Tống Thì Hành

Chương 333: Không thiếu tiền (2)

Đây là binh mã ý nghĩa chân chính trên tay hắn, sao không thể huấn luyện giống như quan quân.

- Sử dụng chút tiền bạc thì cứ dùng đi. Mỗ gia chỉ mong sẽ tạo nên một đội tinh binh.

Thiếu Dương, nếu thiếu, thì cứ để ta bổ sung. Vừa rồi Thập Tam Lang đưa tới một trăm ngàn quan, ta đã thông qua hai vạn quan tạo điều kiện cho ngươi chi dùng rồi. Làm thế nào phải huấn luyện được đội nhân mã tinh nhuệ này giống như Hắc Kỳ tiễn đội của Bàng Vạn Xuân ấy. Một khi quyết chiến với giặc trên chiến trường, ta không hy vọng sẽ giống như quan quân Hàng châu, một kích là tan tác.

- Việc này...

Trần Đông cười khổ lắc đầu.

- Tiểu Ất, ngươi đúng là người hiếm thấy.

Từ xưa đến nay, nào có ai luyện binh như vậy? Tuy nhiên ngươi đã yêu cầu như thế thì nghe theo sắp xếp của ngươi đi. Nhưng lời thô tục vẫn phải nói trước, nếu tiền bạc không đủ, ta sẽ tìm ngươi để đòi, đến lúc đó ngươi đừng có chối đấy.

Còn nữa, có muốn tiếp tục mộ binh không?

- Muốn!

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng đáp.

- Cần bao nhiêu người?

- Chính doanh phải đủ 800 quân, ngoài ra tiểu doanh ít nhất 500.

- Một ngàn ba trăm người...

- 500 người kia sung làm tạp binh.

Trần Đông thầm tính toán, cũng đành thầm tặc lưỡi.

Nhìn bộ dạng Tiểu Ất như vậy là thật lòng muốn làm nên việc. Nếu hắn có hùng tâm này, thì cùng hắn làm vậy.

Đang thương lượng, chợt nghe Cát Thanh ở ngoài cửa nói:

- Đô Giám, bên ngoài viên môn có Hà Nguyên Khánh người Hàn Châu dẫn một trăm thanh niên cường tráng đến đầu quân.

- Hả?

Ngọc Doãn nghe vậy trước tiên ngẩn ra, sau chợt cười.

- Nếu đầu quân, thì chiếu theo quy củ. Giờ lại phải làm phiền Thiếu Dương đi tạo danh sách bọn họ rồi. Ngoài ra, dẫn Hà Nguyên Khánh tới đây.

Cát Thanh lĩnh mệnh đi, Ngọc Doãn và Trần Đông thì nhìn nhau cười.

Lần này Hà Nguyên Khánh dẫn người đến đây đầu quân, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

Ít nhất từ phương diện khác mà nói, coi như là mở ra cục diện. Hôm qua mộ binh, chủ yếu là giúp đỡ những người ở núi Mạc Can. Nhưng số người đó dù sao cũng là như muối bỏ biển, còn xa mới đạt được yêu cầu của Ngọc Doãn. Thật sự muốn mộ binh từ bản địa Hàng Châu, còn cần có người đi đầu. Hà Nguyên Khánh này đến đã dễ dàng giải quyết vấn đề nhức đầu trước mắt, nhức của Ngọc Doãn.

o0o

Hà Nguyên Khánh đi vào quân doanh, liền cảm nhận được một loại khí tức khác thường.

Bên sàn đấu võ, Vương Mẫn Cầu mang theo ba mươi danh cung tiễn thủ đang luyện tiễn; mà ở giữa giáo trường, Cao Sủng ngày hôm qua đánh bại gã đã diễn luyện thuật đánh giết. Tuy rằng chỉ lấy mộc đao mộc thương, nhưng thao diễn lại có nề nếp, không có chút nào buông lỏng. Điều khiến Hà Nguyên Khánh giật mình vẫn là những người này thao luyện là ẩu đả thật.

Một trận thao diễn xong, kẻ bại thì chạy bộ vòng quanh sàn đấu võ, mà người thắng thì tiếp tục thao luyện.

Loại không khí này làm người ta nhiệt huyết sôi trào, khác hẳn với khí thế suy sút trong quân doanh quan quân mà gã chứng kiến.

Xem ra, vị Ngọc Đô Giám này không đơn giản. Mặc dù chỉ là binh mã Ứng Phụng Cục, nhưng lại cho thấy ngay cả khí thế quan quân cũng không bằng.

