Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng biết, cách nói của cái gọi là bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tự này, trên thực tế là mới xuất hiện ở thời kì cuối nhà Thanh, do lúc ấy võ tăng Thiếu Lâm là Diệu Hưng biên soạn sửa sang lại, cùng với bảy mươi hai tuyệt nghệ mà mọi người nghe nhiều đến nỗi quá quen thuộc là hai vấn đề khác nhau.
Cái gọi là Sư Tử Hống, xuất phát từ "Duy ma kinh? Phật quốc phẩm" trong “Diễn pháp vô úy”, còn Sư Tử Hống, còn có nghĩa là như sấm chấn động, cũng đại biểu cho “Như Lai chính thanh” có khả năng hàng phục tất cả ma quỷ. Bộ công pháp này, cũng là bí pháp tu hành của Phật môn không truyền ra ngoài. Lúc Chu Đồng lưu lại "Bát Thiểm Thập Nhị Phiên" ở bên trong, cũng từng đề cập tới sự lợi hại của môn công phu này.
Trưởng lão Trí Hiền nghiễm nhiên có Sư Tử Hống hộ thể?
Điều này cũng có nghĩa, quá khứ của ông ta thực không đơn giản, càng làm cho Ngọc Doãn càng thêm tò mò.
Tuy nhiên, vấn đề Ngọc Doãn quan tâm nhất hiện giờ cũng không phải là Sư tử hống này:
- Trưởng lão, việc mượn chỗ không biết trưởng lão có đồng ý giúp hay không?
Trưởng lão Trí Hiền cười ha hả:
- Ngọc Đô Giám có đại trí tuệ, cứ ở lại cũng không sao.
Hơn nữa, Hoa hòa thượng đã mở miệng, nếu như bần tăng không đồng ý, chỉ sợ đồ vô lại này sẽ lập tức trở mặt, đốt thiền viện này của ta. Vậy cho ngươi mượn đi... Võ Đề Hạt cũng là đại trượng phu đương thời, bần tăng đối với hắn vẫn rất kính nể. Cứ giấu ở chỗ này, bần tăng cũng có chút hiểu biết về y thuật, mặc dù không tinh thông lắm, nhưng ít ra cũng có thể bảo vệ tính mạng hắn, đợi khi thần y đến Hàng Châu.
Nói một hồi lâu, chỉ đợi có những lời này của trưởng lão Trí Hiền.
Ngọc Doãn có cảm giác như trút được gánh nặng, vội đứng dậy, chắp tay cảm tạ.
Trưởng lão Trí Hiền lại đặc biệt vì hắn sửa sang lại một tòa thiền viện, cách Phật xá Tùng Lâm cũng không quá xa, trên Nguyệt Luân Phong, cảnh sắc khác thường.
Sau giờ ngọ, trưởng lão Trí Hiền dẫn Ngọc Doãn, dọc theo đường núi gập ghềnh ẩm ướt, đi lên Nguyệt Luân Phong.
Năm ngoái Lục Hòa tháp bị lôi hỏa đốt cháy, đã biến thành một đống hoang tàn.
Trong đống hoang tàn ấy vẫn còn lưu lại dấu vết lửa cháy do sét đánh lộ ra mất phần hiu quạnh. Tuy nhiên trong đống đổ nát thê lương kia, lại hiện ra từng mảng cỏ xanh tươi. Tuy trời vẫn còn rét đậm, lại làm cho người ta cảm nhận được hơi thở của mùa xuân đang phả vào mặt.
Đứng ở trên Nguyệt Luân Phong, đưa mắt có thể nhìn thấy phong cảnh lộng lẫy của Tiền Đường từ xa.
Ngọc Doãn mình đầy mồ hôi, đi theo phía sau trưởng lão Trí Hiền.
Trưởng lão Trí Hiền này ít nhất cũng có sáu bảy mươi tuổi, lại đang bước đi như bay trên đường núi, không lộ ra vẻ mệt mỏi một chút nào.
- Tiểu Ất không khỏe, như thế cũng là bình thường.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày hai lần đi bộ lên núi, rồi sau đó chiếu theo Bát Đoạn Cẩm bần tăng truyền lại mà tu luyện... Nguyệt Luân Phong này cảnh trí rất tốt, rất thích hợp để cho ngươi tu hành điều dưỡng thể xác và tinh thần. Hiện tại, ta liền bắt đầu truyền thụ cho ngươi công pháp căn bản của Bát Đoạn Cẩm này.
Bát Đoạn Cẩm này, chia làm hai loại trạm công và toạ công.
Trưởng lão Trí Hiền truyền thụ trạm công, mỗi ngày luyện tập hai lần vào lúc sáng sớm và chạng vạng, đến tối lại tu luyện một lần toạ công nữa.
Ngọc Doãn được trưởng lão Trí Hiền chỉ điểm, đem tám động tác của trạm công đều luyện tập từng cái.
