Tin tức này được đăng trên Tuần san Thời đại Đại Tống trước tiên. Tuy nhiên, ở dưới có giải thích của Chu Quế Nạp, người chỉ huy đại thắng núi Tây Đài không phải Ngọc Doãn mà biến thành Diêu Bình Trọng.
Trong lịch sử, vị Tiết Độ Sứ Tần Phượng quân này sau khi đánh lén Mưu Đà Cương thất bại, đã trốn về Ba Thục ẩn trong thâm sơn, trở thành ẩn sĩ. Nhưng hôm nay, lại bởi vì cái gọi là một trận đại thắng mà dẫn tới trên dưới Khai Phong đều trào dâng những âm thanh ủng hộ trợ uy cho y.
Ngược lại là Ngọc Doãn lại giống như người ngoài cuộc bình thường, căn bản không ai hỏi đến.
- Ca ca vất vả như vậy, vì sao lại rơi vào kết quả như thế. các huynh đệ không phục.
Trong sảnh đường Chư Suất Phủ, Dương Tái Hưng tức giận một cước đá lật bàn:
- Chúng ta liều chết liều sống nhưng vô duyên cớ lại bị người ngoài cướp mất công sao?
Ngọc Doãn lại ngồi ngay ngắn soái ghế, không nói lời nào.
Dương Tái Hưng thấy Ngọc Doãn không nói lời nào, càng nóng nảy:
- Bọn họ thật khinh người quá đáng, đệ không phục.
Ca ca, lần này nghẹn khuất ở Khai Phong, hay là bỏ mặc chức quan này đi, đánh tới Hà Bắc làm sơn vương còn tốt hơn là bị như này.
- Đại Lang, im miệng!
Lão nhân ngồi bên cạnh Dương Tái Hưng đột nhiên lớn tiếng quát.
Dương Tái Hưng thấy vị lão tướng quân này lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn toát lên vẻ không phục.
- Lão tướng quân, xử lý việc này như nào?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn lão tướng quân này.
- Ngọc Phủ suất, ngươi đã hỏi ta, vậy ta cũng không ngại nói thẳng.
Đại Lang thân như huynh đệ ngươi, đêm qua ngươi lại cứu ta, nói vậy cũng không phải là người ngoài. Ta mặc dù xuất thân tướng môn, cũng chìm nổi nhiều năm trong đời, đã từng đi lính, từng làm phản tặc, cuối cùng còn chịu chiêu an phí thời gian một đời, cũng đã gặp rất nhiều việc cổ quái. Nhưng chuyện này nếu nói là Diêu Bình Trọng mạo công, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy.
Viên lão tướng này là Hô Diên Chước.
Tại núi Tây Đài, Ngọc Doãn cứu Hô Diên Chước, cùng trở về Khai Phong.
Chỉ có điều thủ hạ của Hô Diên Chước gần như thương vong toàn bộ tại Mưu Đà Cương, cho nên không còn mặt mũi nào quay về Binh bộ giao lệnh, nên đã tới Chư Suất Phủ của Ngọc Doãn nghỉ ngơi. Dù sao bên Binh bộ kia lực chú ý cũng tập trung trên người Diêu Bình Trọng, tuy nói Hô Diên Chước là con cháu nhà tướng, nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước. Cộng thêm lão đã từng tham gia ba mươi sáu tặc đạo Kinh Đông, nên càng không được triều đình tiếp nạp.
Dù là Chủng Sư Đạo cũng không hề chú ý đến lão.
Thà như vậy, chẳng bằng đến Chư Suất Phủ nghỉ ngơi, còn hơn là quay về nhìn mặt người khác mà sống.
Hô Diên Chước nói một lời làm Ngọc Doãn liên tục gật đầu.
- Chuyện này, ta cũng hiểu có chút cổ quái.
Hắn đứng lên, đi lại trên đại sảnh, một lát sau trầm giọng nói:
- Không nói đến Diêu Bình Trọng tướng quân đoạt công hay không, đơn giản nói bài viết trên Tuần san Thời đại Đại Tống kia rõ ràng có chút quỷ dị. Lão tướng quân chắc cũng biết Tuần san Thời đại Đại Tống này mà một tay ta lập nên, tuy nói sau đó ta đã tặng lại Thái tử nhưng bên trong tòa soạn, ít nhiều ta vẫn có lực ảnh hưởng. Ngay cả trong Tuần san Thời đại Đại Tống cũng nói như vậy, đã thuyết minh là được Thái Tử chấp thuận.
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đại sảnh đã vọng tới một thanh âm hùng hồn:
- Tiểu Ất nói không sai!
