- Ta lại nghe được một ít phong thanh, nói là có ý bổ nhiệm Hoàng Tiềm Thiện Tri phủ Hà Gian làm Phó Nguyên Soái binh mã Hà Bắc; mặt khác, Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc là Lưu Cách, còn có Tuyên Phủ Phó Sưứ Hà Bắc là Vương Uyên, đều trong suy xét của Quan gia.
- Tiểu ca, nếu như ngài tin ta, ngàn vạn lần không được để Khang Vương nhậm chức.
- Vì sao?
Triệu Kham vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc nhìn Ngọc Doãn.
Dù sao tuổi cũng quá nhỏ, cậu nghĩ mãi không rõ nguyên do trong đó.
Ngọc Doãn càng không có khả năng nói quá rõ ràng, cho nên đành nói với Chu Huyến:
- Nhị Thập Lục Lang, xin ngài chuyển cáo Thánh nhân, nếu suy xét cho tương lai Thái tử, thì không thể để Khang Vương tới Hà Bắc. Hà Bắc hiện giờ thế cục thối nát, nhưng cuối cùng là nơi cường binh xuất hiện lớp lớp. Sau này Thái tử lớn lên...
Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, nhưng sắc mặt Chu Huyến đã thay đổi.
Vinh hoa phú quý của Chu gia, đều ký thác trên người Hoàng đế Khâm Tông và Thái tử Triệu Kham.
Ý của Ngọc Doãn rất rõ ràng, nếu Khang Vương đứng vững ở Hà Bắc, tay nắm tinh binh, lại do Huynh Tông sinh ra, nếu Thái tử đăng cơ, sẽ bị kiềm chế. Nói cách khác, Khang Vương đảm nhiệm Đại Nguyên Soái binh mã Hà Bắc, gần như Phiên trấn Ngũ Đại thời Đường. Mà điều này, hoàn toàn là hiện tượng mà từ khi Đại Tống thành lập, các Hoàng đế vẫn luôn muốn ngăn chặn.
Chu Huyến gật đầu:
- Ta sẽ nói lại với Thập Nhị tỷ...
Triệu Kham và Chu Huyến nói chuyện cùng Ngọc Doãn trong chốc lát, thấy Ngọc Doãn lộ ra vẻ mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ.
Tiễn hai người kia, Ngọc Doãn lo lắng trở lại thư phòng.
Lịch sử đang tiến về phía trước theo quán tính cực lớn không thể kháng cự của nó, Ngọc Doãn cũng không biết, những lời hắn nói với Triệu Kham hôm nay có thể sinh ra tác dụng, thay đổi lịch sử hay không. Hơn nữa, thay đổi là tốt hay xấu, vẫn còn chưa biết.
Nguy cơ của phủ Khai Phong còn chưa giải trừ.
Nhưng tranh đấu trong triều đình, lại càng có vẻ kịch liệt.
Chớ đừng nói chi, hiện giờ lại nhảy ra một Phù Lăng Quận Công Triệu Thúc Hướng, càng khiến cho thế cục triều đình trở nên khó bề phân biệt, phức tạp nhiều thay đổi. Ngọc Doãn đã chọn mục tiêu, lại đưa ra quyết định, muốn bảo vệ chu toàn Thái tử Triệu Kham.
Chỉ có điều...
Ngọc Doãn thở dài trong lòng một tiếng: Thế cục hôm nay, thật là loạn trong giặc ngoài!
- Hồng Nô!
- Có!
Theo tiếng gọi của Ngọc Doãn, Nhuế Hồng Nô chạy vào từ bên ngoài.
- Để Lão Cao chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài.
Nhuế Hồng Nô vừa nghe, lập tức nóng nảy:
- Công tử, không phải nô tì không đi, là Cửu Nhi tỷ đã phân phó, để công tử ở nhà nghỉ ngơi, không cho phép ra ngoài.
- Càn quấy, trong nhà này còn chưa tới phiên nàng làm chủ, nhanh đi an bài, nếu không sẽ dùng gia pháp.
Ngọc Doãn đối với người nhà, bất luận là Yến Nô hay là Trương nhị tỷ, hoặc là người nhà Cao Thế Quang, cho tới giờ đều khách khí, cực kỳ hiền lành. Nhưng lúc này sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khiến Nhuế Hồng Nô lập tức cảm thấy sợ hãi. Dù sao cũng là người làm quan, cho dù chỉ là một Binh Mã Sưứ một Điện Tiền Ti nho nhỏ, uy áp này cũng không phải một tiểu nha đầu như Hồng Nô có thể chống lại.
Chỉ trong chốc lát, Cao Thế Quang đã chuẩn bị xong xe.
