Thời tiết cuối thu dù đẹp nhưng lại toát lên bầu không khí lo âu bao phủ toàn thành Khai Phong.
Tuần San thời đại Đại Tống dẫn đầu đăng báo việc tướng phòng thủ Dịch Châu
Hàn Dân Nghị suất bộ quy hàng người Nữ Chân, tin tức truyền ra khiến dân chúng thành Khai Phong sợ hãi và phẫn nộ. Trong lúc nhất thời, đầu
đường cuối ngõ, trong các quán trà tửu lâu mọi người đàm luận chủ đề
này. Ngược lại, Ngọc Tiểu Ất ngày trước từng dương danh tại Khai Phong
nay trở về Đông Kinh cũng không khiến mọi người chú ý, ai nặng ai nhẹ,
mọi người tự nhiên phân rõ. Nếu khi thái bình, người như Ngọc Doãn là có thể tạo nên đề tài bàn luận, nhưng khi chiến sự sắp đến, trong lòng mọi người phần nhiều là sợ hãi.
Chu Huyến, Cao Nghiêu Kanh ở trên trà lâu Dư Tử khoản đãi Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn trở lại Khai Phong đã lâu ngày nhưng hai người lại lần đầu tiên gặp Ngọc Doãn.
- Thế cục hiện nay rốt cuộc là như nào?
Ngọc Doãn không kìm nổi hỏi làm hai người trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Chu Huyến hạ giọng nói:
- Lỗ tặc phái người đến bắt Quan Gia cắt nhường Trung Sơn, Thái Nguyên và Hà Gian.
Ngọc Doãn nhăn mày, không nói gì.
Cao Nghiêu Khanh vỗ bàn, gằn giọng:
- Lỗ tặc tham lam, nói không giữ lời.
Trước đây được tiền cống trăm vạn, nay lại đòi ba trấn, Tần Hội Chi vô năng,
làm nhục nước mất chủ quyền. Trước đây hắn ký minh ước với Lỗ tặc đã mất một tấc đất, hiện giờ Lỗ tặc xua binh đến, hắn lại nói thực lực quân
đội Lỗ tặc hùng mạnh, không thể chống lại. Hắn, hắn, hắn thậm chí nói có thể cắt nhường Trung Sơn, Hà Gia để đàm phán nghị hòa với Lỗ tặc kia.
Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.
Hắn biết Tần Cối, nhưng xuất phát từ sự hiểu biết về Tần Cối ở đời sau, cho nên vẫn gần như xa lạ, không qua lại gì. Tuy nhiên thông qua vài lần tụ hội, Ngọc Doãn loáng thoáng có thể cảm nhận được Tần Cối hiện nay dường như là một người kiên định phái chủ chiến, khinh thường người Nữ Chân.
Sao qua không bao lâu mà Tần Cối lại thay đổi trở thành người phái hòa
đàm rồi?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không kìm nổi như hít phải luồng khí lạnh.
Tần Cối mà nay phong làm Ngự Sử Đại Phu, coi như là quyền cao chức trọng.
Hắn ta đã thay đổi lập trường, chỉ sợ phái chủ chiến trong triều sẽ càng ngày càng gặp nhiều bất lợi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn chỉ biết cười khổ trong lòng.
Khổ khổ cực cực nửa năm, vốn tưởng rằng mình đã làm thay đổi được rất nhiều thứ, nhưng đến hiện tại mới phát hiện, hắn chỉ thay đổi được một số chi tiết, mà phương diện đại thế vẫn không hề thay đổi. Chiếu theo xu thế
phát triển thì Tần Cối vẫn là Tần Cối trong lịch sử kia. Lần đầu tiên
Ngọc Doãn có một cảm giác bó tay. Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng
nghẹn khuất, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Hoàng đế Huy Tông
không đi, chỉ sợ đại cục sẽ nảy sinh những biến hóa khôn lường.
- Lý Bá Kỷ hiện này như nào?
Cao Nghiêu Khanh ngẩn ra, do dự một chút rồi nói:
- Lý Bá Kỷ vẫn như lúc đầu, liên tiếp phản đối nghị hòa ở trên triều đình, nhưng Quan gia không hài lòng.
- Vậy Đại Lang thì sao?
- Đại Lang...
Chu Huyến và Cao Nghiêu Khanh đều biết rằng, Đại Lang mà Ngọc Doãn nhắc đến chính là Lý Dật Phong con trai của Lý Cương.