Đây chẳng phải thuyết minh, Ngọc Đô Giám thực sự không phải là không...

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người gọi tên gã.

Hà Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Doãn đứng ở cửa lều lớn ngoắc gã.

Lúc này gã không dám ngạo mạn chút nào, bước lên trước khom mình thi lễ nói:

- Thảo dân Hà Nguyên Khánh, hôm qua mạo phạm Đô Giám, tội đáng chết vạn lần, hôm nay mang theo các huynh đệ tiến đến sẵn sàng góp sức, kính xin Ngọc Đô Giám có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta.

- Hà Nguyên Khánh, ta nghe mọi người gọi ngươi là Tiểu Ất?

- A...là bà con hương thân yêu quý, gọi ta thân mật như vậy.

Ngọc Doãn vỗ vỗ bả vai gã, cười nói:

- Nhắc tới cũng khéo, ta cũng gọi là Tiểu Ất, ta và ngươi thật đúng là có duyên

Hà Nguyên Khánh nghe xong ngẩn ra, có chút mê man.

Gã không rõ Ngọc Doãn nói là có ý gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

- Hôm qua ta thấy ngươi và Thập Tam Lang giao thủ, vật cưỡi thật sự không chịu nổi. Nhắc đến, vừa lúc trong tay ta có một con ngựa tốt, có thể sánh bằng Vương truy của Thập Tam Lang kia. Ta có vật cưỡi rồi, giữ lại con ngựa này bên ta thì hơi lãng phí.

Ta thấy Tiểu Ất cũng là một hảo hán, võ nghệ cao cường. Có câu là bảo kiếm tặng anh hùng, ngươi hôm nay nếu đến giúp đỡ ta, thì ta tặng con ngựa này ngươi làm vật cưỡi, tương lai nếu có cơ hội chinh chiến trên chiến trường, cũng lập nên công lao sự nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông.

Nói xong, Ngọc Doãn khoát tay ra hiệu.

Chỉ thấy Cát Thanh dắt một con Vương truy mã đi đến.

Nhớ ngày đó, Ngọc Doãn từ chỗ Điền Hành Kiến có được tổng cộng ba con ngựa, một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, hai con Ô Vân Đạp Tuyết. Trong ba con ngựa này, thì một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử giao cho Dương Tái Hưng, một con Ô Vân Đạp Tuyết được Cao Sủng mang đi. Con Ô Vân Đạp Tuyết còn lại định đưa cho Quan Thắng, tạo thêm quan hệ thân thiết hơn. Nhưng hiện tại thấy không cần thiết nữa. Hà Nguyên Khánh cũng là một thành viên mãnh tướng, quan trọng nhất là, hắn sẵn sàng góp sức cho mình. Có câu nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, con bảo mã lương câu này sao có thể để người ngoài sử dụng, huống chi Ngọc Doãn còn muốn lôi kéo Hà Nguyên Khánh.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Đổng Trác dùng một con Xích Thố thì lôi kéo được Lã Bố.

Mà nay, Hà Nguyên Khánh tuy không phải là Lã Bố, nhưng cũng là một viên mãnh tướng...

Về phần Ngọc Doãn, cũng như hắn nói, có Ám Kim là đủ rồi, cũng không muốn đổi ngựa mới làm gì.

Hà Nguyên Khánh vừa nhìn thấy Ô Vân Đạp Tuyết, ánh mắt lập tức sáng lên!

Có Tống tới nay, Trung Nguyên thiếu ngựa, càng thiếu ngựa tốt. Đối với võ tướng mà nói, một con bảo mã lương câu còn hơn hẳn ruộng tốt vạn khoảnh, hơn nữa còn là vô giá. Hà Nguyên Khánh gia đạo lụi bại, con ngựa kia của gã vẫn là lúc trước khi Phương Tịch công thành thì đã giành được từ trong tay một gã phản tặc. Chỉ có điều ngựa mà phản tặc kia dùng cũng không phải là ngựa tốt gì, đối với Hà Nguyên Khánh mà nói thì lại quý như báu vật.

Hiện tại, có một Ô Vân Đạp Tuyết ngay trước mặt.

Trong lòng Hà Nguyên Khánh kích động, không nói hai lời, quỳ một chân trên đất:

- Ca ca ưu ái như thế, Nguyên Khánh nguyện

- Ha ha, nói gì mà công khuyển mã chứ.

Binh mã này của ta mới vừa có nơi trú đóng nên chưa có việc gì mấy.