Hoắc Kiên trông coi thi thể Vương Mẫn Cầu ở lò mổ Liền Kiều. Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh thì trông giữ tại nhà kho Diên Phong, cho nên trong nhà cũng không có người nào khác. Ngọc Doãn liền gọi Ngưu Thông tới, tạm thời làm hộ vệ. Cao Thế Quang đánh xe, chậm rãi chạy khỏi ngõ Quan Âm.
- Công tử, hiện giờ chúng ta đi đâu?
- Tới cầu Nghi Nam.
- Được, xin công tử ngồi vững vàng.
Cao Thế Quang hô một tiếng, xe ngựa dọc theo mặt đường nhấp nhô không đều của ngõ Điềm Thủy chạy về hướng nam.
Ngọc Doãn nhắm mắt lại suy nghĩ, bất tri bất giác liền đi tới cầu Nghi Nam.
Cao Thế Quang dừng xe lại, Ngọc Doãn mang theo Ngưu Thông đi thẳng tới một ngõ nhỏ bên cạnh cầu Nghi Nam. Ngõ hẻm này gọi là ngõ Thủy Môn, được lấy lấy bởi gần Tây Thủy Môn. Ngõ nhỏ khá rộng, hai bên có không ít cửa hàng, tuy nhiên phần lớn đóng chặt cửa. Quân Kim ngoài thành chưa rút, trận chiến Khai Phong này mặc dù tạm thời dừng lại, nhưng không ngừng có xung đột nhỏ xảy ra, cho nên phần lớn mọi người cảm thấy hoảng sợ, cho dù ban ngày cũng không dám mở cửa.
Dừng bước bên ngoài một tòa lầu hai tầng, Ngọc Doãn do dự một chút, tiến tới gõ cửa.
- Ai vậy?
Từ trong phòng truyền ra một tiếng hô khẽ.
Ngọc Doãn vội đáp:
- Tự gia Ngọc Tiểu Ất phố Mã Hành, xin hỏi Lý Giáo đầu có nhà hay không?
Trong phòng trầm mặc một hồi.
Nhà lầu nhỏ này, đúng là chỗ ở của Lý Bảo.
Trận chiến Triều Dương Môn, nếu không có Lý Bảo dẫn theo những đệ tử của lão tới tương trợ, Ngọc Doãn cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy.
Sau khi Ngọc Doãn tỉnh lại, liền nghe người ta nói.
Một hồi huyết chiến Triều Dương Môn, đệ tử Lý Bảo cũng tử thương thảm trọng.
Không kể những đồ tử đồ tôn thương vong trên dưới trăm người, ngay cả đệ tử thân truyền của Lý Bảo cũng đã chết ba người.
Dưới tay Lý Bảo cũng chỉ có mười tám đệ tử thân truyền...Những năm này lưu tại Khai Phong hầu hạ Lý Bảo chẳng qua bảy tám người mà thôi nhưng đã lập tức chết đi ba người, có thể nói là tổn thất thảm trọng. Về tình về lý, Ngọc Doãn cũng phải tới thăm một chút.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Liền thấy Lã Chi Sĩ đứng ở cửa, chắn đường Ngọc Doãn, trầm giọng nói:
- Ngọc Chỉ huy sứ tới nơi này, là tới chê cười gia môn tự gia sao?
- Sao Bát gia lại nói như vậy.
Tuy nói giữa Lý Bảo và Ngọc Doãn ân oán sâu dậm, thế nhưng trận chiến Triều Dương Môn, Lý Bảo trượng nghĩa ra tay đủ khiến Ngọc Doãn vứt bỏ cảm xúc xấu xa này.
Hắn cười ha ha:
- Nghe nói Lý Giáo đầu bị thương, ta cũng bởi có thương tích trong người, cho nên mới không tới thăm...Hôm nay trong nhà không có người trói buộc, liền vụng trộm ra ngoài thăm Lý Giáo đầu một chút, tại sao lại nói tới chế giễu?
Khuôn mặt Lã Chi Sĩ đen lên, lộ ra tươi cười hơi cổ quái.
- Không nghĩ tới Ngọc Giao Long phố Mã Hành tiếng tăm lại là kẻ sợ vợ.
- Tiểu Bát, mời Ngọc Chỉ huy tiến vào, chớ khiến người ta nói Lý Bảo không hiểu lễ nghĩa.
Lã Chi Sĩ còn chưa dứt lời, trong phòng truyền ra thanh âm của Lý Bảo.