- Đại Lang nay rất khó lường, không đến một năm đã chủ bộ Hoạch Lộc, mặc dù chỉ là Nhanh huyện nhưng lại là bát phẩm.
Nhanh huyện là một cách xưng hô đời Tống.
Ví dụ như thị trấn trong kinh thành, viết là huyện Xích; ngoài kinh thành, bên trong kinh kỳ thì tên viết là Kỳ huyện; có nơi có trên bốn ngàn hộ
trở lên thì gọi là Vọng huyện; ba nghìn hộ thì gọi là Nhanh huyện. Dưới
ba nghìn hộ, trên hai ngàn hộ thì gọi là Thượng huyện; dưới hai ngàn hộ, trên ngàn hộ gọi là trung huyện; phàm là nhân khẩu không đủ năm trăm hộ thì đều gọi là hạ huyện.
Hoạch Lộc thuộc phủ Chân Định.
Mà Chỉ huy sứ Trương Sở phủ Chân Định đầu năm đã được điều về kinh sư, làm Giám sát Ngự sử.
Từ trong lời nói của Cao Nghiêu Khanh, Ngọc Doãn cảm nhận được ý khinh thường trong đó.
Ngẫm lại cũng thế, lúc trước Lý Dật Phong bán đứng bằng hữu, kết quả rời
khỏi Đông Kinh. Theo lý mà nói, loại người giống như Lý Dật Phong, có
thể ngồi vào vị trí Tri trại của Tiểu tác khẩu trại. Ai có thể ngờ chưa
tới một năm thì đã ngồi vào vị trí Chủ bộ một huyện.
Cao Nghiêu Khanh lộ vẻ khinh thường, nói không chừng trong lòng đố kỵ.
Lý Dật Phong có thể làm đươc vị trí Chủ bộ, là có sự quan tâm của Lý
Cương. Nghĩ đến Lý Bá Kỷ kia chỉ là một Thái Thường thiếu Khanh không có thực quyền nhưng lại an bài được tiền đồ cho Lý Dật Phong, mà cha Cao
Nghiêu Khanh là Cao Cầu là Điện Tiền Đô Thái Úy, luận chức vị, luận thực quyền thì vượt xa Lý Cương, nhưng Cao Nghiêu Khanh lại phải ở lại Đông
Kinh, cực khổ học trong Trường Thái học, tìm kiếm xuất thân...Vậy chẳng
phải mọi người cho rằng Lý Cương cao hơn xa hơn Cao Cầu!
Vẻ mặt Chu Huyến hờ hững:
- Tam Lang cần gì phải thế.
Hai vị ca ca ngươi nay đều đã xuất sĩ nếu ngươi tiếp tục đảm nhiệm chức vị
cao, thì phía bên Cao Thái úy sẽ bị người ta kiếm cớ nói ra nói vào.
Cao Nghiêu Khanh hừ một tiếng, không nói gì.
Nhưng từ trong vài lời ngắn ngủi, Ngọc Doãn đã nghe ra một chút manh mối.
E rằng Cao Cầu hiện nay cũng không tốt lắm.
- Đúng rồi, bên tòa soạn thế nào rồi?
- Toà soạn rất tốt, hết thảy như cũ. Từ đầu năm đến nay, số lượng in ấn
từng kỳ của tuần san đã lên tới năm vạn bản, mỗi kỳ bán ra trên thị
trường là mười văn tiền, không cần phải lo lắng. Chỉ có điều từ tháng
giêng tới nay, trong kinh thành đã có hơn ba năm tòa soạn không ngừng
đối địch với chúng ta, còn lôi kéo rất nhiều khách. Như cửa hàng Cao
Dương và mấy tửu lầu đã tiêu thụ cho họ, làm lợi nhuận của chúng ta giảm bớt một chút.
Tuy nhiên Tiểu Ất yên tâm, mặc dù bớt một chút khách nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Tòa soạn này ít nhiều cũng có lai lịch cho nên bên Thái tử cũng không có nhiều động tác.
Ngọc Doãn gật gật đầu, không nói gì.
Tình huống như này nằm trong dự liệu của hắn. Bắc Tống là thời đại thiên tử
và sĩ phu cùng trị thiên hạ, không thể đem ngữ quyền hoàn toàn lũng đoạn trong tay hoàng thất. Cho nên nhóm sĩ phu này sớm muốn gì cũng sẽ nhúng tay vào trong đó.
- Vậy mấy tòa soạn đó đăng cái gì?
