn cơm chiều xong, Ngọc Doãn liền chuẩn bị lên lầu.
Dương Kim Liên và Yến Nô ở nhà bếp bận rộn thu dọn, đúng lúc này, thấy Dương Tái Hưng một thân nhung trang, vội vã từ bên ngoài chạy vào.
Vừa vào cửa, Dương Tái Hưng lại hỏi:
- Tiểu Ất ca, huynh muốn ra trận, sao không mang đệ theo?
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội lớn tiếng quát lớn:
- Đại Lang đừng vội nói lung tung, là kẻ nào nói cho đệ là ta sắp ra trận? Là ta phải xuôi nam.
- Xuôi nam? Thế sao phải dốc toàn bộ lực lượng Chư Suất Phủ?
- Việc này...là sắc lệnh của Quan gia, ta chỉ là nghe lệnh thôi.
Lại không biết Yến Nô nghe được câu này, thân mình khẽ run lên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, rồi lại cúi đầu.
Ngọc Doãn không để ý đến phản ứng của Yến Nô, chỉ không ngừng nháy mắt với Dương Tái Hưng.
- Đệ mặc kệ, lần này huynh đi ra ngoài, nhất định phải mang đệ đi.
Cả ngày ở trong thành Khai Phong, chẳng khác gì con chim bị nhốt...Lần trước ca ca đi Hàng Châu, Thập Tam Lang liền hộ tống đi theo, lúc này đi cũng phải đến lượt đệ. Còn nữa, Hô Diên tướng quân cũng nhờ đệ nhắn ca ca, ông cũng sẽ hộ tống đi cùng...
Hô Diên Chước chắc chắn cũng ngửi được mùi rồi.
Loại người già thành tinh này, thường thường những việc nhìn có vẻ rất nhỏ bé, nhưng lại nghĩ ra điều không tầm thường trong đó.
Ngọc Doãn mím môi, trầm giọng nói:
- Cũng không là ta không mang bọn ngươi đi, ngươi và Hô Diên lão tướng quân mà nay còn lệ thuộc tam nha cấm quân, không thuộc Thân quân Thái Tử.
- Cái này đơn giản, nay Điện soái Thân quân Thị vệ Mã Quân Tư là Diêu Bình Trọng. Ta cùng với lão tướng quân đã gặp hắn rồi, hắn cũng đồng ý để chúng ta có thể lập tức rời khỏi tam nha cấm quân. Về phần thủ tục, Diêu Thái úy nói có thể bổ sung sau.
Diêu Bình Trọng là đang báo đáp ân tình của Ngọc Doãn.
Dương Tái Hưng đã nói đến mức này, Ngọc Doãn cũng không có gì để nói nữa rồi.
Hắn nhìn Dương Tái Hưng, sau một lúc lâu cười khổ một tiếng nói:
- Các ngươi đều chuẩn bị xong hết rồi, ta không đồng ý cũng không được.
Dương Tái Hưng nhếch môi mỉm cười!
- Nói vậy, ca ca đồng ý?
- Dù ta không đồng ý, ngươi chịu sao?
Trận chiến Trần Kiều, nhất định sẽ thảm thiết vô cùng.
Có hai cao thủ như Dương Tái Hưng và Hô Diên Chước đi theo, cũng có thể thêm được phần thắng.
Chỉ có điều người này chẳng nghĩ ngợi gì cả, cứ oang oang nói to. Ngọc Doãn nghĩ đến đây, lén nhìn Yến Nô.
Thấy thần sắc Yến Nô bình thường đang cười nói với Dương Kim Liên, cùng bưng đồ ăn ra ngoài.
Yến Nô là cô gái rất thông minh, nếu chẳng may bị nàng nghe được manh mối, chẳng phải là để nàng lo lắng sao? Hơn nữa, Yến Nô mang thai, nên tĩnh dưỡng nhiều. Thấy Yến Nô không có gì khác thường, lúc này Ngọc Doãn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy đệ về nói lại cho lão tướng quân biết.
Dương Tái Hưng đạt được ước muốn, vô cùng cao hứng:
- Lão tướng quân đang ở nhà chờ đệ báo tin đó.
Người này...
Ngọc Doãn thấy Yến Nô đã đi ra ngoài, bèn bước lên phía trước một bước, kéo tay Dương Tái Hưng, nói nhỏ:
- Đại Lang, ta phải nói rõ với đệ, hành động lần này hung hiểm vạn phần...Ta còn chưa nói với Cửu Nhi tỷ, đệ đừng có để lộ đấy.
Mặt khác, nói với Bà Tích một câu, mau thành gia lập thất đi, lúc nào cũng lỗ mãng, suýt nữa hỏng việc lớn của ta.
Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Ngọc Doãn, Dương Tái Hưng co rụt cổ lại, liên tục gật đầu.
- Ca ca yên tâm, đệ sẽ có chừng mực.
Dương Tái Hưng đi không lâu, Ngọc Doãn chơi đùa với con gái chốc lát rồi vào thư phòng.
Ngồi ở cửa sổ có thể nhìn thấy đèn dầu trong Quan Âm viện...Lý Sư Sư vẫn ở tại Quan Âm viện, nghe nói qua ít ngày, nàng sẽ xuất gia. Ngọc Doãn cũng không thể khuyên Lý Sư Sư, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán: hồng nhan bạc mệnh.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng bước chân.
Yến Nô bưng một chậu nước tiến vào:
- Tiểu Ất ca, rửa chân đi.
- Ừ.
Ngọc Doãn ngượng ngịu:
- Việc này...việc này...làm phiền Cửu Nhi tỷ rồi.
- Tiểu Ất ca là người làm đại sự, nô khônggiúp được huynh cái gì, nhưng rửa chân thì vẫn có thể.
Lời kia vừa thốt ra, Ngọc Doãn lập tức ngây người.
- Cửu Nhi tỷ...
- Tiểu Ất ca không muốn nói, hẳn là có nỗi khổ.
Yến Nô ngồi xổm người xuống, tháo tất cho hắn, sau đó đặt hai chân hắn vào chậu nước, cúi đầu nói khẽ:
- Nô cũng biết, Tiểu Ất ca là sợ nô lo lắng. Cho nên, nô cũng sẽ không hỏi Tiểu Ất ca sắp đi đâu, mà sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh về. Nô chỉ có một câu, mặc kệ Tiểu Ất ca làm chuyện gì, chớ quên trong nhà còn có nô và đứa nhỏ chờ huynh trở về. Cho nên, Tiểu Ất ca phải nhớ kỹ, nhất định phải bình an trở về, nô chờ huynh trở về.