Ngọc Doãn ngồi trong đại sảnh, trong đầu nghĩ lung tung.
Một thiếu niên ngồi ở vị trí chính trong đại sảnh, mặc áo dài gấm vóc đoan long màu thủy lam, đầu đội khăn vuông, eo buộc đai ngọc .
Mặc dù còn con trẻ nhưng lại toát lên khí chất uy nghiêm.
Ngọc Doãn nhận ra thiếu niên này, rõ ràng chính là Hoàng công tử Hoàng kham đi theo hắn học đàn.
Tuy nhiên lúc này Hoàng Kham không còn là Hoàng Kham nữa, mà tên là Triệu Kham, mà cậu còn có thân phận khác, chính là con độc của thái tử Triệu Hoàn, Hoàng Thái tôn Triệu Kham. Ngọc Doãn thật không ngờ Chu Huyến sẽ tìm đến Triệu Kham. Thậm chí lúc Triệu Kham xuất hiện tại cửa nhà hắn, hắn còn không kịp phản ứng. Có thể tìm được người trong hoàng thất, đương nhiên là rất tốt.
Nếu Tuần san thời đại đại Tông có hoàng thất chống lưng, thì sẽ không còn trở thành công cụ tranh đấu nữa.
Chỉ có điều...
- Tiên sinh chớ trách, sở dĩ vẫn giấu diếm tiên sinh, cũng là mẫu thân căn dặn thế. Hôm nay di nương vào cung có nói đến chuyện Tuần san Thời đại Đại Tống. Nếu không có di nương bảo thì ta cũng không biết Tuần san Thời đại Đại Tống là tiên sinh thiết lập nên. Mà nay tiên sinh gặp phiền toái, học sinh đương nhiên phải đứng ra giải quyết cho thầy.
Chỉ có điều không biết, rốt cuộc tiên sinh dự định giải quyết thế nào?
Triệu Kham nói năng rõ ràng, đã ra dáng tiểu đại nhân, nghĩ chắc là có người chỉ dạy.
Ngọc Doãn trước đó vẫn mong mỏi Chu Huyến tìm được một chỗ dựa vững như Thái Sơn để giải quyết việc này, nào ngờ tìm tới tìm lui lại tìm được học trò của mình. Trong lòng hắn một mặt cảm thấy kinh ngạc, mặt khác lại cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao, để học trò của mình ra mặt giúp, chung quy vẫn khó có thể mở miệng...
Tuy nhiên, cùng với sự xấu hổ, Ngọc Doãn lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nếu như là Triệu Kham tiếp nhận, cũng thật sự rất thích hợp!
Ngẫm lại, mình cũng thật là ngu đấy!
Có thể là người khiến Cao Cầu phải mang ơn thật lớn, dĩ nhiên chỉ có Tống Huy Tông. Cao Cầu có thể một bước lên mây, là Tống Huy Tông đã tốn không ít tâm tư một tay nhấc lên. Phủ Khai Phong to như vậy, mà có thể khiến Cao Câu xưng tụng là người có ơn tri ngộ, ngoại trừ Tống Huy Tông ra thì còn ai nữa. Nhưng Ngọc Doãn lại không nghĩ đến vấn đề này.
- Hoàng... Thái tôn...
- Tiên sinh cứ gọi ta như trước đây cho tiện, có câu một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Tiên sinh dạy ta đánh đàn, đã là thầy của ta rồi.
Thầy không những đàn giỏi, còn có tư tưởng kỳ diệu.
Trong Tuần san Thời đại Đại Tống, ta thích xem nhất là nội dung phụ bản, ngay cả a nương cũng nói, người có thể nghĩ ra biện pháp này thật không phải là người bình thường. Có điều bảy ngày mới có một kỳ thật sự là quá dài, khiến người ta chờ đợi thật lâu mà.
Sau hai ba câu, Triệu Kham không giấu được vẻ bội phục.
Mặc dù lúc nói chuyện thỉnh thoảng làm ra vẻ, nhưng phần nhiều vẫn là một đứa trẻ khờ khạo ngây ngô.
Điều này cũng làm cho tâm trạng Ngọc Doãn nhẹ nhõm đi nhiều.
Hắn thở dài:
- Ta vẫn nên gọi là Hoàng thái tôn thì hơn, để tránh sau này người ta bảo ta không hiểu lễ nghi, uổng công làm thầy.