-
Cũng không có gì, như Tuần san Quan sát Đại Tống và Tuần san Bình Luận
Đại Tống cũng chỉ đăng những bài bình luận về thời cuộc nhưng thái độ
hoàn toàn tương phản. Tuần San Quan sát thì kiên quyết chủ chiến, mà độc giả phần lớn là học sinh võ học và Trường thái học, cùng với một số
thanh lưu trong kinh thành.
Bày ngày phát hành một kỳ, số lượng mỗi lần phát là ba ngàn.
Ta nghe nói Tuần san Quan sát này là công báo thuần túy, không tiếp nhận
sự giúp đỡ gì, toàn bộ dựa vào những người đó còn có một số độc giả ủng
hộ, nhưn thật ra Tuần san BÌnh luận kia thì phát triển khá nhanh chóng,
có chút bắt chước ý tưởng của chúng ta. Mấy khách nhân cửa hàng Cao
Dương đều là bị họ lôi kéo. Số lượng mỗi tập san là hai vạn, lực ảnh
hưởng cao hơn Tuần san Quan sát.
Phái nghị hòa nhiều người hám lợi.
Thậm chí ở phương diện khác mà nói, bọn họ nhìn nhận sự việc mới cao hơn phái chủ chiến.
Hai Tuần san này cũng là tình trạng thực của phái chủ chiến và phái nghị hòa trên triều đình.
Đám người Lý Cương có lẽ là trung thần, có lẽ là năng thần, nhưng vẫn không đấu lại được những kẻ phản bội này. Chẳng biết tại sao, Ngọc Doãn đột
nhiên nhớ tới một bộ phim đời sau, tên và nội dung cũng mơ hồ, nhưng có
một câu lại khắc sâu.
Tham quan phải gian. Thanh quan phải càng gian!
Phẩm hạnh tính tình của những người Lý Cương có lẽ không kém, năng lực không yếu, nhưng so với kẻ phản bội thì nhường như thiếu thủ đoạn hơn.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền có chút đau đầu.
Cục diện như vậy, hắn nên làm thế nào để ngăn cản cơn sóng dữ này?
Không nói đến hắn không có năng lực như thế, mà dù có năng lực thì cũng không có cơ hội.
- Đúng rồi, có chuyện phải nói cho Tiểu Ất biết.
Chu Huyến nghiêm trang nói:
- Lúc trước ta nghe một tin tức, đám người Lý Cương trên triều đình luân
phiên buộc tội Ứng Phụng Cục, vốn Quan gia có chút không vui đối với
việc này, nhưng vì việc Lỗ tặc nên tạm thời không tính toán đến.
Ta đoán chừng rất có thể Quan gia sẽ bãi bỏ Ứng Phụng Cục.
Tay Ngọc Doãn lập tức run lên.
Bãi bỏ Ứng Phụng Cục?
Chẳng lẽ nói mình chậm chạp không nhận được điều lệnh là vì việc này?
Ngọc Doãn nhớ không rõ, trong lịch sử Hoàng đế Huy Tông có bãi bỏ Ứng phụng
Cục không. Tuy nhiên theo như lời Chu Huyến nói thì hắn đã mơ hồ hiểu ra một chút manh mối, Ứng Phụng Cục này chắc chắn sẽ bị bãi bỏ rồi. Ngọc
Doãn cũng không có tình cảm gì với Ứng Phụng Cục, thậm chí trong xương
cốt còn cảm thấy phản cảm. Không nói đến Chu Miễn Ứng Phụng Cục Tô Hàng
kia như thế nào, hay là Ứng Phụng Cục Hàng Châu nay dù không có Chu Miễn tùy ý làm bậy, có thể cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân sao?
Đoạn đường áp giải hoa thạch cương, Ngọc Doãn đã cảm thụ sâu sắc. Chỉ vì
Quan gia yêu thích mà không tiếc hao tài tốn của, tất cả những vật áp
giải đều không có chút giá trị gì. Những kỳ thạch hoa thảo này trong mắt Hoàng đế Huy Tông có lẽ là vô giá, nhưng trong mắt Ngọc Doãn thì thật
sự chẳng đáng một xu.
Chẳng trách Chương Đôn từng nói: Đoan Vương khinh bạc không thể làm vua thiên hạ.
Chương Đôn kia không phải là người tốt đẹp gì nhưng đối với sự đánh giá về
Hoàng Đế Huy Tông của ông ta thì thật sự khá chính xác.
