Ngọc Doãn đi đến Hàng Châu, mặc dù không ra khỏi nhà, nhưng đối với một số danh thắng ở Hàng Châu lại hiểu rất rõ.
Những danh thắng như Lục Hòa tự cùng với Lục Hòa tháp, được xây dựng vào Khai Bảo năm thứ ba, chính là công nguyên năm 970. Khi Hàng Châu còn là thủ đô của nước Ngô Việt, vì để trấn áp thủy triều sông Tiền Đường, quốc chủ của nước Ngô Việt ra lệnh cho tăng nhân Trí Nguyên trông coi việc xây dựng Phật tháp, lấy kinh Phật Lục Hòa làm thành ý kính dâng, mệnh danh là Lục Hòa tháp.
Tuy nhiên, Lục Hòa tháp vào năm trước, chính là Tuyên Hòa năm thứ năm gặp thiên hỏa, thế cho nên hóa thành một đống hoang tàn.
Ở hậu thế Ngọc Doãn đã từng nhìn thấy Lục Hòa tháp, trên thực tế là đến thời Nam Tống được trùng tu mà thành, cũng không giống với Lục Hòa tháp lúc đầu.
Sở dĩ Ngọc Doãn lộ ra vẻ mặt kỳ lạ là có nguyên nhân khác.
Trong truyện Thủy Hử, anh hùng đả hổ Võ Tòng sống những ngày còn lại ở Lục Hòa tự, không ngờ là trên thực tế, Võ Tòng và Lục Hòa tháp lại cũng có liên quan.
Là ý trời hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Ngọc Doãn cũng không biết phải nói như thế nào, chẳng qua là cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, sau khi suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:
- Còn có một chuyện nữa, đó là khi cứu Võ Đề Hạt ra, cũng cần có lương y trị liệu. Trước kia Trương thần y trị liệu cho Võ Đề Hạt là xuất phát từ sự kính nể, ngoài ra có lẽ cũng vì thông cảm cho Võ Đề Hạt bị vây hãm nơi chốn đại lao. Nhưng một khi Võ Đề Hạt được cứu ra thì đã không thể tiếp tục làm phiền Trương thần y được nữa. Dù sao Võ Đề Hạt là người mang tội, Trương thần y chưa chắc dám làm chuyện không tốt để rước lấy tai họa.
Ta đã ra lệnh cho Cao Thế Quang trở về Khai Phong, mau chóng mời An thần y đến đây.
Tuy nhiên trước khi An thần y đến, cần phải tìm cách giữ lại tính mạng của Võ Đề Hạt... Cho nên trước khi ra tay, Thi Đại Lang còn phải làm hai chuyện.
Ngọc Doãn đang khi nói chuyện, chỉ cảm thấy suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Thi Toàn nghe vậy, lập tức đứng lên khom người trả lời:
- Đều nghe theo Ngọc Đô Giám chỉ bảo.
- Thứ nhất, mời Trương thần y tiếp tục trị liệu cho Võ Đề Hạt một lần nữa, đồng thời phải nghĩ cách lấy được một đơn thuốc ổn định thương thế cho Võ Đề Hạt từ chỗ ông ta.
Tiền bạc không thành vấn đề, mấu chốt chính là thời gian... Cao Thế Quang đi Khai Phong, nhanh nhất cũng phải trước tháng ba năm sau mới quay về. Nói cách khác, sau khi giải cứu Võ Đề Hạt ra, ít nhất chúng ta phải bảo vệ tính mạng của hắn trong vòng ba tháng, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Trần Đông ở một bên nghe xong, liên tục gật đầu.
Sau đó Ngọc Doãn lại nói:
- Chuyện thứ hai này cũng vô cùng quan trọng.
Đại Lang mới vừa nói ngươi và trưởng lão Trí Hiền qua lại rất tốt, nhưng cũng không ổn thỏa. Theo ta thấy, tốt nhất là ngươi thăm dò ý tứ của trưởng lão Trí Hiền. Nếu như ông ta đồng ý tiếp nhận, chúng ta lại ra tay cũng không muộn. Nếu không thì phải thay chỗ ẩn thân.
- Tiểu nhân hiểu rồi, sẽ sắp xếp việc này ngay!
Thi Toàn không nói gì nữa, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Đưa tiễn Thi Toàn xong, Trần Đông quay trở về, cười ha hả nói:
- Tiểu Ất làm việc càng ngày càng chu đáo, có phong độ của một đại tướng.