Triệu Kham cười hì hì, cũng không phản bác.
Ngọc Doãn đem sự việc đại khái trần thuật lại, rồi sau đó cười khổ nói:
- Lúc trước ta mở Tuần san Thời đại Đại Tống, vốn định mở con đường kiếm tiền cho mọi người, thuận tiện có thể phổ biến những chuyện trong phố xá, mở ra dân trí. Chỉ là không ngờ tuần san rất phát triển, hiện giờ đã phải in thêm hai vạn bản nhưng vẫn không thỏa mãn yêu cầu của mọi người.
Càng khiến ta không ngờ chính là...Ta không muốn tờ báo này bị cuốn vào cuộc tranh đấu, chỉ hy vọng nó có thể thủ trung, duy trì bản sắc công bình công chính, trở thành một tờ báo mà người dân phố phường yêu thích. Nhưng hiện tại cho thấy là ta nghĩ quá đơn giản. Hoàng Thái Tôn nguyện ý tiếp nhận Tuần san, ta đương nhiên rất vui. Chỉ là ta muôn biết nếu Hoàng Thái Tôn tiếp nhận tuần san này thì sẽ kinh doanh như nào?
Triệu Kham hơi sửng sốt, thấp giọng nói:
- Còn phải mời Tiểu Ất chỉ điểm.
Rất rõ ràng, tờ báo này thật sự không phải là Triệu Kham muốn, mà là được người bên ngoài chỉ điểm.
Ngẫm lại cũng đúng, Triệu Kham mới tám tuổi, sao có thể hiểu được lực ảnh hưởng của Tuần san Thời đại Đại Tống?
Nói cách khác, sau lưng Triệu Kham nhất định là có đám người của Thái Tử Triệu Hoàn ra chủ ý cho. Chẳng qua Triệu Hoàn lại không tiện ra mặt xử lý, nên bảo Triệu Kham nắm giữ Tuần San Thời đại Đại Tống. Nếu Tuần san này có thể trở thành tiếng nói cho Hoàng thất, thì vẫn xem như là một lựa chọn rất tốt.
Ít nhất từ phương diện khác mà nói, trở thành tiếng nói của hoàng thất còn hơn là bị cuốn vào cuộc tranh đấu trong đó, trở thành công cụ cho bất kỷ đảng phái nào.
- Việc xử lý Tuần san đơn giản là dùng nguyên tắc công bằng và thân dân để kinh doanh. Nay nếu Hoàng Thái Tôn nguyện ý nắm giữ Tuần san này thì không thể dứt bỏ hai nguyên tăc này. Nếu Hoàng Thái Tôn nguyện duy trì hai nguyên tắc này, ta sẽ tình nguyện chuyển tặng Tuần san cho Hoàng Thái Tôn, không biết Hoàng Thái Tôn nghĩ sao?
- Vậy thì sẽ theo lời Tiểu Ất. Nhưng ta cũng không hiểu lắm về Tuần san Thời đại Đại Tống này, xử lý như nào còn phải mời Tiểu Ất ngươi nghĩ kế cho ta.
Có thể tiếp nhận, nhưng ta sẽ không tham gia.
Nghĩ chắc đây cũng là thái độ của Đông cung!
Dù sao Đại Tống nay vẫn do Hoàng Đế Huy Tông làm chủ, nếu Triệu Hoàn nắm trong tay tiếng nói này, chắc chắn sẽ bị Hoàng Đế Huy Tông nghi kỵ. Cho nên ông ta sẽ không tham gia vào, mà đem tất cả quyền lực giao co Hoàng Thái Tôn, mà Triệu Kham lại rất được Hoàng đế Huy Tông yêu quý, đương nhiên hết thảy không vấn đề gì. Hành động lần này của Triệu Hoàn hoặc là nói là sự quyết định của Thái tử phi Chu Liễn, trên thực tế đều là suy xét cho Triệu Kham. Triệu Kham nắm trong tay lực lượng tiếng nói, vị trí sẽ càng thêm củng cố.
Ngọc Doãn thấy Triệu Kham đáp ứng thì vô cùng mừng rỡ.
Tuần san Thời đại Đại Tống đã ra bảy kỳ mà đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Thật sự nếu không buông bỏ thì sẽ rước lấy tai họa. Nếu được Triệu Kham tiếp nhận, đích thật là lựa chọn tốt nhất.
- Vậy ngày mai làm khế ước chuyển nhượng?
