Khi cất bước đi vào đại doanh cầu Vọng Tiên, cảm xúc Đổng Tiên cực kỳ sa sút.
Lão ân chủ Địch Hưng đưa y từ Hà Nam phủ đến Tế Nam phủ, bởi vì rời xa quê nhà, thế cho nên tâm tình y chán nản u uất, cho nên đến Tế Nam chưa bao lâu liền phát sinh cãi vã với Đô Thống chế Tào Vinh Tế Nam phủ, thậm chí diễn biến thành một trận xung đột. Tào Vinh dù sao cũng là lão già Tế Nam phủ, nắm giữ binh mã, một Đổng Tiên còn xa mới có thể đánh đồng được.
Cứ như vậy, Đổng Tiên đến Tế Nam thậm chí không đến một tháng, đã bị đuổi đi làm tuần kiểm.
Tuần kiểm này tuy rằng cũng là võ quan lãnh binh, nhưng so sánh với thống chế lại hoàn toàn bất đồng. tâm tình Đổng Tiên càng thêm hậm hực, tuần kiểm ở trong doanh lại liên tiếp xung đột cùng người. Nếu không phải Quan Thắng yêu quý tài cán của y thì đã sớm đuổi y đi rồi.
Quan Thắng đến Hàng Châu nhậm chức, thành viên tổ chức tuần kiểm doanh cũng mang đi theo.
Thật ra, Quan Thắng cũng không muốn mang Đổng Tiên đến, nguyên nhân chính vì người này quá mức táo bạo, không một lời đã xuất thủ tàn nhẫn, là một người hay gây chuyện sinh sự. Thật vất vả từ tuần kiểm leo lên vị trí Đô Giám, Quan Thắng cũng không muốn bởi vậy bị chậm trễ tiền đồ. Nhưng không mang theo Đổng Tiên, thì khó có thể nói nổi, bởi vì Đổng Tiên không còn chỗ đứng ở trong quân Tế Nam Phủ.
Rơi vào đường cùng, đành phải dẫn theo Đổng Tiên.
Nhưng với tính cách bướng bỉnh không chịu thuần phục của Đổng Tiên, Quan Thắng vẫn luôn bất mãn, cho nên cũng vẫn không có ủy thác trọng trách.
Ngọc Doãn tìm tới tận cửa rồi, chỉ tên điểm họ đòi hỏi Đổng Tiên với Quan Thắng khiến Quan Thắng hơi giật mình. Nếu người khác tới tìm ông đòi hỏi, còn có thể cự tuyệt. Nhưng Quan Thắng lại biết, sở dĩ ông dĩ có thể đảm nhiệm Đô Giám Hàng Châu này là có một nhiệm vụ cần làm, đó là trợ giúp Ngọc Doãn vững gót chân ở Hàng Châu, giải trừ khó khăn cho hắn.
Đương nhiên, nhiệm vụ này sẽ không bởi bất luận một văn tự gì mà là một cái giá lớn phải trả.
Quan Thắng sau khi suy nghĩ đã đồng ý thỉnh cầu của Ngọc Doãn
Tiếp tục giữ lại Đổng Tiên ở Đô Giám phủ, đích thật là có chút thiệt thòi về tài cán, thậm chí nói có phần quá lên chính là nhân tài không được trọng dụng. Chẳng bằng để hắn ta đến Ứng Phụng Cục làm việc, nói không chừng còn có thể có cơ hội thi triển tài hoa. Còn nữa, Thắng cũng luôn luôn quan sát Ngọc Doãn, ông mơ hồ cảm thấy được, vị Đô Giám Ứng Phụng Cục nhìn có vẻ vô cùng khiêm tốn này có những bí mật mà không muốn người khác biết.
Quan Thắng thậm chí cảm thấy được, giữa Ngọc Doãn và Bàng Vạn Xuân tồn tại quan hệ khó lường.
Tuy nhiên, thế thì sao chứ?
Ở Tế Nam phủ làm Tuần kiểm rất nhiều năm, việc quan phỉ một nhà, Quan Thắng thấy nhiều rồi. Bàng Vạn Xuân tuy nói từng làm phản tặc, nhưng Phương Tịch đã bị giết, chỉ dựa vào một Bàng Vạn Xuân, nào có năng lực quấy ngọn gió thành mưa? Nếu bức ép quá, ngược lại không hay. Chẳng thông qua Ngọc Doãn duy trì một cục diện cân bằng với Bàng Vạn Xuân, đối với tất cả mọi người đều có lợi.
