Tống Thì Hành

Chương 361: Giết ngũ tặc (1)

Lý Cương đi rồi lại làm cho Ngọc Doãn lâm vào trầm tư.

Những lời lúc Lý Cương lúc gần nói ra không hề nghi ngờ là tín hiệu giải hòa của phái chủ chiến trên triều đình phát ra đối với Ngọc Doãn.

Nhưng nguyên nhân?

Ngọc Doãn không cho rằng những người Lý Cương coi trọng tài học của hắn.

Gần hai năm qua, Ngọc Doãn bộc lộ tài nghệ âm nhạc, mà cho dù là tứ nghệ quân tử là cầm kỳ thư họa thì trong mắt những người Lý Cương chỉ là một biểu hiện thái độ cá nhân. Thái Kinh thi họa tuyệt luân, nhưng chẳng phải cũng bị mắng là cẩu huyết lâm đầu sao? Đám người Lý Cương này không những là người theo chủ nghĩa không tưởng, mà đồng thời còn là người theo chủ nghĩa hiện thực, nên chưa chắc đã coi hắn vào mắt.

Mà Ngọc Doãn chỉ là một Chỉ huy sứ lục phẩm.

Cho dù hắn thuộc phái Tân hoàng thì sao chứ, cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Ngọc Doãn thật sự không cho rằng đám người Lý Cương thật sự chấp nhận mình. Sở dĩ họ phát ra tín hiệu này tất nhiên là có mưu đồ.

Càng nghĩ Ngọc Doãn càng cảm thấy đám người Lý Cương sở dĩ đưa ra tín hiệu như vậy gốc rễ vẫn là từ Tuần san Thời đại Đại Tống kia. Đúng như lời Lý Cương nói, Tuần san thời đại Đại Tống có tiếng nói rất lớn, chẳng sợ hiện giờ Khai Phong có bao nhiêu tòa báo, nhưng luận lực ảnh hưởng thì Tuần san thời đại Đại Tống vẫn là chiếm vị trí độc tôn. Chẳng phải những bài viết ở trên Tuần san thời đại Đại Tống đã khiến Hoàng đế Huy Tông quyết định truyền ngôi đó sao. Ngọc Doãn là người sáng lập ra Tuần san thời đại Đại Tống, cho dù hắn đã giao cho Hoàng thất, nhưng trước sau hắn vẫn có lực ảnh hưởng khó có thể giải thích đối với Tuần san thời đại Đại Tống.

Đám người Lý Cương chính là coi trọng thứ này!

Nghĩ thông suốt nguyên do trong chuyện này, Ngọc Doãn thấy thoải mái lên nhiều.

Ta chẳng sợ bị các ngươi lợi dụng, chỉ sợ ta không có gì để các ngươi lợi dụng thôi. Trên thực tế, sự việc này có lợi có hại! Đám người Lý Cương muốn lợi dụng Ngọc Doãn, trái lại Ngọc Doãn cũng có thể lợi dụng lực ảnh hưởng của đám người Lý Cương để gia tăng lợi thế của mình.

Sau khi tiễn bước Lý Cương, Ngọc Doãn tiếp tục ở lại trong nhà giữ đạo hiếu với Hoàng Thường.

Đợi qua đầu thất, Hoàng Thường nhập táng thì mới thật sự xem như là xong việc.

Mà trong thời gian bảy ngày, Ngọc Doãn không định rời khỏi Đông Kinh đến làm việc tại Mưu Đà Cương.

Hơn nữa, quân trại Mưu Đà Cương trải qua mấy tháng chỉnh đốn, trên đại thể đã hoạt động đi vào quỹ đạo. Công việc cụ thể đã có đám người Trần Đông, Bàng Vạn Xuân, Đổng Tiên, Ngưu Cao phụ trách, nếu không có việc lớn gì thì căn bản Ngọc Doãn không cần lo lắng. Mà Ngọc Doãn thì sao? Hắn cũng tự biết mình, hiểu rõ bản lĩnh của mình, càng không muốn phá vỡ hệ thống mà hắn vất vả lắm với tạo thành được, nên cũng sẽ không tùy ý nhúng tay vào.

Khi đám người Trần Đông đến bái tế, Ngọc Doãn dặn dò một hồi.

Bàng Vạn Xuân ngạc nhiên nói:

- Lỗ tặc mặc dù bức từ Trung Sơn đến Khai Phong nhưng có lạch trời Hoàng Hà, chỉ sợ chúng cũng không dễ dàng đánh tới Đông Kinh.