Chu Huyến cười nói:
- Cần gì ngày mai chuyển nhượng, hôm nay là được rồi.
- Hả?
- Chẳng lẽ Tiểu Ất không biết, Thái Tử đã được bổ nhiệm làm Phủ doãn Khai Phong, ba ngày sau sẽ đến nhậm chức. Hai ngày nay dù Thái Tử chưa nhậm chức, nhưng trong phủ Khai Phong đã an bài thỏa đáng. Trước khi ta đến đã tìm người làm sẵn khế ước, nếu có thể buông bỏ sớm củ khoai bỏng tay này ra cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Chu Huyến liền lấy bản khế ước ra.
Ngọc Doãn đảo tròng mắt, nhận ra đây là khế ước độc hữu phủ Khai Phong. Tuy nhiên xem ngày lại là mười ngày trước.
Ngọc Doãn do dự một chút, nhìn thoáng qua Triệu Kham rồi lập tức ký tên vào khế ước.
Hai bản khế ước ký tên xong, hắn đã chính thức thoát khỏi Tuần san rồi.
Chỉ có điều...
- Nhị Thập Lục Lang, khế ước này...
Chu Huyến lập tức mỉm cười:
- Tiểu Ất yên tâm, ngươi tin Hoàng Thái Tôn như vậy, Hoàng Thái Tôn sẽ không hại ngươi. Không nói gạt ngươi, ta nhận được tin, đám người Bạch Thì Trung đã hạ lệnh tập nã ngươi. Cho nên ta mới sửa lại thời gian, để ngươi thoát khỏi Tuần san sớm hơn, đến lúc đó, tự sẽ có người gánh tội thay, không liên quan tới ngươi nữa.
Nhược Băng tiên sinh làm việc này thật sự là hơi quá.
Hắn vẫn cho là Chu Huyến là người sống phóng túng, ăn chơi trác táng, không hiểu chuyện, không ngờ y cũng nhìn ra huyền cơ trong đó.
Chu Huyến nói xong, liền cất khế ước đi, ngoắc tay ra hiệu một tùy tùng đưa đến phủ Khai Phong giữ gìn.
Mà Triệu Kham thì hứng trí kéo tay Ngọc Doãn nói chuyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hưng phấn:
- Tiểu Ất, ngày hôm trước ta đào tạo đội đá cầu đã đánh bại đội của Thập Bát di nương.
- Thật sao?
- Ha hả, Thập Bát di nương nghĩ chắc đội đá cầu của dì sẽ thắng sao, không ngờ lại bị thua 11:0.
Lúc ấy dì tức đến mức suýt rơi nước mắt, vẫn là a nương giúp dì mới vào được ba cầu, nếu không..hắc hắc, sẽ còn thảm hại hơn.
Lúc này Ngọc Doãn đã bình ổn lại.
Nghe Triệu Kham nhắc đến trận đá cầu liền bàn luận về những chuyện đá cầu.
Hai người nói rất say mê, bên Chu Huyến cũng đã an bài thỏa đáng.
- Hoàng Thái Tôn, việc đã giải quyết xong, nên về sớm đi.
- Ừ, vậy ta về trước. Tiểu Ất, hai ngày nữa ta sẽ tiếp tục tới tìm ngươi học đàn. A nương nói sau này không phải đến Hạ Kiều Viên nữa mà đến nhà ngươi học đàn, được không? Còn nữa, ngươi phải dẫn ta đi Ngõa Tử xem náo nhiệt, không được nuốt lời đấy. Ừ, còn nữa, ta đã nắm giữ ba mươi sáu loại điều khiển, nhưng ngươi vẫn thiếu ta năm chiêu đấy. Đến lúc đó phải dạy ta vài chiêu phác pháp mới được.
Thật ra Triệu Kham cũng rất có thiên phú học đàn.
Trước đây sở dĩ không học vào là vì trong nội tâm cậu còn tồn vài mâu thuẫn. Mà nay mâu thuẫn đã giải được thì thiên phú lại nổi bật lên.
Ngọc Doãn mỉm cười, liên tục gật đầu.
Hắn đứng lên tiễn Triệu Kham ra khỏi phòng khách, đang định cáo từ thì bên ngoài viện lại nghe những tiếng hỗn loạn vọng đến.
- Phủ Khai Phong tập nã tội phạm quan trọng, người không có phận sự lập tức rời khỏi.