Lúc này Lã Chi Sĩ mới nhường ra một con đường, Ngọc Doãn dẫn theo Ngưu Thông cất bước đi vào, liền thấy Lý Bảo đang được Cát Phổ nâng đỡ đi ra từ trong nội đường. Lý Bảo trước mắt, hình tượng hơi bất nhã. Mộ cánh tay treo lên, đi đường khập khiễng, đầy yếu ớt, khuôn mặt không có một chút huyết sắc, hơi khó coi.
Trách không được Lã Chi Sĩ nói, Ngọc Doãn tới để chế giễu.
Bộ dáng Lý Bảo lúc này, đích thật không có khí khái của Tiểu Quan Tác kia.
- Lý Giáo đầu, đã lâu không gặp.
Lý Bảo cười lạnh một tiếng:
- Thực là đã lâu không gặp...Ngươi nhìn bộ dạng ta thật chẳng ra sao cả đúng không? Trái lại thằng khốn ngươi, lúc cuối cùng thấy ngươi giống như người bằng máu, mắt thấy sẽ đứt hơi, không nghĩ tới đã khỏe nhanh như vậy rồi.
Có câu, người tốt sống không lâu...
- Người xấu sống ngàn năm!
Ngọc Doãn không đợi Lý Bảo nói xong, liền cười đáp:
- Ta và Lý Giáo đầu, đều thuộc về loại người xấu sống ngàn năm đấy.
Lý Bảo ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
- Ngọc gia thực phúc khí, trước có Ngọc Phi cha ngươi, hiện giờ lại có thằng khốn ngươi, chẳng lẽ Lý gia ta vĩnh viễn bị đặt dưới các ngươi sao?
Được rồi được rồi, nói tới chuyện giữa hai chúng ta, là ta nhỏ nhen, ghen tị vận mệnh Ngọc gia ngươi.
Hôm nay nếu Ngọc Tiểu Ất ngươi tới đây, tự gia nhân tiện nói một câu: ân oán trước đây, xóa bỏ...Tiểu Ất ngươi nói thế nào?
- Chỉ là một chút xung đột nhỏ, đâu tính ân oán gì.
Ngọc Doãn nói xong, lấy ra một bình sứ từ trong lòng.
- Đây là Nội Tráng Đan An Thần y luyện chế, nghĩ tới có chút tác dụng đối với thương thế của Lý Giáo đầu.
Hôm nay Tiểu Ất tới đây cũng vội vàng, không mang theo lễ vật gì, kính xin Lý Giáo đầu chớ chê lễ nhỏ, trách tội Tiểu Ất.
Vương Phủ đã chết.
An Đạo Toàn làm việc cũng bớt rất nhiều băn khoăn.
Hiện giờ phố xá đều biết, có một vị Thần y trong ngõ Quan Âm.
Lý Bảo đương nhiên cũng nghe nói tới thanh danh An Đạo Toàn, mắt thấy Ngọc Doãn bình phục nhanh như vậy, liền biết là công lao của An Đạo Toàn. Hiện giờ Ngọc Doãn đem tặng Nội Tráng Đan, Lý Bảo sao lại cự tuyệt? Chẳng qua lão vẫn hơi sửng sốt, chợt cười ha ha, ra hiệu Cát Phổ nhận lấy từ tay Ngọc Doãn, cũng không thèm nhìn tới liền đổ ra một viên, nhét ngay vào miệng nuốt xuống.
Hành động như vậy cũng đại biểu cho ân oán giữa lão và Ngọc Doãn, từ nay về sau không còn tồn tại.
Cát Phổ và Lã Chi Sĩ ở bên cũng không khỏi lộ ra vẻ cảm kích. Trong mắt họ, Lý Bảo giống như phụ thân của họ. Đặc biệt là Lã Chi Sĩ, lúc trước tranh đấu với Ngọc Doãn bị chặt một chân, trở thành phế nhất. Thế nhưng Lý Bảo chẳng những không vứt bỏ gã, vẫn giữ lại bên người như trước. Chẳng những như vậy, Lý Bảo còn tìm cách sắm được một bộ cướp pháp, để Lã Chi Sĩ tu luyện.
Lý Bảo bị thương rất nặng, lại thêm lớn tuổi, tổn thương nguyên khí rồi, cho nên khôi phục rất chậm.
Lã Chi Sĩ vẫn luôn lo lắng.
Ngọc Doãn tới tặng thuốc cũng khiến gã lập tức có thêm thiện cảm, tiến tới chắp tay ôm quyền nói:
- Tiểu Ất ca nghĩa khí ngất trời, ân nghĩa lần này, Tiểu Bát ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu có chỗ cần dùng tới Tiểu Bát, Tiểu Bát tuyệt đối không chối từ.