Ngọc Doãn cười khổ:

- Lúc trước Lỗ tặc phát binh, tất cả mọi người đều cho rằng Quách Dược Sư có thể ngăn cản Lỗ tặc, sao mà biết Quách nghịch cuối cùng lại đầu hàng quân Kim chứ?

- Việc này...

Bàng Vạn Xuân không nói được gì nữa.

Đúng vậy, loại chuyện này khó mà nói chuẩn xác được, ai có thể cam đoan Lỗ tặc không vượt qua được Hoàng Hà?

Nhưng Ngọc Doãn lại biết, trong lịch sử người Nữ Chân thật sự đánh qua Hoàng Hà, hơn nữa không chỉ một lần, mà là ba lần vượt sông thành công.

Mưu Đà Cương nhìn có vẻ an toàn.

Nhưng khi người Nữ Chân đột pháp lạch trời Hoàng Hà, Mưu Đà Cương sẽ chắc chắn đứng mũi chịu sào.

- Đúng rồi, mấy ngày nữa Lý Bá Kỷ sẽ đưa tới một số tử tù. Đến lúc đó giao cho Thiếu Dương phụ trách, chúng ta còn phải chuẩn bị nhiều mới được.

Bên Ngự Doanh đã chuẩn bị rút về Đông Kinh.

Chỉ có điều thợ thủ công rút hết, nhưng binh mã Ngự Doanh vẫn còn đóng ở Mưu Đà Cương.

Bá Viễn huynh và Lăng Thống chế đã không xa lạ gì nữa, vậy thì huynh hãy liên lạc với ông ấy, tương lai cần hỗ trợ lẫn nhau. Khi cần thiết thì có thể đem một ít tử tù cho Lăng thống chế quản lý. Tuy nói là không có tác dụng nhiều nhưng có thể có lao động, coi như là có còn hơn không.

- Vậy Liễu gia trang có cần trông giữ không?

- Liễu gia trang...

Ngọc Doãn suy nghĩ một chút, liền trầm giọng nói:

- Lúc Liễu đại quan nhân đi thì có phó thác cho ta quản lý gia nhân ở đó, đương nhiên chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Hãy bảo gia quyến của Liễu đại quan nhân vào thành ở, dù sao hắn ta cũng có trạch viện trong thành.

Về phần người làm trong trang, ai muốn ở lại thì giữ lại sắp xếp dưới trướng Lăng thống chế, nếu không muốn thì mau chóng sơ tán. Còn nữa, kho lúa trong trang cũng phải đem vào trong thành. Chuyện này kính nhớ Thiếu Dương ra mặt, có lẽ có thể đỡ một chút.

Liễu Thanh kia cũng coi như là nhân vật có thủ đoạn thông thiên trong thành Khai Phong.

Đổi lại là người bình thường khác, chắc chắn không thể khuyên bảo đưa cả người nhà Liễu Thanh đi được.

Nhưng Trần Đông tốt xấu cũng xuất thân Trường thái học, có sức thuyết phục nhiều hơn so với Lăng Chấn. Một khi quân Kim vượt qua Hoàng Hà, Liễu gia trang khó tránh bị cảnh cướp sạch. Mà trong trang còn có rất nhiều lương thực, trâu ngựa, sẽ càng chỉ tiện lợi cho người Nữ Chân mà thôi.

Vườn không nhà trống?

Ngọc Doãn tự nhận mình không có có năng lực như thế.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để lại một hạt lương thực cho người Nữ Chân, nên mới muốn đưa hết mọi thứ vào trong thành hết.

Ít nhất có thể bình ổn giá hàng trong thành một chút.

Sau khi hết thảy đã an bài thỏa đáng, đám người Ngưu Cao liền cáo từ chuẩn bị ra về.

Trần Đông đi sau cùng lại bị Ngọc Doãn gọi lại.

Hắn lấy ra một phong thư trong người, đưa cho Trần Đông:

- Trước khi Thúc tổ sắp đi có từng đề cử Chu Mộng Thuyết làm phụ tá cho ta.

Mà nay đại chiến đã đến, quân trại Mưu Đà Cương tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ quan trọng, cũng cực kỳ phức tạp, cần phải chú ý chỉnh đốn...Chỉ dựa vào một mình Thiếu Dương ngươi thì thật sự là vất vả.

Có điều ta lại không thân quen với Chu Mộng Thuyết này lắm, dù là ta có chút giao tình với cha hắn, nhưng ngươi cũng biết đấy, người này rất có chủ ý, khó bị người ngoài ảnh hưởng. Nếu ta đi gặp, chỉ sợ hắn sẽ cự tuyệt không chịu gặp. Đành phải để Thiếu Dương vất vả đi một chuyến, chẳng biết có được không?