Ngọc Doãn ngẩn ra, nhìn hướng ra ngoài, chỉ thấy một vị lão nhân râu tóc bạc trắng dẫn theo một võ tướng tráng niên đi vào.
Người đi bên cạnh lão nhân còn có Phủ doãn Khai Phong Chu Quế Nạp cùng với Thái tử Triệu Kham.
Bốn người đi lên đại sảnh, liền nghe Triệu Kham cười hì hì nói:
- Ta đã nói Tiểu Ất nhất định sẽ hiểu, tuyệt đối không gây rối.
- Tiểu ca, đây là chuyện gì?
Triệu Kham nói:
- Tiểu Ất, ta đến giới thiệu cho ngươi.
Vị này là Lão Chủng tướng công, còn vị này...ha hả, nghĩ chắc ngươi cũng đã gặp rồi, là Tiết Độ Sứ Tần phượng quân Diêu Bình Trọng.
Chủng Sư Đạo, Diêu Bình Trọng?
Ngọc Doãn lập tức ngạc nhiên.
Mà hai người Hô Diên Chước và Dương Tái Hưng vội đứng lên thi lễ với bốn người.
Chủng Sư Đạo khoát tay chặn lại:
- Ôi chao, nơi này không phải là đại doanh, càng không phải là Binh bộ, chư vị không cần đa lễ. Cùng ngồi xuống đi.
Lão vừa nói vừa kéo người đàn ông tráng niên kia đến bên mình.
- Bình Trọng, còn không tạ ơn Tiểu Ất?
Người đàn ông tráng niên kia chính là Diêu Bình Trọng. Y tiến lên chắp tay hành lễ nói:
- Tiểu Ất, Diêu mỗ đa tạ ơn cứu mạng của ngươi đêm qua, còn cảm tạ ngươi lần này nhường nhịn. Trước kia Diêu Bình Trọng không hiểu Tiểu Ất, trong lời lẽ có đắc tội, kính xin tha thứ.
- Diêu tướng quân, ngươi cần gì phải làm thế, ta đảm đương không nổi, đảm đương không nổi!
Ngọc Doãn vội vàng định trả lễ, lại bị Chủng Sư Đạo ngăn lại.
Vị lão tướng quân này đã qua bảy mươi nhưng nhìn tinh thần vẫn quắc thước.
- Tiểu Ất, một lễ này ngươi nhất định phải nhận!
Chẳng những ngươi phải nhận một lễ này của hắn, mà còn phải nhận một lễ này của ta. Chuyện hôm nay, là ta muốn cầu, chung quy là để bảo vệ mặt mũi của Tần Phượng Quân. Nhưng lại làm Tiểu Ất thiệt thòi, lão phu cũng cảm thấy vô cùng áy náy cho nên mới mặt dày tiến đến nói lời cảm tạ.
- Việc này...
Chu Quế Nạp trầm giọng nói:
- Tiểu Ất ngươi vừa rồi nói không sai, sở dĩ hôm nay Tuần san Thời đại Đại Tống đăng bài nói vậy là được Thái Tử dặn dò, ngươi cũng không nên trách tội Nhị Thập Lục Lang. Thực không dám dấu diếm, đêm qua đánh lén Mưu Đà Cương thất bại thảm hại, bất lợi với sĩ khí quân ta, chứ đừng nói chi là Quan gia đang nghị hòa cùng Lỗ Tặc, chắc sẽ chịu không nổi đả kích nặng nề như vậy.
Ngươi chém giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, dù là thua cũng bảo vệ được thể diện của Tần phượng quân
Chỉ tiếc, lần này không thể thỉnh công cho ngươi. Nhưng ta đã thảo luận với Chủng công, do Xu Mật Viện thượng tấu quan gia, phong ngươi làm Viên Ngoại Lang bản bộ Binh Bộ, tính là bồi thường cho ngươi. Ngươi còn có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nếu Chủng công có thể đáp ứng, tuyệt sẽ không chối từ.
Đúng vậy, Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ đã chết nhưng chết ở trong tay Ngọc Doãn hắn và chết ở trong tay Diêu Bình Trọng hoàn toàn là hai khái niệm.
Đối với Triệu Hoàn mà nói, Ngọc Doãn bé nhỏ không đáng kể, dù lập nhiều chiến công, cũng khó có thể ban ân lớn.
Nhưng nếu là chết vào tay Diêu Bình Trọng thì tình huống lại khác hẳn.
