Không khí ướt lạnh từ cửa sổ thổi vào làm sạch hơi thở trong phòng giam.
Thi Toàn đau đớn kịch liệt từ trong hôn mê tỉnh lại, gã mở to mắt đỡ gương mặt đầy máu đen, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Chuyết sau khi bắt được Thi Toàn thì vội vàng thẩm vấn.
Ngày đầu tiên, thái độ Lý Chuyết khá ôn hòa, khuyên bảo Thi Toàn, không nên vì một tù binh đã chết mà đánh mất tính mạng.
- Thi gia ngươi mặc dù không phải là danh gia vọng tộc ở thành Hàng Châu nhưng cũng có chút địa vị. Chỉ cần ngươi nói ra tung tích Võ Tòng kia, bản quan có thể đảm bảo bỏ qua chuyện cũ. Nếu ngươi nguyện ý, còn có thể vào nha môn làm Ban trưởng, ngươi thấy sao?
Thi Toàn giả vờ ngây ngốc, một mực phủ nhận biết tin tức của Võ Tòng.
- Ngày đó Võ Tòng mất tích, phủ tôn cũng từng kiểm tra, ta chỉ là tuân theo sự chỉ bảo của phủ tôn, nào biết có nhiều trắc trở.
Lý Chuyết lời nói ôn hòa khuyên bảo, nhưng Thi Toàn nhất quyết không khai.
Ngày hôm sau, Lý Chuyết bị Phan Thông bức làm cho nóng mắt, liền thay đổi thái độ ôn hòa, dùng hình đối với huynh đệ Thi Toàn. Hai người Thi Toàn, Thi Dũng thật sự cứng đầu, bị đánh chết đi sống lại, mình đầy thương tích cũng không hé lộ tung tích của Võ Tòng. Đến ngày thứ ba, Lý Chuyết thật sự là bị ép quá mức, liền sai người dùng vải bố dính bong bóng cá đã rang khô nóng dán lên người Thi Toàn. Con cá này rất dính, đã dán vào rồi thì đừng nghĩ sẽ bóc ra được. Sau khi khô, Lý Chuyết lại hỏi tung tích Võ Tòng, thấy Thi Toàn không chịu khai, liền túm lấy tấm vải bố xé ra, lập tức da lưng bị kéo ra một mảng.
Hình phạt này có một danh mục tên là “Phi ma khảo”, cũng gọi là lột da hỏi tội.
Nghe nói thời kỳ Tùy Đường lưu truyền một loại khổ hình, nhưng lại chưa bao giờ ghi lại trong chính điển.
Thi Toàn bị lột da bảy tám lần, hôn mê hơn mười lần, đã hấp hối rồi.
Lý Chuyết thấy gã sắp không chống đỡ được nữa, đành phải tạm thời dừng dùng hình, ném gã vào đại lao, chuẩn bị ngày mai tiếp tục thẩm vấn.
Trên thân thể đau đớn mãnh liệt, khiến cả người Thi Toàn co giật.
Nhưng gã là con người rắn rỏi, chỉ cắn răng không hề rên la nửa câu.
Không chịu nổi!
Thi Toàn ngồi xuống dựa vào tường.
Trong góc, Thi Dũng vẫn còn đang mê man, nhưng trên gương mặt non nớt lại lộ vẻ sợ hãi.
Thi Toàn không biết mình còn có thể duy trì được bao lâu, nhưng gã biết rõ, Thi Dũng đã sợ đến cực hạn rồi, nếu tiếp tục kiên trì, e là không trụ nổi đến ngày mai.
Cũng không biết Ngọc Đô Giám đã đưa Võ Đề Hạt dời đi đâu rồi?
Ánh mắt Thi Toàn đảo qua phòng giam, dừng ở một góc, có một cây gỗ đinh dài ba tấc ở đó.
Cây gỗ đinh này là dùng để cố định cửa lao.
Trước đây cửa lao phải tu sửa, cho nên khi tu sửa xong thì cây gỗ đinh này vẫn đặt trên cánh cửa cũng không có ai thanh lý.
Ánh mắt Thi Toàn bỗng dưng lóe sáng, gắng gượng bò qua đó.
Gã cầm lấy cây gỗ đinh, một đầu gỗ đinh nhọn sắc, liền nhanh chóng bò qua chỗ Thi Dũng.
Nếu không trụ được, thì đi trước một bước đi.