Ngọc Doãn mặt đỏ cả lên:
- Thiếu Dương chớ có cười ta, chẳng phải ta cũng bị buộc phải làm thế sao?
Thân thể này của ta không được khoẻ mạnh, dù gì cũng là một rắc rối. Hơn nữa ở trong thành Hàng Châu này, trước mắt ta và ngươi đều u ám, chưa quen với cuộc sống nơi đây, nếu như không cẩn thận không chừng sẽ bị người hãm hại. Ta cũng không cảm thấy có cái phong độ gì của một đại tướng, chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ như sắp rơi vào vực sâu, phải rất cẩn thận.
Trần Đông nói:
- Đã như thế cũng có tiến bộ... Nếu như Diễn Sơn tiên sinh biết Tiểu Ất cẩn thận như vậy, sẽ rất vui.
- Thật vậy sao?
- Điều đó là đương nhiên!
Ngọc Doãn mỉm cười, tựa vào ghế lớn, thở dài một hơi.
Cũng vẫn là thiếu người a...
Vốn muốn đem Võ Tòng chiêu dụ đến đây, không dè lại gặp phải tình hình như vậy.
Chỉ là nếu như tìm y đến, chỉ e trong một thời gian ngắn cũng khó mà dùng được ngay. Hơn nữa, Lý Chuyết cố tình trì hoãn không chịu giao binh phù, cũng không phải là cách lâu dài. Nếu không thể nắm trong tay binh quyền của Ứng Phụng Cục này, vậy thì coi như tới Hàng Châu lần này là trắng tay rồi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn lại nhíu mày.
Binh quyền, chiêu binh, luyện binh...
Mỗi một sự việc, đều giống như là xương mắc trong cổ họng. Nếu không mau chóng giải quyết, trong lòng không thể nào mà an tâm cho được. Nhưng, làm thế nào để lấy được binh quyền từ trong tay của Lý Chuyết bây giờ? Đến nay Lý Chuyết vẫn không chịu giao ra binh phù, cũng có đầy đủ lý do.
Thân thể của Ngọc Đô Giám ngươi không tốt, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi.
Chờ cho cơ thể ngươi bình phục rồi, sẽ đem binh phù giao cho ngươi, đây cũng là vì lo lắng cho ngươi...
Nhưng vấn đề là, một ngày y không giao binh phù, là một ngày Ngọc Doãn không thể chiêu mộ quân binh. Hơn nữa, việc này kéo dài càng lâu thì tác hại lại càng lớn. Nói tóm lại, nếu thương thế này còn chưa lành thì Lý Chuyết vẫn còn mượn cớ.
- Tiểu Ất, đang lo lắng chuyện gì?
Trần Đông thấy Ngọc Doãn không nói lời nào, không nhịn nổi mở miệng hỏi.
- Không việc gì, chỉ nghĩ tới một chút vướng mắc...
Trần Đông ngẩn ra, chợt nói:
- Một chút vướng mắc? Việc của Võ Đề Hạt, có lẽ vấn đề không lớn. Thi Đại Lang kia quả thật có chút thủ đoạn, tuy nói võ nghệ không cao nhưng lại quen biết rộng... Ha ha, thể diện của cái tên này ở Hàng Châu cũng không kém hơn Tiểu Ất ở Đông Kinh. Theo ta thấy, việc này sau khi giải quyết ổn thỏa rồi, hãy chiêu dụ y về, chắc chắn có chỗ hữu dụng.
- À?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Đông.
Cẩn thận ngẫm lại, lời Trần Đông nói quả thật có chút đạo lý!
Hiện nay hắn thiếu cái gì? Nói thẳng ra, đó là thiếu nhân sự... Đặc biệt là một nơi xa lạ như ở Hàng Châu này, có thể có được một thủ lĩnh ở địa phương giúp đỡ, dù sao cũng sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái. Trần Đông cũng nói, Thi Toàn ở Hàng Châu rất có mặt mũi, lại thêm thân là một viên chức, đích thật là một ứng cử viên tuyệt hảo. Nếu có thể chiêu dụ được, đích xác có thể giảm bớt được rất nhiều việc.
- Tiểu Ất, ta biết ngươi lo lắng Lý Chuyết không chịu giao ra binh phù.