Vốn tưởng rằng Trần Đông sẽ không vui.

Nào ngờ Trần Đông nghe Ngọc Doãn nói xong lại mỉm cười.

- Nếu Chu Tam Lang đồng ý đến, ta tình nguyện trợ thủ cho hắn.

- Ồ?

- Tính tình Chu Tam Lang kiên cường nhưng lại có bản lĩnh thật sự. Còn nữa, ta với hắn ta giao tình cũng không sâu lắm, nhưng nếu đến nhà thăm hỏi thì chắc hắn cũng nể chút mặt mũi. Về phần có thuyết phục được hắn đến phụ tá hay không, ta cũng không nắm chắc.

Ngọc Doãn cũng cười:

- Cái đó tùy duyên đi.

***

Trần Đông cầm thư đi rồi, Ngọc Doãn thở phào một cái.

Đêm, Khai Phong lại có tuyết, nhiệt độ không khí càng lạnh làm cho Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng đau đầu.

Thời tiết lạnh như vậy, Hoàng Hà chắc chắn kết băng. Trong lịch sử người Nữ Chân vượt qua Hoàng Hà như nào thì Ngọc Doãn không nhớ rõ lắm, nhưng nghĩ chắc cũng là liên quan đến thời tiết. Nếu người Nữ Chân dựa vào trời đông lạnh vượt qua Hoàng Hà, vậy thì quân Tống ở Toan Tảo thật sự có thể ngăn cản được sao? Trong lòng Ngọc Doãn đầy bất an, bất chợt hắn lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không biết phía bên Điền Hành Kiến và Tô Xán tình hình như thế nào rồi.

Từ lúc trở về Đông Kinh, Ngọc Doãn vài lần muốn liên hệ với đám người Điền Hành Kiến.

Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà kế hoạch này cứ lần lữa mãi. Theo lý mà nói, thời tiết này thì đám người Điền Hành Kiến chắc đã im hơi lặng tiếng, nhưng nhómthủy quân kia dù gì cũng là một lực lượng, khi cần thiết không chừng có thể dùng đến.

- Lão Cao!

- Công tử có gì chỉ bảo?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút rồi lấy thẻ bài mà lúc trước Điền Hành Kiến có đưa cho hắn, giao cho Cao Thế Quang.

- Ngày mai trời sáng, ngươi hãy đi quân trại bảo Thiếu Dương cầm thẻ bài này cùng ngươi và một con ngựa chạy tới Biện Khẩu tìm Điền Hành Kiến.

Nói rằng nay Lỗ tặc ngông cuồng sắp đánh tới Khai Phong, mời hắn triệu tập hương dũng, nghĩ cách tới cứu viện.

Cao Thế Quang và Điền Hành Kiến vào gặp nhau vài lần, đương nhiên biết tìm Điền Hành Kiến như thế nào.

Vì thế ông liền nhận thẻ bài, gật đầu xoay người đi.

Lúc này Ngọc Doãn mới yên tâm, ngồi trên linh đường, nhìn linh vị Hoàng Thường mà ngơ ngác thẫn thờ...

Bên ngoài phòng trời đông giá rét.

Trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Lửa than bừng bừng trong chậu than, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách.

Yến Nô cũng bận rộn một ngày nên sau khi được Ngọc Doãn khuyên bảo thì đã ôm Ngọc Như lên lầu nghỉ ngơi. Một mình Ngọc Doãn ngồi trong linh đường trông coi cũng quá mệt mỏi, khi đến giờ tý thì mơ màng ngủ. Trong lúc đang ngủ, hắn đột nhiên mở bừng mắt, cũng không quay đầu mà lật tay ngược lại bắt lấy, chỉ thấy đằng sau có tiếng thét kinh hãi.

-Dương nương tử?

Lúc này Ngọc Doãn mới nhìn rõ Dương Kim Liên đang cầm một chiếc áo đi tới nhưng lại bị hắn làm cho giật mình, chiếc áo kia rơi xuống đất, nàng đỏ mặt hạ giọng nói:

- Nô thấy Tiểu Ất ca đang ngủ, lo trời lạnh nên mang áo tới.

Ngọc Doãn thở phào, mỉm cười.

- Dương nương tử thứ tội, là do ta dọa nương tử sợ.

Hắn nhặt áo bông lên choàng vào người.

Dưới ánh nến, hắn cúi xuống nhìn áo choàng thấy đường khâu tỉ mỉ tinh xảo, không phải là Yến Nô làm.

- Áo choàng này...

- Trước đó nô thấy Cửu Nhi tỷ mua vài bông còn thừa một chút...lại thấy trời lạnh nên nô may một cái.