- Vậy còn ta...
- Sợ là Tiểu Ất cũng khó thoát khỏi.
Cao Nghiêu Khanh rót một chén rượu đầy cho Ngọc Doãn, thấp giọng nói:
- Năm ngoái Tiểu Ất làm ra một chuyện thật lớn, mà nay phong ba đã dần dần bình ổn.
Tuần san rơi vào Đông cung, hơn nữa sự việc đã qua lâu rồi, Thái Kinh cũng
không có cơ hội phục lên, cho nên những người đó cũng sẽ không đối
nghịch với Tiểu Ất nữa. Cho nên Tiểu Ất ở lại cũng không sao. Chỉ là vẫn còn một số người thấy Tiểu Ất chướng mắt, ngày hôm trước còn buộc tội
Tiểu Ất, nói binh lực Ứng Phụng Cục quá mạnh, yêu cầu giải tan số binh
lực này đi.
- Cái gì?
Ngọc Doãn nghe vậy kinh hãi.
Hắn đã hết sức kiểm soát nhân số không ngờ vẫn động chạm tới thần kinh một số người.
Nào biết được....
Một ngàn người này có thể nói là hắn rất cực khổ mới tạo nên đội binh mã,
rồi thật vất vả mới trở thành quân đội, nếu giải tán thì tật sự đáng
tiếc.
- Vậy Quan gia nói thế nào?
- Hình như Quan gia
không tỏ thái độ gì với việc này, cộng thêm có Hình Hầu giải thích cho
Tiểu Ất, nói là những binh mã này phần nhiều là tạp binh....
Chu Huyến tiếp lời:
- Tuy nhiên Tiểu Ất cứ chuẩn bị tinh thần về việc Ứng Phụng cục kia bị
bãi bỏ, binh mã kia của Tiểu Ất danh bất chính ngôn bất thuận, sớm muộn
gì cũng sẽ bị giải tán. Hơn nữa Hoàng thái tôn cũng muốn ta chuyển lời
với Tiểu Ất, hắn hy vọng ngươi có thể ở lại. Nếu ở lại, dù binh mã này
không bị giải tán thì Tiểu Ất cũng không thể tiếp tục quản lý được nữa.
Triệu Kham rất có thiện cảm với Ngọc Doãn, Ngọc Doãn cũng hiểu rất rõ.
Hắn có thể ở Hàng Châu tự do tự tại, chắc hẳn có sự giúp đỡ của Triệu Kham.
Đừng nhìn Triệu Kham tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng rất hiểu chuyện. Ứng Phụng Cục kia không phải là nơi cư trú lâu dài, cho dù là là việc cho Quan
gia, nhưng nói cho cùng thì cũng là cơ cấu ngoài biên chế. Chứ đừng nói
chi là thanh danh Ứng Phụng Cục thật sự là không tốt đẹp.
- Nếu Ứng Phụng Cục bị bãi bỏ, binh mã bị giải tán, nên an trí như nào?
Cao Nghiêu Khanh do dự một chút, hạ giọng nói:
- Việc này thành hay không cũng còn chưa biết. Nếu Ứng Phụng Cục chính
xác bị bãi bỏ, gia phụ thật ra có một chủ ý. Chỉ có điều phải chờ kết
quả thì mới có thể gặp mặt thảo luận với Tiểu Ất ngươi được.
Cao Cầu?
Ngọc Doãn hơi bất ngờ, rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chỉ có điều hắn vẫn không rõ sao Cao Cầu lại trợ giúp hắn.
Nếu như nói trước đây Cao Cầu bảo Cao Nghiêu Khanh tiếp xúc với mình là vì Chu Huyến và Thái tử, nhưng hiện tại...
Nghĩ chắc Cao Cầu đã có chủ ý.
Ngọc Doãn suy nghĩ thật lâu, rồi đã quyết định: nếu thật sự giải tán binh mãn, bãi bỏ Ứng Phụng Cục, thì sẽ đi thăm hỏi Cao Cầu.
***
Uống trà với hai người Chu Huyến, Cao Nghiêu Khanh một lát nữa rồi Ngọc Doãn cáo từ ra về.
Tin tức có được hôm nay cần có thời gian tiêu hóa, hắn đi học theo bờ đê
dài trên sông Biện, rồi chợt dừng bước, đứng dưới một tán cây liễu đơn
độc, nhìn sóng nướng sông biện lăn tăn chảy xuôi, ngơ ngác xuất thần.
