Động tác của Trương Tam mặt rỗ rất nhanh, lúc chạng vạng tối liền đưa tới ba mươi người.
Ba mươi người này phần lớn là địa đầu xà (rắn địa phương) nổi danh ở thành Khai Phong.
Những người này vô cùng quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ đối với Khai Phong.
Chỗ nào thì náo nhiệt, nơi nào thì quạnh quẽ, có bao nhiêu hộ gia đình, quan phủ có để ý hay không để ý...Mọi việc như thế gần như không thể dấu diếm được những người này. Mà quan trọng hơn là, những người này ngày bình thường đa phần phân bổ tại các khu vực phồn hoa trong thành, nói cách khác, căn bản không cần Ngọc Doãn hắn phải đi an bài thìcũng có thể tự sắp xếp mọi việc thỏa đáng.
Đối với việc này, Ngọc Doãn vô cùng hài lòng.
***
Một ngày qua như vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thời gian ở lặng lẽ trôi qua trong im lặng, bất giác, đã qua ba ngày.
Sứ đoàn Nữ Trực không phải là lần đầu tiên tiến đến Đông Kinh, cho nên mọi người sau thời gian hiếu kỳ ngắn ngủi thì đã không còn hứng trí nữa. Chỉ có điều, sau đó không bao lâu, tức là ngày thứ tư sứ đoàn Nữ Trực đến Khai Phong, trong Tuần san Thời đại Đại Tống có đăng một bài viết, nội dung là việc người Nữ Trực yêu cầu Đại Tống cắt nhường ba trấn Thái Nguyên, Hà Gian, Trung Sơn.
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng! (Một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn con sóng)
Người Nữ Trực đưa ra những yêu cầu vô lý lập tức khơi dậy lửa giận của người Khai Phong.
Cùng ngày, Đông Kinh bắt đầu xôn xao.
Mọi người đều nghị luận, rất nhanh tổ chức lên hơn ngàn người tụ tập ở trạm dịch nơi người Nữ Trực nghỉ.
- Lũ tặc khốn, thật không biết xấu hổ dám làm thế...
Người tụ tập càng nhiều, tận đến một canh giờ đã bao vây ba tầng trong ngoài quan dịch. Phủ Khai Phong cũng được biết tin tức nhưng lại chậm chạp không có động tác. Hóa ra, Thái Mậu sau khi bị trục xuất, Phủ Doãn Khai Phong mới nhậm chức chưa đến cho nên phủ Khai Phong tạm thời trong tình trạng vô chủ. Triều đình sau khi biết được tin tức liền vội vàng triệu tập binh mã Điện Tiền Ti, bảo hộ sứ đoàn sứ giả trong quan dịch. Tuy nhiên, sự việc đã vỡ lở ra rồi, dù có cấm quân bảo vệ thì vẫn rất hỗn loạn.
Ngày thứ hai, Tuần san Thời đại Đại Tống lại đăng báo bài viết.
Nói triều đình với sự cầm đầu của Ngự Sử Đại Phu Phạm Tông Doãn cùng với hơn bảy mươi người đã tán thành cắt đất cầu hòa.
Danh sách hơn bảy mươi người này bị liệt ra lại dẫn tới sự rung chuyển trong thành Khai Phong. Buổi trưa cùng ngày, Ngự Sử Đại Phu Phạm Tông Doãn đang ra ngoài làm việc, trên đường Tuấn Nghi Kiều bị dân chúng Khai Phong bao vây, nếu không có gia thần liều chết bảo vệ ông ta phá vây ra ngoài, nói không chừng đã gây náo loạn chết người rồi. Tuy nhiên, xe ngựa mà Phạm Tông Doãn yêu thích đã bị dân chúng phá hủy, Phạm Tông Doãn được một gia thần bảo vệ nhếch nhác chạy về phủ, rồi sợ quá mà sinh bệnh...
Không chỉ là Phạm Tông Doãn, tổng cộng hơn hai mươi đại thần trong triều có tên trong danh sách cũng bị gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Trong đó nơi ở của Phạm Tông Doãn, Bạch Thì Trung bị dân chúng thành Khai Phong bao vậy, dùng trứng thối, rau hỏng ném vào.
- Tuần san Thời đại Đại Tống này thật quá càn rỡ.
Bạch Thì Trung ngồi ở công đường, vẫn chưa hoàn hồn.
- Thời điểm như này sao có thể làm việc, ngay cả tên các đại thần trong triều cũng bị liệt ra rồi, thật là nhục nhã.
Bạch Thì Trung trên đường về nhà cũng bị bao vây. Cũng may y thông minh vội bỏ xe ngựa đi đường nhỏ, mới không bị chắn, lấp, bịt.
Bằng không mà nói, với tên của y đứng hàng đầu tiên trong danh sách, khó tránh khỏi sẽ bị người dân sỉ nhục phun nước miếng.
Về đến nhà, Bạch Thì Trung chửi ầm lên, không còn chút phong thái nhã nhặn gì nữa.
Trên đại sảnh còn có mười mấy người cũng sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu.
Ngoài phủ đệ, có tiếng chửi bậy loáng thoáng truyền đến, khiến sắc mặt Bạch Thì Trung càng thêm khó coi.
- Một đồ tể mà hiểu thời cuộc, không ngờ lại bừa bãi, kích động dân chúng gây rối như vậy...Tặc tử như tế cần phải nghiêm trị.
- Bạch tướng nói đúng, Ngọc Tiểu Ất kia thật quá làm càn.
- Đúng vậy, nếu không dạy dỗ thì sao có thể chấn chỉnh kỷ cương triều đình?
- Không bằng bắt thằng đó vào phủ Khai Phong giam lại, trước tiên quan sát hắn một thời gian, giết chết uy phong của hắn, xem hắn còn dám bừa bãi nữa không.
Bạch Thì Trung nghe xong, liên tục gật đầu.
- Tử Năng, ngươi nghĩ sao?
Ánh mắt Bạch Thì Trung rơi vào một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí sau cùng.
Người đàn ông này tên là Trương Bang Xương, tự Tử Năng, phong quan chức Trung Thư Thị Lang. Trên sử sách, từng nói người này là phản thần, nhưng lại có chút xem trọng Trương Bang Xương. Trên thực tế, người này chính là tiểu nhân, hơn nữa là cái loại tiểu nhân cực kỳ sợ chết.
Trong danh sách lần này cũng có tên Trương Bang Xương.