Đáng thương Thi Dũng còn ít tuổi đã bị mình liên lụy, bị tội lớn không nói, còn bị...Nhưng vì sự an toàn của Võ Đề Hạt và Ngọc Đô Giám, cũng chỉ có thể làm như vậy, giết Thi Dũng, sau đó mình tự sát, nghĩ chắc Võ Đề hạt và Ngọc Đô Giám, nhất định có thể an toàn. Về sau Võ Đề hạt và Ngọc Đô Giám sẽ báo thù cho mình. Đáng tiếc mình lại không thể tự tay giết Lý Chuyết.
Thi Toàn bò đến bên cạnh Thi Dũng, hít sâu một hơi giơ cao cây gỗ đinh lên.
- Lục Lang, đừng trách ca lòng dạ ác độc.
Có điều, nếu ta và đệ không chết, thì sẽ liên lụy Võ Đề hạt và Ngọc Đô Giám. Võ Đề Hạt là đại ân của Thi gia ta, sao chúng ta có thể lấy oán trả ơn. Yên tâm, sau khi đệ đi rồi, ta sẽ đi theo đệ, trên đường xuống hoàng tuyền, huynh đệ ta kết bạn cùng đi.
Trong lòng niệm xong, Thi Toàn cắn răng định đánh cây gỗ đinh xuống.
Nhưng đúng lúc này chợt nghe bên ngoài cửa lao có tiếng bước chân vọng đến.
Ngay sau đó, thấy hai quan coi ngục cùng một người trung niên đi vào cửa lao, người trung niên kia vóc dáng không cao, có phong thái của người trí thức. Gã chắp tay sau lưng, cười hỏi:
- Lao đầu ca ca, huynh đệ Thi Toàn lại ở trong đại lao này đúng không?
- Đúng vậy, hai kẻ tặc bị bắt vào trong này.
Nhìn thì đã nhìn rồi, mau đi nhanh đi. Nếu không phải số bạc của ngươi, ta sao dám mạo hiểm cho ngươi vào? Hai người này đắc tội phủ tôn, sớm muộn gì cũng đều chết. Nếu phủ tôn biết thì sẽ trách tội.
- Thi Đại Lang, bức tranh Cảnh xuân Tây Hồ ngươi cất giấu ở đâu?
Người trung niên cũng không đi ngay mà lớn tiếng quát hỏi.
Thi Toàn ngẩn ra, bức Cảnh xuân Tây Hồ?
Gã đột nhiên nhớ ra, có một lần khi gặp Trương Trạch Đoan, Trương Trạch Đoan nói đợi đầu xuân, nhất định phải vẽ một bức Cảnh xuân Tây Hồ. Lúc ấy Thi Toàn còn cười nói, nếu như vẽ xong bức tranh, thì nhất định mình phải là người thưởng thức đầu tiên, Trương Trạch Đoan cũng vui vẻ đáp ứng.
Bức Cảnh xuân Tây Hồ, chẳng lẽ đây chính là thủ hạ của Ngọc Đô Giám?
Con ngươi Thi Toàn đảo một vòng, lớn tiếng quát:
- Trở về nói với Trương quản gia, đừng mơ có được bức tranh này.
Hai ngục tốt có chút bất mãn, liên thanh quát, bước lên muốn đẩy người trung niên.
Nào ngờ con ngươi người trung niên chợt lóe sáng lạnh lùng, một thanh chủy thủ hiện ra từ trong ống tay tay áo, quay tít một vòng ở trong tay, nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu một tên ngục tốt. Tên ngục tốt còn lại hoảng sợ, theo bản năng hô lớn:
- Có người cướp...
Chữ “lao” còn chưa nói hết, người trung niên đã lật tay cắm chủy thủ xuyên vào miệng của ngục tốt kia, rồi sau đó nghiêng người né tránh máu tươi từ miệng ngục tốt phun ra. Thi thể ngục tốt thẳng tắp ngã xuống, “bồng” một tiếng làm kinh động đến ngục lại ở cửa quan.
Đầu xuân, trong đại lao có chút vắng vẻ, chỉ giam giữ hai huynh đệ Thi Toàn.
Nguyên nhân Lý Chuyết cố ý chỉ bảo cho nên trong đại lao có khá nhiều người trông giữ. Bên trong có động tĩnh lập tức kinh động ngục tốt bên ngoài lao.
- Cướp ngục, có người cướp ngục!
Tiếng gào thét thê lương lập tức lập tức vang tận mây xanh, xé rách sự yên tĩnh toàn bộ đại lao Hàng Châu.
