Năm đó Phương Tịch suất bộ công thành, thành Hàng Châu máu chảy thành sông.
Tình cảnh thảm liệt kia mặc dù đã qua vài năm nhưng lại rõ mồn một trước mắt. Đối với những người sống lâu đời ở thành Hàng Châu mà nói, trận đại chiến năm xưa chẳng khác gì một cơn ác mộng. Mà nay, ác mộng lặp lại! Thần tiễn Thiên vương Bàng Vạn Xuân mang theo Hắc Kỳ tiễn đội lại xuất hiện trở lại, giết thành Hàng Châu máu chảy thành sông khiến người ta hết hồn.
- Nói như thế, Vạn Xuân ca ca đã trốn vào núi Mạc Can rồi hả?
Ở trên, một hán tử hùng tráng khôi ngô đứng thẳng.
Người đàn ông kia tuổi trên ba mươi, thân hình cao lớn cường tráng, đầu báo mắt hoàn, bộ râu quai nón dưới hàm toát lên khí khái hùng tráng.
- Trong núi có an toàn không?
- Bẩm Tiểu Ất ca, trong núi rất an toàn, dù quan quân có đi vào cũng khó mà tìm được tung tích bọn ta. Vạn Xuân ca ca nói, sẽ từng bước phân tán các huynh đệ lẻn vào trong thành. Vạn Xuân ca ca sai tiểu nhân đi theo Tiểu Ất ca, để hỗ trợ lẫn nhau.
- Cát Thanh, ha hả, ta nhớ không lầm chớ.
- Trí nhớ Tiểu Ất ca thật tốt, tiểu nhân đúng là Cát Thanh.
Ngọc Doãn đánh giá tráng hán trước mắt này một lượt, âm thầm gật đầu khen ngợi.
Cát Thanh này là một người hầu cận bên cạnh Bàng Vạn Xuân. Theo như lời Bàng Vạn Xuân nói, gã vốn là một hộ nông bình thường, sau đó theo Bàng Vạn Xuân tạo phản, trung thành và tận tâm. Người này trời sinh thần lực, Bàng Vạn Xuân dựa theo đặc điểm này của gã đã truyền cho một bộ đao pháp, dũng mãnh khó ai bằng, sử dụng thanh đao nặng bốn mươi sáu cân, cũng đã từng lập nhiều công lao hiển hách.
Lúc trước Bàng Vạn Xuân từng có ý hợp tác với Cát Thanh, nhưng bị Cát Thanh từ chối mà luôn đi theo làm người thân thủ hạ bên cạnh Bàng Vạn Xuân.
Ngọc Doãn đại khái có thể đoán ra tâm tư Bàng Vạn Xuân.
Bản thân mình thương thế chưa khôi phục, mười thành công phu thì không sử dụng được bốn thành. Mà Trần Đông và Trương Trạch Đoan lại là người đọc sách, mặc dù dẫn theo mười người hầu cận nhưng lại không sử dụng đến. Nếu chẳng may phát sinh ra chuyện gì, chẳng phải là không có người hỗ trợ?
Cát Thanh đến đây, chính là để bù chỗ thiếu này.
- Vạn Xuân ca ca đã có lòng, tuy nhiên, hắn định khi nào thì rời khỏi?
- Vạn Xuân ca ca căn dặn, đợi khi nào Thần y đến chữa khỏi thương thế cho Võ Đề Hạt, thì có thể tới Đông Kinh. Tiểu Ất ca, chúng ta có thể cùng đi không?
Hàng Châu có này có hơn hai mươi vạn hộ, gần sáu trăm ngàn nhân khẩu, cũng được coi là phồn hoa ở Giang Nam.