Những binh mã này theo hắn từ Hàng Châu đến đây là hắn đã dồn hết tâm huyết, mạo hiểm tính mạng mới tạo nên.
Vì đội binh mã này, hắn thậm chí không tiếc mà đánh cướp Sinh Thần cương
của Thái Kinh, nhưng thế sự vô thường, ai có thể ngờ binh mã này vừa có
chút khởi sắc thì lại sắp phải giải thể. Nghĩ đến đội binh mã này sắp gị giải tán, Ngọc Doãn thấy vô cùng đau lòng. Đông Kinh ngươi được xưng là Triệu cấm quân, vì sao không tha cho ta, ta chỉ có một ngàn nhân mã
thôi?
Về phần ai buộc tội?
Ngọc Doãn không có hứng thú tìm hiểu.
Dù sao đã không thoát khỏi những người đó, mà những người khác cũng sẽ tìm hắn gây phiền phức.
Hiện giờ, Lỗ tặc đang dẫn bộ đến xâm chiếm, trên triều đình còn không có
được chủ ý chuẩn xác, là chiến hay hòa? Mà những kẻ ăn bổng lộc trên
triều đình chẳng hề suy nghĩ đáp đền quốc gia thế nào mà chỉ nghĩ đến
những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, thật sự khiến người ta dở khóc dở
cười.
Chứ không phải là tai họa kia có thật sự cứu vãn được sao?
Nếu thật như thế, chẳng thà mình lôi kéo binh mã đi làm sơn tặc thổ phỉ còn tốt hơn là như hiện nay bị mọi người khống chế.
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu rồi vụt tắt.
Làm sơn tặc thổ phỉ?
Nói thì dễ nhưng khi làm thì rất khó.
Đã có người buộc tội mình, vậy thì một ngàn binh mã kia đã bị người ta dòm ngó rồi.
Chỉ sợ hắn chưa kịp có hành động gì thì đầu đã rơi xuống đất.
Nếu muốn thay đổi thiên hạ, cuối cùng phải là người dũng mãnh, dù không
phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, thì ít nhất cũng phải có
tính cách dũng mãnh. Về điểm này mà nói, Hoàng đế Huy Tông không thành,
mà cho dù là Hoàng đế Khâm Tông sau này cũng chính là Thái tử Triệu Hoàn thì cũng thiếu sự dũng mãnh. Về phần Ngọc Doãn, càng chưa từng suy
nghĩ, hắn vốn không phải là người có tính cách dũng mãnh, thậm chí còn
mang theo chút tật xấu văn thanh đời sau. Làm việc thì có thể nhưng làm
một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, thật sự khó khăn.
- Tiểu Ất!
Ngay lúc Ngọc Doãn đang xuất thần trên đê thì chợt nghe có người gọi tên hắn.
Nghe thanh âm là của một cô gái.
Ngọc Doãn ngẩn ra, quay người nhìn theo tiếng gọi, thấy một chiếc xe ngựa
dừng ven đường bên sông Biện, rèm xe nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt má
lúm đồng tiền đồng lòng người.
Triệu Đa Phúc!
Ngọc Doãn nhận ra cô gái trên xe ngựa gọi hắn liền vội vàng bước nhanh xuống đê.
Con cháu Hoàng gia Bắc Tống thường xuyên ra ngoài du ngoạn, bởi vì đủ loại
nguyên nhân mà con cháu hoàng thất đó chỉ dùng xe ngựa đơn giản, rất ít
tiền hô hậu ủng diễu võ dương oai. Nói một cách khác, hoàng thất Bắc
Tống phần lớn là đều bộc lộ bản tính khiêm tốn. Dù là Hoàng đế Huy Tông
khi còn là Đoan Vương cũng rất hay phóng ngựa trong thành Khai Phong.
Loại tục lệ này cũng khiến phần đông con cháu quan lại Khai Phong noi
theo, dù là quan to nhất phẩm trong triều khi ra ngoài cũng chỉ mang
theo mười mấy tùy tùng đã là long trọng rồi.
Triệu Đa Phúc, tức là Nhu Phúc Đế Cơ ngồi trên xe, trước sau chỉ có hơn mười tùy tùng đi theo.
Tính toán thời gian, từ năm ngoái từ lúc vào nhà mới thì Ngọc Doãn đã không
còn gặp lại Nhu Phúc Đế Cơ nữa, nhưng lại có vài lần tiếp xúc với Mậu
Đức Đế Cơ.