Thi Dũng cũng đã tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn ra ngoài xem.
Người trung niên lại không chút hoang mang, nằm rạp người quơ lấy đại đao bên cạnh ngục tốt, chém xích sắt to bằng ngón cái ở cửa lao, chỉ thấy y nhấc chân đá cửa lao bay ra ngoài, cúi người chui vào đại lao.
Ánh mắt lướt qua người huynh đệ Thi Toàn, trên mặt nở nụ cười tán thưởng.
- Thật hảo hán, không uổng công ta liều chết đến thành Hàng Châu để cứu các ngươi...Tiểu tử kia còn có thể cử động không?
Người trung niên chỉ vào Thi Dũng, trầm giọng nói:
- Nếu có thể cử động, thì hãy bám vào ca ca ngươi, theo ta giết ra ngoài. Thi Đại Lang, đừng lải nhải nhiều lời, nếu không muốn chết ở đây thì đi theo ta, đợi thoát hiểm rồi, tự ta sẽ nói cho ngươi biết hết tình hình.
Thi Toàn lập tức ngậm miệng lại, đỡ cánh tay Thi Dũng dìu lên.
Lại nói đến, Thi Dũng tuy bị hành hình nhưng không nặng như Thi Toàn. Lực chú ý của Lý Chuyết đều đặt trên người Thi Toàn, từ lúc bắt đầu đã tập trung thẩm vấn Thi Toàn, cho nên Thi Dũng mặc dù mình đầy thương tích nhưng không bị tổn thương gân cốt. Gã bám lấy Thi Toàn dắt díu đi ra ngoài, theo sát phía sau người trung niên. Lúc này, cửa lao đã mở rộng ra, hơn mười ngục tốt ùa lên.
Người trung niên cười lạnh một tiếng, nghênh người đón lấy.
Đáo thép trong tay vẽ một đường đao kỳ quỷ, chỉ nghe những tiếng kêu thảm thiết vang lên, những ngục tốt này không một ai ngăn được một chiêu của người trung niên. Người trung niên như mãnh hổ xông vào bầy dê, trong chớp mắt đã mở một đường máu, trên quần áo dính đầy vết máu, huynh đệ Thi Toàn lảo đảo đi theo sau, rất nhanh đã lao ra khỏi cửa lao. Lúc này đã qua giờ Mão, trời đã mờ mờ sáng, trong thành Hàng Châu ánh lửa ngút trời, nơi nơi truyền đến tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Một người đàn ông vạm vỡ che mặt dẫn theo một đám người vọt tới cửa đại lao.
Những người này tay cầm vũ khí sắc bén, giết đại lao Hàng Châu máu chảy thành sông...
Đại Hán kia đến trước mặt người đàn ông trung niên, chắp tay:
- Ca ca, các lộ huynh đệ đều đã bắt đầu lui quân, chúng ta cũng đi nhanh đi.
Nếu quan phủ Hàng Châu kịp thời phản ứng triệu tập binh mã, chỉ sợ huynh đệ ở cửa thành chống đỡ không được lâu.
Người trung niên gật gật đầu, nhận lấy cây bút thương dài chín thước từ trong tay Đại Hán kia.
- Cát Thanh, chiếu cố tốt bọn họ, đừng để bọn họ tổn thương thêm nữa. Các huynh đệ, theo ta cùng nhau giết ra thành Hàng Châu!
Đại Hán che mặt được người trung niên gọi là Cát Thanh không nói hai lời, bước nhanh đến bên Thi Toàn, cúi người đỡ lấy Thi Toàn, sau đó lại gọi hai người bịt mặt tới dìu Thi Dũng. Hắn cũng không nói chuyện, nhận lấy đại chùy nặng trong tay một tùy tùng, tay kia vác một tấm chắn bằng đồng thau, theo người trung niên đi ra ngoài.
Thành Hàng Châu lúc này một mảnh hỗn loạn.
Người trung niên dẫn theo đám người Cát Thanh một đường thông thuận gần như không gặp chút ngăn trở nào tới Tân Khai Môn.
Dưới cửa thành tụ tập hơn một trăm hảo hán, người nào cũng mặc áo xanh, khăn đen che mặt.
Mọi người thấy người trung niên đi vào, đồng loạt thi lễ:
- Ca ca, các huynh đệ đã tề tựu, có thể đi rồi.
- Đi nhanh!
Người trung niên cũng không nói năng rườm rà, liền xông ra khỏi cửa thành.