Nhưng so sánh vơi hơn trăm vạn nhân khẩu ở Khai Phong, thì dù Hàng Châu có phồn hoa thế nào cũng kém xa Đông Kinh. Trong lòng rất nhiều người, có thể đi phủ Khai Phong Đông Kinh cũng là một chuyện khó đạt. Nhìn vẻ mặt chờ mong của Cát Thanh, Ngọc Doãn mỉm cười gật đầu nói:
- Đương nhiên là đi được, tuy nhiên sẽ phải muộn hơn Vạn Xuân ca ca một chút.
Cát Thanh càng lộ vẻ hưng phấn.
- Thi Đại Lang có khỏe không?
- Tiểu Ất ca yên tâm, huynh đệ Thi Đại Lang chỉ bị tổn thương da thịt, nhìn bề ngoài cực kỳ nghiêm trọng nhưng thật ra không trở ngại gì. Căn cơ của họ rất tốt, tịnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn. Qua thời gian nữa, Trí Hiền trưởng lão cũng sẽ đi núi Mạc Can thăm hỏi, cho nên vô cùng an toàn.
Có điều người nhà họ dường như có chút kích động.
Đặc biệt là Thi lão thái công rất không cao hứng, dọc đường đi rất khó hầu hạ. Nếu không phải nể mặt Thi Đại Lang thì Vạn Xuân ca ca đã đuổi lão đi rồi.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong, cười ha ha.
Phản ứng của Thi lão thái công cũng là bình thường thôi.
Thi gia lão mặc dù không phải danh môn vọng tộc nhưng ở Hàng Châu cũng có chút danh vọng.
Trong nhà không có ruộng tốt vạn khoảnh thì cũng có chút sản nghiệp, sống quang minh lỗi lạc. Hiện giờ bị Bàng Vạn Xuân phái người ép đi theo, thì thanh danh chẳng khác gì phản tặc, loại chuyện này đổi lại là bất cứ người nào cũng đều cảm thấy bất mãn, chứ không riêng gì lão già 50~60 tuổi, tư tưởng sớm đã sớm hình thành cố định rồi. Nếu lão biểu hiện bình tĩnh thì mới là chuyện lạ.
- Đúng rồi, các ngươi tới Hàng Châu có an toàn không?
- Ha ha, chuyện này Vạn Xuân ca ca sớm có chuẩn bị... Lúc trước chủ công sau khi binh bại bị bắt, Vạn Xuân ca ca mang theo chúng ta trốn vào trong núi. Từ lúc đó Vạn Xuân ca ca đã bắt đầu trù tính, mua hộ quán cho chúng ta, đã có thân phận nghiêm chỉnh rồi.
Nếu không bất đắc dĩ, ai lại nguyện ý làm cái nghề không vốn này? Nhưng bất hạnh vẫn chưa tìm được cơ hội nên vẫn mãi ở trong núi.
Đám huynh đệ chúng ta đều có hộ quán nghiêm chỉnh ở Hàng Châu, hơn nữa danh nghĩa cũng có chút gia sản.
Ngoại trừ một số người già yếu, không muốn lưu lạc xa xứ, thì những người khác đều nguyện lòng hiệu lực cho Tiểu Ất ca. Đúng rồi, Vạn Xuân ca ca còn nói, Tiểu Ất ca nếu có chuyện gì xử lý không tốt, thì có thể đi tìm chủ bộ Hàng Châu Lệ Đại Ẩn hộ trợ. Hắn và Vạn Xuân ca ca có giao tình sâu sắc, lúc trước hộ quán của chúng ta cũng là dựa vào Lê chủ bộ âm thầm giúp đỡ.
Ngọc Doãn nghe vậy lập tức ngẩn ra.
Bàng Vạn Xuân này quả nhiên thủ đoạn giỏi, không ngờ còn mua chuộc được cả chủ bộ thành Hàng Châu.
- Cát Thanh, ngươi có quen thân với Lê chủ bộ kia không?
Cát Thanh nói:
- Tiểu nhân từng phụng mệnh Vạn Xuân ca ca gặp Lê chủ bộ vài lần, uống rượu cùng nhau vài lần, quan hệ cũng không kém.