- Thiếu Dương có biện pháp gì không?
- Chuyện này, nói tới thì quả là có chút phiền phức... Ta khẳng định, Lý Chuyết tuyệt đối không thể dễ dàng giao ra binh quyền. Phải biết rằng, trước đây hắn ở Tri Châu, việc quân đều ở trong tay hắn. Nhưng hiện tại triều đình phải cắt cử Đô Giám Hàng Châu mới, tương đương với việc đem quân quyền của hắn thu hồi. Dưới tình huống như thế, Lý Chuyết càng không có khả năng đem binh phù của Ứng Phụng Cục giao cho ngươi.
Nếu như giao cho ngươi, trong tay hắn không còn nửa phần lực lượng.
Phương tặc đã dẹp yên, nhưng hai Chiết lộ vẫn hỗn loạn như cũ. Trong tay nếu như không có chút binh mã, Lý Chuyết hắn ở Tri Châu này làm sao sống được yên ổn?
Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn Trần Đông, đột nhiên cảm thấy Trần Đông quả nhiên tiến bộ rất nhiều.
Trước đây ở Đông Kinh, nói thế nào y cũng vẫn làm cho Ngọc Doãn cảm thấy có chút xốc nổi. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, lại vứt bỏ đi việc học, sau khi hộ tống Ngọc Doãn đi đến Hàng Châu, khí chất toàn thân đã trở nên thay đổi. Nên nói như thế nào đây? Dường như đã trầm tĩnh hơn rồi chứ không giống như lúc trước ở Khai Phong rất phù hợp với diện mạo bên ngoài. Có đôi lúc, y cũng học được cách suy đoán tâm tư của người khác.
Nói thật, Trần Đông trầm tĩnh, thật là lợi hại.
Ít nhất, y có thể liếc mắt một cái là đã nhìn ra Ngọc Doãn đang lo lắng cái gì...
- Thiếu Dương có đối sách gì không?
Trần Đông khẽ mỉm cười,
- Việc này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Ta cũng chỉ có thể cho Tiểu Ất một phương pháp, nhưng cụ thể phải làm như thế nào thì cần Tiểu Ất phải tốn nhiều tâm tư. Sở dĩ Lý Chuyết không chịu giao ra binh phù, đơn giản là hắn kiêng kị Tiểu Ất đã đến. Nhưng theo khía cạnh khác mà nói, Hàng Châu này khó có được sự yên bình... Phương tặc bị chém đầu đã nhiều năm rồi nhưng dư đảng còn lại thì rải rác ở các nơi. Những người này, hoặc ẩn thân nơi chốn phố phường, thật lòng muốn hối cải; hoặc là làm sơn tặc quấy rối an bình... Không cần nói gì khác, chín huyện ở Hàng Châu này không biết đã cất chứa bao nhiêu sơn tặc trộm cướp. Nếu Tiểu Ất muốn đòi lại binh phù chi bằng cứ theo mặt này mà suy xét, tìm kiếm đối sách.
Trần Đông nói có chút khó hiểu.
Dù sao chủ ý này, đã có lần hắn cũng đã đọc qua trong sách cổ của thánh nhân.
Nhưng ánh mắt của Ngọc Doãn lại sáng lên, thấy được giải pháp trong những lời nói của Trần Đông...
Thi Toàn đúng thật là một tay đầu lĩnh ở địa phương, hơn nữa cũng rất muốn giải cứu Võ Tòng. Ngay trong ngày gặp gỡ với Ngọc Doãn hôm ấy, y đã tìm Trương Phàm, vị danh y ở Hàng Châu, âm thầm vào đại lao Hàng Châu để trị liệu bệnh tình cho Võ Tòng. Tuy nhiên, kết quả của việc trị liệu cũng không lạc quan.
- Võ Đề Hạt chịu hình quá nặng, cộng thêm tà khí đã nhập vào cơ thể, tình trạng đã nguy kịch lắm rồi.
Cũng vẫn là câu nói kia, việc khẩn cấp trước mắt đó là phải để cho Võ Đề Hạt ra khỏi lao ngục, tìm một nơi yên tĩnh nhất từ từ điều dưỡng, ngoài ra không còn con đường nào khác. Nói cách khác, nếu không ra thì chỉ hơn một tháng, tính mạng của Võ Đề Hạt tất sẽ không ổn, thứ cho lão hủ bất lực.