Nguyên Khánh tạm thời chịu thiệt một chút, làm người hầu cận của ta, tương lai nếu có cơ hội thì sẽ ủy thác trọng trách.

Hà Nguyên Khánh tuy rằng dũng mãnh, nhưng chỉ là một viên mãnh tướng.

Không cần nói nay binh lực Ngọc Doãn không đủ, mà quân số cũng không đủ, nên không thể dễ dàng để Hà Nguyên Khánh cầm binh. Dù sao, hắn cũng không rõ Hà Nguyên Khánh có năng lực cầm binh hay không, càng không biết, tính tình người này như thế nào, còn cần phải âm thầm quan sát.

Hà Nguyên Khánh ngược lại không chút để ý, có được Ô Vân Tuyết thì đã là chuyện may mắn vô cùng rồi.

Còn nữa, Ngọc Đô Giám muốn ta làm thân tùy, là tin tưởng ta, cho ta mặt mũi, ta sao không cấp thể diện cho Ngọc Đô Giám?

“Đây cũng là người thẳng tính”.

Ngọc Doãn thấy Hà Nguyên Khánh cao hứng phấn chấn, âm thầm đánh giá.

Hắn bảo Cát Thanh chuẩn bị một bộ giáp trụ cho Hà Nguyên Khánh, sau đó dẫn Hà Nguyên Khánh ở trong sàn đấu võ xem khảo hạch. Hà Nguyên Khánh dẫn theo một trăm người đến phần lớn đều là những kẻ lưu manh nhàn rỗi, bình thường chỉ toàn ức hiếp dân chúng bình thường, có thể nghĩ muốn thông qua khảo hạch khó khăn không hề nhỏ. Bởi vậy mà sau khi khảo hạch kết thúc, một trăm người thì chỉ chưa tới hai mươi người thông qua.

Hà Nguyên Khánh đứng bên quan sát mà cũng cảm thấy mặt đỏ lên.

Trong lòng gã thầm mắng: đều là những tên chẳng biết phấn đấu gì, quả thật là mất mặt người Hàng Châu ta.

Ngày hôm qua gã đã thua Cao Sủng.

Hôm nay sẵn sàng tới góp sức, cố nhiên là xuất phát từ lòng tốt, nhưng trong đó cũng là muốn giành mặt mũi cho người Hàng Châu.

Nào ngờ...

Hà Nguyên Khánh kéo một người bị loại xuống, nghiến răng nghiến lợi:

- Không có chút ý chí hăng hái gì cả, làm mất thể diện người Hàng Châu ta. Trở về nói với những hảo hán trong thành Hàng Châu, chớ để Ngọc đô giám khinh thường người Hàng Châu ta.

Người kia mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu.

Mà Ngọc Doãn và Cát Thanh thì thầm nói chuyện làm như không thấy, thậm chí còn không hề nhìn Hà Nguyên Khánh.

Đợi khi Hà Nguyên Khánh khiển trách xong người kia, Ngọc Doãn lại bảo Cát Thanh dắt Ám Kim tới.

- Nguyên Khánh, đi theo ta.

- Hả?

Hà Nguyên Khánh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.

Đã thấy Ngọc Doãn xoay người lên ngựa, Cát Thanh nắm dây cương đằng trước, đi ra ngoài viên môn.

Hà Nguyên Khánh không dám chậm trễ vội vàng cưỡi Ô Vân Tuyết đi theo sát Ngọc Doãn ra ngoài viên môn.

Ba người tới nhà Ngọc Doãn, chỉ thấy năm thanh niên trai tráng đang đợi trong nhà chính.

- Mang thứ đó ra, chúng ta đi Hạnh Hoa Ổ.

- Hạnh Hoa Ổ?

Hà Nguyên Khánh kinh ngạc, bật thốt lên.

Thân là địa đầu xà (rắn địa phương) Hàng Châu đương nhiên gã không hề xa lạ với cái tên này.

Đó là một tửu lầu nằm bên đê Tây Hồ, nguyên nhân chung quanh đều là Hạnh Hoa nên được gọi là thế, đi lên lầu có thể thưởng thức được cảnh đẹp Tây Hồ.

Ở mùa này, Hạnh Hoa ổ là nơi tốt nhất để thưởng thức cảnh sắc Tây Hồ.

Chỉ có điều chỗ kia không rẻ chút nào, dù là Hà Nguyên Khánh cũng chỉ đi vòng qua nhìn trộm chứ không dám vào Hạnh Hoa Ổ.

Có thể thấy vị đông chủ nhà mình thật đúng là chủ nhân không thiếu tiền chút nào!