Cho nên, Quan Thắng ra điều lệnh phái Đổng Tiên đến Ứng Phụng Cục.
Đổng Tiên đương nhiên không bằng lòng nhưng cũng không thể tránh được.
Mang tâm trạng hậm hực, y đi vào bên ngoài viên môn binh doanh cầu Vọng Tiên. Trong lòng đủ loại cảm giác, tư vị lẫn lộn, khó nói nên lời.
Nhớ năm đó, hắn cũng là một viên mãnh tướng Hà Nam phủ.
Lúc mới ra đời mang theo một lời nhiệt huyết, muốn nổi danh lập vạn, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông. Con người đều là đi hướng lên trên, nước chảy chỗ thấp. Mắt thấy những bộ khúc đồng liêu trước đây chức quan còn thấp hơn y nay đều có địa vị cao, còn y thì lại không được như ý, tuy rằng vẫn là thống chế, nhưng cũng chỉ là hư chức, không có thực quyền gì.
Từ Hà Nam phủ điều đến Tế Nam phủ, từ quân chính quy điều tiến tuần kiểm doanh.
Hiện tại thì hay rồi, bị một cước đá đến Đô Giám phủ, rồi lại tới Ứng Phụng Cục hoạt động...
Ứng Phụng Cục này thì làm gì?
Chỉ là chó săn cho Quan gia, căn bản không được ngẩng mặt.
Đổng Tiên càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, khi y vừa bước vào viên môn đã thậm chí muốn thôi chức về quê.
Nhưng sau khi y bước vào binh doanh cầu Vọng Tiên lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy quân doanh này phân làm nội ngoại hai doanh, có năm sàn đấu võ.
Trong đó ba sàn đấu võ để không, còn bên trong hai sàn đấu võ thì có một sàn đấu có một gã quan quân đang huấn luyện tiễn thuật cho 50~60 người, mà trong sàn đấu võ còn lại lại bị người ta đào thành ao bùn lầy cao thấp. Có nơi cao, có nơi thấp, có nơi còn đọng nước, nhìn như một ao bùn lầy. Nhưng trong sàn đấu vỏ rách mướp như vậy lại có gần ba trăm tướng sĩ tinh tráng đang chia làm mấy đội ngũ qua lại tiến lên ở phía trên.
Trên Điểm Tướng Đài, Ngọc Doãn đội mũ quán giáp, đứng đó.
Trần Đông đứng bên cạnh thỉnh thoảng hô khẩu lệnh, nhóm tiểu giáo đứng ở dưới đài cao thì vâng theo khẩu lệnh, không ngừng biến ảo cờ xí.
Hai người Hà Nguyên Khánh và Cát Thanh các lĩnh một đội quân tốt, theo lệnh kỳ biến ảo hoặc tiến, hoặc lui, hoặc đột nhiên chuyển hướng, hoặc dũng cảm tiến tới.
Tóm lại, hai đội nhân mã dưới sự chỉ huy của lệnh kỳ cho thấy khí thế bất thường.
Tiếng trống trận ù ù rung động, chỉ thấy Hà Nguyên Khánh mang theo một đội nhân mã đi nhanh về phía trước, đi lại chỉnh tề, giống như một người hành tiến. Mà trước bọn họ là một ao bùn lầy, đi lại bên rìa vũng bùn nát bét,: nhưng tiếng trống lại không chút nào có dấu hiệu đình chỉ. Hà Nguyên Khánh mang theo những người đó, không chút lựa chọn cất bước liền tiến vào trong ao bùn lầy.
Bùn không quá đầu gối.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại, đội nhân mã này đồng loạt đứng ở trong vũng bùn không chút nào hỗn loạn.
Ở bên kia, nương theo tiếng rống to của Cát Thanh, quân tốt dưới trướng y đồng loạt dựng trường thương lên hung ác đâm mộc bia ở phía trước.
Đổng Tiên nhìn, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Kỷ luật nghiêm minh, gần như tất cả những người làm tướng đều không xa lạ gì đối với bốn chữ này.