Diêu Bình Trọng là đại tướng Tây Thùy, được Triệu Hoàn coi trọng. Nếu là Diêu Bình Trọng giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, một trận chiến này không coi là thất bại. Với Triệu Hoàn mà nói, cũng chứng minh nhãn lực của y không kém, bởi chính y đã ủng hộ việc đánh lén Mưu Đà Cương, mới đổi lấy được chiến qủa này. Điều này bất kể là đối với Triệu Hoàn hay là đối với Diêu Bình Trọng mà nói, đều rất quan trọng.
Đại Thát Bất Dã là ai?
Hoàn Nhan Hoạt Nữ là ai?
Đối với Ngọc Doãn mà nói, cũng không quan trọng.
Quan trọng là..., hắn có thể mượn cơ hội này có mối quan hệ tốt với đại nhân vật trong quân, tương đương với việc có nhiều trợ giúp trên triều đình.
Ngọc Doãn nhìn Thái tử Triệu Kham, thấy trên mặt Triệu Kham đầy vẻ chờ đợi.
Hắn lập ung dung cười:
- Ta có làm gì đâu, chỏ có hai Lỗ tặc thôi, vốn là chiến công của Diêu tướng quân mà. Ta cũng là được Diêu tướng quân chỉ bảo mới may mắn thắng lợi. Lão Chủng tướng công, Diêu Tướng quân, chớ vì chuyện này mà lo lắng...
Chủng Sư Đạo lập tức nở nụ cười tươi.
- Nhắc đến, ta biết Tiểu Ất cũng lâu rồi.
- Hả?
- Lỗ Đạt Na Tư năm trước chạy về Hoàn Châu có đề cập cái tên Tiểu Ất trước mặt ta.
Còn nghe nói, Tiểu Ất chuẩn bị mở thương lộ Tây Vực? Nếu là thế thì không hề khó. Ta mặc dù đã không ở Quan Trung, nhưng các trấn tây bắc cũng là...Nếu Tiểu Ất nếu có phiền toái, khuyển tử Định Quốc ở Trường An, không chừng có thể giúp được Tiểu Ất. Ngoài ra, nếu Tiểu Ất có yêu cầu khác, cũng đại khái có thể nói với ta...
Có thể nói Chủng Sư Đạo đã cấp đủ thể diện cho Ngọc Doãn.
Thật ra với thân phận và địa vị của lão, nếu thật sự muốn cướp công, Ngọc Doãn cũng không có cách nào.
Nhưng lão không làm như vậy. Ngược lại đích thân đến nhà xin lỗi, cũng đưa ra rất nhiều điều kiện trao đổi.
Điều này làm cho Ngọc Doãn không khỏi nhớ tới một câu đời sau: Chính trị cho tới bây giờ đều là thỏa hiệp và trao đổi, không có gì là tuyệt đối.
Cảnh tượng Trước mắt này chẳng phải đã chứng minh rõ ràng điểm này sao.
Từ một phương diện này mà nói, phẩm đức chính trị của Chủng Sư Đạo không hề kém.
Chẳng trách sau khi ông ta chết, Hoàng đế Huy Tông trên đường bị bắt về nước Kim từng khóc ròng nói:
- Hối hận không nghe lời khuyên bảo trước đây của Chủng công.
Người này rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.
Nếu Chủng Sư Đạo thành ý như thế, Doãn cũng sẽ không có khúc mắc gì nữa.
- Nếu nói là yêu cầu, nhưng thật ra có một.
- Ồ?
- Chủng công cũng biết, Thái Tử Chư Suất Phủ nay vừa mới thành lập, bên cạnh ta cũng không có người để sử dụng.
Ta cả gan xin Chủng công giúp đỡ. Nếu có thể giúp được ta sẽ vô cùng cảm kích. Còn yêu cầu khác nữa thì chưa nghĩ ra.
Lời nói thật, Chủng Sư Đạo đã chuẩn bị tốt việc Ngọc Doãn sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Nhưng không ngờ Ngọc Doãn chỉ đưa ra một yêu cầu như vậy, làm lão vô cùng kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Triệu Kham càng đậm:
- A Ông, ta đã sớm nói, Tiểu Ất không phải là người không hiểu chuyện, ngươi lại không tin.
Trong giọng nói, mang theo vài phần đắc ý.
Chu Quế Nạp cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Thái Tử thân quân, là bộ khúc Triệu Kham. Tăng thêm nhân sự, cũng là nhân sự Triệu Kham. Ngọc Doãn này thật sự là trung thành và tận tâm đối với Thái Tử, không chừng ngày sau còn là trợ thủ đắc lực cho Thái Tử, cần phải bồi dưỡng mới được.