- Tìm cơ hội mời hắn đi uống rượu được không?
- Chuyện nào có đáng gì, hết thảy đều theo sự an bài của Tiểu Ất ca.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong thở phào.
Có tầng quan hệ này, cuộc sống của hắn ở thành Hàng Châu cũng sẽ tốt hơn.
Trước đây, hắn chưa quen cuộc sống ở Hàng Châu, xử lý mọi việc bó tay bó chân. Mà Lê chủ bộ này nghe nói chức quan không lớn lắm nhưng lại là địa đầu xà (rắn địa phương). Có sự hỗ trợ của ông ta, nghĩ chắc có thể xoay chuyển được cục diện này.
Phủ Hàng Châu, là đầu mối then chốt của đông nam thương nghiệp.
Ngọc Doãn cũng hy vọng có thể mượn cơ hội này mở ra cục diện. Đợi Hoàng Tiểu Thất liên hệ được Tây Châu, là có thể mở ra Tây Vực thương lộ. Bên phía Bảo Tĩnh Quân có Lỗ Đạt giúp đỡ, bên Tây Vực thương lộ, mặc dù chưa hẳn thông suốt nhưng cũng coi như là khai thông bảy tám phần. Vốn là một chuyện vô cùng khó giải quyết, không ngờ đến Hàng Châu lại tìm được cơ hội.
Tâm trạng theo đó mà tốt lên, Ngọc Doãn và Cát Thanh lại tán gẫu trong chốc lát, rồi sắp xếp y ở trong nhà.
***
Tào Thành bị giết, khiến Lý Chuyết thấp thỏm lo âu.
Bàng Vạn Xuân giống như một âm hồn nhìn không tới bao phủ trên không phủ nha.
Phan Thông mấy lần thúc giục Lý Chuyết xuất binh, vào núi bao vây tiễu trừ Bàng Vạn Xuân, bắt giữ đám người Võ Tòng Thi Toàn quy án. Nhưng Lý Chuyết thật sự sợ hãi, mặc dù sau lưng Phan Thông là Thái Kinh, nhưng y vẫn ra sức khước từ, không muốn xuất binh.
Bàng Vạn Xuân lần này chỉ là một cảnh cáo nhỏ, nếu thật sự chọc giận hắn ta, xuất bộ công thành, thì nên làm thế nào cho phải?
Thuộc hạ Lý Chuyết không có mấy ai có thể sử dụng, duy nhất người có tài thì chính là Tào Thành kia.
Nhưng vấn đề là, Tào Thành đã bị Bàng Vạn Xuân giết, y có thể phái ai đi lãnh binh bao vây tiễu trừ đây? Chẳng lẽ phủ tôn gã suất bỗ đấu tranh anh dũng đi tiễu trừ đạo phỉ ư? Lý Chuyết là một người đọc sách, nói đến binh pháp thao lược thì thao thao bất tuyệt, nhưng bảo gã ra trận chiến đấu thì lại không có gan. Tuy nhiên, dù gì thì cũng không thể bỏ qua việc này. Mà Phan Thông càng ngày thúc giục càng gấp, Lý Chuyết thật sự không tìm được cớ nào để đùn đỡ. Ngay lúc gã đang cảm thấy đau đầu thì một tin tức truyền đến làm gã mừng rỡ, bao nhiêu phiền não lúc trước theo đó mà tan biến sạch.
- Cũng không phải là bản phủ không chịu xuất binh, mà là có nguyên do khác.
Đô Giám Hàng Châu được tín nhiệm ba ngày sau sẽ đến Hàng Châu nhậm chức, trước khi hắn đến, bản phủ thật sự không nên vọng động binh mã.
- Đô Giám Hàng Châu là ai?
- Nghe nói người này là do Thái tướng công đề cử, vốn là Tuần Kiểm phủ Tế Nam, được người ta xưng là Đại Đao Quan Thắng!