Hiện giờ gặp Nhu Phúc Đế Cơ, đã thấy nụ hoa chớm nở đã là một bông hoa, thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần.
Ngọc Doãn tiến lên chắp tay:
- Tiểu Ất bái kiến Nhu...
- Tiểu Ất, sao chú trọng cấp bậc lễ nghĩa vậy, không coi ta là bằng hữu sao?
Trước đó nghe người ta nói ngươi đi Hàng Châu, sao lại quay về vậy? Ôi,
chuyến này ngươi đi nửa năm, kinh thành thật sự vắng lạnh.
- Ồ?
- Từ lúc phần một của “Mẫu Đơn Đình” do Tiểu Ất sáng tác diễn xong thì không thấy lên sân khấu nữa.
Mà “Lương Chúc” đầu tiên của ngươi dù hay nhưng người xem đã nhàm chán
rồi, ta cũng xem Mẫu Đơn Đình nhiều lần đến nhàm chán, không biết hiện
nay ngươi có sáng tác khúc phổ mới nào chưa?
Mẫu Đơn đình thôi diễn.
Mà nay trong thành Khai Phong gần như nhà nào cũng biểu diễn Mẫu đơn đình, tuy là vẫn hay nhưng có chút đơn điệu.
Giống như tính tình của Triệu Đa Phúc, nghe một lần thì thấy hay, mới mẻ,
nhưng nếu nghe đi nghe lại mười hồi hai mươi hồi ba mươi hồi, thì sẽ
khiến người ta nhàm chán. Nàng không coi Ngọc Doãn là người ngoài, nên
hỏi luôn về khúc phổ mới.
Ngọc Doãn cười khổ nói:
- Đế Cơ đừng chế nhạo tiểu nhân nữa.
" Mẫu Đơn đình " kia chỉ là tiểu nhân ngẫu nhiên sáng tác được, sao có
thể liên tiếp sáng ra nữa? Còn nữa, lần này tiểu nhân đến Hàng Châu, đầu tiên là bệnh nặng cả tháng trời, rồi sau đó bề bộn công việc, có thời
gian nào để sáng tác đâu?
- Ta mặc kệ, ngươi viết " Mẫu Đơn đình " chỉ dành cho tài tử giai nhân,
ta nay xem tạp kịch tiểu xướng, chẳng thấy có hứng thú gì.
Ngươi phải bồi thường cho ta, nhất định phải viết một bộ hí kịch thật hay...nếu không, nếu không...
Nói tới đây,Triệu Đa Phúc đỏ mặt, rồi sau đó to ra hung dữ quơ nắm đấm nhỏ lên nói:
- Thì sẽ nói với Yến Nô tỷ tỷ là ngươi ở Hàng Châu phong lưu khoái hoạt.
Đến lúc đó bắt ngươi vào cung, ngày nào cũng phải viết khúc phổ mới cho
ta.
Tâm tư tỉ mỉ của phụ nữ, Ngọc Doãn sao hiểu.
Chỉ thấy dáng vẻ kia củaTriệu Đa Phúc rất xinh đẹp đáng yêu thì bật cười ha ha.
Tài tử giai nhân sao?
Trong đầu Ngọc Doan chợt hiện lên một ý niệm.
Chỉ là ý niệm kia lóe lên rồi biến mất. Hồng Lâu Mộng dù hay, nhưng chỉ hợp với thời thái bình, mà nay đang trong tình thế nguy hiểm, thật sự là
không thích hợp.
- Đế Cơ định đi đâu vậy?
Ngọc Doãn vội chuyển hướng đề tài.
Triệu Đa Phúc mỉm cười duyên dáng nói:
- Đêm nay Thập cửu ca thiết yến ở Lầu Phong Nhạc, mời một số văn nhân danh sĩ, nói là có náo nhiệt để xem.
Dù sao ta cũng rảnh rỗi nên tới đó.
Đúng rồi, nếu là thi xã, sao lại thiếu Tiểu Ất được. Thập Cửu ca rất khen
ngợi Mẫu Đơn đình của Tiểu Ất, còn bái phục tài đánh đàn của Tiểu Ất.
Không bằng ngươi theo ta đến đó, rồi nhân tiện kể cho ta nghe những
chuyện ở Hàng Châu.
- Việc này...không thích hợp lắm.
- Có gì mà không thích hợp, dù sao ngươi cũng không có việc gì, theo ta đi thôi.