Tuy rằng đơn giản nhưng phối hợp phương pháp hô hấp lại rất đặc biệt. Con đường vận chuyển nội tức cũng vô cùng gian nan. Mỗi một động tác nhất định phải luyện tới nơi tới chốn, đồng thời cũng không được quá sức, sẽ có hại cho thân thể. Trưởng lão Trí Hiền lần lượt biểu diễn lại một lần nữa để sửa chữa sai sót cho Ngọc Doãn. Bất tri bất giác đã tới lúc chạng vạng, mặt trời đã đi hết một vòng, lặn về phía tây.
Đi dưới ánh chiều tà, hai người về lại Lục Hòa tự.
Trần Đông và Trương Trạch Đoan đều đã đến chùa, sau khi gặp Ngọc Doãn, liền bàn bạc về công việc cụ thể giải cứu Võ Tòng.
- Thi Đại Lang theo sự phân phó của ta, ở Diêm Quan tìm một cái thi thể, hình dáng có phần tương tự như Võ Đề Hạt.
Đêm mai Lý Chuyết sẽ ở trong phủ thiết yến, mở tiệc chiêu đãi danh sĩ Hàng Châu, đến lúc đó liền thông báo cho hắn biết Võ Đề Hạt bị bệnh chết ở trong lao. Thi Đại Lang cũng mua được một người khám nghiệm tử thi ở trong nha môn, dù cho có kiểm nghiệm thi thể, cũng không có vấn đề gì.
Sau khi giải cứu Võ Đề Hạt ra, sẽ suốt đêm đưa đến bên này.
Hiện nay có một lo lắng duy nhất, đó là những tên lính gác cửa thành... Chỉ cần có thể đưa ra khỏi cửa thành, coi như là đại công cáo thành.
Ngọc Doãn nghe xong, liên tục gật đầu.
Treo đầu dê bán thịt chó cũng giống như thế này, kế tiếp là phải nhìn thao tác cụ thể.
Vì Võ Đề Hạt, nhất định là mất không ít tâm tư suy nghĩ. Chắc hẳn về phía Thi Toàn đang vô cùng lo lắng.
- Người khám nghiệm tử thi có đáng tin cậy hay không?
- Tiểu Ất yên tâm, người khám nghiệm tử thi này cũng đã từng mang ân của Võ Đề Hạt, nhất định sẽ không phản bội.
- Vậy là rất tốt!
Cuối cùng Ngọc Doãn cũng yên lòng, dặn dò Trần Đông:
- Ta ở lại nơi này, trong nhà kính xin Thiếu Dương quan tâm nhiều hơn... Có chuyện gì hãy để cho Đại huynh đến báo tin, trong một thời gian ngắn, ta sẽ không trở về trong thành. Đúng rồi, Đại huynh báo lại cho Thi Đại Lang, sau khi chuyện kết thúc, tạm thời không cần liên lạc, tốt nhất hắn cũng đừng tới chùa thăm. Chờ thêm một thời gian ngắn, gió êm sóng lặng rồi, chúng ta liên hệ tiếp cũng không muộn... Còn nữa, bảo hắn nghĩ cách hỏi thăm một chút, xung quanh thành Hàng Châu này, có sơn tặc trộm cướp nào. Nếu như có thể liên hệ được, nhờ hắn nghĩ cách giới thiệu giúp ta.
Trương Trạch Đoan và Trần Đông nghe xong, lĩnh mệnh mà đi.
Lỗ Trí Thâm tò mò hỏi:
- Tiểu Ất hỏi thăm sơn tặc trộm cướp làm chi? Chắc không phải là muốn tiêu diệt đạo tặc chứ?
- Tiêu diệt đạo tặc sao!
Ngọc Doãn nghe vậy, lập tức cười mếu:
- Không nói đến công việc tiêu diệt đạo tặc không phải là nhiệm vụ của ta, nếu là nhiệm vụ của ta, ta cũng bất lực.
- Vậy việc kia là sao?
- Ta thẹn vì là Đô Giám Ứng Phụng Cục, nhưng Lý Chuyết lại giữ mãi binh phù, trì hoãn không chịu giao cho ta.
Đầu mùa xuân, cần phải nhậm chức Đô Giám Hàng Châu, nếu như đến lúc đó ta vẫn không thể có được binh phù, chắc chắn càng thêm bị động.
Trước lúc ta nhậm chức Đô Giám Hàng Châu, phải làm tốt chiến sự ở Ứng Phụng Cục... Cho nên, binh phù trong tay Lý Chuyết rất trọng yếu, ta muốn lợi dụng bọn sơn tặc trộm cướp, buộc Lý Chuyết giao ra binh phù, ta cũng thuận lợi bắt tay vào việc mời chào binh mã. Bằng không mà nói, trong tay ta không có người nào, thì như thế nào có thể đứng vững ở trong thành Hàng Châu này.
Sau khi Lỗ Trí Thâm nghe xong, cũng tỏ vẻ tán thành.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, binh mã chính là quyền lực của Đô Giám Ứng Phụng Cục Ngọc Doãn này!