Thật sự làm được như bốn chữ “'Kỷ luật nghiêm minh' này lại cực kỳ khó khăn. Ít nhất ở trong ấn tượng của Đổng Tiên, cho dù là tinh nhuệ chi sư của Hà Nam phủ cũng không thể đạt được điểm này. Lại không ngờ rằng trong binh doanh Ứng Phụng Cục nho nhỏ ở Hàng Châu này lại làm được điều này. Đương nhiên, cũng là nhân Ứng Phụng Cục không nhiều, cho nên dễ dàng chỉ huy hơn.
Nếu thật sự đổi lại mấy ngàn người, mấy vạn người, thậm chí mấy chục vạn người chưa chắc sẽ là một kết quả như thế này.
Nhưng Đổng Tiên từ trên người những người này đã nhìn ra sự khác biệt. vị Đô Giám Ứng Phụng Cục này không phải là kẻ không lý tưởng chạy tới Hàng Châu. Chỉ nhìn cách thao luyện này của hắn, nếu không dụng tâm, cũng không thể nào làm được.
- Thu thương...Xếp thành hàng!
- Đi đều bước.
Nương theo vài khẩu lệnh đơn giản vang lên, quân tốt bên trong vũng bùn dưới sự dẫn dắt của Hà Nguyên Khánh đi lên trên đất khô.
Những người này vẫn duy trì đội ngũ chỉnh tề như trước, việc đi lại không chút nào hỗn loạn.
Ngay sau đó, chợt nghe quân tốt hô “một hai một hai”, vô số thanh âm hoặc cao hoặc thấp, hoặc trầm thấp hoặc cao vút hòa quện vào nhau, quanh quẩn ở trên không binh doanh toát lên khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh khó có thể hình dung.
Đổng Tiên như hít phải luồng khí lạnh.
Y chưa bao giờ thấy phương pháp luyện binh như thế.
Đúng lúc này, chợt nghe trên Điểm tướng đài có tiếng Ngọc Doãn quát hỏi:
- Ai đang đứng bên ngoài sàn đấu võ?
Đổng Tiên vốn mang theo một chút vẻ khinh thường lúc này lại không dám có nửa điểm chậm trễ, vội chỉnh trang áo bào, bước nhanh về phía trước, chắp tay khom người nói:
- Mạt tướng thống chế Đổng Tiên Đô Giám phủ phụng mệnh của quan Đô Giám Đô Giám phủ Hàng Châu đến Ứng Phụng Cục báo danh.
Trên mặt Ngọc Doãn nở nụ cười.
- Đã báo danh, trước tiên kiểm tra thẻ bài, đợi phân phó sau.
- Vâng!
Đổng Tiên vội cung kính trả lời, hai tay trình lên thẻ bài.
Đã có tiểu giáo tiếp nhận, đưa tới trên Điểm tướng đài.
Theo sau, Đổng Tiên đứng ở dưới Điểm tướng đài yên lặng nhìn quân tốt đang thao diễn trong sàn đấu võ, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Giác Dân, có lẽ ngươi sẽ nghĩ là bản quan không chấp nhận được ngươi.
Nhưng sớm hay muộn sẽ có một ngày, ngươi sẽ cảm tạ ta, bởi vì bản quan mở ra cho ngươi một lối tắt lên làm quan. Bản quan không biết, ngươi như thế nào lại được Ngọc Đô Giám Ứng Phụng Cục để ý tới, nhưng bản quan muốn nói cho ngươi biết, vị Ngọc Đô Giám này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nước sau lưng y sâu vô cùng, nếu ngươi có thể được hắn ưu ái, thành tựu sau này chắc chắn sẽ trên ta.
Lúc Quan Thắng tiễn Đổng Tiên, đã nói những lời chân thành với y.
Ngoài ra còn nhắc nhở y kiềm chế tính cách nóng nảy của mình, đừng luông tỏ ra bướng bỉnh cao ngạo.
Chẳng qua là khi đó trong lòng Đổng Tiên đang nghẹn khuất, sao có thể nghe vào tai những lời thành khẩu của Quan Tiến. Với y, Quan Thắng là dối dạt y, lừa gạt y đến Ứng Phụng Cục, ta và Quan Thắng không còn quan hệ gì nữa.