Trưởng lão Trí Hiền lộ ra vẻ như đang nghĩ tới cái gì, sau khi nghe Ngọc Doãn nói xong, trầm ngâm chốc lát nói:
- Tiểu Ất, sau khi ngươi có được binh phù sẽ chiêu dụ binh mã như thế nào? Phải biết rằng, trong tay ngươi hiện tại cũng không có người nào có thể sử dụng, nếu đưa tới binh mã, vậy ai sẽ thống lĩnh?
Ngọc Doãn thở dài,
- Ta vốn định sau khi cứu Võ Đề Hạt ra, mời chào hắn đến bên người, làm cho hắn thay hình đổi dạng, thay ta huấn luyện binh mã. Không dám giấu trưởng lão, ta cũng không hiểu nhiều lắm về chiến sự, trước kia khi còn ở Khai Phong, bên người cũng có mấy người huynh đệ tinh thông chuyện này, nhưng đều không thể theo ta đến đây... Chỉ có điều Võ Đề Hạt bị tổn thương như thế, chỉ e phải mất từ nửa năm đến một năm mới có thể đứng dậy.
Thật lòng mà nói, ta cũng vì những chuyện này mà lo lắng, nhưng lại nghĩ không ra một kế sách nào...
Trí Hiền trưởng lão mỉm cười!
- Tiểu Ất, ta có thể giới thiệu cho ngươi một người, tuy nhiên phải xem ngươi có dám dùng hay không.
- Sao?
Ngọc Doãn không khỏi tò mò nhìn về phía trưởng lão Trí Hiền, càng nhìn lại càng cảm thấy, trên người lão hòa thượng này, cất giấu rất nhiều bí mật.
Trưởng lão Trí Hiền do dự một chút, hạ giọng nói:
- Bần tăng có một đứa cháu họ, vốn là phú hộ của Diêm Quan, trong nhà có rất nhiều điền sản. Thế nhưng trước đây ít năm bọn quan Ứng Phụng Cục ở Tô Hàng gom góp hoa thạch cương, đứa cháu họ của ta tuổi trẻ ngông cuồng, liền đắc tội với Chu Miễn, suýt nữa cửa nát nhà tan. Về sau hắn trong cơn tức giận, giải tán hết gia sản, dẫn theo vài trăm người trốn vào trong núi Mạc Can, đối địch với bọn người của Chu Miễn... Sau khi Phương Tịch khởi sự, hắn liền đến dưới trướng của Phương Tịch, cũng coi như là một viên mãnh tướng.
Sau khi Phương Tịch bị giết, đứa cháu kia của ta lại dẫn mấy trăm tàn binh bại tướng trốn vào núi Mạc Can, đến nay vẫn làm sơn tặc như trước.
Một mãnh tướng lại là thủ hạ của Phương Tịch?
Ngọc Doãn không khỏi há hốc miệng, nhìn trưởng lão Trí Hiền, thầm nghĩ: sớm biết lão hòa thượng này không đơn giản, không nghĩ tới...
- Ý của trưởngg lão là..
- Bần tăng cảm thấy, nếu hắn cứ trốn ở trong núi, thực là lãng phí một thân bản lĩnh của hắn.
Ta thấy Tiểu Ất, chí không ở đông nam. Nếu như Tiểu Ất ngươi có đảm lược, bần tăng có thể giới thiệu hắn với ngươi, sau này dẫn hắn đi biên cương lập công lao sự nghiệp, giành được công danh, nói không chừng cũng có thể xây dựng lại gia viên, rạng rỡ tổ tông... Đứa cháu này của ta, tài bắn hơn người, hơn nữa rất am hiểu việc huấn luyện trường binh. Lúc trước cung binh ở trong tay của Phương Tịch, đều do một tay hắn huấn luyện ra.
Ngọc Doãn trầm mặc!
Trưởng lão Trí Hiền giới thiệu người này, quả thật là một nhân tài mà hắn đang rất cần.
Nhưng vấn đề là, người này không chỉ là một sơn tặc, hơn nữa lại còn là đại tướng thủ hạ của Phương Tịch, đây chính là một phản tặc.
Ngọc Doãn cũng không ngại dùng hắn, nhưng lo lắng sau này nếu chẳng may bị bại lộ, sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Tuy nhiên, chỉ có thể cầu phú quý từ trong gian khó.
Lấy thân phận của Ngọc Doãn hiện giờ, dường như cũng chỉ có thể chọn lựa nhân tài từ những sơn tặc trộm cướp, phản tặc dư nghiệt này. Những người có gia thế tốt đẹp, xuất thân trong sạch chưa chắc sẽ đồng ý đi theo hắn. Dù sao, thanh danh của Ứng Phụng Cục cũng không tốt lắm.
- Xin hỏi cao tính đại danh của người cháu trưởng lão là gì?
Trưởng lão Trí Hiền có vẻ rất do dự, nhìn nhìn Ngọc Doãn, lại nhìn Lỗ Trí Thâm một chút, cắn răng một cái hạ giọng nói:
- Tộc cháu của bần tăng, ở Giang Nam có một biệt hiệu, người ta gọi là Tiểu Dưỡng Do Cơ... Hắn tên là Bàng Vạn Xuân! Không biết Tiểu Ất, có dám thu nhận và giúp đỡ hay không?